Vì giúp đỡ Đường Nhất Bạch luyện tập kĩ năng nói mà Vân Đóa làm đủ loại bài tập. Cô sửa lại một ít câu tiếng anh mà phóng viên thường hay hỏi các vận động viên, chỉnh sửa lại câu chữ tiếng anh - , trước tiên đưa cho Đường Nhất Bạch để anh nghe hiểu thử. Sau đó cô lại tự mình ghi lại những câu trả lời rồi đưa cho anh để anh nhìn theo mà học. Một số từ khó hơn thì đánh dấu lại để anh chú ý .

Cứ làm vậy chắc sẽ không có vấn đề gì, cô thầm nghĩ như vậy.

Nhưng mà hy vọng to lớn, thực tế thì héo hon. Tuyệt đối không ngờ tới, Đường Nhất Bạch lại bất tài như vậy. Lúc hai người thảo luận, anh thường dời đề tài, không làm cho Vân Đóa mặt đỏ tới mang tai thì không chịu bỏ qua. Lần này cô thật sự tức giận.

cô càng tức Kỳ Duệ Phong hơn anh: người bạn cùng phòng mỗi ngày ân ái, quả thật có thể làm mù mắt chó của cô, chỉ mong có thể yên lặng không một tiếng động đánh chết anh!

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã tới giải thi đấu mùa đông. Một năm về trước, Đường Nhất Bạch vẫn là một vận động viên không có chút tiếng tăm gì, ở trong buổi họp báo được giới truyền thông phân tích “một người không có tiếng tăm muốn khiêu chiến với quán quân thế giới”, mà hiện tại, anh dùng một năm để chứng minh bản thân mình với mọi người. Anh là thần tượng của người Trung Quốc, cũng chính là hy vọng của bơi lội châu Á.

Trong khoảng thời gian sau khi vang danh , Đường Nhất Bạch nhận hai bài phỏng vấn, một là Đài truyền hình, một là tạp chí Fashion nổi tiếng. Tục ngữ có câu: “giới giải trí không phân biệt loại người nào“, là vận động viên nổi tiếng, đều sẽ được cả làng giải trí và giới thời trang chú ý. Đường Nhất Bạch lớn lên với gương mặt của ngôi sao lớn, vóc người bắt mắt hơn cả ngôi sao, hình tượng cá nhân cũng tốt, nhất là ở trong mắt một số người, bản thân nghề vận động viên này còn thanh cao hơn mấy ngôi sao bát quái lùm xùm. Cho nên gần đây Đường Nhất Bạch hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của giới thời trang, có người còn mời anh tham gia buổi diễn thời trang, loại yêu cầu không đáng tin cậy ngoài bơi lội này đều bị trực tiếp cản lại, căn bản không đến được trước mắt anh.

Thật ra thì căn cứ vào sự nổi tiếng của anh, truyền thông yêu cầu phỏng vấn có rất nhiều, nhưng mà đội tuyển quốc gia cho rằng phỏng vấn nhiều ảnh hưởng đến huấn luyện, hơn nữa giờ đây Đường Nhất Bạch anh là người có đẳng cấp, không phải ai muốn cũng có thể phỏng vấn.

À, trừ một người - dù sao Vân Đóa muốn phỏng vấn, anh liền phỏng vấn.

Vân Đoá có chút ngoài ý muốn. Cô không chịu nổi khi chủ nhiệm Lưu cả ngày cứ om sòm, đành hỏi Đường Nhất Bạch có thể nhận phỏng vấn lần thứ hai của Sports Weekly* hay không, chẳng qua chỉ ứng phó cho xong, không nghĩ tới anh liền đồng ý.

*Sports Weekly (体坛周报): Đây là tờ báo thể thao thành lập năm 1988, đến nay đây là tờ báo thể thao có lượng phát hành lớn nhất Trung Quốc. (Theo Baike)

Vân Đoá có chút bận tâm: “Có làm khó anh hay không? Anh không đồng ý cũng không sao…”

“Không sao.” Bất kể bạn gái nói ra yêu cầu gì, cũng phải đón khó mà lên, đây vốn là trách nhiệm cơ bản của người bạn trai. Đường Nhất Bạch tự nhủ với mình như vậy.

Sau đó anh tìm tổng quản Ngũ, nói về lý do mình nhất định phải nhận trả lời phỏng vấn của Sports Weekly: “Vân Đoá là bạn gái của tôi, tôi cự tuyệt cô ấy thì tình cảm của chúng tôi sẽ xuất hiện vấn đề, tình cảm có vấn đề gì tôi sẽ luyện tập không tốt, luyện tập không tốt thì không thể đạt được thành tích cao”

Ngũ Dũng trừng mắt, “Làm sao tôi cảm giác, vì để cậu đạt được huy chương vàng thì nhân dân cả nước phải giúp đỡ cậu nói chuyện yêu đương?”

“Không cần nhân dân cả nước phải ra tay, chỉ cần trong đội dàn xếp một chút là tốt rồi!”

“Đúng vậy, vợ của cậu nhiều như thế, tất cả các cô gái độc thân trên đất nước này đều là của cậu hết.”

Đường Nhất Bạch nghe tới đó mặt liền đen lại. Xem ra mọi người đều biết anh bị fan cuồng gào thét là “chồng” rồi … Buồn thay.

Vân Đoá có biết không? Biết rồi có tức giận không? Sẽ ghen sao? Khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi ghen của cô ấy.

Mặc dù tổng quản Ngũ trêu đùa Đường Nhất Bạch, nhưng vẫn có trách nhiệm giúp anh nói với mọi người trong đội chuyện Vân Đoá mời phỏng vấn. Mọi người trong đội nghe nói đến “cảm tình luận” của Đường Nhất Bạch, cảm thấy có đạo lý. Dù sao, vận động viên đều là người trẻ tuổi, khí huyết dâng trào, chuyện yêu đương không tốt có thể ảnh hưởng xấu. Hơn nữa từ trước Đường Nhất Bạch rất ít phỏng vấn, có thể phóng túng một chút.

Vì vậy mọi người đều đồng ý.

Vân Đoá bị kết quả này làm sợ hãi: “Cứ như vậy mà đồng ý?”

“Ừ.”

“Không phải quá dễ dàng hay sao? Dễ dàng đến không thể tin được, không phải anh là thần tượng của mọi người rồi hay sao?”

“Trước tiên anh là bạn trai của em, sau đó mới là thần tượng!”

Vân Đóa hết sức cảm động: “Hu hu hu, Đường Nhất Bạch, cảm ơn anh!”

“Vân Đóa, cái anh muốn nghe không phải là lời cảm ơn.”

“Vậy anh muốn nghe cái gì?”

“Hà...”

Anh cười khẽ, như lông chim chạm nhẹ vào trái tim cô, làm cho khuôn mặt của cô nóng lên. Cô hạ quyết tâm, hôn chụt một cái rõ to vào điện thoại.

Làm xong chuyện tình xấu hổ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chủ nhiệm Lưu đứng trước mặt, vẻ mặt nhếch nhác.

Vân Đóa sợ hãi suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài, “Chủ nhiệm Lưu,… ông làm cho tôi sợ hãi!”

“Cô mới là người làm cho tôi hoảng sợ.” Chủ nhiệm Lưu bất mãn khẽ hừ một tiếng, “Không lo làm việc cho tốt, giờ làm việc mà ở chỗ này… Hừ, chuyện phỏng vấn của Đường Nhất Bạch có hồi âm chưa?”

“Có có, anh ấy đã đồng ý.”

Chủ nhiệm Lưu sững sờ, rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn. Không ngờ chuyện khó khăn vậy mà cô ấy cũng làm được, vì vậy anh cũng nghiêm chỉnh phê bình nhưng chỉ để lại một câu “Làm rất tốt!” rồi đi đến nơi khác.

Vân Đóa vỗ vỗ ngực, nói với Đường Nhất Bạch: “Vừa rồi lãnh đạo nhìn thấy em, được rồi không nói chuyện với anh nữa, khi nào anh rảnh, em tới tìm anh?”

“Sau khi kết thúc giải thi đấu mùa đông một ngày đi, anh tới tim em.”

“Không cần phiền phức như vậy, em là phóng viên, tìm ai cũng dễ, có đơn vị chi trả chi phí xe cộ đấy”

Đường Nhất Bạch không cho cự tuyệt: “Ngày đó anh được nghỉ sẽ tới tìm em”

“Được!”

Kỳ Duệ Phong biết được Đường Nhất Bạch muốn đến tòa soạn báo tìm Vân Đóa, anh có chút không hiểu: “Tại sao không để cho Vân Đóa tới tìm cậu?”

“Cậu không biết.” Đường Nhất Bạch híp mắt xem thường, “Ở đơn vị đó có một gã cả ngày nhớ thương tới bạn gái của tôi, tôi nhất định phải xuất hiện, nếu không lại xem tôi như người đã chết!”

Rất ít khi nghe thấy Đường Nhất Bạch nói tục, có thể thấy được cậu ta chán ghét chàng trai đó như thế nào. Kỳ Duệ Phong cùng chung mối thù một lúc, tiếp tục nói: “Ngày nghỉ không chịu về nhà, cậu lại đi tìm Vân Đóa, thế chúng tôi đi đâu chơi đây”

“Cậu có thể luyện tập thêm.”

“Ha ha”

Cho dù là vận động viên chăm chỉ nhất, cũng cần phải nghỉ ngơi, Kỳ Duệ Phong mới không thèm tập thêm. Huống chi anh đã nói với bọn người Hướng Dương Dương chuyện đi chơi, suy nghĩ một chút, ánh mắt Kỳ Duệ Phong sáng lên: “Chúng tôi theo cậu đi tìm Vân Đóa được không?”

Đường Nhất Bạch cũng học theo anh cười lạnh: “Ha ha”

*****

Địa điểm diễn ra giải thi đấu mùa đông là thành phố D. Ở nơi này cuộc so tài cũng không quan trọng, rất nhiều vận động viên lựa chọn hai hạng mục phụ, Kỳ Duệ Phong nhìn chòng chọc Đường Nhất Bạch sứt trán vô ích không nói, Đường Nhất Bạch cũng báo thêm một hạng mục bơi bướm 100m, so tài cùng với Trịnh Lăng Diệp. Đường Nhất Bạch ở nội dung bơi bướm có thành tích rất tốt, đã từng so tài với tuyển thủ Nhật Bản, mặc dù hiện tại chủ yếu là bơi tự do nhưng thực lực vẫn như vậy, vì vậy không ít người nghĩ hắn đoạt giải quán quân.

Kết quả tranh tài, Đường Nhất Bạch phát huy trình độ như thường, nhưng mà cuối cùng, người đoạt chức vô địch lại là Trịnh Lăng Diệp.

Ngay cả Đường Nhất Bạch cũng hơi ngoài ý muốn. Không phải nói anh tự khen mình mà Trịnh Lăng Diệp này, thành tích vẫn vô cùng ổn định, mặc kệ là trận đấu nhỏ hay thi đấu lớn thì thành tích của anh ta xê xích cũng chỉ rất nhỏ. Vậy mà bây giờ, Trịnh Lăng Diệp phát huy tài năng tốt hơn lúc trước rất nhiều, thành tích tốt hơn 0,2 giây. Đó cũng không phải tốt hơn gì lắm, nhưng đặt mấy chữ này trên người Trịnh Lăng Diệp sẽ làm người ta cảm thấy thật không dễ gì.

Đây là một sự đột phá.

Đường Nhất Bạch nhạy bén nhận ra điểm này, anh có chút vui mừng, lại có chút ngạc nhiên. Anh hỏi Trịnh Lăng Diệp: “Cậu làm cách nào vậy?”

Trịnh Lăng Diệp mở miệng: “Anh Bạch, em không muốn làm liên lụy các anh!”

Đường Nhất Bạch hiểu rõ. Bọn họ bơi tiếp sức trong thế vận hội châu Á, mặc dù bọn họ giành được huy chương vàng nhưng tình hình không được khả quan. Đợi đến ngày mai dễ nói, ít ra thì thành tích sẽ thay đổi lớn, có hi vọng phát huy vô cùng tốt, nếu Triệu Việt duy trì được trạng thái lợi hại không suy giảm này, cũng có thể quyết đấu một trận. Nhưng hạng mục bơi bướm thứ ba này, thành tích của Trung Quốc kém hơn, đến lúc thi đấu, thứ hạng chỉ có bị lật ngược. Trịnh Lăng Diệp ý thức được điểm này cho nên cố gắng nâng cao thành tích. Về chuyện hắn làm sao làm được như vậy, nâng cao thành tích trong các cuộc thi đấu không có con đường tắt nào, nhất định là bởi khắc khổ tập luyện, cùng với sự kiên định và tin tưởng.

Anh vỗ vỗ vai cậu ta: “Cố gắng lên”

Giữa anh em với nhau, không cần phải nói nhiều.

Lần thi đấu này điểm sáng ngoại trừ trên đường đua còn có bên ngoài đường đua, nhất là ánh mắt trần trụi lúc Đường Nhất Bạch phỏng vấn nhìn vào nữ phóng viên. Những người ở đó chứng kiến đều rối rít cho ý kiến: nếu như đúng là Vân Đóa tôi sẽ đồng nghiệp/ thợ chụp/ máy ghi âm phá nát – Nếu tên này không có ý đồ gì với Vân Đóa, tôi sẽ ăn sạch sành sanh micro, camera và bút ghi âm….

May mà một vài phóng viên còn giữ lại chút khí tiết, sẽ không có chứng cớ mà chỉ dựa vào trí tưởng tượng tạo thành một bản thảo tin tức. Thế nhưng ánh mắt mang theo ý vị sâu xa của Đường Nhất Bạch khi nhìn về Vân Đóa lúc rời khỏi lại làm cho người xem nhốn nháo.

Phóng viên A: “Mọi người đoán xem ánh mắt đó là ý gì?”

Phóng viên B: “Tắm rửa sạch sẽ ở trên giường cho anh!”

Phóng viên CDEF: “….”

Một đáp án trực tiếp chấm dứt đề tài! Không thể vui vẻ thảo luận tiếp! Nhưng còn có thể nói chuyện phiếm đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện