An Nguyệt Quân… Bảo chủ Nguyệt gia bảo…

Không phải hắn rất lạnh lùng ư? Không phải hắn rất kiêu ngạo ư? Không phải hắn luôn dùng nửa con mắt để nhìn thiên hạ ư? Một người như vậy sao có thể biến thành thế kia? Khuôn mặt tuyệt mỹ tha thiết cầu xin, cùng với sự dịu dàng làm cho lòng người tan chảy, thân thể run run, cả cánh tay cũng run, môi lại càng run rẩy kịch liệt! Một người như An Nguyệt Quân đã bị Diệp Khê Thiến hại thành ra như vậy!

Tâm Diệp Khê Thiến tê liệt đau đớn, khóc ôm lấy An Nguyệt Quân, càng không ngừng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, Quân, thật xin lỗi…” Thật xin lỗi vì nàng tuỳ hứng. Thật xin lỗi vì nàng tự ti. Thật xin lỗi vì nàng chậm chạp.

“Nương… nương tử… nàng… nàng vừa mới… nói… nói… nói cái… cái gì?” Sợ hãi cùng cầu xin, giọng nói rất đáng thương mà lại cực kỳ khát vọng. Tâm đau… Nàng thương hắn? Có thể sao? Đây có phải là một giấc mơ không? Nếu như là mơ, vậy cầu xin trời cao, đừng bao giờ cho hắn tỉnh lại, hắn không muốn tỉnh lại!

Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn đầy thâm tình của hắn, từng chữ từng câu nói: “Quân, em yêu anh, yêu anh nuông chiều, yêu anh làm nũng, yêu anh thỉnh thoảng bá đạo, yêu anh tàn nhẫn, yêu anh…”

Nói chưa xong, con ngươi đen mở to hơn, An Nguyệt Quân cúi đầu phút chốc bắt được đôi môi Diệp Khê Thiến. Nàng sửng sốt trợn tròn hai mắt, nhưng ngay sau đó nhẹ nhàng mà nhắm lại. Ấm áp, dịu dàng, đột nhiên trở nên kích cuồng nóng bỏng, lại dẫn tới cực hạn thâm tình. Một nụ hôn làm cho nàng sợ, làm cho nàng sa vào.

Hồi lâu, lúc Diệp Khê Thiến sắp không thể thở được, An Nguyệt Quân mới buông nàng ra. Hai mắt hắn phủ đầy sương mù nhìn nàng, ôm thật chặt, tự lẩm bẩm: “Thiến Thiến, nàng là của ta, của ta, nhất định là của ta!” Hắn chờ được rồi sao? Giống như là đã chờ cả nghìn năm, hắn rốt cuộc cũng chờ được nàng. Cảm giác ôm lấy nàng thật giống như được nằm trong mộng đẹp.



Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn một màn trước mặt này.

Lúc bấy giờ…

“Khụ khụ khụ…”

Không biết là ai bỗng nhiên ho khan một tiếng, vừa vang dội lại vừa có chút mập mờ.

Ngắm ánh mắt mơ màng phủ đầy sương mù của Diệp Khê Thiến, đôi mắt đen của An Nguyệt Quân càng thêm sâu thẳm, hắn cúi người lại muốn tiếp tục hôn nàng. Diệp Khê Thiến tỉnh lại từ trong mộng, đôi môi sưng đỏ vẫn còn lưu lại dấu vết kích tình ban nãy. Nàng lén nhìn xung quanh, vội đưa tay ngăn cản môi An Nguyệt Quân, buồn bực từ trong lòng hắn phản kháng: “Không cho phép hôn nữa!” Quá mất mặt! Quả thực quá mất mặt! Hắn còn không biết xấu hổ muốn tiếp tục, nàng còn muốn một chút thể diện nha!

“Nương tử, ta còn muốn hôn nữa.” An Nguyệt Quân nhìn phản ứng của nàng, đáy mắt rạng rỡ mỉm cười, lại lộ ra vẻ hồn nhiên, đầu lưỡi liên tục liếm láp lòng bàn tay nàng đang đặt trên môi hắn.

Diệp Khê Thiến run lẩy bẩy, tê dại, tâm không khống chế được mà nhảy lên thon thót. Nàng cắn chặt môi dưới, trừng mắt liếc hắn một cái, gằn: “Anh xong chưa?”

“Nương tử, chúng ta cả đời này đều không xong đâu. Chúng ta sẽ dây dưa đến vĩnh viễn.” An Nguyệt Quân chu môi nói, ngây thơ cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình, nét mặt vô tội đột nhiên lại đi nói cái câu làm cho người ta mặt đỏ bừng tim đập nhanh.

Nhìn chằm chằm hắn, Diệp Khê Thiến lại nhìn đến dấu bàn tay đỏ trên má hắn, đáy lòng vô cùng hối hận, khẽ nâng tay xoa gò má đỏ bừng tội nghiệp, đau lòng hỏi: “Thật xin lỗi, Quân, thật xin lỗi, anh có đau lắm không?”

An Nguyệt Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, tay nắm chặt tay nàng, nũng nịu đáp: “Không đau, chỉ cần nương tử hôn nhẹ liền không đau… không bao giờ đau nữa…” Không biết vì sao lại thích nàng như vậy? Không biết vì sao lại yêu nàng như vậy? Nếu như không gặp nàng, hắn sẽ chẳng biết cái gì gọi là lo lắng. Nếu như không gặp nàng, hắn sẽ chẳng biết cái gì gọi là ghen tị. Nếu như không gặp nàng… Nếu như không gặp nàng… Nếu như không có gặp nàng, hắn cũng sẽ chẳng biết cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là vui sướng…

Hốc mắt Diệp Khê Thiến đỏ lên, nước mắt cứ giọt giọt rơi xuống. Mặc dù biết có rất nhiều người đang nhìn, nhưng mà thật sự… Nàng không chút do dự kiễng chân hôn lên gò má sưng đỏ của hắn.



Hồi lâu không có bất kỳ một tiếng động nào.

“Bộp bộp…” Phút chốc, sách trong tay Diệp Khê Thiến rớt đầy trên đất. Diệp Khê Thiến lập tức khom lưng muốn nhặt, nhưng có một người khác nhanh tay hơn. An Nguyệt Quân thuận cầm một quyển sách lên, tuỳ ý lật vài tờ, kinh ngạc: “Nương tử, nàng sao lại phải đọc Nữ Giới?”

Diệp Khê Thiến chấn động, im lặng. Nàng có nên nói cho hắn biết? Nhưng nói rồi… liệu hắn có ghét bỏ nàng không? Mắt An Nguyệt Quân thoáng minh bạch, nhưng sau đó vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi: “Chẳng lẽ nương tử biết mình rất hung nên muốn học cách làm sao đối xử tốt với phu quân ư?”

Diệp Khê Thiến tức tối nhìn hắn. Có đôi khi hắn quả thực rất biết làm người khác dở khóc dở cười. Nghĩ một lát, nàng quyết định nói: “Em muốn biết chữ.” Hắn sẽ có cảm giác gì?

“Ừ.” An Nguyệt Quân chẳng qua gật đầu đáp một tiếng.

“Ừ là sao?” Diệp Khê Thiến có chút bất ngờ hỏi lại.

“Chính là ý ta đã biết rồi.” An Nguyệt Quân nheo mắt, nhẹ nhàng cốc đầu nàng một cái, nói: “Nương tử ngốc.”

“Anh không thấy lạ? Nếu như bảo chủ phu nhân không biết chữ có phải rất mất thể diện không? Anh có phải sẽ…” Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân, khó khăn nhả ra mấy chữ cuối cùng: “… Sẽ xem thường em?”

An Nguyệt Quân không nói gì, nhưng một giây sau đột ngột bắt lấy môi nàng, mãnh liệt gặm cắn, mang theo một chút tức giận, hồi lâu sau lại trở nên rất quý trọng, yêu thương. Buông nàng ra, hắn có chút tức giận hỏi: “Nương tử, chẳng lẽ trong lòng nàng ta là người như vậy ư?”

“Không… không… không phải…” Diệp Khê Thiến vội vàng lắc đầu, có chút bối rối trả lời.

“Nhỡ kỹ, đời này, nàng là của ta, cũng là người duy nhất.” Đôi mắt hắn nóng rực nhìn nàng, phảng phất như muốn thiêu đốt nàng không còn sót lại chút gì.



Diệp Khê Thiến không biết rốt cuộc mình vì sao mình có thể trở về. Đầu óc nàng hỗn loạn. Trong mắt, trong đầu, trong tim, tất cả chỉ có một người duy nhất: An Nguyệt Quân. Đợi nàng tỉnh táo lại, chớp mắt vài cái thì đã thấy mình ngồi trên đùi An Nguyệt Quân, ở trong thư phòng Nguyệt gia bảo.

Phía dưới họ có một người đang quỳ, Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Quân đã gần một tháng không gặp, đáy mắt tràn đầy tư niệm, nhưng cuối cùng chỉ có thể đem nó khoá chặt chôn sau ở trong nội tâm. Sắc mặt bình tĩnh, nàng lạnh nhạt gọi: “Bảo chủ.”

“Ừ.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Thuộc hạ đã truy ra hành tung của Liễu Văn, phát hiện y cùng với Tà Y giáo có liên quan.” Không phải đã sớm quen với sự lạnh lùng của hắn sao? Nhưng mà bây giờ ngay cả ánh mắt lạnh lùng đó hắn cũng không lưu lại cho nàng nữa. Tâm Nguyệt Ảnh vô cùng đau đớn!

“Tà Y giáo?” Đồng thời cảm giác người trong lòng vì nghe đến tên Liễu Văn mà run run, An Nguyệt Quân vội vàng ôm chặt nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, không sao.” Giọng nói vô cùng yêu thương và mềm mại.

“Vâng, hơn nữa y còn là người của Tà Y giáo.” Tâm Nguyệt Ảnh cứ như vậy đau đến tê liệt, đau đến nghẹt thở. Từ lúc nào người con gái ấy đối với hắn đã quan trọng đến như thế? Còn với nàng, hắn luôn vĩnh viễn lạnh lẽo như băng sương, mãi mãi không bao giờ tan chảy… Lòng ghen tị phút chốc tràn ra…

“Phái người trà trộn vào đi.” An Nguyệt Quân ánh mắt đằng đằng sát khí, thị huyết ngập tràn, có khuynh hướng nổi lên một màn mưa máu, lạnh lùng ra lệnh: “Hai tháng sau, diệt nó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện