Mấy ngày nay Vân Đóa gần như mỗi ngày đều chạy qua trụ sở huấn luyện. Nếu như ban ngày có cuộc phỏng vấn, cô sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi mới chạy tới, nếu như phải làm việc đúng giờ (mỗi ngày đi làm và tan ca đúng giờ) ở tòa soạn, cô sẽ không biết xấu hổ mà đi về trước, bởi vì bây giờ cô ở tòa soạn cũng được coi là một "cây bút hái ra tiền" rồi, ngay cả chủ nhiệm Lưu cũng không nói, cho nên người khác càng không có lý do gì để nói.

Cô làm như vậy chẳng qua là vì huấn luyện viên Ngũ từng nói, trong thời gian huấn luyện của Đường Nhất Bạch nếu như cô có mặt thì trạng thái tinh thần của anh sẽ rất tốt.

Cho nên ông ấy hi vọng cô có thể cố gắng sắp xếp thời gian ở bên cạnh anh, dù sao những việc khác cô cũng không giúp được.

Trong khoảng thời gian này Kỳ Duệ Phong không có ở đây, Đường Nhất Bạch sẽ thường xuyên nhiệt tình muốn mời cô về ký túc xá của anh nghỉ ngơi. Nhưng mà Vân Đóa cảm thấy, nếu như cô lúc nào cũng chạy đến ký túc xá của anh như vậy, kết quả sẽ làm anh càng mệt mỏi hơn, sẽ ảnh hưởng tới việc huấn luyện vào ban ngày. Anh huấn luyện cực khổ như vậy, cần tiêu hao rất nhiều thể lực, buổi tối nếu có nhiều thời gian nghỉ ngơi thì phải càng biết tận dụng mới đúng.

Vì vậy mỗi khi Đường Nhất Bạch muốn mời cô về ký túc xá phần lớn đều bị cự tuyệt.

Nhưng mà mỗi khi cô đưa ra lời cự tuyệt, vào buổi tối Đường Nhất Bạch sẽ kiên trì đưa cô về nhà, anh huấn luyện đã quá mệt mỏi rồi, mỗi đêm còn phải chạy tới chạy lui đưa cô trở về, Vân Đóa không nỡ nhìn anh như thế, cuối cùng cô nghĩ ra một biện pháp, thuê một phòng trong khách sạn ở gần trụ sở huấn luyện.

Như vậy trong thời gian ngắn cô có thể ở tạm nơi này, vì Đường Nhất Bạch cô đã rất cố gắng rồi.

Do đó khi buổi tối Đường Nhất Bạch đưa cô về thay vì mất hơn một giờ ngồi xe taxi thì bây giờ quãng đường được rút ngắn không đến mười phút đi bộ. Đường đi bộ từ bên ngoài cổng trung tâm huấn luyện đến khách sạn rất rộng lớn, đèn đường vừa cao vừa sáng, nhưng người dân ở gần đây cũng không nhiều, xe cộ qua lại cũng ít, cho nên con đường này trông có vẻ rất vắng vẻ. Đầu đường thỉnh thoảng sẽ thấy một ông lão đẩy xe ba bánh bán trái cây, lúc nào Đường Nhất Bạch cũng sẽ thuận tiện mua cho Vân Đóa một đống lớn trái cây, nói cho dễ nghe. "Ăn trái cây nhiều sẽ càng ngày càng xinh đẹp hơn."

Vân Đóa có chút quẫn bách, ước chừng rồi lại ước chừng một túi lớn trái cây kia. "Quá nhiều, có cho voi ăn cũng không ai cho ăn một lần nhiều như vậy."

Đường Nhất Bạch vẫn làm theo ý mình như cũ. Khi anh đưa cô đến cửa khách sạn sẽ ôm cô một cái, lồng ngực của anh rất rộng, cánh tay lại dài, ôm cô vào trong ngực, cực kỳ chặt chẽ, làm cho người ta đặc biệt có cảm giác an toàn. Lúc này, anh sẽ luôn hỏi một câu: "Đóa Đóa, tối nay anh có thể ở lại không?"

Vân Đóa nhất quyết cự tuyệt anh. "Không được. Anh dám can đảm cả đêm không về ngủ, em sẽ nói cho huấn luyện viên Ngũ."

Anh sẽ giả bộ như mình có vẻ rất uất ức. "Thật ác độc."

Vân Đóa là một người đặc biệt có nguyên tắc. Cô và Đường Nhất Bạch đã ước định, mỗi tuần cô sẽ tới nhà Đường Nhất Bạch ở một lần, sáu ngày còn lại sẽ ở khách sạn, vì muốn Đường Nhất Bạch "tiết kiệm thể lực". Lý do này khiến Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, nhưng cũng bởi vì cô khăng khăng làm vậy cho nên không thể không chấp nhận. Hơn nữa đây chỉ là kế hoạch trước mắt, theo tính toán của Vân Đóa, chờ Kỳ Duệ Phong từ châu Úc trở về, khoảng cách đến giải vô địch thế giới cũng chỉ còn một tháng, khi đó cô sẽ kiên quyết không phát sinh bất kỳ quan hệ gì với Đường Nhất Bạch, nhất định phải kiên trì đến sau khi kết thúc giải mới lại nói. Cô cũng không muốn trở thành "hồng nhan họa thủy" của anh.

Đường Nhất Bạch bất đắc dĩ nói với cô. "Đóa Đóa, em có thể có chút tin tưởng anh được hay không."

Vân Đóa đáp: "Em rất tin tưởng anh, cho nên anh phải cố gắng huấn luyện, cố lên!"

Anh lắc đầu cười. "Không, ý của anh là, em nên tin tưởng anh mới đúng."

Một câu nói đã làm cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cúi đầu không để ý tới anh.

Đường Nhất Bạch lại được voi đòi tiên. "Bây giờ em xấu hổ cái gì? Không phải tối qua làm rồi sao? Em còn nhớ tối qua mình đã nói những gì không?"

"Đường Nhất Bạch, anh câm miệng!"

Đường Nhất Bạch thật sự ngậm miệng, nhưng lại không có ý tốt cười, còn cố ý cười ra tiếng. Nhìn thấy gương mặt của cô ửng hồng giống như quả táo đỏ chín mọng mang theo cảnh sắc tươi đẹp của mùa thu, anh không nhịn được chọc chọc, xoa bóp, sau đó thừa dịp cô không có phòng bị, thật nhanh hôn lên mặt cô.

Sau mỗi ngày huấn luyện mệt mỏi, anh cũng chỉ còn dư lại một ít thời gian này đùa giỡn bạn gái xem như thú vui để thả lỏng thể xác và tinh thần, cho nên khi không có việc gì đều trêu chọc cô một chút, cho tới khi tính cách của cả con người anh đều trở nên bỉ ổi, làm Vân Đóa không có sức phản bác.

Trừ thú vui tiêu khiển cuộc sống này, gần như mỗi ngày anh không có thay đổi gì khác, giống như hình dáng quy luật sóng phổ, lần lượt tuần hoàn, đơn điệu đến gần như tẻ nhạt.

Bởi vì thời gian có hạn, anh đã bỏ qua huấn luyện ở hạng mục bơi tự do 50 mét, mà chuyên tâm ở bơi tự do 100 mét, là hạng mục anh am hiểu nhất, cũng là hạng mục cạnh tranh quyết liệt nhất trên đấu trường quốc tế. Anh không hề để ý đến những thành tích trước đây của mình, mà càng cố gắng vượt qua hàng loạt huấn luyện tìm lại phong độ tốt nhất của chính mình.

Đường Nhất Bạch thích Vân Đóa ở hiện trường quan sát anh huấn luyện. Anh muốn ánh mắt của cô luôn dõi theo anh, trong mắt của cô toàn bộ đều là anh. Ý nghĩ như vậy luôn có thể làm cho tâm trạng anh trở nên tốt đẹp, tinh thần cũng trở nên sảng khoái. Đây là điều anh không thể khống chế mà thay đổi, mỗi người đều hy vọng mình có thể ở vào trạng thái tốt nhất, nhưng người thông qua lý trí của mình điều tiết khống chế, chưa chắc có thể bằng được với kích thích nho nhỏ của tình cảm.

Vân Đóa cũng thích im lặng nhìn anh như vậy. Nhìn “mỹ nhân ngư” của cô trong nước khuấy đảo từng đợt bọt sóng, nhìn anh tiến bộ từng ngày. Hình ảnh ngày qua ngày, làm thời gian trôi qua kéo dài mà yên tĩnh, giống như một con hẻm nhỏ tĩnh lặng, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng mà khi có người giẫm trên mặt gạch đá xanh này, đi từng bước một, luôn có thể đi tới cuối con hẻm.

Ban ngày hồ bơi là một nơi ồn ào náo nhiệt, nhưng đến buổi tối, mọi người dần dần ra về, bao giờ Đường Nhất Bạch cũng là người cuối cùng rời khỏi. Trong trung tâm to lớn như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ, có vẻ đặc biệt vắng vẻ. Vân Đóa ngồi ở bên hồ bơi, nhìn hồ bơi lớn như vậy cũng chỉ có một mình anh. Cảnh tượng này có chút cô đơn, anh giống như một dũng sĩ chiến đấu hăng say, cho dù bên cạnh anh không có ai, anh vẫn không chút bận tâm một mình luyện tập như cũ.

Vân Đóa cảm thấy, giờ phút này Đường Nhất Bạch có sức hấp dẫn nhất. Trong khoảnh khắc cô độc nhất anh vẫn ung dung bước tiếp như cũ, bình thản mà chuyên chú. Bất kể mọi thứ xung quanh thay đổi như thế nào, từ đấu đến cuối anh vẫn không thay đổi. Trong sự hoài nghi và ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người vẫn vững vàng tiến về phía trước.

Đường Nhất Bạch, mặc kệ anh cô độc ra sao, em đều nguyện ý làm bạn bên người anh, trước sau như một.

***

Khoảng cách đến giải vô địch thế giới vẫn còn hơn một tháng, Đường Nhất Bạch vẫn tích cực huấn luyện, vậy mà mọi người cũng không có bỏ qua cho anh, trên mạng đột nhiên lan truyền scandal tình ái bạn gái của anh. Vốn dĩ, những fan của Đường Nhất Bạch đối với mấy chữ "bạn gái của Đường Nhất Bạch" này hoàn toàn không để trong mắt, mỗi ngày đều có người tự xưng là bạn gái của Đường Nhất Bạch, còn có một số người mẫu hay tiểu minh tinh không có tên tuổi truyền ra tin này, cố ý đặt mình và Đường Nhất Bạch chung một chỗ để lăng xê cho bản thân, Đường Nhất Bạch cũng hoàn toàn không biết những người này. Cho nên trong mắt đại đa số fan, "bạn gái của Đường Nhất Bạch" chỉ là một danh từ dùng để "lăng xê".

Nhưng lần này không giống vậy. Trước kia tin tức “đào hoa” của Đường Nhất Bạch đều bùng nổ ra từ làng giải trí, nhưng lần này tin đồn là truyền từ trong nội bộ ngành thể dục thể thao ra, có liên quan đến những vận động viên thi đấu bơi lội quốc gia lần này, cũng có một chút liên quan đến giới truyền thông thể thao. Trải qua nhiều lần xác thực, cũng không có tên tuổi rõ ràng, nhưng cũng không có chứng cứ thuyết phục chống lại tin tức này, cho nên rất nhiều người đều đã tin, lại nói tin đồn cứ như thế được truyền bá rộng rãi đến mọi người.

Vân Đóa vừa mở blog của Đường Nhất Bạch ra, đã thấy rất nhiều người hỏi thăm anh thật sự có bạn gái sao.

Không chỉ có như thế, còn có một số người nhiều chuyện trong giới truyền thông dũng cảm gọi điện thoại cho huấn luyện viên Ngũ hỏi thăm chuyện này, kết quả bị tính khí nóng nảy của huấn luyện viên Ngũ mắng cho một trận tan tác trở về.

Khoảng cách đến giải vô địch thế giới chỉ còn có hơn một tháng, vậy mà đám người này lại không quan tâm đến cảm xúc của Đường Nhất Bạch, càng không quan tâm đến những huấn luyện của anh, thậm chí càng không quan tâm vết thương trên tay của anh có thể sẽ tái phát hay không, mà chỉ “ngậm” chặt một tin tức bát quái không thả, đầu óc chập mạch rồi sao? So với các phóng viên chỉ chạy theo tin tức “hot” thì Tiểu Vân Đóa thật khả ái đáng yêu.

Vân Đóa cũng bị chuyện này dọa sợ, sau này khi ra vào trung tâm huấn luyện Vân Đóa chỉ có thể ngụy trang một chút, như đội cái mũ, đeo mắt kính, dĩ nhiên, nếu cô không đứng cùng với Đường Nhất Bạch, cũng không có ai nhận ra cô.

Chỉ là, khi đối mặt với nhiều câu hỏi như vậy thì Vân Đóa đột nhiên cẩn thận suy nghĩ một số chuyện. Cô luôn tránh né không cho chuyện này lộ ra ánh sáng, nói dễ nghe một chút là cô không muốn mình bị người khác theo dõi, nhưng trên thực tế là bởi vì cô không đủ tự tin. Cô sợ, sợ khi mình và Đường Nhất Bạch đứng chung một chỗ bị người khác biết được họ sẽ nói cô không xứng với Đường Nhất Bạch.

Nhưng thật ra, tình yêu là chuyện giữa hai người, một chút cũng không liên quan đến người khác. Nếu yêu nhau, nên dũng cảm kề vai sát cánh đối diện với mọi chuyện cùng anh. Đường Nhất Bạch là người vừa tự tin vừa mạnh mẽ như vậy, cô mới không sợ, chỉ sợ thật sự không xứng với anh thôi.

Vì vậy cô nói rõ ràng với Đường Nhất Bạch. "Đường Nhất Bạch, em cảm thấy anh có thể công khai quan hệ của chúng ta. Em muốn quang minh chính đại ở chung một chỗ với anh."

Đường Nhất Bạch có chút ngoài ý muốn, nhưng thật sự rất vui mừng. Nhưng mà ngay sau đó anh lập tức lắc đầu. "Hiện giờ không phải thời điểm thích hợp."

"Đúng vậy, hiện tại dĩ nhiên không phải thời điểm thích hợp, ý của em là, chờ sau khi giải vô địch thế giới kết thúc chúng ta hãy công bố."

Thật ra thì Đường Nhất Bạch không có ý như vậy.

Gần đây, anh đang chuẩn bị một chuyện rất trọng đại. Anh hi vọng vào lúc công bố quan hệ của hai người thì Vân Đóa không phải của "bạn gái" của anh, mà là "bà xã" của anh.

Không sai, anh đang dự định cầu hôn cô.

Một màn cầu hôn hoàn mỹ không thể thiếu hoa tươi và nhẫn, mỗi ngày anh đều bận rộn mệt muốn chết, hoàn toàn không có thời gian đi chọn nhẫn, vì vậy anh nhờ mẹ giúp đỡ. Khiếu thẩm mỹ của mẹ anh trong mắt đồng nghiệp có tiếng là tốt, điểm này anh hoàn toàn tin tưởng.

Khi bà Lộ nghe nói con trai muốn cầu hôn thì cảm thấy có chút kỳ quái. "Con bây giờ bận rộn như vậy, tại sao không đợi đến khi giải vô địch thế giới kết thúc rồi hãy cầu hôn?"

"Mẹ, mẹ không biết. Nếu con tham gia giải vô địch thế giới đoạt huy chương, lúc này mà cầu hôn chẳng khác nào dệt hoa trên gấm, như vậy cuộc hôn nhân này của chúng con thật giả tạo chỉ là phô trương mà thôi; mà nếu như con thất bại, lòng tự ái của đàn ông nói cho con biết, trong thời gian ngắn con có thể sẽ không cầu hôn cô ấy được. Cho nên con cảm thấy hiện tại cầu hôn là thích hợp nhất."

Bà Lộ không ngờ con trai của bà lại suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, điển hình cho loại người tế bào não quá dồi dào, bà hỏi: "Vận động viên các con ai cũng một bụng cong cong quẹo quẹo như vậy sao?"

"Không, đây là con di truyền từ mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm."

Bà Lộ có chút khinh bỉ suy nghĩ của con trai, dĩ nhiên việc chọn nhẫn này, bà không thể từ chối. Hiện tại con trai bà cánh cứng cáp rồi, mua nhẫn cũng không muốn ba mẹ bỏ tiền, trực tiếp đưa cho bà Lộ một tấm thẻ, bà Lộ kiểm tra tài khoản còn lại trong thẻ, có chút kinh ngạc: "Hiện tại con có rất nhiều tiền nhỉ."

"Mẹ, không phải mẹ đã quên chứ, con trai của mẹ bây giờ là thiên tài trong giới thể thao đấy."

"Đắc ý cái gì? Có lợi hại hơn nữa con cũng là con của mẹ. . . . . . Mua một chiếc nhẫn không tốn nhiều tiền như vậy."

"Còn dư lại mẹ đổi chiếc xe mới, thích cái gì thì mua cái đó, đừng lo con hết tiền. Đúng rồi, mẹ, mẹ giúp con xem tình hình bất động sản một chút, con muốn mua một căn biệt thự, con muốn có hồ bơi ngoài trời."

"Mua biệt thự?"

"Dạ, làm phòng cưới."

Bà Lộ im lặng. "Có phải ngay cả tên của đứa bé con cũng đặt luôn rồi phải không?"

"Chuyện này còn chưa có nghĩ tới. Không biết là nam hay nữ."

"Con thật sự có nghĩ tới đứa bé. . . . . ."

Thật là không còn gì để nói nữa. Chỉ là. . . . . . Được rồi, chính bà cũng nghĩ tới, không biết em bé của Đậu Đậu và Vân Đóa sinh ra trông như thế nào, giống ba hay là giống mẹ, hoặc là giống ông nội bà nội? Người lớn tuổi, đều đặc biệt thích trẻ con, thật sự nghĩ muốn ẵm cháu trai cháu gái nhanh một chút. . . . . .

Ngày hôm sau, bà Lộ chạy đến quầy chuyên doanh (quầy chuyên bán một loại hàng hóa trong cửa hàng) của cửa hàng danh tiếng, chọn lựa thật kỹ, không vội vã mua cái nào, mà là chụp ảnh tất cả những cái bà cảm thấy hài lòng tới cho Đường Nhất Bạch xem, dù sao cầu hôn cũng chính là nó, bà muốn tôn trọng ý kiến con trai.

Buổi tối Đường Nhất Bạch mới gọi điện thoại tới. Anh nói: "Mẹ, đột nhiên con không muốn mua nhẫn nữa."

Bà Lộ nghe xong giận dữ. "Con lại không muốn cầu hôn rồi sao? Chuyện cầu hôn là trò đùa hả? Sao con có thể lật lọng thất thường như vậy?"

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con không nói không cầu hôn. Ý của con là, những hãng sản xuất kia đồng loạt đưa ra thị trường một kiểu dáng làm sao có thể xứng với tình cảm của con dành cho Đóa Đóa. Cho nên tín vật cầu hôn của con nên đặc biệt một chút, tốt nhất là độc nhất vô nhị."

". . . . . ." Con trai thúi, còn nhỏ tuổi như vậy đã biết chơi trò chơi tình ái, play boy trời sinh! Bà Lộ oán thầm, cười lạnh nói: "Con cắt thận đưa cho con bé, tuyệt đối độc nhất vô nhị."

Đường Nhất Bạch nghe xong sợ hết hồn hết vía. "Mẹ, con chính là con ruột của mẹ đấy."

"Được rồi, vậy rốt cuộc con muốn mua cái gì?"

"Mẹ cảm thấy mua khối ngọc thì thế nào? Thời xưa hai người yêu nhau thường tặng ngọc bội định tình, con cảm thấy như vậy rất lãng mạn. Mẹ giúp con mua một khối ngọc, tìm người ở phía trên khắc một phần hoa văn chỉ có duy nhất trên toàn thế giới. Mẹ cảm thấy thế nào?"

Bà Lộ quả thật nghe đến ngây người, bà che điện thoại di động lại, nói với ba Đường bên cạnh: "Tôi phát hiện Đậu Đậu nhất định chính là cao thủ tình ái."

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ quái."

"Không giống ông cũng không giống tôi, rốt cuộc là ai dạy cho nó?"

Ba Đường thở dài nói: "Bà xã, có một số thứ là do trời sinh."

Đối với con trai am hiểu chuyện tình cảm, bà Lộ trừ ngạc nhiên một chút cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là bà có chút đồng tình con dâu Vân Đóa này của bà rồi. . . . . .

Sau đó bà Lộ hỏi Đường Nhất Bạch. "Như vậy con muốn mua ngọc gì?"

"Dương Chi Bạch Ngọc (1), cái đó trông rất đẹp mắt. Con muốn loại tốt nhất, không quan tâm giá cả."

Sau khi bà Lộ cúp điện thoại, suy nghĩ lại một chút, phát hiện tiểu tử thúi này đưa ra ý kiến lãng mạn muốn chết, hơn nữa từ góc độ giá trị kinh tế đến tình cảm cũng hoàn toàn đáng dựa vào. Nhẫn kim cương đều là số lượng có hạn, mua về sẽ bị giảm giá trị, Dương Chi Bạch Ngọc thì không giống vậy, Dương Chi Bạch Ngọc tốt cộng thêm thợ điêu khắc danh tiếng, theo thời gian qua đi, giá trị chỉ có thể tăng vèo vèo, tuyệt đối sẽ không mất giá.

. . . . . . Thật sự là bà đã sinh ra một yêu nghiệt.

Ngọc này tràn đầy hàng giả, chân chính cực phẩm có thể nhìn thấy nhưng tuyệt đối không thể mua được, bà Lộ va chạm cuộc sống nhiều năm như vậy đã sớm biến thành tinh, tuyệt đối sẽ không bị người khác lừa, bà quen biết rộng rãi, tìm hơn một tuần lễ, rốt cuộc tìm được một khối ngọc đặc biệt thích hợp với yêu cầu, sau đó lại liên lạc thợ điêu khắc. Bà Lộ ra sức tìm kiếm, tìm được một nhà điêu khắc danh tiếng. Nhưng mà thời gian của thợ điêu khắc này cũng đã chật kín, bà Lộ không thể làm gì khác hơn là xuống nước mời người ta dàn xếp thời gian. Cả đời bà chưa bao giờ phải trải qua loại thái độ khiêm nhường này, cũng vì Đường Nhất Bạch là con ruột của bà.

Tính cách của vị bậc thầy kia đúng là sảng khoái, nghe nói là người trẻ tuổi vì cầu hôn nên mới nhờ mẹ tìm kiếm để mua, cho nên lập tức đồng ý làm giúp bà Lộ, còn đích thân giúp bà thiết kế tạo hình.

***

Tháng Bảy, đội tuyển bơi lội quốc gia vì chuẩn bị cho giải vô địch thế giới sắp tới, mà tiến hành hạn chế toàn bộ việc tiếp xúc với bên ngoài. Vân Đóa vừa nghe là huấn luyện khép kín, cho là mình không thể gặp Đường Nhất Bạch, ai ngờ huấn luyện viên Ngũ đặc biệt giúp cô dàn xếp một chút, dù sao lúc cô ở đó cũng không quấy rầy người khác, chính là tìm một chỗ ngồi, chỉ có một tác dụng duy nhất là khích lệ tinh thần Đường Nhất Bạch, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

Đó là lý do mà tại sao cả đội đồng ý.

Đường Nhất Bạch cũng bắt đầu cuộc sống hòa thượng, Đóa Đóa thật sự là vì sức khỏe của anh mà hao tốn tâm tư . . . . .

Một tháng huấn luyện căng thẳng và gian khổ này, dĩ nhiên, hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt. Tình trạng khôi phục của anh vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, thậm chí tổng quản Ngũ bắt đầu mong đợi anh có thể lấy lại danh tiếng trong giải vô địch thế giới lần này.

Lấy tình huống hiện tại của Đường Nhất Bạch, muốn vượt qua Sanger và Al Psi, hi vọng không lớn. Nhưng mà thực lực của Beate hơi yếu, anh còn có hi vọng tranh một chuyến, phát huy hết khả năng cũng có thể lấy được một huy chương đồng.

Nhưng Beate có một ưu thế rất lớn -- đó là địa điểm tổ chức giải vô địch thế giới lần này là ở Liverpool, nước Anh, Beate thi đấu trên sân nhà, chiếm rất nhiều lợi thế.

Như vậy vừa nhìn là đã thấy có sự chênh lệch rồi. . . . . .

Ngũ Dũng thở dài. Thôi, đứa trẻ này cũng đã cố gắng như vậy, mặc kệ lấy được thành tích gì, cũng nên ủng hộ cho nó.

Từng ngày cứ trôi qua như vậy. Ngày 22 tháng 7, là ngày Vân Đóa và Đường Nhất Bạch tạm thời tách ra nhau. Bởi vì ngày hôm sau cô sẽ phải ngồi máy bay đi Liverpool trước. Giải vô địch thế giới lần này, bắt đầu từ ngày 28 tháng 7 ngày, kết thúc vào ngày 13 tháng 8, toàn bộ giải kéo dài 17 ngày, Vân Đóa một ngày cũng không rảnh rỗi. Bởi vì lần này tòa soạn báo phái số lượng phóng viên ra nước ngoài không nhiều giống như Asian Games, cho nên lượng công việc mà mỗi người gánh vác cũng tăng lên khá nhiều, cô phụ trách nào từ nhảy cầu đến điền kinh rồi đến bơi lội, những hạng mục này đều muốn đưa tin, cho nên phải tới trước một ngày. Mà hạng mục bơi lội của Đường Nhất Bạch đến ngày 6 tháng 8 mới bắt đầu thi đấu, sẽ không đi Liverpool quá sớm.

Tối hôm đó, Vân Đóa vẫn như thường lệ ngồi bên cạnh hồ bơi chờ Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện. Sau đó anh sẽ dẫn cô ra khỏi trung tâm huấn luyện, ở khu lân cận không nhanh không chậm tản bộ.

Vân Đóa nói: "Đường Nhất Bạch, em không có ở đây mấy ngày này anh phải cố gắng huấn luyện, không nên quá nghĩ tới em. Chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt."

Đường Nhất Bạch cúi đầu trầm ngâm, anh đột nhiên dừng bước, yên lặng nhìn mặt cô. Cô có chút kỳ quái: "Sao vậy?"

Anh vuốt ve tóc của cô, cười nói: "Đóa Đóa, có một việc anh phải làm, không làm anh không thể an tâm thi đấu."

Vân Đóa nổi cáu. "Không được! Thi đấu xong mới có thể làm, lúc trước anh đã đáp ứng em như thế nào?"

Anh sững sờ, ngay sau đó ôm bả vai cô không ngừng cười, đang trong lúc cô sững sờ không hiểu chuyện gì, anh hôn trán cô một cái. "Em đồ tiểu lưu manh này, suy nghĩ cái gì thế hả?"

Vân Đóa đỏ mặt nghiêng đầu. "Em... em nói đùa, sao anh không có tế bào hài hước nào cả thế."

Anh cười nói: "Mặc dù việc đó anh cũng rất muốn làm, nhưng hiện tại anh muốn làm không phải việc đó." Anh nói xong, đột nhiên lui về sau một bước, tiếp đó lấy ra một cái hộp, quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng mở cái hộp ra.

Vân Đóa há miệng, động tác này cô nhìn rất quen mắt, trên TV vẫn thường diễn. Cô có chút vui mừng, hơn nữa cảm động, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào.

Chỉ là. . . . . . Cái hộp kia thật to, thật sự là hộp nhẫn sao. . . . . .

"Đóa Đóa" Anh ngước mắt, dịu dàng nhìn cô, sau đó ở trước mặt cô mở cái hộp kia. "Em có thể gả cho anh hay không?"

Vân Đóa nhìn đến trong hộp quả nhiên không phải nhẫn, mà là một khối ngọc bội màu trắng, điêu khắc hoa văn long phượng, kỳ quái là trên ngọc bội còn xâu hai chuỗi dây, chẳng lẽ là hai khối sao? Cô cẩn thận cầm ngọc bội lên, vừa dùng sức, ngọc bội lập tức chia ra làm hai, biến thành một con rồng một con phượng.

Khối ngọc bội kia trắng như tuyết, sáng như bạc, chạm vào tay có cảm giác ấm áp. Đường cong được chạm trổ nhẵn nhụi sinh động, tràn đầy nét cổ xưa. “Phượng đằng Tường Vân, Long xuất Đại Hải, khí tượng khai khoát, hưu thập phân phiêu lượng”. Vân Đóa nhìn thấu ngụ ý trong hai khối ngọc bội này, hốc mắt nóng lên. "Anh lấy cái này từ đâu ra?" Rất có lòng.

"Tìm chắc chắn sẽ không có, đây là đặc biệt mời bậc thầy làm ra. . . . . . Cho nên, rốt cuộc em có đồng ý lời cầu hôn của anh hay không?"

Cô hít mũi một cái, nhịn xuống nước mắt xúc động. "Anh cứ nói xem?"

Đường Nhất Bạch nhẹ giọng nói: "Nói em đồng ý, em phải gả cho anh."

"Đường Nhất Bạch, em muốn gả cho anh."

Tâm trạng Đường Nhất Bạch hưng phấn, đứng dậy kéo cô ôm thật chặt trong ngực. Anh cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay em thật sự là bà xã của anh."

"Ừ." Cô có chút ngượng ngùng, chôn mặt thật sâu vào lồng ngực ấm áp của anh, cô hỏi: "Đường Nhất Bạch, ngọc này là thật sao?"

Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, vứt vấn đề sang cho cô. "Em cứ nói xem?" Giả cũng quá không có thành ý rồi.

"Nhưng. . . . . . Khối Dương Chi Bạch Ngọc lớn như vậy, rất quý?" Cô còn chưa có gả cho anh, đã bắt đầu lo lắng tiết kiệm tiền giúp cho anh rồi.

Anh dịu dàng nói: "Đóa Đóa, khối ngọc bội này là đặc biệt làm theo yêu cầu, toàn thế giới chỉ có duy nhất một đôi. Giống như anh và em, toàn thế giới cũng chỉ có duy nhất một đôi."

Vân Đóa ôm hông của anh, giọng nói buồn bực. "Hôm nay anh không muốn cho em khóc sao?"

Đường Nhất Bạch ôm cô thật chặt, giống như là ôm vật báu có giá trị nhất thế giới.

Buổi tối, tâm trạng Đường Nhất Bạch vui vẻ trở lại ký túc xá. Bởi vì thật vui mừng, thậm chí anh còn không nhịn được ngâm nga theo điệu nhạc.

Kỳ Duệ Phong bị anh làm cho hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người nhìn anh. "Đường Nhất Bạch, cậu mà cũng biết hát sao?"

"Hả? Không có." Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, mấy người độc thân chắc sẽ không hiểu được tâm trạng vui sướng của anh. Anh chìa tay về phía Kỳ Duệ Phong. "Anh Phong, mượn điện thoại dùng một chút."

Tuy bây giờ Đường Nhất Bạch là người đã có "vợ", nhưng tổng quản Ngũ vẫn quản lý anh nghiêm khắc như trước, hiện tại càng sợ buổi tối anh với bạn gái nhỏ nói chuyện phiếm không biết tiết chế, vì vậy trong lúc huấn luyện khép kín đã lấy điện thoại di động của anh.

Cho nên, bây giờ anh muốn nói chuyện điện thoại, chỉ có thể mượn Kỳ Duệ Phong.

Cầm lấy điện thoại của Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch đăng nhập tài khoản Microblogging "Đường Nhất Bạch" của mình, sau đó anh đăng một thông báo trên Microblogging:

Xin mọi người không cần nói tôi là chồng của mình, tôi là người đã có vợ rồi. ~(^_^)~

• Chú thích:

(1): Dương Chi bạch ngọc: (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện