Editor: SuraChan
***
Phụ chương: Lộ Tây Pháp Đồng Tử Hoàng Kim
[Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc –Đế Đô]
Đây là lần đầu tiên Huyền Thiên Đế Cơ đứng bên ngoài nhìn thấy toàn cảnh cung điện. Khí thế rợn ngợp cùng cảnh sắc tráng lệ khiến nàng ta cảm thấy vô cùng tự hào và thích thú.
Giờ phút này, Huyền Thiên Đế Cơ đã sớm không còn là tiểu công chúa bị trói buộc bởi hàng vạn quy tắc luật lệ hoàng thất hà khắc ngày xưa. Công trình kiến trúc hùng vĩ chói lọi này cũng chẳng còn là cái lồng giam vàng son ngăn cản nàng tự do bay lượn.
Huyền Thiên Đế Cơ hướng về thánh điện, phảng phất bóng dáng nữ chủ nhân tương lai của Ngải Nhĩ Đế Quốc. Quả thật việc này làm nàng ta không khỏi phấn khích. Thánh điện không phải ai muốn tới là tới, được đặt chân đến đây chính là niềm vinh dự chí cao vô thượng của bất cứ con người nào trong đế quốc cường thịnh này.
Ba năm trước, Bạch Ngân Tế Ti cấy lên người Huyền Thiên Đế Cơ một hồn lộ mới thay thế cho Khố Lạc Tư đã chết trở thành Vương Tước Cấp Bảy, sau đó cũng lần đầu tiên nàng rời đi khỏi hoàng cung nàng đã sinh sống suốt mười tám năm.
Lúc ly khai, Huyền Thiên Đế Cơ cũng không có đi cùng hoàng cung mà Đế Vương Ngải Nhĩ, cũng chính là hoàng huynh của nàng, Huyền Thiên Linh (=.=) đã đích thân sử dụng [Cửu Long Chi Thừa] di dời. Nàng cùng hồn thú [Hoàng Vệ Trụ Long] di giá, chiến xa bằng bạc trắng xẹt qua chân trời như một ngôi sao rơi sáng chói. Tẩm cung tráng lệ từ trên cao nhìn xuống như một vườn hoa thủy tinh thuần khiết.Nó đã từng khổng lồ như vậy,giống như một đầm lầy chết chóc không thể nào vượt qua thế nhưng bây giờ nàng đã không còn nhỏ bé yêu đuối như trước kia, khoảnh khắc này chỉ cần vung tay một cái có thể kéo nó xuống vực thẳm. Đó luôn là điều Huyền Thiên Đế Cơ mong đợi. Trong giấc mộng thời thiếu nữ, nàng ta đã không ít lần mơ thấy bản thân nắm thật chặt trong tay vườn hoa thủy tinh đó, sau một âm thanh vụn vỡ khô khốc, chất lỏng sền sệt chảy ra qua những mảnh vụn cùng khoái cảm mơ hồ không thể kiềm chế được trong cơ thể bộc phát. Nhưng đồng thời giấc mộng cũng nhanh chóng bể nát tan tành, khoảng không thanh tĩnh lạnh như băng đem nàng vùi chôn tới đáy biển sâu không có một chút ánh sáng, bóng đêm vô tận quyện lại thành một thứ dịch đen trong chớp mắt bao phủ lấy bản thân mình...
Hoàng cung như vậy mà lại trở nên nhỏ bé. Huyền Thiên Đế Cơ mãi mới có được cơ hội từ rã ngục giam hoa lệ, trong thâm tâm nàng tột cùng chỉ muốn phá hủy nó! Nhưng đến khi nó thực sự biến mất khỏi tầm mắt mình, một loại bi thương nhàn nhạt lại trào dâng trong lòng Huyền Thiên Đế Cơ. Cảm giác này giống như phượng hoàng nhiều năm bị giam trong lồng sắt, đột nhiên được trời xanh tiếp nhận, đất trời mênh mông hai cánh giang rộng nhưng trong lòng lại vì mất đi sự trói buộc mà cảm thấy có chút mất mát.
Dĩ nhiên rất nhanh tất cả đều biến mất trong tâm trí của nàng thiếu nữ thời đại ngây thơ, bị phong ấn thành kí ức chôn vùi cho đến khi nàng từ giã cõi đời.
Huyền Thiên Đế Cơ từ từ đi vào hoàng cung to lớn hoa lệ dưới ánh dương quang soi rọi mà lộ ra khí chất cao quý cùng thần thánh. Cung điện vững vàng giữa đất trời, những đỉnh tháp nhọn tản ra vô số ánh sáng bàng bạc như vầng sáng của thiên thần còn rớt lại nơi trần thế được điêu khảm bằng những đồ trang trí đắt giá không biết là kim cương hay là bảo vật trân quý. Trong ánh sáng lưu chuyển lấp loáng, toàn bộ công trình không khác gì một tòa lâu đài thiên giới chí cao vô thượng, là lời tuyên bố đanh thép với tất cả nhân gian sự cường thịnh giàu có của đế quốc Ngải Nhĩ.Thay vì đem cung điện xây dựng ở trên đỉnh núi cao không thể nào xâm phạm, hoàng cung Ngải Nhĩ được trực tiếp dựng nên tại bình nguyên trung tâm Đế Đô Áo Đinh Duy Á, không có bất kì tường rào cùng thủ vệ. Bốn phía trồng [Hoa Hồng Huyết Ngọc] và [Hồng Nhan Bồ Công Anh] đều là những loại thực vật quý hiếm. Cũng vì vậy mà Áo Đinh Duy Á còn được gọi là thành phố hoa tươi cùng ánh sáng. Những loài hoa này bất kể là xuân hạ thu đông đều đồng loạt nở rộ, người bình thường khó có thể tin được. Nhưng mà ở cái lục địa Odin này,những chuyện đi ngược với lẽ thường là những chuyện rất thường tình. Huống chi nơi này lại là Áo Đinh Duy Á- trung tâm hồn thuật của Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế QUốc.
Hằng năm cứ vào đầu mùa xuân, băng tuyết từ từ tan ra, những người không ở Đế Đô cũng sẽ tới đây thưởng thức băng tan, ngắm hoa tươi trân quý cùng quỷ dị nở rộ tuyệt sắc. Hơn nữa, Áo Đinh Duy Á cũng sẽ tổ chức một vài hoạt động ăn mừng, đến lúc đó, bất kể là bình dân đáy cùng xã hội hay quý tộc cao cao tại thượng cũng có thể ở bên ngoài hoàng cung chiêm ngưỡng hoa nở, suốt đêm đốt hoa đăng ăn mừng. Có lúc ngay cả Hỏa Hoàng cũng sẽ di giá đến biển hoa bên ngoài hoàng cung, cùng hàng vạn con dân tôn vinh sự cường thịnh của đế quốc.
Ở thời điểm chính trị bất ổn, mặc dù hoa tươi vẫn như cũ xinh đẹp là thế nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác là lạ, dù sao vào giờ khắc này cũng không phải lúc thích hợp để tồn tại. Còn nữa, trên những đóa hoa là băng tuyết, đối với người Hỏa Nguyên, băng tuyết không phải là chuyện để đùa, vì vậy người ngoài nhìn vào hoàng cung bây giờ ít nhiều cũng thấy khó chịu mà xa lánh. Căn bản không có bao nhiêu người Hỏa Nguyên nguyện ý nhìn thấy hoa tươi bị băng tuyết bao trùm mà không có chút nào tức giận, màu trắng của tuyết mang tới cho bọn họ cảm giác bi thương cùng tuyệt vọng không khác gì một tang lễ.
Tuy nhiên, nếu biết được Huyền Thiên Đế Cơ hôm nay xuất hiện ở vườn hoa bên ngoài cung điện, bọn họ nhất định sẽ hối hận đến mức đem tóc mình giật sạch. Là công chúa duy nhất của Hoàng Tộc, thân phận tôn quý của nàng ai cũng thừa biết. Đừng nói là thường dân, kể cả quý tộc tôn quý cả đời sợ rằng cũng không có cơ hội nhìn thấy nàng. Ngoài ra, Huyền Thiên Đế Cơ chính là một thiên sứ từ trên trời rơi xuống, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy những chuẩn mực thông thường, nét kiêu sa đài các chỉ có ở nơi thiên đường mới tồn tại. Thật không biết nàng chậm trễ thêm hai tháng nữa thôi nơi này sẽ biến thành cái dạng gì. Nói không chừng một nửa số dân ở Áo Đinh Duy Á này sẽ chen chúc ở đây mà chiêm ngưỡng nàng.
Huyền Thiên Đế Cơ phất phất tay, một luồng hồn lực vô hình lướt qua trên biển hoa. Sau đó tựa như đất trời bị đảo ngược, những bông tuyết trên cánh hoa bỗng rối rít rơi ngược lại về phía bầu trời. Nếu không phải có hoàng cung cùng quang cảnh xung quanh làm nền, người bình thường nhất định sẽ cho rằng mình đang gặp ảo giác.
Trong chớp mắt băng tuyết trên bình nguyên Áo Đinh Duy Á đều bị Huyền Thiên Đế Cơ dùng hồn thuật ném ngược lên tầng mây trên cao.
Không có băng tuyết đọng, biển hoa tỏa ra khí thế mê người giống như Huyền Thiên Đế Cơ trong trẻo lạnh lùng xinh đẹp tựa thiên thần tuyết, khiến con người ta phải mê luyến không muốn xa rời.
"Ta muốn xem một chút, có chút việc còn cỏn mà cũng không làm được thì Huyền Thiên Đế Cơ công chúa ta còn có mặt mũi gì" Huyền Thiên Đế Cơ nhẹ nhàng tung người một cái như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, biến mất trong biển hoa....
Hoàn phụ chương.
Note from @SuraChan:
[Quảng bá tí xíu:)]
Phụ chương này ngắn nên ta tranh thủ quảng bá luôn =))) sau khi edit xong ngoại truyện này ta sẽ post fanfic Tước Tích do chính ta chấp bút =))) Cốt truyện sẽ xoay quanh thời điểm Ngân Trần trở thành Sứ Đồ của Gilgamesh, ta viết dựa trên những điều đã được gợi mở trong chính văn + một chút trí tưởng tượng của ta, vẫn bám sát logic của mạch truyện chính (mấy ngày nay chậm ra chap là vì mải đọc lại để nghiên cứu:))) Ta thú nhận mình viết ra vì bấn loạn bộ ba Gilgamesh/Ngân Trần/ Glanz =))) (tại tác giả cứ giăng thính a~~~ ta chỉ là muốn vẩy thêm chút thính thôi mà =)))). Fic sủng, hài..(đam mỹ)... rating 16+. Những ai có hứng thú với thể loại này.. chào mừng đến với thế giới hủ nữ của ta =)))) Thông tin cụ thể sẽ up sau khi bộ này kết thúc.
Bìa ta design luôn rồi, mất cả buổi á...
Danh sách chương