Ở đại sảnh.
Liễu Văn nhìn theo hướng hai người đi ra ngoài hồi lâu, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh, cười nhẹ, đột nhiên nói: “Ả trông cũng có vài phần dáng điệu.”
“Cha…” Liễu Hồng vừa nghe lập tức hiểu lão ám chỉ ai, sau đó không thuận kêu lên.
Liễu Văn nhìn nữ nhi của lão, vẻ mặt chiều chuộng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng vẫn không bằng một phần con gái ta.”
Liễu Hồng mặt thoắt cái kiêu ngạo cùng khinh thường: “Đó là dĩ nhiên.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Văn vuốt hai chòm râu, lại nói: “Tuy nhiên con vẫn không bì được ả.”
Liễu Hồng sửng sốt, mặt đầy ghen ghét lẫn cừu hận: “Cha, con…”
Liễu Văn kín đáo quan sát sắc mặt nữ nhi, chẳng qua chỉ cười, khoát khoát tay áo, nói bóng nói gió: “Hồng nhi, con có thể tự làm cho ả ta rời khỏi hắn.”
“Cha, ý cha là gì?” Liễu Hồng mơ hồ hỏi.
“Cha cũng chỉ nhắc nhở đến đây thôi.” Liễu Văn đột nhiên đứng lên, nhìn trời bên ngoài, vỗ vỗ vai nữ nhi, ý vị thâm trường: “Có thể làm bảo chủ phu nhân hay không là tuỳ thuộc vào con.”
Nói xong, lão liền rời đi.
Liễu Hồng ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, phút chốc đứng dậy, giống như đã quyết định, hướng ngoài cửa hô: “Thuý nhi, Thuý nhi…” Nàng nhất định phải có được hắn, vì vậy nữ nhân đó phải biến mất! Hai người sau khi đã thoả thuận, An Nguyệt Quân nhanh nhẹn đi vào phòng, mắt liếc bốn phía, không phát hiện bất cứ dị thường nào mới ân cần quay đầu, hớn hở vẫy vẫy tay nói với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nương tử, chúng ta ngủ thôi.”
Diệp Khê Thiến nhìn khuôn mặt vô cùng hưng phấn của An Nguyệt Quân, lại liếc nhìn chiếc giường phía sau hắn, từ từ đi qua, miệng ảo não lẩm bẩm: “Thật hối hận.”
An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến đi tới, lập tức chạy đến bên người nàng, vẻ mặt chờ đợi, mở to đôi mắt nai long lanh khả ái đáng yêu, lúc này còn loáng thoáng tia dụ dỗ, vui sướng nói: “Nương tử, nương tử, ta giúp nàng thay y phục nha.” Bàn tay đã bất tri bất giác xoa xoa hông nàng.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến trừng phạt tay sói của hắn, vẻ mặt cảnh giác cao độ, hung tợn hỏi: “Anh làm cái gì đó?!”
An Nguyệt Quân ngoan ngoãn rút tay về, con ngươi đen lúng la lúng liếng, lén lút liếc nàng, nhỏ giọng đáng thương gọi: “Nương tử…”
Diệp Khê Thiến săm soi hắn hồi lâu, ngay sau đó bò lên giường, dùng chăn bông cuốn chặt lấy mình, lớn tiếng nói: “Còn không qua đây.”
An Nguyệt Quân vui vẻ cười, trên mặt toàn là sung sướng, thích thú tức thì bò lên giường. Một tay hắn ôm lấy nàng cùng chăn bông, một tay hắn chạm vào mọi đường nét trên khuôn mặt nàng, đôi mắt, lông mày, cái mũi, làn da, không chỗ nào không làm hắn yêu thích. Hắn thoả mãn hít sâu một hơi: “Nương tử thơm quá, ta thật thích, thật thích.”
Diệp Khê Thiến đỏ mặt, không biết nên nói cái gì, chỉ đành giả vờ thô bạo gắt: “Câm miệng, ngủ!”
An Nguyệt Quân mím môi, mắt không chớp nhìn nàng, có chăm chú, có cưng chiều, có yêu thích, có ấm áp, khoé miệng bất giác giơ cao, nũng nịu gọi: “Nương tử à…”
Diệp Khê Thiến đảo cặp mắt trợn trừng, nhìn hắn kiên trì, chỉ có thể thở dài. Nàng nhanh chóng hạ môi xuống hôn hắn một cái, xong nói: “Ngủ.” Rồi lập tức nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn nữa.
An Nguyệt Quân mặt dịu dàng như nước, đôi mắt nồng đậm yêu thương, im lặng nằm bên cạnh ngắm nàng, thật lâu, thật lâu…
Đêm dần khuya, An Nguyệt Quân phút chốc mở mắt ra, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó vô cùng nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, biến mất trong đêm tối.
Hừng đông, hắn mới trở về, mặt đã tột đỉnh băng hàn, đáy mắt loé lên sát ý kinh hồn. Liễu Văn chết tiệt, rốt cuộc để người ở đâu?! Nếu hắn mà tìm được, hắn nhất định làm cho y nợ máu phải trả bằng máu!
Vào phòng, bắt gặp dáng ngủ say sưa của Diệp Khê Thiến, sát ý trong mắt lập tức rút lui. Gương mặt hắn nhu tình, người khẽ khàng bò lên giường, cẩn thận mà đem nàng giam cầm trong vòng tay mình. Nương tử, nàng là của ta!
Trời vừa sáng, Diệp Khê Thiến chậm rãi tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là vẻ đẹp thiên sứ của An Nguyệt Quân, đáng yêu, khả ái như búp bê tinh xảo, lông mi dài rợp tựa cánh bướm rung rung, môi càng đỏ hồng như muốn quyến rũ người đến nếm thử. Diệp Khê Thiến trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, đột nhiên đôi mắt đen kia lại mở ra: “Nương tử nhìn ta như vậy, có phải yêu ta rồi không?” Tuy là bâng quơ, nhưng trong mắt lại dồn dập chăm chú cùng khẩn trương.
“Anh nằm mơ à?!” Diệp Khê Thiến liếc xéo hắn, tức khí nói; hốt nhiên, mắt lại có chút trốn tránh lẫn chột dạ.
An Nguyệt Quân mắt đầy mong đợi đành thất vọng mà khép lại. Không thương sao? Nàng không yêu sao? Một phen mất mát, lại nồng đậm đau lòng, hắn chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trước mặt, tha thiết nói: “Nương tử, nàng nhất định phải yêu ta.” Giọng nói ngang ngạnh và bất chấp cự tuyệt.
Nàng nhất định phải yêu hắn. Hắn thật sự sợ mất đi nàng. Mới đầu, có lẽ chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại, hắn đã yêu sâu sắc. Yêu nàng hung dữ, yêu nàng ương ngạnh, yêu nàng bắt nạt, yêu nàng giận dỗi, thậm chí yêu cả bộ dạng khi đánh hắn… Tất cả, tất cả của nàng, hắn đều thích.
“Biết rồi, biết rồi. Tôi bảo đảm, được chưa?” Diệp Khê Thiến đáp cho có lệ.
An Nguyệt Quân nghe nàng cam đoan, tâm mới hơi hơi buông lỏng. Dù biết đây chỉ là dụ dỗ, nhưng vào trong tai hắn lại chẳng khác gì tiếng trời. Hắn… chỉ cần một chút an tâm như vậy là đủ rồi.
“Nương tử, chúng ta cứ mãi ôm nhau như thế này thật tốt.” An Nguyệt Quân làm nũng nói, vẫn không buông nàng ra.
“Đứng lên!” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng quát. Tên nhóc này! Muốn sỗ sàng ăn đậu hũ tới khi nào?!
*ăn đậu hũ: từ lóng của teen Trung Quốc, ý chỉ việc sàm sỡ, đụng chạm linh tinh, v.v.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, vô tội kêu.
“Bốp!” Một đấm đánh tới, An Nguyệt Quân đành phải buông tay. Nàng liếc mắt trừng hắn một cái liền rời giường.
Liễu Văn nhìn theo hướng hai người đi ra ngoài hồi lâu, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh, cười nhẹ, đột nhiên nói: “Ả trông cũng có vài phần dáng điệu.”
“Cha…” Liễu Hồng vừa nghe lập tức hiểu lão ám chỉ ai, sau đó không thuận kêu lên.
Liễu Văn nhìn nữ nhi của lão, vẻ mặt chiều chuộng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng vẫn không bằng một phần con gái ta.”
Liễu Hồng mặt thoắt cái kiêu ngạo cùng khinh thường: “Đó là dĩ nhiên.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Văn vuốt hai chòm râu, lại nói: “Tuy nhiên con vẫn không bì được ả.”
Liễu Hồng sửng sốt, mặt đầy ghen ghét lẫn cừu hận: “Cha, con…”
Liễu Văn kín đáo quan sát sắc mặt nữ nhi, chẳng qua chỉ cười, khoát khoát tay áo, nói bóng nói gió: “Hồng nhi, con có thể tự làm cho ả ta rời khỏi hắn.”
“Cha, ý cha là gì?” Liễu Hồng mơ hồ hỏi.
“Cha cũng chỉ nhắc nhở đến đây thôi.” Liễu Văn đột nhiên đứng lên, nhìn trời bên ngoài, vỗ vỗ vai nữ nhi, ý vị thâm trường: “Có thể làm bảo chủ phu nhân hay không là tuỳ thuộc vào con.”
Nói xong, lão liền rời đi.
Liễu Hồng ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, phút chốc đứng dậy, giống như đã quyết định, hướng ngoài cửa hô: “Thuý nhi, Thuý nhi…” Nàng nhất định phải có được hắn, vì vậy nữ nhân đó phải biến mất! Hai người sau khi đã thoả thuận, An Nguyệt Quân nhanh nhẹn đi vào phòng, mắt liếc bốn phía, không phát hiện bất cứ dị thường nào mới ân cần quay đầu, hớn hở vẫy vẫy tay nói với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nương tử, chúng ta ngủ thôi.”
Diệp Khê Thiến nhìn khuôn mặt vô cùng hưng phấn của An Nguyệt Quân, lại liếc nhìn chiếc giường phía sau hắn, từ từ đi qua, miệng ảo não lẩm bẩm: “Thật hối hận.”
An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến đi tới, lập tức chạy đến bên người nàng, vẻ mặt chờ đợi, mở to đôi mắt nai long lanh khả ái đáng yêu, lúc này còn loáng thoáng tia dụ dỗ, vui sướng nói: “Nương tử, nương tử, ta giúp nàng thay y phục nha.” Bàn tay đã bất tri bất giác xoa xoa hông nàng.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến trừng phạt tay sói của hắn, vẻ mặt cảnh giác cao độ, hung tợn hỏi: “Anh làm cái gì đó?!”
An Nguyệt Quân ngoan ngoãn rút tay về, con ngươi đen lúng la lúng liếng, lén lút liếc nàng, nhỏ giọng đáng thương gọi: “Nương tử…”
Diệp Khê Thiến săm soi hắn hồi lâu, ngay sau đó bò lên giường, dùng chăn bông cuốn chặt lấy mình, lớn tiếng nói: “Còn không qua đây.”
An Nguyệt Quân vui vẻ cười, trên mặt toàn là sung sướng, thích thú tức thì bò lên giường. Một tay hắn ôm lấy nàng cùng chăn bông, một tay hắn chạm vào mọi đường nét trên khuôn mặt nàng, đôi mắt, lông mày, cái mũi, làn da, không chỗ nào không làm hắn yêu thích. Hắn thoả mãn hít sâu một hơi: “Nương tử thơm quá, ta thật thích, thật thích.”
Diệp Khê Thiến đỏ mặt, không biết nên nói cái gì, chỉ đành giả vờ thô bạo gắt: “Câm miệng, ngủ!”
An Nguyệt Quân mím môi, mắt không chớp nhìn nàng, có chăm chú, có cưng chiều, có yêu thích, có ấm áp, khoé miệng bất giác giơ cao, nũng nịu gọi: “Nương tử à…”
Diệp Khê Thiến đảo cặp mắt trợn trừng, nhìn hắn kiên trì, chỉ có thể thở dài. Nàng nhanh chóng hạ môi xuống hôn hắn một cái, xong nói: “Ngủ.” Rồi lập tức nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn nữa.
An Nguyệt Quân mặt dịu dàng như nước, đôi mắt nồng đậm yêu thương, im lặng nằm bên cạnh ngắm nàng, thật lâu, thật lâu…
Đêm dần khuya, An Nguyệt Quân phút chốc mở mắt ra, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó vô cùng nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, biến mất trong đêm tối.
Hừng đông, hắn mới trở về, mặt đã tột đỉnh băng hàn, đáy mắt loé lên sát ý kinh hồn. Liễu Văn chết tiệt, rốt cuộc để người ở đâu?! Nếu hắn mà tìm được, hắn nhất định làm cho y nợ máu phải trả bằng máu!
Vào phòng, bắt gặp dáng ngủ say sưa của Diệp Khê Thiến, sát ý trong mắt lập tức rút lui. Gương mặt hắn nhu tình, người khẽ khàng bò lên giường, cẩn thận mà đem nàng giam cầm trong vòng tay mình. Nương tử, nàng là của ta!
Trời vừa sáng, Diệp Khê Thiến chậm rãi tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là vẻ đẹp thiên sứ của An Nguyệt Quân, đáng yêu, khả ái như búp bê tinh xảo, lông mi dài rợp tựa cánh bướm rung rung, môi càng đỏ hồng như muốn quyến rũ người đến nếm thử. Diệp Khê Thiến trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, đột nhiên đôi mắt đen kia lại mở ra: “Nương tử nhìn ta như vậy, có phải yêu ta rồi không?” Tuy là bâng quơ, nhưng trong mắt lại dồn dập chăm chú cùng khẩn trương.
“Anh nằm mơ à?!” Diệp Khê Thiến liếc xéo hắn, tức khí nói; hốt nhiên, mắt lại có chút trốn tránh lẫn chột dạ.
An Nguyệt Quân mắt đầy mong đợi đành thất vọng mà khép lại. Không thương sao? Nàng không yêu sao? Một phen mất mát, lại nồng đậm đau lòng, hắn chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trước mặt, tha thiết nói: “Nương tử, nàng nhất định phải yêu ta.” Giọng nói ngang ngạnh và bất chấp cự tuyệt.
Nàng nhất định phải yêu hắn. Hắn thật sự sợ mất đi nàng. Mới đầu, có lẽ chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại, hắn đã yêu sâu sắc. Yêu nàng hung dữ, yêu nàng ương ngạnh, yêu nàng bắt nạt, yêu nàng giận dỗi, thậm chí yêu cả bộ dạng khi đánh hắn… Tất cả, tất cả của nàng, hắn đều thích.
“Biết rồi, biết rồi. Tôi bảo đảm, được chưa?” Diệp Khê Thiến đáp cho có lệ.
An Nguyệt Quân nghe nàng cam đoan, tâm mới hơi hơi buông lỏng. Dù biết đây chỉ là dụ dỗ, nhưng vào trong tai hắn lại chẳng khác gì tiếng trời. Hắn… chỉ cần một chút an tâm như vậy là đủ rồi.
“Nương tử, chúng ta cứ mãi ôm nhau như thế này thật tốt.” An Nguyệt Quân làm nũng nói, vẫn không buông nàng ra.
“Đứng lên!” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng quát. Tên nhóc này! Muốn sỗ sàng ăn đậu hũ tới khi nào?!
*ăn đậu hũ: từ lóng của teen Trung Quốc, ý chỉ việc sàm sỡ, đụng chạm linh tinh, v.v.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, vô tội kêu.
“Bốp!” Một đấm đánh tới, An Nguyệt Quân đành phải buông tay. Nàng liếc mắt trừng hắn một cái liền rời giường.
Danh sách chương