Tim An Nguyệt Quân đập thình thịch. Hắn xoay người, nỗi mong chờ dâng tận cả lên mắt. Nở một nụ cười héo hon, môi hắn chỉ nhả hai chữ: “Nương tử?”

Dường như hiện giờ nói những từ khác cũng phí sức hắn. Đầu óc, tâm trí hắn chỉ còn phản ứng với hai chữ: nương tử.

Bước chân Dương Hoà chậm lại. Lão than nhẹ: “Bảo chủ à…”

“Có tin tức nương tử?” An Nguyệt Quân hỏi lần nữa, hai mắt mở to mong đợi xen lẫn sợ hãi mơ hồ.

“Bảo chủ, không phải tin tức phu nhân, nhưng…”

“Không nghe.”

An Nguyệt Quân thất vọng hạ mí mắt, trái tim đau thắt, không, phải nói là tê điếng rồi. Hắn lạnh nhạt từ chối Dương Hoà, quay đầu bỏ đi.

Đêm, An Nguyệt Quân ngơ ngác ngồi một mình ở Thấm Tuyết các uống rượu, hết chén này đến chén khác như uống nước lã. Bóng trăng đổ vào phòng in cái bóng cô độc của hắn xuống đất. Tay run rẩy vuốt ve túi gấm, hắn si ngốc nhìn nó, tưởng như nương tử đang ở bên mình. Tầm mắt hắn càng ngày càng nhoà nhạt. Người nghìn chén không say như hắn hôm nay muốn chuốc say chính mình!

“Nương tử, nàng đây rồi. Rốt cuộc nàng cũng trở về bên ta.” Mắt say lờ đờ, trong mông lung, An Nguyệt Quân thấy hình bóng người con gái mình luôn nhung nhớ hiển hiện. Hắn cười ngớ ngẩn, nụ cười vừa ngốc vừa nũng nịu: “Nương tử, nàng đã đi đâu thế? Nàng không thèm để ý đến ta. Ba ngày rồi ta không thấy nàng, ta nhớ nàng lắm.” Giọng nói hắn mềm nhẹ như tơ, cẩn thận vì sợ rằng nàng sẽ lại biến mất trong khoảnh khắc.

Không dám nháy mắt mà tham lam nhìn nàng, trái tim hắn mới cảm giác được chút hơi ấm nhỏ nhoi. Nụ cười rạng rỡ vụt nở… cũng vụt mất. Dần dần, bóng nàng càng mờ mịt. Hắn đuổi theo, ôm lấy nàng…

Rầm!

Vướng phải chân ghế kế bên, cả người An Nguyệt Quân ngã sóng soài dưới đất. Rượu văng tung toé khắp nơi. Tỉnh… Mộng… Mộng… Tỉnh… Là tỉnh? Hay là mộng? Vòng tay rộng mở buông thõng, cõi lòng nhớ nhung như càng bị khoét sâu. Nàng đâu?! Nàng đâu?! Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giờ phút này cắt không còn hột máu. Vì sao để hắn tỉnh lại? Dù là mộng, hắn cũng cam nguyện mà.

Nương tử, nàng ở đâu? Trong Hoàng cung.

Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày phong phi. Diệp Khê Thiến chưa từng nghĩ một cô nhi như mình đến cổ đại lại có thể thành Hoàng phi! Nhưng nàng khinh! Ai thèm chứ! Nàng chỉ cần Quân… Chợt tim bỗng đau nhói. Diệp Khê Thiến ôm ngực mà vẫn không ngăn được nỗi đau kỳ lạ lan tràn. Có phải hắn…? Nàng muốn gặp hắn! Từ trước tới giờ, đều là tên ngốc kia bảo vệ nàng; lần này, đến lượt nàng bảo vệ hắn!

Hạ quyết tâm, tự nhiên ý chí chiến đấu cũng sôi sục theo. Diệp Khê Thiến bắt đầu ngồi xuống trầm tư suy nghĩ. Chốn thâm cung này canh gác nghiêm ngặt, dù nàng có cánh sợ cũng không thoát được. Phải làm sao bây giờ? Liếc qua gương, Diệp Khê Thiến nhìn vết sẹo trên mặt. Tử Hạo định che giấu nó, vậy thì… nàng phải để tất cả mọi người biết!

Hôm nay gió Đông thổi mạnh, trong cung này lại chỉ có mình nàng… Quá thuận lợi! Diệp Khê Thiến cười thầm, giấu lồng đèn bươm bướm trước cửa xuống dưới gầm giường rồi dời bấc đèn trên bàn xuống góc giường cách màn lụa một khoảng. Ngay sau đó, nàng vòng ra cửa, hô: “Thải Nhược.”

“Nô tỳ ở đây.” Từ sau tấm bình phong, cô gái mi thanh mục tú bước ra.

“Giờ là giờ nào?”

“Qua giờ hợi rồi ạ.” Thải Nhược ngạc nhiên liếc Diệp Khê Thiến tuy miệng vẫn trả lời.

*giờ hợi: từ 9 giờ tới 11 giờ đêm

“Ở trong phòng mãi nực quá, ra ngoài đi dạo với tôi nhé?” Diệp Khê Thiến rủ rê.

“Vâng, tiểu thư.” Thải Nhược ngó Diệp Khê Thiến nhưng không phát hiện ra gì khác thường bèn đồng ý. Cả ngày ủ rũ trong phòng, giờ lại đòi đi dạo là sao?

Diệp Khê Thiến liếc về phía giường, sau đó gật đầu: “Đi thôi nào.”

Tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, cau mày lẩm bẩm: “Hình như trong phòng có mùi gì ấy, để tôi mở cửa sổ cho thoáng. Cô chờ chút nhé.”

Dứt lời, nàng liền bước đến bên cửa sổ, mở ra. Thải Nhược phía sau nhìn nàng chằm chằm.

“Ừm, bớt mùi rồi đó. Chắc lúc về sẽ hết thôi. Đi nào.” Diệp Khê Thiến hài lòng nói, đáy mắt ranh mãnh cười. Ha ha ha, chỉ thiếu ngọn gió Đông này nữa thôi.

“Vâng.”

Hai người rời đi. Tuy là buổi tối nhưng đèn lồng treo khắp nơi nên xung quanh vẫn sáng trưng. Đây là lần đầu tiên Diệp Khê Thiến dạo Hoàng cung. Quả nhiên đế vương giàu có nhất thiên hạ. Này thì cột nhà chạm rồng, này thì hoa thơm cỏ lạ, này thì đình mát núi giả, toàn là tiền không.

Bước nhàn nhã, Diệp Khê Thiến không nói lời nào, Thải Nhược cũng không mở miệng. Không khí giữa hai người yên ắng.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, hơi lạnh, mang theo hương hoa không tên khiến người mê say. Diệp Khê Thiến bất giác cười.

Đến lúc rồi.

Quả nhiên, lát sau, chẳng biết giọng ai thét lên: “Cháy rồi! Tuyết Hi cung cháy rồi!”

Tiếng thét xuyên thủng màn đêm yên tĩnh. Mắt Thải Nhược chợt loé, sắc bén ghim về phía Diệp Khê Thiến, khẳng định: “Ngươi cố ý.”

“Ha ha ha, Thải Nhược, sao cô dám chắc vậy?” Diệp Khê Thiến cười ha ha, không nhận cũng không chối.

“Ngươi…!” Thải Nhược tức giận lườm Diệp Khê Thiến, khổ nỗi không có chứng cớ buộc tội thuyết phục nên đành hậm hực bỏ qua, lo lắng chạy trở về Tuyết Hi cung.

Bị bỏ lại, Diệp Khê Thiến cũng không để ý. Nàng cười híp mắt, chầm chậm theo sau.

Gặp gió, lửa bốc cao, Tuyết Hi cung chìm trong biển lửa. Bọn nô bộc sợ hãi chẳng biết dập hoả kiểu gì.

Diệp Khê Thiến đứng cách Tuyết Hi cung không xa, nghĩ thầm mình thực có duyên với hoả hoạn, chưa mấy ngày đã gặp phải trận thứ hai rồi. Ngọn lửa khơi gợi những ký ức đã qua. Đêm đó, người ấy vì cứu nàng mà dùng nội lực tách lửa làm hai, hao tổn bao nội lực… Quân à, em nhớ anh…

“Xảy ra chuyện gì?!”

Giọng nói uy nghiêm ẩn chứa tức giận khiến mọi người hoảng hốt quay đầu, rối rít quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ.”

Trừ một người.

Diệp Khê Thiến lạnh nhạt nhìn tất cả. Không cúi đầu, không siểm nịnh, không sợ hãi.

Tử Hạo đến gần Diệp Khê Thiến, ngắm nàng. Ánh mắt không thèm che giấu sự chán ghét và lạnh lùng kia lạ thay lại sáng rực như sao, làm y mê muội. Y hỏi: “Nàng có sao không?”

Chẳng hỏi chuyện gì xảy ra, cũng chẳng hỏi lửa có phải do nàng châm không, nào ngờ câu đầu tiên mở miệng của Tử Hạo lại là câu quan tâm. Y là người thế nào vậy? Tự cao tự đại, không để ai vào mắt, nhưng lại dành sự quan tâm cho nàng khiến nàng không tài nào hiểu nổi. Nàng trả lời: “Không sao.”

Tử Hạo thở phào, lẩm bẩm: “Không sao thì tốt.”

“Phó Hải, gọi quan bộ Hình Tạ Xương tới gặp trẫm ngay.” Mắt xếch của Tử Hạo nheo lại, môi mím chặt, khí thế uy nghi vương giả khiến tất cả kính sợ: “Nhất định phải tìm ra thủ phạm phóng hoả để nghiêm trị!”

Rồi y quay đầu nói với Diệp Khê Thiến: “Thiến Thiến, tẩm cung này sợ không ở được nữa, trẫm nghĩ hay nàng tới Huyền Dương điện đi? Dù sao một ngày nữa nàng cũng thành người của trẫm rồi.”

Lời vừa xong khiến mọi người đều phải hít ngụm khí lạnh. Huyền Dương điện? Đó là tẩm cung của bệ hạ! Từ khi lên ngôi tới nay, bệ hạ chưa từng cho phép phi tử nào ở đó, thế mà vinh hạnh này lại rơi trúng vào một nữ nhân vô danh. Nàng ta thật có phúc… Ai nấy không hẹn mà cùng ngưỡng mộ liếc Diệp Khê Thiến.

Diệp Khê Thiến nhếch môi, cười nhẹ, bảo: “Anh để phạm nhân ở tẩm cung của anh cũng được à?” Mắt nàng rất kiên quyết.

Đám đông xôn xao. Ý nàng ta là gì? Sao lại dám nói lời đại nghịch bất đạo với bệ hạ?

“Cái gì?” Tử Hạo kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Ý tôi rất rõ, tôi chính là thủ phạm phóng hoả, không cần phiền vị công công kia đi đâu đâu.”

“Trẫm không tin!” Tử Hạo nổi giận.

“Không tin cũng phải tin. Tôi nghĩ, anh sẽ không phong một phạm nhân làm phi đâu nhỉ?” Diệp Khê Thiến mắt lạnh ngó Tử Hạo. Sự thờ ơ đó của nàng khiến Tử Hạo kinh ngạc, giận dữ.

Tử Hạo chợt thấy bản thân vô lực. Nàng muốn thoát khỏi y đến vậy ư? Dù bị giam vào đại lao cũng không thèm làm phi tử của y. Y có gì không tốt nào?

Tuy nhiên… lời trót nói, chuyện cũng lỡ rồi.

“Người đâu!” Tử Hạo hô.

“Bệ hạ!”

“Giam nàng vào đại lao, chờ tra rõ sau định đoạt.” Tử Hạo khó khăn hạ mấy lệnh này rồi phất tay áo bỏ đi.

“Vâng.”

Hoàng cung chẳng có chuyện gì là bí mật. Trong một đêm, tin một nữ nhân có vết sẹo trên mặt to gan phóng hoả đốt Tuyết Hi cung bị giam vào đại lao khiến mọi người bàn ra tán vào. Nữ nhân này chính là người được Hoàng thượng cho phép vào Huyền Dương điện ở!

Đâu đâu cũng là tiếng rì rầm.

“Bệ hạ cho nữ nhân xấu xí kia vào Huyền Dương điện mà nàng ta dám kháng chỉ!”

“Sao bệ hạ lại hồ đồ vậy…”

Dần dần, tin lan truyền càng xa…

Đại lao âm u ẩm ướt. Diệp Khê Thiến chẳng thèm bận tâm, thoải mái ở đấy. Bấy giờ nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên cửa nhà lao mở, nàng mở mắt, thấy long bào của Tử Hạo thì lại tức thì nhắm mắt.

“Nếu giờ nàng phủ nhận mình không phải thủ phạm, trẫm sẽ thả nàng ngay lập tức.” Tử Hạo nhỏ giọng nói.

Diệp Khê Thiến mở mắt, hỏi ngược lại: “Rồi sao?”

“Rồi sao cái gì?” Tử Hạo sửng sốt, thấy Diệp Khê Thiến bắt đầu chú ý đến mình nên vui mừng.

“Rồi tôi có thể về nhà chưa?” Diệp Khê Thiến hỏi.

“Không thể! Không được!” Tử Hạo tức giận trả lời, giọng điệu nóng nảy.

“Vậy tôi chả còn gì để nói.” Diệp Khê Thiến lại nhắm mắt tiếp, không thèm ngó ngàng Tử Hạo nữa.

“Hãy cho trẫm thời gian, trẫm đảm bảo sẽ khiến nàng yêu trẫm. Chỉ thêm chút thời gian là được.” Thêm thời gian, hắn cũng có thể hiểu vì sao mỗi khi nhìn vào mắt nàng, bản thân sẽ hốt hoảng miên man.

Diệp Khê Thiến không đáp, dường như đang ngủ.

Bị nàng coi thường, Tử Hạo thẹn quá hoá giận. Y hừ lạnh: “Không sợ trẫm chém đầu nàng ư?”

“Cút!” Diệp Khê Thiến chẳng thèm suy nghĩ, quát thẳng.

Chữ “cút” này làm mặt Tử Hạo trắng bệch. Tận bây giờ, chưa ai dám nói năng với y như vậy! Y hoá thành chúa sơn lâm hung dữ, gầm: “Được! Đã không sợ chết, trẫm liền thành toàn cho nàng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện