"Này, cút đi." Lăng Hi phiền não phẩy tay xua đuổi, mặt khác tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ.
Khóe miệng Y Mẫn giật nhẹ. Tính khí lúc sáng dậy thật tệ nha.
"Hi, dậy đi nào. Không là bọn tôi bỏ cậu lại đó." Dư quang nhìn thấy mọi người đang chuẩn bị hành trang lên đường mà Lăng Hi vẫn còn vùi đầu ngủ nướng, Y Mẫn bất đắc dĩ đe dọa.
"Cứ tự nhiên." Lăng Hi cau có gắt, nói xong kéo khăn trùm kín đầu.
Âm thanh bất mãn đầy hờn giận của Lăng Hi không chút nghi ngờ nào đều lọt vào tai mỗi người ở đây. Y Mẫn không bỏ cuộc kéo góc chăn cậu hăm he:"Bọn tôi bỏ đi cũng không sao. Nhưng nhỡ cậu làm bữa sáng cho zombie thì sao? Dậy đi."
"Chúng nó dám." Lăng Hi bật dậy bực dọc nhìn Y Mẫn, mặt hầm hầm xếp chăn lại. Dù cậu có ngủ tới ngày mai cũng không có zombie nào dám ve vãn cậu, ngược lại cậu cực kì khẳng định điều đó.
May mắn đến mức không gặp được zombie cấp cao cũng là một loại bất hạnh. Không chiến đấu cùng zombie cấp cao thì làm sao nâng cao thực lực đây. Bởi, đây là may mắn, cũng là bất hạnh. Phàm cái gì đều có hai mặt, như một con dao hai lưỡi có lợi nhưng cũng làm chính bản thân bị thương.
Vệ sinh cá nhân xong Lăng Hi lấy khăn lau mặt. Đương nhiên nước là do Lăng Khuyết cung cấp, trước ánh mắt khó chịu của Khắc Hoàng, cậu thản nhiên lạm dụng dị năng của người yêu hắn ta lấy để đánh răng, rửa mặt.
"Cô chính là Lăng Hi?"
Nghe giọng nói xa lạ không thuộc về ai bất cứ ai trong đội ngũ năm người, Lăng Hi lấy khăn lau mặt ra mở mắt nhìn người trước mặt.
"Nhóc con, đừng làm phiền tôi." Lăng Hi tới gần người thiếu niên gác tay lên vai hắn ta, phẩy phẩy tay.
Sắc mặt tập thể mọi người triệt để run rẩy không nên lời. Mặt thiếu niên tối sầm lại, cất giọng lạnh lùng:"Đừng cho rằng cô là phụ nữ, tôi sẽ không đánh cô."
Lăng Hi chớp mắt đảo mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, sau đó nở nụ cười càng thêm thân mật nắm lấy tay hắn nói:"Cậu là lão đại?" Không để cho người thiếu niên có phản ứng, Lăng Hi lắc đầu tiếc hận:"Tại sao lại như vậy a? Không phải các lão đại đều lạnh lùng khí chất bá đạo sao?"
Biểu hiện cực kì thất vọng kia làm vị thiếu niên suýt chút nữa nổi bão. Sao trời đời lại có loại người này kia chứ!! Nói chuyện với Lăng Hi chưa được nửa tiếng đã bị cậu lần lượt chọc phát điên. Đây là tài năng bậc nào a!
Lăng Khuyết liếc sang Âu Thiệu Dương, tia thông tin theo mắt bắn tới.
"Dương, cậu đi tách hai người đó ra đi."
"Tiểu Khuyết cậu đây là bảo tôi đi chết à?"
"Chẳng lẽ để lão đại xử Hi Hi kia?"
"Tại sao cậu không đi ngăn cản?"
"Tôi đâu có ngu."
Xưa nay chưa hề có ai dám bình phẩm gương mặt lão đại, trước khi kịp bình luận đã bị thủ đoạn thị huyết tàn ác của lão đại chặn họng. Tình huống người có gan chê trách như vậy, thực là chuyện hiếm có.
Trong lúc hai người truyền đạt màn 'liếc mắt đưa tình' lại không cảm nhận được giấm chua đang bay đầy trời lấn áp cả không khí bị kéo căng bởi Lăng Hi.
Y Mẫn tủm tỉm cười dựa vào cửa xe xem kịch vui.
Đột nhiên nhận được loại ánh mắt nóng rực phóng tới, cảm giác bất an tập kích:"Đúng không Y Mẫn?"
Bất ngờ bị điểm danh, mồ hôi lập tức tuôn như suối:"Đúng!" Đúng? Đúng cái gì a? Thấy được ánh mắt thương hại của mọi người cùng khí lạnh ập đến, Y Mẫn run rẩy nhìn trời. Cô bị tên vô lương kia kéo xuống nước rồi. Cô nhớ cô chưa làm gì có lỗi với cậu kia mà.
Y Mẫn hình như cô đã quên ban nãy ai quấy rầy giấc ngủ ngàn vàng của phần tử nham hiểm.
"Cô nói đúng, tôi là trẻ thành niên nên được bảo vệ kỹ lưỡng. Vậy nên từ nay về sau cô phải bảo vệ tôi." Thiếu niên nhếch môi âm lãnh ôn tồn giảng giải.
Y Mẫn bị lời tuyên cáo của người thiếu niên oanh tạc há hốc mồm. Đây còn không phải trắng trợn nô dịch cô hả!
"Ngoan~để chúng tôi bảo vệ nhóc." Lăng Hi vô tâm cẩu phế vỗ đầu thiếu niên cười.
Mặt lão đại triệt để đen một nửa. Lăng Khuyết trôn mặt vào lồng ngực Khắc Hoàng ho sặc sụa. Âu Thiệu Dương nghiêng đầu bả vai run run, hai người có biểu tình bình thường thì Khắc Hoàng đang vỗ lưng nhuận khí cho Lăng Khuyết và Li Âm hoàn toàn thản nhiên lạnh lùng như không.
Lão đại cũng cần một cô gái yếu ớt bảo vệ, đùa gì thế?
"Chúng ta lên đường đi. Nơi này không nên ở lâu." Âu Thiệu Dương ngưng trọng đề nghị.
"Anh cũng nghe thấy tiếng sói?" Y Mẫn nhíu mày suy tư.
Âu Thiệu Dương ngạc nhiên song lại cảm thấy thức tỉnh dị năng là điều bình thường cho nên cũng không phân vân lâu, lập tức gật đầu khẳng định.
Nghe đến đây Lăng Hi lập tức hưng phấn kéo tay Y Mẫn vào xe kiên quyết đẩy cho thiếu niên vào ngồi ghế lái phụ.
Thiếu niên mím môi mỏng nói:"Cô chạy tôi không yên tâm. Đưa Y Mẫn lái." So với tên nhóc lăn tăn này, hắn cảm thấy Y Mẫn chính chắn thận trọng hơn, vì vậy mới đưa ra một đề nghị sai lầm nhất cuộc đời hắn.
Y Mẫn lại bắt đầu đổ mồ hôi. Sao lại dính dáng tới cô nữa rồi? Ở mọi góc độ, cô luôn là người vô tội nha. Hơn nữa, nếu kỹ thuật lái xe của cô tốt như Lăng Hi thì kiếp trước cô không đến nổi trốn được tù giam nhưng lại vừa lái xe chạy một đoạn liền bị tai nạn xuyên tới đây.
Nhìn biểu cảm Y Mẫn, Lăng Hi cong môi vui vẻ đáp ứng. Cậu xuống xe lôi cổ Y Mẫn tống cô nàng vào ghế lái chính. Làm xong những việc đó liền đến băng ghế phụ ngồi cài dây an toàn lấy hộp bánh khoai tây chậm rãi ăn từng miếng.
Thấy thái độ của Lăng Hi, lão đại có kinh nghiệm lăn lộn hắc đạo nhiều năm làm sao không thấy được điểm đáng nghi. Chỉ tiếc không để hắn nghĩ tiếp, chiếc xe đã lăn bánh theo sau bọn Khắc Hoàng.
"Child* cậu thực sự là lão đại?" Lăng Hi vừa ăn vừa nghi hoặc hỏi.
*Children, là trẻ con, nhóc con....Tùy ngữ cảnh.
"Tiệp Hạo!" Cố kìm nén lửa giận trong người, hắn nghiến răng phun ra hai chữ. Nếu hắn không chủ động nói tên cho Lăng Hi e rằng mọi lúc mọi nơi hắn đều bị cậu biến thành đứa nhỏ chưa thành niên. Điểm chết tiệt là, hắn đã 24t rồi có được hay không? Nhóc, nhóc...tởm chết!
"Tiệp Hạo? Chậc, cậu biết không? Cậu rất đáng yêu đó." Lăng Hi cười khúc khích.
Hắc tuyến nhất thời rơi đầy mặt, gân xanh trên trán có dấu hiệu sắp bạo khởi. Một đời làm lão đại của hắn, tối kỵ nhất là bị khen đáng yêu, chán ghét nhất là sở hữu gương mặt mãi không lớn này.
Gương mặt phấn nộn mịn màng như da em bé, điểm trên đường nét nhẹ dịu ôn hòa là đôi mắt to tròn sắc lạnh chỉ có điều nốt ruồi e lệ dưới khóe mắt đã hủy sạch sẽ vẻ lạnh lẽo của đôi mắt. Dưới chiếc mũi cao nhỏ nhắn là đôi môi mỏng hồng nhạt hay mím lại nghiêm nghị.
Tuy nhiên đường nét chân mày cực sắc nét cùng nốt ruồi khóe mắt luôn giữ lại phần nét trẻ con chưa mất khi trưởng thành, lại thêm đôi mắt màu nâu mật khắc khảm vào tròng mắt khiến Tiệp Hạo chẳng khác đứa trẻ chưa thành niên.
Cho nên mà nói, lời trêu chọc của Lăng Hi không phải không có lý do.
"Cậu như vậy không hiểu sao có thể làm lão đại nhỉ?" Lăng Hi một mặt nhai bánh mặt khác quan sát gương mặt Tiệp Hạo nhịn không được cảm thán.
"Cô câm mồm." Vừa phải chịu tay lái lụi của Y Mẫn vừa phải nghe Lăng Hi trêu đùa, Tiệp Hạo rốt cục tức giận hét lớn.
Lăng Hi bĩu môi không chút để tâm tiếp tục ăn bánh còn không quên chế giễu hắn:"Tôi chạy đúng là không bằng Y Mẫn."
Đáng chết! Tiệp Hạo cảm thấy từ lúc gặp Lăng Hi thì bản thân lại giống như ngồi trên núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
"Cô dừng. Để tôi." Tiệp Hạo cố hít một hơi trấn tỉnh lại đầu óc bị Lăng Hi chọc cho mụ mị.
"Không có thời gian rồi." Y Mẫn nóng nảy nhìn con người vô tâm vô phế thản nhiên ăn bánh cầu trợ giúp.
Lăng Hi nhìn gương chiếu hậu phất tay nói bình thường như không có hơn chục con sói đang đuổi theo sau xe bọn họ:"Nếu cô không lãng phí vài giây loạng trên đường, thì chúng ta sẽ không bị đuổi kịp."
Giờ đổi người lái, khẳng định một trăm phần trăm bị đuổi kịp!
Y Mẫn đỏ mắt rống lên:"Lăng Hi, tôi hận chết cậu."
Lăng Hi nhấc mắt cười cười không đẳ sự tức giận của cô vào mắt:"Cứ xem là luyện tập đi."
Lăng Hi, cậu xem, có ai lấy tính mạng ra đùa bỡn như cậu không? Y Mẫn bất lực né tránh chướng ngại vật lăn lóc quanh đường. Thấy zombie du đãng chặn lối từ xa, cô cũng không tránh ngược lại giẫm mạnh phanh phóng về phía trước.
Zombie bị đâm một số nát bấy không ra hình dạng, một số ngoài phạm vi va chạm chỉ đồng loạt ngã xuống như quân bài domino.
Chiếc xe không phí giây nào vẫn tiếp tục băng băng chạy về phía trước. Gặp đồ vật nào đều bị Y Mẫn trút giận đâm thẳng đến văng sang một bên.
Đàn sói bị một số zombie chặn lại, cho nên bọn họ cũng có tương đối nhiều thời gian chạy trốn.
Tiệp Hạo nghiến răng ken két. Phải nói là gương mặt chưa thành niên ửng hồng vì tức giận vô cùng đáng yêu.
Hóa ra chính bản thân hắn là đang tự tìm ngược!
Lăng Hi kia ngược lại khoái trá nhìn hắn tự đào hố trôn mình.
Ngao~
Hú~
Y Mẫn trầm mặt xuống:"Xem ra chúng ta không thể bình yên rời đi rồi."
"Đúng vậy." Lăng Hi gật đầu cười.
Không nhìn tới vẻ mặt của Lăng Hi, Y Mẫn nghiêng tai lắng nghe nói:"Hình như số lượng đã tăng thêm mấy chục con."
Cô bây giờ rất thức thời hiểu ra được. Đụng tới tên vô tâm vô phế như Lăng Hi chính là tự tìm ngược cho bản thân. Vì vậy, cô đã hiểu được một đạo lí, tránh Lăng Hi càng xa thì càng có thể sống thọ hơn.
Tiệp Hạo nhăn mày suy nghĩ biện pháp. Lăng Hi thấy vậy mở miệng an ủi:"Nhóc, đừng suy nghĩ nhiều, Y Mẫn tự có thể giải quyết."
Nhóc con mẹ cậu Lăng Hi!!!
Y Mẫn hắc tuyến ==|. Cô từ khi nào có khả năng siêu nhiên vậy hả!!! Lăng Hi, cậu ta tuyệt đối không phải là đồng bạn của cô!!
Khóe miệng Y Mẫn giật nhẹ. Tính khí lúc sáng dậy thật tệ nha.
"Hi, dậy đi nào. Không là bọn tôi bỏ cậu lại đó." Dư quang nhìn thấy mọi người đang chuẩn bị hành trang lên đường mà Lăng Hi vẫn còn vùi đầu ngủ nướng, Y Mẫn bất đắc dĩ đe dọa.
"Cứ tự nhiên." Lăng Hi cau có gắt, nói xong kéo khăn trùm kín đầu.
Âm thanh bất mãn đầy hờn giận của Lăng Hi không chút nghi ngờ nào đều lọt vào tai mỗi người ở đây. Y Mẫn không bỏ cuộc kéo góc chăn cậu hăm he:"Bọn tôi bỏ đi cũng không sao. Nhưng nhỡ cậu làm bữa sáng cho zombie thì sao? Dậy đi."
"Chúng nó dám." Lăng Hi bật dậy bực dọc nhìn Y Mẫn, mặt hầm hầm xếp chăn lại. Dù cậu có ngủ tới ngày mai cũng không có zombie nào dám ve vãn cậu, ngược lại cậu cực kì khẳng định điều đó.
May mắn đến mức không gặp được zombie cấp cao cũng là một loại bất hạnh. Không chiến đấu cùng zombie cấp cao thì làm sao nâng cao thực lực đây. Bởi, đây là may mắn, cũng là bất hạnh. Phàm cái gì đều có hai mặt, như một con dao hai lưỡi có lợi nhưng cũng làm chính bản thân bị thương.
Vệ sinh cá nhân xong Lăng Hi lấy khăn lau mặt. Đương nhiên nước là do Lăng Khuyết cung cấp, trước ánh mắt khó chịu của Khắc Hoàng, cậu thản nhiên lạm dụng dị năng của người yêu hắn ta lấy để đánh răng, rửa mặt.
"Cô chính là Lăng Hi?"
Nghe giọng nói xa lạ không thuộc về ai bất cứ ai trong đội ngũ năm người, Lăng Hi lấy khăn lau mặt ra mở mắt nhìn người trước mặt.
"Nhóc con, đừng làm phiền tôi." Lăng Hi tới gần người thiếu niên gác tay lên vai hắn ta, phẩy phẩy tay.
Sắc mặt tập thể mọi người triệt để run rẩy không nên lời. Mặt thiếu niên tối sầm lại, cất giọng lạnh lùng:"Đừng cho rằng cô là phụ nữ, tôi sẽ không đánh cô."
Lăng Hi chớp mắt đảo mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, sau đó nở nụ cười càng thêm thân mật nắm lấy tay hắn nói:"Cậu là lão đại?" Không để cho người thiếu niên có phản ứng, Lăng Hi lắc đầu tiếc hận:"Tại sao lại như vậy a? Không phải các lão đại đều lạnh lùng khí chất bá đạo sao?"
Biểu hiện cực kì thất vọng kia làm vị thiếu niên suýt chút nữa nổi bão. Sao trời đời lại có loại người này kia chứ!! Nói chuyện với Lăng Hi chưa được nửa tiếng đã bị cậu lần lượt chọc phát điên. Đây là tài năng bậc nào a!
Lăng Khuyết liếc sang Âu Thiệu Dương, tia thông tin theo mắt bắn tới.
"Dương, cậu đi tách hai người đó ra đi."
"Tiểu Khuyết cậu đây là bảo tôi đi chết à?"
"Chẳng lẽ để lão đại xử Hi Hi kia?"
"Tại sao cậu không đi ngăn cản?"
"Tôi đâu có ngu."
Xưa nay chưa hề có ai dám bình phẩm gương mặt lão đại, trước khi kịp bình luận đã bị thủ đoạn thị huyết tàn ác của lão đại chặn họng. Tình huống người có gan chê trách như vậy, thực là chuyện hiếm có.
Trong lúc hai người truyền đạt màn 'liếc mắt đưa tình' lại không cảm nhận được giấm chua đang bay đầy trời lấn áp cả không khí bị kéo căng bởi Lăng Hi.
Y Mẫn tủm tỉm cười dựa vào cửa xe xem kịch vui.
Đột nhiên nhận được loại ánh mắt nóng rực phóng tới, cảm giác bất an tập kích:"Đúng không Y Mẫn?"
Bất ngờ bị điểm danh, mồ hôi lập tức tuôn như suối:"Đúng!" Đúng? Đúng cái gì a? Thấy được ánh mắt thương hại của mọi người cùng khí lạnh ập đến, Y Mẫn run rẩy nhìn trời. Cô bị tên vô lương kia kéo xuống nước rồi. Cô nhớ cô chưa làm gì có lỗi với cậu kia mà.
Y Mẫn hình như cô đã quên ban nãy ai quấy rầy giấc ngủ ngàn vàng của phần tử nham hiểm.
"Cô nói đúng, tôi là trẻ thành niên nên được bảo vệ kỹ lưỡng. Vậy nên từ nay về sau cô phải bảo vệ tôi." Thiếu niên nhếch môi âm lãnh ôn tồn giảng giải.
Y Mẫn bị lời tuyên cáo của người thiếu niên oanh tạc há hốc mồm. Đây còn không phải trắng trợn nô dịch cô hả!
"Ngoan~để chúng tôi bảo vệ nhóc." Lăng Hi vô tâm cẩu phế vỗ đầu thiếu niên cười.
Mặt lão đại triệt để đen một nửa. Lăng Khuyết trôn mặt vào lồng ngực Khắc Hoàng ho sặc sụa. Âu Thiệu Dương nghiêng đầu bả vai run run, hai người có biểu tình bình thường thì Khắc Hoàng đang vỗ lưng nhuận khí cho Lăng Khuyết và Li Âm hoàn toàn thản nhiên lạnh lùng như không.
Lão đại cũng cần một cô gái yếu ớt bảo vệ, đùa gì thế?
"Chúng ta lên đường đi. Nơi này không nên ở lâu." Âu Thiệu Dương ngưng trọng đề nghị.
"Anh cũng nghe thấy tiếng sói?" Y Mẫn nhíu mày suy tư.
Âu Thiệu Dương ngạc nhiên song lại cảm thấy thức tỉnh dị năng là điều bình thường cho nên cũng không phân vân lâu, lập tức gật đầu khẳng định.
Nghe đến đây Lăng Hi lập tức hưng phấn kéo tay Y Mẫn vào xe kiên quyết đẩy cho thiếu niên vào ngồi ghế lái phụ.
Thiếu niên mím môi mỏng nói:"Cô chạy tôi không yên tâm. Đưa Y Mẫn lái." So với tên nhóc lăn tăn này, hắn cảm thấy Y Mẫn chính chắn thận trọng hơn, vì vậy mới đưa ra một đề nghị sai lầm nhất cuộc đời hắn.
Y Mẫn lại bắt đầu đổ mồ hôi. Sao lại dính dáng tới cô nữa rồi? Ở mọi góc độ, cô luôn là người vô tội nha. Hơn nữa, nếu kỹ thuật lái xe của cô tốt như Lăng Hi thì kiếp trước cô không đến nổi trốn được tù giam nhưng lại vừa lái xe chạy một đoạn liền bị tai nạn xuyên tới đây.
Nhìn biểu cảm Y Mẫn, Lăng Hi cong môi vui vẻ đáp ứng. Cậu xuống xe lôi cổ Y Mẫn tống cô nàng vào ghế lái chính. Làm xong những việc đó liền đến băng ghế phụ ngồi cài dây an toàn lấy hộp bánh khoai tây chậm rãi ăn từng miếng.
Thấy thái độ của Lăng Hi, lão đại có kinh nghiệm lăn lộn hắc đạo nhiều năm làm sao không thấy được điểm đáng nghi. Chỉ tiếc không để hắn nghĩ tiếp, chiếc xe đã lăn bánh theo sau bọn Khắc Hoàng.
"Child* cậu thực sự là lão đại?" Lăng Hi vừa ăn vừa nghi hoặc hỏi.
*Children, là trẻ con, nhóc con....Tùy ngữ cảnh.
"Tiệp Hạo!" Cố kìm nén lửa giận trong người, hắn nghiến răng phun ra hai chữ. Nếu hắn không chủ động nói tên cho Lăng Hi e rằng mọi lúc mọi nơi hắn đều bị cậu biến thành đứa nhỏ chưa thành niên. Điểm chết tiệt là, hắn đã 24t rồi có được hay không? Nhóc, nhóc...tởm chết!
"Tiệp Hạo? Chậc, cậu biết không? Cậu rất đáng yêu đó." Lăng Hi cười khúc khích.
Hắc tuyến nhất thời rơi đầy mặt, gân xanh trên trán có dấu hiệu sắp bạo khởi. Một đời làm lão đại của hắn, tối kỵ nhất là bị khen đáng yêu, chán ghét nhất là sở hữu gương mặt mãi không lớn này.
Gương mặt phấn nộn mịn màng như da em bé, điểm trên đường nét nhẹ dịu ôn hòa là đôi mắt to tròn sắc lạnh chỉ có điều nốt ruồi e lệ dưới khóe mắt đã hủy sạch sẽ vẻ lạnh lẽo của đôi mắt. Dưới chiếc mũi cao nhỏ nhắn là đôi môi mỏng hồng nhạt hay mím lại nghiêm nghị.
Tuy nhiên đường nét chân mày cực sắc nét cùng nốt ruồi khóe mắt luôn giữ lại phần nét trẻ con chưa mất khi trưởng thành, lại thêm đôi mắt màu nâu mật khắc khảm vào tròng mắt khiến Tiệp Hạo chẳng khác đứa trẻ chưa thành niên.
Cho nên mà nói, lời trêu chọc của Lăng Hi không phải không có lý do.
"Cậu như vậy không hiểu sao có thể làm lão đại nhỉ?" Lăng Hi một mặt nhai bánh mặt khác quan sát gương mặt Tiệp Hạo nhịn không được cảm thán.
"Cô câm mồm." Vừa phải chịu tay lái lụi của Y Mẫn vừa phải nghe Lăng Hi trêu đùa, Tiệp Hạo rốt cục tức giận hét lớn.
Lăng Hi bĩu môi không chút để tâm tiếp tục ăn bánh còn không quên chế giễu hắn:"Tôi chạy đúng là không bằng Y Mẫn."
Đáng chết! Tiệp Hạo cảm thấy từ lúc gặp Lăng Hi thì bản thân lại giống như ngồi trên núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
"Cô dừng. Để tôi." Tiệp Hạo cố hít một hơi trấn tỉnh lại đầu óc bị Lăng Hi chọc cho mụ mị.
"Không có thời gian rồi." Y Mẫn nóng nảy nhìn con người vô tâm vô phế thản nhiên ăn bánh cầu trợ giúp.
Lăng Hi nhìn gương chiếu hậu phất tay nói bình thường như không có hơn chục con sói đang đuổi theo sau xe bọn họ:"Nếu cô không lãng phí vài giây loạng trên đường, thì chúng ta sẽ không bị đuổi kịp."
Giờ đổi người lái, khẳng định một trăm phần trăm bị đuổi kịp!
Y Mẫn đỏ mắt rống lên:"Lăng Hi, tôi hận chết cậu."
Lăng Hi nhấc mắt cười cười không đẳ sự tức giận của cô vào mắt:"Cứ xem là luyện tập đi."
Lăng Hi, cậu xem, có ai lấy tính mạng ra đùa bỡn như cậu không? Y Mẫn bất lực né tránh chướng ngại vật lăn lóc quanh đường. Thấy zombie du đãng chặn lối từ xa, cô cũng không tránh ngược lại giẫm mạnh phanh phóng về phía trước.
Zombie bị đâm một số nát bấy không ra hình dạng, một số ngoài phạm vi va chạm chỉ đồng loạt ngã xuống như quân bài domino.
Chiếc xe không phí giây nào vẫn tiếp tục băng băng chạy về phía trước. Gặp đồ vật nào đều bị Y Mẫn trút giận đâm thẳng đến văng sang một bên.
Đàn sói bị một số zombie chặn lại, cho nên bọn họ cũng có tương đối nhiều thời gian chạy trốn.
Tiệp Hạo nghiến răng ken két. Phải nói là gương mặt chưa thành niên ửng hồng vì tức giận vô cùng đáng yêu.
Hóa ra chính bản thân hắn là đang tự tìm ngược!
Lăng Hi kia ngược lại khoái trá nhìn hắn tự đào hố trôn mình.
Ngao~
Hú~
Y Mẫn trầm mặt xuống:"Xem ra chúng ta không thể bình yên rời đi rồi."
"Đúng vậy." Lăng Hi gật đầu cười.
Không nhìn tới vẻ mặt của Lăng Hi, Y Mẫn nghiêng tai lắng nghe nói:"Hình như số lượng đã tăng thêm mấy chục con."
Cô bây giờ rất thức thời hiểu ra được. Đụng tới tên vô tâm vô phế như Lăng Hi chính là tự tìm ngược cho bản thân. Vì vậy, cô đã hiểu được một đạo lí, tránh Lăng Hi càng xa thì càng có thể sống thọ hơn.
Tiệp Hạo nhăn mày suy nghĩ biện pháp. Lăng Hi thấy vậy mở miệng an ủi:"Nhóc, đừng suy nghĩ nhiều, Y Mẫn tự có thể giải quyết."
Nhóc con mẹ cậu Lăng Hi!!!
Y Mẫn hắc tuyến ==|. Cô từ khi nào có khả năng siêu nhiên vậy hả!!! Lăng Hi, cậu ta tuyệt đối không phải là đồng bạn của cô!!
Danh sách chương