Tại Lạc An các.

Có lẽ khoái trá vì mới trừng trị được một kẻ xấu, Diệp Khê Thiến rất vui vẻ, vừa ngân nga vài giai điệu vừa uống trà.

“Nương tử, nàng cười gì thế?” Giọng nói trong vắt, mềm mại cất lên kèm theo chút vị chua.

“À, không có gì.” Diệp Khê Thiến giật mình, bối rối phủ nhận.

Môi An Nguyệt Quân nở một nụ cười đáng yêu, tuy nhiên giây tiếp theo, hắn lại buồn buồn bảo: “Nương tử, ta ghen, ta ghen lắm!”

“Gì?” Chẳng đầu chẳng cuối, Diệp Khê Thiến chả hiểu ra làm sao.

“Nương tử, hắn chạm vào nàng rồi ư?” Âm điệu của An Nguyệt Quân tuy dịu dàng nhưng vẫn rất bực bội, âm trầm.

“Anh không tin em ư?” Diệp Khê Thiến lạnh mặt, trái tim nhức nhối. Điều quan trọng nhất trong tình yêu là tin tưởng. Nếu cả điều cơ bản đó hắn cũng không có thì hai người làm sao duy trì nổi? Lần đầu tiên An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến lạnh lùng với mình, mặt mày lập tức hốt hoảng, lúng túng, cánh môi đỏ tươi trở nên trắng bệch, cặp mắt nai lóng lánh ánh lệ. Hắn ôm cổ nàng, giải thích: “Nương tử đừng giận! Ta không hề nghi ngờ nàng, ta chỉ ghen! Ghen muốn phát điên lên được! Nàng là của ta, ai cho tên khốn ấy chạm vào? Một đầu ngón tay cũng không cho! Nương tử, nàng là của ta, của ta, của ta… Nàng là của ta, đúng không?” Đoạn, hắn nắm chặt tay nàng, ấp nó vào lòng mình, miệng vẫn vô thức lẩm bẩm: “Nương tử, cơ thể nàng chỉ được mang mỗi hơi thở của ta thôi.”

Diệp Khê Thiến bị bộ dạng này của An Nguyệt Quân làm cho kinh ngạc lẫn mê say. Tay bị nắm dù đau nhưng tay kia của nàng vẫn nâng lên, vuốt ve gương mặt hắn, thì thầm: “Quân, em hỏi anh, anh có tin em không?”

“Tin! Tin chứ! Như là tin chính bản thân ta vậy… À không, còn hơn tin cả bản thân ta nữa!” An Nguyệt Quân nhỏ nhẹ đáp. Đôi đồng tử như nai con sáng lấp lánh, đáng yêu cực kỳ.

“Vậy thì tốt. Quân, nghe em, em chưa hề bị hắn ta đụng vào, một đầu ngón tay cũng không.” Diệp Khê Thiến nói rõ từng câu từng chữ.

An Nguyệt Quân từ từ ngẩng đầu lên, sững sờ. Dần dần, đôi môi đỏ tươi nhoẻn cười, vừa ngây ngô vừa ngọt ngào như mật, trịnh trọng và thâm tình lặp lại: “Nương tử, ta tin nàng!”

Bốp!

Bất ngờ bị ăn một đấm, An Nguyệt Quân uất ức xoa xoa gò má đỏ ửng, hai mắt đẫm lệ, mím môi hỏi: “Nương tử, vì sao đánh ta?”

“Vì anh làm tay em đau!”

“Nương tử đánh ta mạnh cỡ đó, không đau mới lạ…” An Nguyệt Quân lầm bầm.

“Anh nắm tay em đau quá!” Diệp Khê Thiến vung tay định đánh An Nguyệt Quân cú nữa nhưng bất đắc dĩ lại thôi.

“…”

Buổi trưa hai ngày sau, Diệp Khê Thiến tập viết xong thì ra ngoài tản bộ.

Lúc đang dạo ven hồ Tử Minh, nàng chạm mặt một vị khách không thể ngờ. Áo gấm màu xanh, tóc búi cao đính ngọc quan, gương mặt tuấn mỹ, mày kiếm đậm và đen như mực, mắt sáng tựa sao, toàn thân toả ra khí thế cao quý, tôn nghiêm mang theo chút xa cách. Bấy giờ, y đang cùng Tư Đồ Khiêm thảo luận về cái gì đó.

“Tử Hạo Thiên, sao anh lại ở đây?” Diệp Khê Thiến kinh ngạc thốt. Nhớ lại vụ chạm mặt đầu tiên đầy khó chịu giữa hai người, nàng đã chẳng vui vẻ gì.

Tử Hạo Thiên xoay đầu nở nụ cười, gấp chiếc quạt giấy bạch ngọc lại, chắp tay chào hỏi: “Thiến Thiến cô nương, lại gặp mặt rồi.”

“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Diệp Khê Thiến nheo nheo hai mắt, cảnh giác đánh giá kẻ đối diện từ trên xuống dưới.

“Ha ha ha, còn có thể vì mục đích gì đây? Từ sau lần đầu gặp gỡ với Thiến Thiến, ta ngày nhớ đêm mong, đến hôm nay chẳng thể chịu nổi nữa nên mới tới.” Tử Hạo Thiên cười cười đáp, lời nói nửa phần trêu chọc, nửa phần nghiêm túc.

“Anh…” Diệp Khê Thiến nghiến răng, tay nắm chặt thành đấm, hận không thể đấm vỡ mũi tên đáng ghét kia.

“Thiến Thiến, đêm qua quả thực rất phấn khích. Ta càng ngày càng thấy hứng thú với nàng rồi đấy.” Lúc đi lướt qua Diệp Khê Thiến, Tử Hạo Thiên có nói nhỏ vào tai nàng câu trên.

Diệp Khê Thiến mở tròn mắt. Đêm qua? Không phải… Chẳng trách nàng cứ có cảm giác bị ai theo dõi, hoá ra là y. Nhưng tên này có ý gì chứ?



Phòng ốc tráng lệ được bố trí một cách quái gở và đáng sợ khiến người ta sợ sệt.

“Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.” Một nam tử quỳ dưới đất cất tiếng.

“Nói.” Chính giữa, nam tử trung niên đeo mặt nạ che giấu khuôn mặt thực của mình. Đôi mắt y chẳng hề có lấy tí độ ấm, chứng minh y hẳn phải là kẻ lòng lang dạ sói!

“Giáo chủ, thuộc hạ đã điều tra ra An Nguyệt Quân rất quan tâm tới một vị thê tử. Bắt được ả, ta sẽ có cơ hội trừ khử hắn.” Nam tử cung kính quỳ dưới đất nhưng trên mặt vẫn giấu không hết vẻ đắc ý. Cung cấp một thông tin lớn thế, lần này giáo chủ hẳn có thể cho y lên làm tổng đường chủ rồi chứ?

Tuy nhiên, tất cả chỉ là ảo tưởng…

Không thấy giáo chủ ra tay cách nào nhưng má tên thuộc hạ đã in hằn năm dấu ngón tay. Khoé miệng rỉ máu, tên thuộc hạ nghe từng lời trên đầu truyền xuống: “Điều này ta đã sớm biết! Ngươi tới Nguyệt gia bảo lâu như vậy mà chỉ thu thập được tin tức cũ rích đó à?!” Giọng y ngập tràn sát ý.

“Giáo chủ tha mạng! Xin giáo chủ tha mạng! Thuộc hạ bảm đảm trong vòng nửa tháng sẽ dẫn ả nương tử đó đến trước mặt ngài!” Nam tử kinh sợ, vừa dập đầu vừa hô vội hô vàng, cứ như sợ chậm là mạng mình đi tong.

“Được!” Giáo chủ gật đầu, nhắc: “An Nguyệt Quân vô cùng lợi hại, ngươi phải hành sự cho kín đáo. Lần này còn không thành công, ngươi mang đầu mình về gặp ta đi!” Y không muốn thất bại lần thứ hai!

“Thuộc hạ đa biết! Thuộc hạ đã biết!” Nam tử tới tấp dập đầu, sau đó dè dặt hỏi: “Giáo chủ… người tha cho thuộc hạ rồi ạ?”

“Ngươi còn dám mở miệng nữa à? Nếu không phải ngươi còn chỗ dùng lại có thể quang minh chính đại ra vào Nguyệt gia bảo thì ngươi nghĩ ta cần ngươi làm gì?” Nam tử trung niên hừ lạnh. Trông thấy nửa bên mặt của tên thuộc hạ bỗng chốc chuyển thâm đen, y âm trầm cười: “Ngươi không cảm thấy mặt mình có gì thay đổi ư?”

Nam tử giật thót lấy tay sờ mặt, tay y dính đầy máu đen. Y kinh hoàng, cà lăm: “Giáo… giáo chủ… người… người làm… cái… gì?”

Nam tử trung niên giơ nửa viên thuốc giữa không trung, lạnh giọng: “Đây là nửa viên thuốc giải độc, nó sẽ giúp độc trên mặt ngươi biến mất nhưng ở tay và chân thì chưa. Nếu mọi việc thành công, ta đưa ngươi nửa viên còn lại. Nếu không, ngươi cứ chờ chết đi!”

Tên nam tử vội vã chộp lấy nửa viên thuốc giải bỏ vào miệng, càng không ngừng đảm bảo: “Thuộc hạ đã hiểu! Thuộc hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng của giáo chủ!”

“Cút!”

Câu lệnh lạnh lùng vừa cất lên, nam tử quỳ dưới đất đã nhanh chóng bỏ chạy như bị ma đuổi sau lưng.

Còn lại một mình, nam tử trung niên âm u ngồi giữa đại sảnh nguy nga, đáy mắt tràn ngập nỗi tàn ác lẫn không cam lòng. An Nguyệt Quân, chờ đi, y tuyệt đối sẽ không thất bại lần thứ hai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện