Tất cả mọi người choáng váng, Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San tuy không đến mức bị dọa cho ngây ngốc, nhưng đều mang vẻ mặt nặng nề, nhìn nhau mà đều thấy sắc lo lắng trong mắt đối phương.

Một Kha Nguyệt đã khó đối phó như thế, toàn bộ Thần Nguyệt giáo thì······

“Đừng lo lắng vội, việc đã đến nước này, lo cũng vô dụng, chỉ có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi.” Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ thở dài.

Bất luận thế nào, hắn tuyệt đối không làm cho nàng phải chịu một chút thương tổn nào cả!

Ngươi có can đảm làm nàng bị thương, ta mặc kệ ngươi là thánh nữ hay Thần Nguyệt giáo gì gì, giết không tha! Cho dù phải cá chết lưới rách!

Uất Trì Nghiên San cũng than nhẹ gật đầu.

Lúc này, một thanh âm bỗng vang lên, phá tan tầng yên tĩnh quỷ dị.

“Uất Trì Nghiên San, cô có ý gì đây?” Quỳnh uyển nghi mắt lạnh nhìn một đôi ôm nhau bên trên, trong lòng mãnh liệt dâng lên dự cảm xấu.

Uất Trì Nghiên San thản nhiên liếc mắt một cái, lơ đễnh cười: “Có ý gì à? Như ngươi chứng kiến thôi.” Nói xong, còn cố ý rúch vào lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch, như là sợ cô ta chưa nhìn rõ vậy.

Quỳnh uyển nghi giận dữ, “Ngươi phản bội Hoàng thượng!”

“Có gì không dám?”

“Cái đồ nữ nhân dâm tiện! Hắn hơn Hoàng thượng được điểm nào mà làm cho ngươi cam tâm tình nguyện phản bội ngài như vậy chứ?”

“Hoàng Phủ Nhiễm Phong so với tướng công?” Uất Trì Nghiên San ra vẻ đăm chiêu trầm tư một lúc lâu, bỗng cười lớn: “Chẳng có chỗ nào so được cả, ngươi bảo bản cung nên nói thế nào bây giờ nhỉ?”

“Ngươi! Nói như vậy, từ đầu đã là lợi dụng ta?”

“Cuối cùng cũng thấy thông minh được một hồi.” Uất Trì Nghiên San tán thưởng cười cười, lời nói ra lại có thể làm người chết tức đến nhảy khỏi quan tài, “Ngươi ngu xuẩn thế mà không lợi dụng ngươi thì phải lợi dụng ai chứ? Ha ha, mà bản cung nên cảm tạ ngươi mới phải nhỉ, ít nhiều ngươi cũng giúp bản cung được không ít việc a.”

“Phụt!” Mỗ nữ cuối cùng không nhịn được, đương trường tức đến hộc máu.

“Hóa ra ngươi mới là gian tế Nguyệt Hoa quốc! Cho nên ngươi cố ý châm ngòi bọn ta đấu đá nhau?” Huyên phi oán hận trừng mắt, nếu chẳng vì không thể động đậy, nàng hận không thể một chưởng chém chết nữ nhân ngu xuẩn kia!

Có thể bị đùa bỡn đến tận bước đường này, coi như là trước chưa từng có, sau cũng không ai bằng!

“Được rồi, không cần nhiều lời nữa.” Uất Trì Nghiên San không kiên nhẫn phất phất tay, “Uyển Quân, Khởi Lăng, dẫn đi xử lý đi thôi!”

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

“Đúng rồi, chớ quên hai con nhóc kia.” Nàng ám chỉ, đương nhiên là hai cơ sở ngầm bên người do Hoàng Phủ Nhiễm Phong phái tới. Cũng đến lúc cần giải quyết chúng rồi.

Uyển Quân và Khởi Lăng đương nhiên biết nàng vừa nói ai, lập tức cung kính đáp lời, dẫn người kéo đám nữ nhân kia xuống.

“A! Đúng rồi, Quỳnh uyển nghi, nể tình ngươi đã giúp bản cung nhiều việc, lại sắp phải chết nữa chứ, bản cung sẽ nói cho ngươi một bí mật nhé.” Uất Trì Nghiên San thần bí cười: “Kỳ thật bản cung đang giúp ngươi đấy. Bản cung biết, ngươi một lòng lưu luyến si mê Hoàng Phủ Nhiễm Phong, cũng biết gã đã hứa một phi vị cho ngươi, đúng không nào? Nhưng là, bản cung khuyên ngươi chết tâm đi, Hoàng Phủ Nhiễm Phong đã không còn ······ nhân tính rồi, cho nên dù ngươi gả cho gã thì cũng chỉ có thể độc thủ khuê phòng cả đời mà thôi, ha ha ······ Dẫn đi!”

Mắt lạnh quét khắp đại điện một lần, Hoàng Phủ Vũ Trạch chậm rãi cong khóe miệng, tươi cười âm trầm, lẩm bẩm: “Gian tế trong hậu cung cô vương đúng là không ít, ai cũng bản lĩnh đầy mình. Không biết còn sót ai không đây?”

“Không, không có!”

“Vương, nô tì trong sạch mà!”

“Đúng vậy, Vương, nô tì không phải gian tế, lòng nô tì với ngài có trời đất chứng giám a!”

······

“Các ngươi đã bao giờ thấy người xấu mà trên mặt có viết hai chữ ‘người xấu’ chưa? Cô vương cũng lười tra xét rồi, không bằng giải quyết toàn bộ luôn đi, đỡ bị lọt lưới.”

Uất Trì Nghiên San có chút nghi hoặc nhìn hắn một cái, hiển nhiên không ngờ đến tình huống này.

Chúng nữ vừa nghe bị dọa cho ngây người, một đám khóc như núi đổ, liều mạng chứng minh lòng trung thành.

Ồn ào như đàn vịt giời quàng quạc bên tai, phiền chết người!

“Câm mồm ngay!” Hoàng Phủ Vũ Trạch chán ghét quát lạnh một tiếng, âm trầm mở miệng: “Nghe đây, bên người cô vương không có chỗ cho gian tế! Vì vậy, tất cả các ngươi ······ một là tự cút, hai là chết sạch!”

“Vương ······”

“Mau lựa chọn đi, cô vương không có nhiều kiên nhẫn!”

Chúng nữ đương nhiên không muốn xuất cung, nhưng lại càng không muốn chết!

Rối rắm một lát, thấy sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch dần lạnh như băng, rốt cục có người đứng ra xin xuất cung.

Có người thứ nhất, đương nhiên đám phía sau cũng có thể hùa theo, đến cuối cùng, tất cả đã đáp ứng sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.

Hoàng Phủ Vũ Trạch vừa lòng nở nụ cười, Uất Trì Nghiên San cũng hiểu ra.

Hắn cố tình hắt nước bẩn, rồi lấy cớ đó để bức bọn họ rời đi!

Nam nhân này, luôn có biện pháp làm nàng cảm động, làm nàng luân hãm, dần dà đã hãm sâu đến mức bất khả kháng luôn ······ Tĩnh phi, Huyên phi, Quỳnh uyển nghi đã chết, nữ nhân khác cũng lần lượt rời khỏi hoàng cung. Toàn bộ hậu cung, một mình Uất Trì Nghiên San.

Hắn đang cố dùng hành động để chứng minh câu nói “Ba ngàn con sông, chỉ cần một gáo” lần đó sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện