“Di nương!”

“Di nương sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”

Uất Trì Hàm Tranh cuống quít đỡ lấy Tần Nhu, lo lắng lắc lắc người bà không ngừng, Uất Trì Nghiên San cũng kinh hoảng kêu lớn lên, “luống cuống tay chân” chọc vào huyệt nhân trung, vừa vội vừa hoảng nên không kiềm chế được lực tay, cứ thế mà làm Tần Nhu đau đến tỉnh lại luôn.

Vừa mở mắt, bất chấp đau đớn, bà đã lớn tiếng quát mắng Uất Trì Nghiên San: “Ai cho ngươi dễ dàng đuổi hai con tiện tỳ kia như thế?! Một lũ tiện nha đầu không biết xấu hổ dám hại Duẫn nhi nhà ta thành như vậy, nên giết mới đúng!”

“Di nương ······” Uất Trì Nghiên San “trợn mắt há mồm” nhìn vẻ mặt Tần Nhu hung ác như người đàn bà chanh chua ngoài chợ , Uất Trì Hàm Tranh đứng bên vội vàng thầm nhéo vào hông mẫu thân nhà mình.

Tần Nhu bỗng ngẩn ra, nhận thấy biểu hiện quá mức của mình, vội hỏi: “San San, con đừng để ý, ta ······ ta tức quá nên mới vậy ······”

“Không sao, ta có thể lý giải tâm tình di nương mà.” Uất Trì Nghiên San tỏ vẻ hiếu thảo và thông cảm, “Bọn họ quả thật chết cũng chưa hết tội, nhưng di nương à, trời cao có đức hiếu sinh, mạng của nha đầu hay nô tài thì cũng là một mạng, ta thấy······ nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng vẫn hơn.

Dù họ có phạm sai lầm lớn thì cũng chẳng phải chết mới có thể giải quyết vấn đề, đuổi họ khỏi phủ, không cho tiếp xúc với Tam đệ nữa là được mà, ta tin di nương dốc lòng bảo ban, Tam đệ nhất định có thể là một lãng tử hồi đầu.

Di nương thấy thế nào?”

Mọi người chỉ cảm thấy, trong khoảnh khắc ấy, cả người Đại tiểu thư dường như đều tỏa ánh hào quang chói mắt mà nhu hòa, chỉ cảm thấy, giờ phút ấy, nàng tựa như thánh thần bất khả xâm phạm, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại sùng bái.

“Chuyện này ······ Ta ······” Tần Nhu đã tức giận sắp nổ cả phổi, đối diện với cả đống ánh mắt nóng rực như vậy, bà lại không thể phản bác lời của Uất Trì Nghiên San.

Uất Trì Hàm Tranh thấy mẫu thân bị tức đến nói năng lộn xộn, vội vàng tiến lên mở miệng: “Tỷ tỷ nói phải lắm. Tỷ tỷ thiện tâm như vậy, thật làm muội muội kính nể và hổ thẹn vô cùng, ngày sau muội muội nhất định lấy tỷ tỷ làm gương noi theo.

Nếu đã không còn người như thế bên Duẫn đệ nữa thì chúng ta cũng có thể yên tâm.

Mong tỷ tỷ thứ lỗi, hôm nay di nương chịu quá nhiều kích thích, thân thể không khỏe, muội muội muốn đỡ di nương trở về nghỉ ngơi trước, ngày khác lại đến quấy rầy tỷ tỷ.”

“Được rồi, muội muội phải chiếu cố di nương cẩn thận nhé, tốt nhất là mời đại phu tới bắt mạch đi. Người già rồi thì thân thể cũng chẳng được như trước nữa , nhất định phải chú ý nhiều hơn.”

Nghe thêm câu này, Tần Nhu vốn đã bị kích thích nhiều lần chỉ trong một canh giờ ngắn ngủn rốt cuộc không chịu được nữa, trút ra một hơi rồi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.

“Di nương ······”

Sợ Uất Trì Nghiên San lại nói thêm lời nào làm người ta sôi máu, Uất Trì Hàm Tranh vội ngắt lời: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội muội đưa di nương về viện mời đại phu.”

Nói xong, Uất Trì Hàm Tranh liền gọi tỳ nữ bên người Tần Nhu tới giúp một tay, mấy người từ từ đi ra ngoài.

Phía sau, gương mặt Uất Trì Nghiên San từ vẻ lo lắng đã gợi thành nụ cười âm lãnh thị huyết bên khóe miệng.

Tần Nhu, Uất Trì Hàm Tranh, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Mẹ con Tần Nhu tưởng rằng, chỉ cần bên người Uất Trì Duẫn không còn hai tiện tỳ đó thì tâm tư cậu ta cũng từ từ thu hồi lại, ai có thể ngờ rằng, một Uất Trì Duẫn đã từng hưởng thụ tư vị tốt đẹp của nữ nhân, giờ một lòng một dạ đắm chìm vào đó.

Hồng Y và Lục Ngạc rời đi làm tinh thần cậu ta sa sút mấy ngày, nhưng chỉ mấy ngày thanh tịnh ấy cũng đủ để làm cậu ta khó chịu đến cực điểm. Dục vọng trong cơ thể một thiếu niên vừa trưởng thành đã bị hai người kia cộng thêm đám kỹ nữ thanh lâu dụ dỗ ra từ lâu rồi.

Chẳng hề khoa trương khi nói rằng, một ngày không mây mưa thất thường với nữ nhân một phen thì cậu ta liền hoảng, càng hoảng lại càng muốn, càng muốn lại càng hoảng, cứ như thế······ Kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết thế nào.

Do dự hồi lâu, Uất Trì Duẫn vẫn không nhịn được dục vọng trong người, quyết định lén tới thanh lâu!

Nhưng mà, Tần Nhu đã chặt đứt khoản tiêu vặt của cậu, mấy đồng bạc hồi trước thì ăn chơi đàng điếm hết từ lâu rồi.

Không có bạc thì đến thanh lâu hưởng thụ kiểu gì đây? Đang lúc phiền não khổ sở nhất, từ bên ngoài “ngẫu nhiên” truyền tới cuộc chuyện phiếm của Tiểu Thất và nô tài khác.

“Tiểu Thất ca, nghe nói mẫu thân huynh bệnh nặng, mỗi ngày đều cần uống canh bổ dưỡng à?”

“Đúng vậy, một ngày cũng không được dừng đâu.”

“Nhưng hàng tháng huynh chỉ nhận có bốn lượng bạc tiền tiêu vặt, mà thường ngày được cho nhiều nhất cũng không quá năm mươi lượng, lấy đâu ra bạc mua nhiều nhân sâm thế? Đừng bảo là Tiểu Thất ca lén lút làm cái gì đấy nhé?”

“Thôi đi, đừng có nói bậy!” Tiểu Thất cả giận gắt lên.

Nhìn trái nhìn phải một hồi rồi mới cố ý nhỏ giọng thì thầm: “Nói thật cho đệ biết, cũng bởi vì mấy bát canh của mẹ, ta thật sự không còn biện pháp nào khác nên vài ngày trước phải tới sòng bạc thử tay nghề chút, đệ đoán kết quả thế nào?”

“Thắng ít tiền trinh à?”

“Xùy! Cái gì gọi là thắng ít tiền trinh chứ? Một trăm lượng tiền vốn đổi lấy ngân phiếu một ngàn lượng đem về, gấp mười lần đấy! Tổng cộng chỉ gần một canh giờ! Đệ nói thử xem, tiền này tới có nhanh không cơ chứ?”

“Thiệt hay đùa đấy? Tiểu Thất ca không nói dối đấy chứ? Đệ nghe mà trong lòng cũng ngứa.”

“Ta lừa đệ làm chi? Nếu không thắng tiền, vì sao mỗi ngày còn có nhiều người tới sòng bạc như vậy? Đệ nghĩ người ta đều ngốc hết à? Vừa vặn đêm nay ta cũng muốn đi tiếp một chuyến, nếu muốn thì cùng đi.”

“Được, vậy đêm nay chúng ta cùng đi, nếu thắng được tiền, ngày mai đệ mời huynh uống rượu!”

“Được, một lời đã định!”

Nghe vậy, Uất Trì Duẫn tựa hồ thấy hy vọng rạng đông, trái tim vì kích động mà đập loạn lên, dù vậy thì trong lòng vẫn có chút bất an.

Nhưng đến hôm sau, biết bọn Tiểu Thất mỗi người lại thắng hơn một ngàn lượng, Uất Trì Duẫn hoàn toàn không ngồi yên được nữa.

Hai tên nô tài ngu ngốc còn lợi hại như vậy, chẳng lẽ chủ tử như mình mà không hơn được chắc? Bọn chúng có thể thắng lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại không?

Đã muốn đi sòng bạc, kế tiếp lại vì vấn đề tiền vốn mà tiếp tục phiền não, Uất Trì Duẫn đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định — tới chỗ đại tỷ Uất Trì Nghiên San, người giàu có nhất trong nhà và cũng là người dễ thương lượng nhất!

Quả nhiên, Uất Trì Nghiên San không làm thất vọng, cậu ta vừa nhăn nhó mở miệng trình bày, Uất Trì Nghiên San không nói hai lời lập tức cho cậu năm trăm lượng.

Còn nói, coi như đây khoản tiêu vặt tỷ tỷ cho, không cần trả lại, ngày sau còn cần thêm thì cứ đến đây cũng được.

Uất Trì Duẫn nghe lời này mà uất ức, thậm chí cảm thấy nàng mới là người hiểu mình nhất trên đời, còn địa vị mẹ ruột và tỷ tỷ ruột trong lòng cũng bất tri bất giác đã xảy ra biến hóa.

Cầm năm trăm lượng trong tay, Uất Trì Duẫn bước vào sòng bạc lần đầu tiên liền chọn loại đơn giản nhất: Đại-Tiểu.

Lúc khởi điểm, cậu ta chỉ dám đánh nhỏ lẻ, về sau ngày càng nhiều bạc chảy vào túi, lá gan cũng ngày càng lớn hơn, bắt đầu vung lớn, kêu to một tiếng hào khí!

Không tới nửa canh giờ, năm trăm lượng đã biến thành hai ngàn ba trăm lượng, khiến cho cậu ta hưng phấn muốn điên luôn.

Nhét hơn hai ngàn lượng bạc vào ngực, cậu ta lập tức chạy tới thanh lâu gọi liền tù tì mười mấy cô nương tới xa xỉ một phen, vung tiền như rác, xa hoa hưởng thụ, từ đầu đến chân tràn ngập cảm giác thích thú như bồng bềnh giữa đám mây, lưu luyến quên cả đường về.

Vài ngày kế tiếp, nhà-thanh lâu-sòng bạc đã thành một đường cố định. Sách đã không cầm đến từ lâu, bút cũng không còn chạm vào, thậm chí học đường cũng “không rảnh”, cả thân cả tâm cậu ta chỉ chăm chăm nhào vào trên người mỹ nhân.

Có bạc phải đi hưởng thụ, không bạc phải đi đánh cược, ngày qua ngày vô cùng hạnh phúc vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện