“Vậy sao hiện tại anh
ấy lại ngất đi? Có phải độc còn sót không?” Diệp Khê Thiến đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân, lo lắng hỏi.
Mặt Tề Thiên Phóng biến sắc, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi dám nghi ngờ y thuật của ta?” Dưới ánh mặt trời, mái tóc trắng mông lung loé ra kim quang.
“Không! Không phải! Tôi chỉ… chỉ… chỉ là…” Diệp Khê Thiến nhìn Tề Thiên Phóng chần chờ.
“Vừa mới xử lý sạch độc trong cơ thể, thân thể dĩ nhiên suy yếu, ngã bệnh còn không nằm yên một chỗ nghỉ ngơi còn chạy loạn lung tung!” Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân im lặng nằm trong lòng Diệp Khê Thiến, đáy mắt vô cùng khinh thường. Không nghĩ tới một nam nhân vô dụng như hắn lại khiến nàng khuynh tâm đến vậy.
Diệp Khê Thiến mất rất nhiều sức mới chuyển được An Nguyệt Quân về lại giường, trong khi đó Tề Thiên Phóng một mực thờ ơ lạnh nhạt chẳng thèm giúp.
“Mặc dù tôi ghét anh nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.” Diệp Khê Thiến một bên đã đắp chăn gọn gàng cho An Nguyệt Quân, một bên dịu dàng ân cần lau đi mồ hôi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, ánh mắt vô cùng chuyên chú, hồi lâu sau nàng mới xoay người nói với Tề Thiên Phóng như trên.
“Vì cứu ngươi?” Tề Thiên Phóng châm chọc: “Hoá ra ngươi còn biết lễ nghĩa?”
“Không.” Diệp Khê Thiến phản bác, đôi mắt nàng tràn đầy nhu tình ngắm An Nguyệt Quân, tay nắm chặt tay hắn, sửa lại: “Vì anh đã cứu anh ấy, tôi mới cảm ơn anh.”
Tề Thiên Phóng sửng sốt. Ánh mắt kia của nàng thật sự rất đẹp, kiên định mà vẫn ngập tràn tình cảm yêu thương, cả người nàng tản ra một mùi vị mê hoặc. Giờ phút này đầu óc y trống rỗng, si mê. Bỗng nhiên y lại nghe nàng hỏi: “Còn người kia như thế nào?”
“Hắn thì lại càng thảm. Kịch độc không biết tên, đến nay vẫn chưa giải được, chẳng qua là kìm hãm lại.” Tề Thiên Phóng ngượng ngùng hồi tỉnh đáp.
“Vậy anh ta sẽ chết ư?” Diệp Khê Thiến lo lắng.
“Không, có ta ở đây hắn không chết được.” Tề Thiên Phóng tự tin nói.
Diệp Khê Thiến gật đầu, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh…
“Anh từng giết người à?” Diệp Khê Thiến có chút sợ hãi hỏi.
Tề Thiên Phóng đầu tiên là sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ai mà chưa từng giết người?”
“Vậy anh có thói quen lột da người làm tiêu bản ư?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, chăm chú nhìn tiêu bản da người treo trên tường, rụt rè tiếp.
Tiêu bản? Tề Thiên Phóng nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của nàng nhìn quanh liền hiểu, ác độc trả lời: “Đúng vậy.”
Mặt Diệp Khê Thiến trắng bệch, thân thể sợ hãi rụt lùi về phía sau.
“Cho nên nếu ta muốn làm gì, hi vọng ngươi tốt nhất không nên phản kháng.” Tề Thiên Phóng chậm rãi áp sát, mặt vẫn vô cảm như cũ, nhưng thay vì vẻ lạnh như băng là nụ cười tà ác.
“Cái gì?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Tề Thiên Phóng, người đã lùi về tận mép giường, lại chú ý đến mái tóc trắng của y, câu hỏi tuột ra khỏi miệng không kịp nghĩ: “Anh vì sao lại có tóc trắng vậy?”
Sắc mặt Tề Thiên Phóng phút chốc biến đổi. Nó lãnh mạc đến tàn khốc, mắt y chằm chằm nhìn Diệp Khê Thiến khiến nàng run sợ. Nháy một cái, trên cổ nàng đã kề một thanh kiếm, Tề Thiên Phóng âm lãnh nói: “Trước kia, ai hỏi ta cái này, chỉ có chết! Mà ngươi, cũng không ngoại lệ.”
Nói rồi kiếm đã nhích tới vài phân, mơ hồ có thể thấy tơ máu xuất hiện, Diệp Khê Thiến cười cười, e dè kêu: “Thần y, anh kiềm chế chút, đao kiếm không có mắt đâu.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Tề Thiên Phóng gằn từng chữ từng chữ, vẻ mặt giễu cợt, tiếp: “Nữ nhân các ngươi cả lũ đều là tiện nhân khẩu thị tâm phi.”
*khẩu thị tâm phi: có thể hiểu là ngoài miệng nói này nhưng trong lòng nghĩ khác, đồng nghĩa với khẩu xà tâm phật
“Chỉ tiếc là có anh ấy ở đây, tôi không chết được.” Diệp Khê Thiến lùi về sau không được nữa liền dựng thẳng người lên kiên định đáp.
Mới nói xong, trên giường đột nhiên lại truyền đến âm thanh rên rỉ nỉ non suy yếu: “Nương tử… Nương tử… Nương tử à…”
Diệp Khê Thiến xúc động đến kiếm ở cổ cũng không thèm để ý nữa, trực tiếp giẫy giụa quay đầu khiến cái cổ trắng nõn của nàng xẹt một đao, máu ứa ra giọt giọt rơi xuống. Vẫn là đôi gò má tinh xảo ấy, vẫn là cái miệng nhỏ khéo léo ấy, nhưng giờ phút này tất cả đều trắng bệch. Diệp Khê Thiến kích động gọi: “Phu quân! Phu quân! A! Anh đã tỉnh, tôi thật lo… thật lo… thật lo…” Vừa nói nước mắt nàng đã ứ đọng nơi khoé mi.
An Nguyệt Quân đau lòng nhìn nàng, tay run rẩy hướng về phía khuôn mặt Diệp Khê Thiến, chuyên chú, nhu tình, tràn đầy yêu thương. Hắn đứt quãng nói: “Nương tử… nương tử đừng… đừng khóc… nàng khóc, ta sẽ đau lòng…”
Mắt chợt bắt gặp vết kiếm trên cổ nàng, đồng tử An Nguyệt Quân dần dần nhuốm màu đen lạnh, sát khí tích tụ nơi đáy mắt, cuồng nộ kinh khủng, phối với làn da tái nhợt lúc này trông y hệt quỷ mị yêu tà! Hắn lạnh giá và âm độc hỏi: “Ai?!”
“A?” Diệp Khê Thiến bị câu hỏi không đầu không cuối của hắn làm cho sửng sốt, mãi mới phản ứng được vội che giấu: “Là do tự tôi không cẩn thận thôi.” Nói xong mới tự mắng mình ngu, vết thương rõ rành rành như vậy làm sao mà mình tự làm được!
An Nguyệt Quân nhìn đến kiếm Tề Thiên Phóng cầm trong tay, rít từng chữ từng chữ: “Là ngươi!” Lời nói mỏng mảnh nhưng ngập tràn lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
Tề Thiên Phóng dõi mắt nhìn An Nguyệt Quân, cứ cho rằng hắn chết nhát, ai ngờ lại không phải vậy. Áp lực này, lãnh ý này, sát khí này, tuyệt đối không bình thường! Hình như chuyện càng ngày càng thú vị. Tề Thiên Phóng tà mị cười cười, y hỏi ngược lại: “Ngươi cứ nói xem?”
“Ầm!” Kiếm bị chặt đứt làm vài đoạn, trên mặt và trên cổ Tề Thiên Phóng cũng bị đao chém thật sâu. Y híp híp mắt đảo qua Diệp Khê Thiến còn đang sững sờ. Chắc chắn không phải nàng! Vậy thì… Mắt lại chuyển hướng về An Nguyệt Quân đang thở dồn dập trên giường. Là hắn ư? Ánh mắt An Nguyệt Quân thẳng tắp găm trên người Tề Thiên Phóng, ho khan gầm: “Đây… là… quá tiện nghi… cho ngươi! Dám đả thương… nàng… chỉ có chết!”
“Đúng không?” Tề Thiên Phóng liếm liếm khoé môi chảy máu, hờ hững trêu ngươi: “Thế sao ta còn đứng ở đây? Là vì ngươi bị thương? Hay là còn có nguyên nhân khác?”
Đáy mắt An Nguyệt Quân hiện lên chút u quang, không trả lời.
Tề Thiên Phóng ngó An Nguyệt Quân hồi lâu, tay đột nhiên bắt lấy bả vai Diệp Khê Thiến từ từ mơn trớn, tràn ngập dụ dỗ lại làm như vô ý nỉ non: “Làm sao bây giờ? Ta nghĩ ta thật thích nàng…”
Không đợi Diệp Khê Thiến mở miệng, An Nguyệt Quân đã cướp lời, trong mắt tràn đầy băng giá và sát khí cùng ít sợ hãi nhàn nhạt. Hắn cầm chặt tay nàng, lớn tiếng: “Nàng là của ta!”
“Ha ha, các ngươi còn chưa có thành thân, ta vẫn còn cơ hội.” Tề Thiên Phóng nâng lên lọn tóc của Diệp Khê Thiến, tiếp tục giễu cợt.
“Khụ khụ… Ngươi… buông… buông nàng ra!”An Nguyệt Quân mặt không thay đổi gằn.
An Nguyệt Quân cứ ho khan mãi làm Diệp Khê Thiến thấy mà đau lòng.
“Nàng…”
“Bốp!” Diệp Khê Thiến bất thình lình quay lại tát Tề Thiên Phóng một cái, gương mặt không chút thay đổi tuyên bố: “Tôi là của anh ấy, anh ấy cũng là của tôi, còn anh thì chẳng là cái thá gì cả, rõ chưa?!”
Tề Thiên Phóng sôi máu túm lấy tay nàng, chậm rãi bóp chặt, lạnh băng và tức giận ngút trời rít: “Đây là lần thứ hai, cũng sẽ là lần cuối cùng!”
Mặt Tề Thiên Phóng biến sắc, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi dám nghi ngờ y thuật của ta?” Dưới ánh mặt trời, mái tóc trắng mông lung loé ra kim quang.
“Không! Không phải! Tôi chỉ… chỉ… chỉ là…” Diệp Khê Thiến nhìn Tề Thiên Phóng chần chờ.
“Vừa mới xử lý sạch độc trong cơ thể, thân thể dĩ nhiên suy yếu, ngã bệnh còn không nằm yên một chỗ nghỉ ngơi còn chạy loạn lung tung!” Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân im lặng nằm trong lòng Diệp Khê Thiến, đáy mắt vô cùng khinh thường. Không nghĩ tới một nam nhân vô dụng như hắn lại khiến nàng khuynh tâm đến vậy.
Diệp Khê Thiến mất rất nhiều sức mới chuyển được An Nguyệt Quân về lại giường, trong khi đó Tề Thiên Phóng một mực thờ ơ lạnh nhạt chẳng thèm giúp.
“Mặc dù tôi ghét anh nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.” Diệp Khê Thiến một bên đã đắp chăn gọn gàng cho An Nguyệt Quân, một bên dịu dàng ân cần lau đi mồ hôi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, ánh mắt vô cùng chuyên chú, hồi lâu sau nàng mới xoay người nói với Tề Thiên Phóng như trên.
“Vì cứu ngươi?” Tề Thiên Phóng châm chọc: “Hoá ra ngươi còn biết lễ nghĩa?”
“Không.” Diệp Khê Thiến phản bác, đôi mắt nàng tràn đầy nhu tình ngắm An Nguyệt Quân, tay nắm chặt tay hắn, sửa lại: “Vì anh đã cứu anh ấy, tôi mới cảm ơn anh.”
Tề Thiên Phóng sửng sốt. Ánh mắt kia của nàng thật sự rất đẹp, kiên định mà vẫn ngập tràn tình cảm yêu thương, cả người nàng tản ra một mùi vị mê hoặc. Giờ phút này đầu óc y trống rỗng, si mê. Bỗng nhiên y lại nghe nàng hỏi: “Còn người kia như thế nào?”
“Hắn thì lại càng thảm. Kịch độc không biết tên, đến nay vẫn chưa giải được, chẳng qua là kìm hãm lại.” Tề Thiên Phóng ngượng ngùng hồi tỉnh đáp.
“Vậy anh ta sẽ chết ư?” Diệp Khê Thiến lo lắng.
“Không, có ta ở đây hắn không chết được.” Tề Thiên Phóng tự tin nói.
Diệp Khê Thiến gật đầu, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh…
“Anh từng giết người à?” Diệp Khê Thiến có chút sợ hãi hỏi.
Tề Thiên Phóng đầu tiên là sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ai mà chưa từng giết người?”
“Vậy anh có thói quen lột da người làm tiêu bản ư?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, chăm chú nhìn tiêu bản da người treo trên tường, rụt rè tiếp.
Tiêu bản? Tề Thiên Phóng nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của nàng nhìn quanh liền hiểu, ác độc trả lời: “Đúng vậy.”
Mặt Diệp Khê Thiến trắng bệch, thân thể sợ hãi rụt lùi về phía sau.
“Cho nên nếu ta muốn làm gì, hi vọng ngươi tốt nhất không nên phản kháng.” Tề Thiên Phóng chậm rãi áp sát, mặt vẫn vô cảm như cũ, nhưng thay vì vẻ lạnh như băng là nụ cười tà ác.
“Cái gì?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Tề Thiên Phóng, người đã lùi về tận mép giường, lại chú ý đến mái tóc trắng của y, câu hỏi tuột ra khỏi miệng không kịp nghĩ: “Anh vì sao lại có tóc trắng vậy?”
Sắc mặt Tề Thiên Phóng phút chốc biến đổi. Nó lãnh mạc đến tàn khốc, mắt y chằm chằm nhìn Diệp Khê Thiến khiến nàng run sợ. Nháy một cái, trên cổ nàng đã kề một thanh kiếm, Tề Thiên Phóng âm lãnh nói: “Trước kia, ai hỏi ta cái này, chỉ có chết! Mà ngươi, cũng không ngoại lệ.”
Nói rồi kiếm đã nhích tới vài phân, mơ hồ có thể thấy tơ máu xuất hiện, Diệp Khê Thiến cười cười, e dè kêu: “Thần y, anh kiềm chế chút, đao kiếm không có mắt đâu.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Tề Thiên Phóng gằn từng chữ từng chữ, vẻ mặt giễu cợt, tiếp: “Nữ nhân các ngươi cả lũ đều là tiện nhân khẩu thị tâm phi.”
*khẩu thị tâm phi: có thể hiểu là ngoài miệng nói này nhưng trong lòng nghĩ khác, đồng nghĩa với khẩu xà tâm phật
“Chỉ tiếc là có anh ấy ở đây, tôi không chết được.” Diệp Khê Thiến lùi về sau không được nữa liền dựng thẳng người lên kiên định đáp.
Mới nói xong, trên giường đột nhiên lại truyền đến âm thanh rên rỉ nỉ non suy yếu: “Nương tử… Nương tử… Nương tử à…”
Diệp Khê Thiến xúc động đến kiếm ở cổ cũng không thèm để ý nữa, trực tiếp giẫy giụa quay đầu khiến cái cổ trắng nõn của nàng xẹt một đao, máu ứa ra giọt giọt rơi xuống. Vẫn là đôi gò má tinh xảo ấy, vẫn là cái miệng nhỏ khéo léo ấy, nhưng giờ phút này tất cả đều trắng bệch. Diệp Khê Thiến kích động gọi: “Phu quân! Phu quân! A! Anh đã tỉnh, tôi thật lo… thật lo… thật lo…” Vừa nói nước mắt nàng đã ứ đọng nơi khoé mi.
An Nguyệt Quân đau lòng nhìn nàng, tay run rẩy hướng về phía khuôn mặt Diệp Khê Thiến, chuyên chú, nhu tình, tràn đầy yêu thương. Hắn đứt quãng nói: “Nương tử… nương tử đừng… đừng khóc… nàng khóc, ta sẽ đau lòng…”
Mắt chợt bắt gặp vết kiếm trên cổ nàng, đồng tử An Nguyệt Quân dần dần nhuốm màu đen lạnh, sát khí tích tụ nơi đáy mắt, cuồng nộ kinh khủng, phối với làn da tái nhợt lúc này trông y hệt quỷ mị yêu tà! Hắn lạnh giá và âm độc hỏi: “Ai?!”
“A?” Diệp Khê Thiến bị câu hỏi không đầu không cuối của hắn làm cho sửng sốt, mãi mới phản ứng được vội che giấu: “Là do tự tôi không cẩn thận thôi.” Nói xong mới tự mắng mình ngu, vết thương rõ rành rành như vậy làm sao mà mình tự làm được!
An Nguyệt Quân nhìn đến kiếm Tề Thiên Phóng cầm trong tay, rít từng chữ từng chữ: “Là ngươi!” Lời nói mỏng mảnh nhưng ngập tràn lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
Tề Thiên Phóng dõi mắt nhìn An Nguyệt Quân, cứ cho rằng hắn chết nhát, ai ngờ lại không phải vậy. Áp lực này, lãnh ý này, sát khí này, tuyệt đối không bình thường! Hình như chuyện càng ngày càng thú vị. Tề Thiên Phóng tà mị cười cười, y hỏi ngược lại: “Ngươi cứ nói xem?”
“Ầm!” Kiếm bị chặt đứt làm vài đoạn, trên mặt và trên cổ Tề Thiên Phóng cũng bị đao chém thật sâu. Y híp híp mắt đảo qua Diệp Khê Thiến còn đang sững sờ. Chắc chắn không phải nàng! Vậy thì… Mắt lại chuyển hướng về An Nguyệt Quân đang thở dồn dập trên giường. Là hắn ư? Ánh mắt An Nguyệt Quân thẳng tắp găm trên người Tề Thiên Phóng, ho khan gầm: “Đây… là… quá tiện nghi… cho ngươi! Dám đả thương… nàng… chỉ có chết!”
“Đúng không?” Tề Thiên Phóng liếm liếm khoé môi chảy máu, hờ hững trêu ngươi: “Thế sao ta còn đứng ở đây? Là vì ngươi bị thương? Hay là còn có nguyên nhân khác?”
Đáy mắt An Nguyệt Quân hiện lên chút u quang, không trả lời.
Tề Thiên Phóng ngó An Nguyệt Quân hồi lâu, tay đột nhiên bắt lấy bả vai Diệp Khê Thiến từ từ mơn trớn, tràn ngập dụ dỗ lại làm như vô ý nỉ non: “Làm sao bây giờ? Ta nghĩ ta thật thích nàng…”
Không đợi Diệp Khê Thiến mở miệng, An Nguyệt Quân đã cướp lời, trong mắt tràn đầy băng giá và sát khí cùng ít sợ hãi nhàn nhạt. Hắn cầm chặt tay nàng, lớn tiếng: “Nàng là của ta!”
“Ha ha, các ngươi còn chưa có thành thân, ta vẫn còn cơ hội.” Tề Thiên Phóng nâng lên lọn tóc của Diệp Khê Thiến, tiếp tục giễu cợt.
“Khụ khụ… Ngươi… buông… buông nàng ra!”An Nguyệt Quân mặt không thay đổi gằn.
An Nguyệt Quân cứ ho khan mãi làm Diệp Khê Thiến thấy mà đau lòng.
“Nàng…”
“Bốp!” Diệp Khê Thiến bất thình lình quay lại tát Tề Thiên Phóng một cái, gương mặt không chút thay đổi tuyên bố: “Tôi là của anh ấy, anh ấy cũng là của tôi, còn anh thì chẳng là cái thá gì cả, rõ chưa?!”
Tề Thiên Phóng sôi máu túm lấy tay nàng, chậm rãi bóp chặt, lạnh băng và tức giận ngút trời rít: “Đây là lần thứ hai, cũng sẽ là lần cuối cùng!”
Danh sách chương