Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Để cho đám nữ nhân đợi hơn nửa canh giờ rồi, Uất Trì Nghiên San mới phục trang nghiêm chỉnh chậm rãi tiến ra.

Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ được điểm phấn, càng trở nên tinh xảo duy mĩ, sáng rọi lòng người. Mái tóc đen dài như mực được vấn thành Vọng Tiên kế tinh xảo, đầu đội mũ phượng xa hoa,Kimbộ dao tinh tế khéo léo theo bước chân nàng mà nhẹ nhàng đong đưa. Cả người đều cao quý thanh lịch.

Minh Hoàng Phượng bào tượng trưng cho thân phận không gì sánh kịp của nàng tỏa ra hào quang chói mắt, lập tức đâm vào mắt không ít nữ nhân ở đây, chỉ hận không thể lao đến lột Phượng bào xuống để khoác lên người mình.

Nhưng dưới khí thế thần thánh cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm ấy, bọn họ không khỏi cúi đầu. Dung nhan diễm lệ sáng ngời, người ta nhìn đến mà phải xấu hổ, còn có tư thái cao quý tao nhã trời sinh kia nữa······

Tranh đoạt với người như vậy, còn có cơ hội thắng sao? “Tham kiến Vươnghậunương nương.”

“Miễn lễ.” Môi anh đào hơi hơi giơ lên, lộ ra nụ cười mỉm của nàng, “Các vị muội muội ngồi đi, không cần đa lễ. Bản cung đến chậm, mong muội muội thứ lỗi.”

“Không muộn không muộn.”

“Vươnghậunương nương nói quá lời.”

······

Thiệt tình cũng tốt, giả ý cũng được, khi còn chưa tra rõ tính tình vị Vươnghậunày, ai cũng không dám làm càn quá mức, cả đám đều ôn hòa nhu thuận, cười cười lấy lòng.

Uất Trì Nghiên San lơ đãng quét mắt nhìn chúng nữ một lượt, từng gương mặt quen thuộc mà xa lạ cũng tái hiện trong ký ức. Nhìn thấy chỗ trống ở vị trí thứ hai bên trái, đồng tử bất giác lóe lên.

“Vì sao còn có ghế trống thế kia? Có người chưa đến?”

Vẻ mặt quái dị đảo mắt qua đó một cái, cuối cùng, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía nữ tử đoan trang xinh đẹp mặc cung trang xanh biếc đương ngồi trên ghế đầu bên phải, người đứng đầu tứ phi, Tĩnh phi.

Vị Tĩnh phi đoan trang ấy hạ mắt, cung kính nói: “Hồi bẩm Vươnghậu, còn có Tuyết phi muội muội chưa tới.”

“A? Không phải sinh bệnh chứ?”

“Theo muội thấy, Tuyết phi muội muội hẳn là mệt mỏi sau đêm thị tẩm, cho nên mới đến trễ. Vươnghậunương nương tha thứ cho muội ấy một lần, dù sao thì······ thánh ân không thể chối từ a.”

Vẻ mặt kia, giọng điệu kia, nào có giải vây cầu tình gì cho Tuyết phi chứ, rõ ràng đang cười nhạo vị tânHậubị vứt bỏ này, cười nhạo cô ta ngay đêm tân hôn đã không giữ được phu quân!

Thần sắc Uất Trì Nghiên San biến đổi, sắc mặt khó coi hơn, đảo mắt nhìn một đám đang vui sướng khi người gặp họa và chờ xem kịch vui, sâu trong đáy mắt nàng nhanh chóng hiện lên một chút trào phúng.

“Tuyết phi nương nương giá lâm!”

Cùng lúc chất giọng the thé chói tai vang lên, một nữ nhân mặc cả người hồng y, tự cho bản thân xinh đẹp quyến rũ, tiêu sái tiến vào.

Không ngoài dự đoán, lại là một mỹ nhân bại hoại cực phẩm, đôi mắt dường như có thể câu hồn đoạt phách, sóng mắt khẽ đảo sáng ngời, tùy tiện liếc mắt một nam nhân bất kỳ cũng có thể làm xương cốt người ta mềm nhũn cả ra.

Nhất là bộ ngực tuyết trắng che che đậy đậy, thật sự là ba đào mãnh liệt*, cực kỳ đồ sộ.

(*ba đào mãnh liệt: ba ở đây là sóng, có nghĩa ngực to nên dập dềnh lên xuống như sóng biển)

Chậc chậc, sợ là mỗi nam nhân vừa nhìn đều có thể hóa thân thành sói nhào lên, vưu vật như thế ······

“Nô tì thỉnh an Vươnghậunương nương .” Khoảnh khắc nhìn thấy Uất Trì Nghiên San, con ngươi xinh đẹp tràn ngập ghen tị, lập tức ngẩng đầu như một con chim khổng tước cao ngạo, tùy tiện cúi người một cái rồi thôi, không hề có chút cung kính nào hết.

Từng vệt hồng hồng ái muội trên bộ ngực gần như đang kể ra kích tình điên cuồng đêm qua, làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân ở đây đều phải đỏ mắt, công khai hâm mộ ghen tị hận.

Đây là gì? Đang khoe khoang thị uy à?

Uất Trì Nghiên San âm thầm cười lạnh, đáy mắt lộ vẻ trào phúng khinh bỉ, trên mặt vẫn không thay đổi nụ cười nhạt, lại hơi trắng mặt một chút cho phù hợp tình cảnh.

Tuyết phi thấy vậy thì vừa lòng nhếch môi đỏ mọng như lửa cháy, không đợi Uất Trì Nghiên San mở miệng đã tiếp tục nói: “Nô tì đến chậm, mong Vươnghậunương nương chớ trách. Đêm qua Vương thật sự là rất ······ Làm cho người ta không thể chợp mắt cả đêm, đến sáng sớm mới ngủ được một chút. Bây giờ thắt lưng xương sống vẫn đang đau kìa.”

Lời này hay rồi, tất cả mọi người đều biến sắc, Uất Trì Nghiên San thì “tức giận” đến run cả người, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân đang kiêu ngạo đắc ý đứng kia, chỉ hận không thể cào xé!

Đêm tân hôn đã bị đoạt phu quân thì thôi, hôm sau người ta còn tới tận cửa khoe khoang, đây rõ ràng là cố tình vả vào mặt nàng, công khai khiêu khích mà!

Ánh mắt mọi người đều dồn tới chỗ Uất Trì Nghiên San, chờ xem nàng sẽ xử lý kiểu gì.

Nếu dưới tình huống này còn có thể nén giận, ra vẻ không có việc gì, thì người này không phải quá yếu đuối cũng là tâm cơ quá thâm trầm.

Cả hai kiểu này, Uất Trì Nghiên San đều không muốn, cho nên chỉ có thể ······

“Người đâu! Tuyết phi đượcsủngmà kiêu, bất kính với bản cung, phạt vào ở trong Từ đường một tháng, chép Kinh một trăm lần, bất luận kẻ nào cũng không được giúp đỡ!”

Tạihậucung mỹ nhân như mây này, một tháng là đủ để đầy mộtsủngphi tới thẳng lãnh cung rồi.

Như thế thì có chút tâm cơ, nhưng không ẩn nhẫn, khả năng nắm bắt không quá hoàn hảo, hẳn là đủ để người ta không quá coi thường, chẳng dám tùy tiện trèo lên đầu nàng, cũng không cần quá mức lo lắng đề phòng.

Thấy có mấy thái giám thật sự đi tới, Tuyết phi hét lớn: “Làm càn! Bản cung là phi tử Vươngsủngái nhất, đám cẩu nô tài mà dám chạm vào bản cung ư? Ta sẽ bảo Vương chém đầu của các ngươi!”

Mấy thái giám lập tức giật mình, khó xử.

Tuyết phi thấy vậy thì đắc ý cười, khinh thường nói với Uất Trì Nghiên San: “Bản cung cho ngươi mặt mũi nên mới gọi một tiếng Vươnghậunương nương, ngươi tưởng mình là thật chắc? Ngươi, một là chưa bái đường, hai là chưa động phòng, ba là không có Phượng ấn cai quản lục cung, dựa vào cái gì mà đứng đây tác quái?

Nếu ta là ngươi a, đã lấy ba thước lụa trắng treo cổ tự sát từ lâu rồi, Vương đã không muốn lấy, ngươi còn vô sỉ tự đưa lên cửa như vậy, có biết xấu hổ hay không a?”

“Làm càn!!!”

Một tiếng rống giận nháy mắt làm khí huyết tất cả mọi người ở đây chấn động mạnh, ngay sau đó, một bóng dáng ngập lệ khí xuất hiện.

“Nô tì/Nô tài bái kiến Vương!”

Hoàng Phủ Vũ Trạch âm trầm trừng một vòng người, khuôn mặt tuấn tú đen xì xì, lãnh khí đủ để đông chết người không ngừng lan tỏa.

Nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Uất Trì Nghiên San đã trắng bệch như giấy kia, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ thấy trái tim mình bị bóp nát đến nơi.

Tuy hôm qua đã ở bên nàng cả đêm, đến tận sáng sớm mới lặng lẽ rời đi, vậy mà hắn chẳng thể ngừng nhớ nàng, ngay cả khi vào triều cũng không yên lòng nổi, trong đầu chỉ toàn bóng dáng xinh đẹpyêukiều ấy.

Cho nên, vừa hạ triều, hắn đã trực tiếp chạy sang bên này. Không ngờ rằng, lại kịp thời bắt gặp đống lời lẽ khó nghe này!

Ả chết tiệt, ai cho cô ta lá gan đối xử với nữ nhân của hắn như vậy?!

Mâu quang âm lãnh như lợi kiếm bắn lên Tuyết phi không chút lưu tình, sát khí nổi lên, đáy mắt lộ ra tia sáng tàn nhẫn mà thị huyết.

“Người đâu! Lôi cô ta xuống, chặt tứ chi, rút đầu lưỡi, móc hai mắt, vứt vào lãnh cung!”

Nữ nhân của hắn, dù muốn bắt nạt cũng chỉ có hắn được bắt nạt mà thôi. Bất luận kẻ nào khác dám bất kính với nàng, kết cục chỉ có một. Sống không bằng chết!

***

Đây là một hình ảnh đại diện cho Vọng Tiên kế mà nữ chính búi, được nhắc ở đầu chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện