Editor: darksires72

Beta: Puck

Hướng Dương Dương đang đuổi nhau trên băng với Kỳ Duệ Phong và Trịnh Lăng Diệp, lại nhìn thấy Minh Thiên đang lướt qua đây. Tên ngốc này không biết bị làm sao, lấy hai tay che mắt rồi chạy lung tung, rất nhanh liền “bịch” một tiếng bị té ngã trên băng.

“Minh Thiên, cậu làm sao vậy?”

Minh Thiên vẫn che mắt như cũ, “Hu hu hu, mắt chó của em bị mù rồi.”

Kỳ Duệ Phong tò mò đi tới kéo cậu ta dậy, “Cậu nhìn thấy cái gì hả?”

Minh Thiên không chịu nói gì.

Nhưng Hướng Dương Dương thân là chị cả đã đoán trúng toàn bộ. Cô hơi hưng phấn, “Chị cũng phải đi xem!”

Kỳ Duệ Phong đuổi theo cô ấy, “Xem cái gì vậy, em đi với.”

Trịnh Lăng Diệp cũng im lặng mà đi theo.

Minh Thiên không thể tin được, những người anh, người chị mà cậu luôn tôn sùng hóa ra đều bỉ ổi như vậy.

Mấy người Hướng Dương Dương đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn không tìm thấy Vân Đóa và Đường Nhất Bạch. Mấy người liền vừa đi bộ ngắm nhìn xung quanh, khi trở về, nhìn thấy hai người kia đã trở lại, đang đứng với Minh Thiên.

Trong lòng Vân Đóa đang ôm một thứ gì đó, đen trắng lẫn lộn, không biết là thứ gì.

“Đây là cái gì vậy?” Hướng Dương Dương đi lên phía trước, sau khi nhìn thấy rõ, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, “A!”

Đó là một con thỏ nhỏ, một bên tai dựng đứng, bên kia lại cụp xuống, co rụt lại trong lòng Vân Đóa.

“Con thỏ này là do bọn em nhặt được,” Vân Đóa giải thích, “Lúc đang chơi đùa trên bờ, nhìn thấy nó đang trốn trong bụi cỏ khô.”

Minh Thiên nuốt nước miếng, “Tối hôm nay có khả năng được ăn thịt thỏ nướng nha!”

Kỳ Duệ Phong vỗ vào đầu cậu một cái, “Con thỏ đáng yêu như vậy, cậu nhẫn tâm ăn nó sao!”

Vân Đóa nói, “Chúng ta không được ăn nó, con thỏ nhỏ này tuyệt đối không sợ lạ, hẳn là nó được nuôi trong nhà, chốc nữa em đi đến chỗ quản lý hỏi xem có phải có ai đó đánh mất con vật này không.”

Kỳ Duệ Phong sờ sờ con thỏ nhỏ, cau mày nói, “Sao được nuôi trong nhà mà con thỏ lại gầy như vậy chứ?”

“Ừm, không biết là có chuyện gì xảy ra.” Khi Vân Đóa vừa ôm lấy nó đã cảm thấy nó gầy đến trơ cả xương mà phát sợ. Nó có một lớp lông thật dày, từ ngoài nhìn vào không thể thấy được vẻ gầy yếu của nó.

Mấy người đi đến chỗ quản lý, vừa lúc gặp được nhân viên trực ban biết con thỏ này, nói, “Đây là con thỏ mà trước có một nhà bỏ lại, bọn họ không muốn nuôi nữa, liền vứt bỏ nó ở làng du lịch của chúng tôi.”

“Vứt bỏ?”

Con thỏ nhỏ thật đáng thương, Vân Đóa dùng khuôn mặt cọ cọ lỗ tai nó, Hướng Dương Dương thì sờ sờ thân thể nó. Mắt Kỳ Duệ Phong sáng lên, “Hay chúng ta nuôi nó đi?”

Không ai có ý kiến phản đối.

Nhưng mà, chỉ có một con thỏ, mà họ lại có tới sáu người, vậy ai sẽ nuôi dưỡng nó đây? Chính Kỳ Duệ Phong rất muốn nuôi, nhưng anh cũng nhìn ra là Vân Đóa cực kỳ thích nó, vì thế mới khiêm nhường với anh em một phen, “Đường Nhất Bạch, các cậu có muốn nuôi dưỡng nó không?”

Đường Nhất Bạch lắc đầu, “Em đã có một con thỏ nhỏ rồi.”

Vân Đóa cảm thấy hơi kỳ quái, “Ở đâu vậy? Sao em chưa bao bao giờ nhìn thấy?”

Đường Nhất Bạch mím môi, cười xấu xa nhìn cô.

Trong nháy mắt Vân Đóa liền hiểu rõ. Sao em lại thành con thỏ rồi hả? Anh mới là con thỏ ấy!

Cô đỏ mặt trách mắng, “Anh ngậm miệng lại.”

“Được.”

Hướng Dương Dương bóp bóp nắm đấm, “Nhất Bạch, cậu còn dám ở trước mặt chị ân ái nữa, chị sẽ đánh cậu thành một đống phế phẩm luôn!”

Kỳ Duệ Phong bắt lấy cơ hội nói, “Các cậu đã không thích, vậy để tôi nuôi dưỡng vậy.”

Hướng Dương Dương tủi thân nói, “Sao cậu không hỏi chị hả?”

“Chị thì nuôi dưỡng cái gì. Chị muốn giết chết con thỏ nhỏ sao?”

“…..” Lý do này thật sự là không thể phản bác mà.

Bọn họ hỏi xin khách sạn một chiếc hộp giấy, lại tìm rau dưa đút cho nó ăn, sau khi dàn xếp cho con thỏ, cả đám lại tiêu sái đi ra ngoài, chạy đến phòng karaoke hát hơn nửa ngày, cả cơm chiều cũng ăn luôn ở đó. Lỗ tai Vân Đóa đã bị tra tấn cực kỳ tàn ác, lúc đi ra cũng muốn hoài nghi cuộc đời rồi.

Mọi người nghỉ ngơi tại khách sạn một đêm, ngày kế tiếp dậy thật sớm, chạy về đội. Kỳ Duệ Phong ra đi tay không, lúc trở về lại mang theo một con thỏ nhỏ, có cảm giác như vừa đi phó bản nhặt được trang bị và thú cưng chiến thắng trở về vậy.

Khi trở về đội, Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch nhận được thông báo của cơ quan phòng chống thuốc kích thích quốc gia sẽ về kiểm tra sức khỏe sau khi thi đấu của hai người.

Kiểm tra sức khỏe có lúc là trước khi thi đấu, hoặc kiểm tra sau khi thi đấu, việc tái kiểm tra sức khỏe, đều vô cùng quan trọng với chuyện thi đấu, trước hay sau thi đấu đều phải kiểm tra sức khỏe, mà quy định của thế vận hội mùa đông thì nhiều như vậy, đa số là kiểm tra sức khỏe trước khi thi đấu, rồi mới ngẫu nhiên kiểm tra sau khi thi đấu. Thế vận hội mùa đông lần này không có chuyện kiểm tra sức khỏe sau khi thi đấu. Cho nên Đường Nhất Bạch thấy hơi kỳ quái, liền hỏi tổng quản Ngũ, “Không phải nói là không kiểm tra sức khỏe sao, sao giờ lại có rồi?”

Sắc mặt tổng quản Ngũ không được tốt lắm, “Cậu và Tiểu Phong bị người ta báo cáo lên rồi.”

Đường Nhất Bạch nhíu lông mày, “Ai lại nhàm chán như vậy?”

Nếu vận động viên bị người báo cáo lên là sử dụng thuốc cấm, cơ quan phòng chống thuốc kích thích có quyền tiến hành kiểm tra sức khỏe bọn họ bất cứ khi nào. Lần này lại đúng lúc vừa thi đấu xong, tự nhiên lại phải kiểm tra sau khi thi đấu.

Tổng quản Ngũ lắc đầu, “Người sợ nổi danh, heo sợ mập. Không phải Tiểu Phong thường xuyên bị báo cáo sao, cậu ấy đã nghĩ thoáng hơn rồi.”

“Ừm.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, anh cũng không coi nó ra gì, dù sao anh cũng không làm gì trái với lương tâm.

Ngay ngày hôm đó đã tiến hành kiểm tra sức khỏe, lúc đầu là kiểm tra nước tiểu. Không ai thích kiểm tra nước tiểu cả, bởi vì phải như hồ rình mồi chờ người ta đi tiểu, ngẫm lại lại thấy nhàm chán.

Đường Nhất Bạch cũng không quá coi trọng lần kiểm tra sức khỏe này. Buổi tối khi gọi điện thoại cho Vân Đóa anh chỉ thuận miệng nói đến chuyện này, Vân Đóa cũng cảm thấy bây giờ có một số người thật là xấu, chính là không thể gặp người khác được.

***

Đường Nhất Bạch rút thời gian quay quảng cáo cho hãng đồng hồ kia, cũng vào lúc này, anh mới chính thức hiểu rõ đối phương muốn đánh chủ ý gì, quả nhiên anh vẫn còn quá trẻ mà…

Đoạn quảng cáo được truyền lên trên TV và internet, mặt khác còn có hình ảnh quảng cáo, chụp cô người mẫu chân dài, ngay trên tờ Fashion Magazine. Sau đó, người đại diện lại dùng không ít tiền mua chuộc các tài khoản Weibo, để họ vung tay hô to: Tối nay chúng ta đều là bạn gái của Đường Nhất Bạch!

Sau khi quảng cáo được tung ra, lượng tiêu thụ đồng hồ tốt vượt quá mong muốn, nhà sản xuất và các cửa hàng cao hứng cười toe toét.

Đường Nhất Bạch lại cảm thấy tình huống hiện tại không quá tốt. Vân Đóa có thể vì vậy mà mất hứng không đây…

Vân Đóa: A, anh xem nếu nhiều người như vậy mang đồng hồ đôi với người anh yêu, mà đây là hiệu quả do người anh yêu bán đứng sắc đẹp tạo thành… Anh cao hứng cho em xem được không? Lúc đó gọi điện thoại, Đường Nhất Bạch khẩn trương ăn nói khép nép chịu tội với bạn gái: “Đóa Đóa, anh sai rồi.”

Đóa Đóa…

Không được, quá buồn nôn rồi, Vân Đóa quên luôn cả tức giận, “Chỉ có ba mẹ mới được gọi em là Đóa Đóa.”

“Bây giờ thêm một người nữa có được không?”

“Được, Đậu Đậu.”

Đường Nhất Bạch: “…..” Nhịn!

Đường Nhất Bạch dịu dàng nói: “Em đừng tức giận, thực sự là anh không cố ý.”

Vân Đóa cảm thấy chính mình quá mềm lòng, anh vừa dỗ cô một cái cô liền không thể cứng rắn được. Cô thở dài, oán giận nói, “Sao anh không nói trước với em một tiếng.”

“Anh thật không biết, nếu biết anh đã không làm chuyện này.”

“Hừ hừ hừ, anh có nhiều vợ thật đấy.” Đột nhiên Đóa Đóa lại tìm được một chuyện khác khiến cô tức giận, “Anh xem weibo của anh đi, hiện tại anh không phải là thần tượng quốc dân, mà là người chồng quốc dân rồi!”

Giọng nói Đường Nhất Bạch vẫn dịu dàng mà say mê người như thế: “Em cũng có thể gọi mà. Nhiều người gọi anh là chồng như vậy, anh chưa bao giờ đồng ý, em gọi anh sẽ đáp lại.”

Vân Đóa bị anh nói đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói, “Sao càng ngày miệng lưỡi anh càng trơn tru như vậy hả… Khiến người ta không có một chút cảm giác an toàn nào hết.”

“Sao lại không có cảm giác an toàn? Em yên tâm, trong đội anh trừ bỏ con trai thì chỉ còn con gái, trừ phi anh là cong, nếu không tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với em.”

“Còn nữ minh tinh kia thì sao? Người kia có xinh đẹp không?” Nói tới đây trái tim Vân Đóa như dừng lại, mấy hôm trước Vân Đóa có tham gia hoạt động, trực tiếp bị nữ minh tinh kia tập kích, fan của nữ minh tinh ở đâu cũng nói đây là cặp tình yêu chị em thật đẹp *, đối với câu này, Vân Đóa trực tiếp đáp trả luôn: Đẹp cái chú của mày **!

(*) Nguyên gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX)

(**) Nguyên gốc: 萌你大爷 trong đó 你大爷 là một câu phương ngữ của Bắc Kinh, dần trở thành ngôn ngữ mạng, ý chỉ sự bất mãn của người nói. (Trong tiếng Việt có câu tương tự: Đẹp cái đầu mày!)

Sau đó cô bị đuổi mắng thật lâu thật lâu…

Giờ phút này Đường Nhất Bạch nghe thấy cô nói như vậy, ủy khuất nói, “Em cũng bị người con trai khác phi lễ mà, em phải thông cảm với anh chứ.”

“Em...” Bị anh nói như vậy, Vân Đóa cũng không có gì bất mãn nữa, cô nói, “Được rồi, tha cho anh một lần. Về sau không được như thế nữa!”

“Được, nhất định. Thật ra em không cần lo lắng.”

“Sao anh lại nói vậy?”

Đường Nhất Bạch cười, “Bọn họ đều không xinh đẹp bằng em.”

Vân Đóa sờ sờ khuôn mặt khô nóng, đột nhiên hơi phiền muộn. Rốt cuộc thì cô gặp phải người bạn trai thế nào vậy? Vẻ đẹp khuôn mặt cùng với chiếc miệng ngọt dỗ phụ nữ, tất cả đều đạt trình độ cao nhất... Thật sự là khiến cô không thể chống đỡ được mà! Cùng người này ở một chỗ có lẽ cả đời này cô sẽ không thể trở mình được rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện