Diệp Khê Thiến đứng dậy định rót chén trà, nhưng vừa mới nhấc cái ấm lên thì đã bị kẻ đằng sau rống ầm: “Nương tử, nàng làm gì vậy?”

Tay run, trà sánh ra bàn. Diệp Khê Thiến trừng lại An Nguyệt Quân, đáp rất rành rọt: “Em uống trà.”

An Nguyệt Quân lao tới giật lấy chén trong tay nàng, cẩn thận rót rồi đưa đến bên môi nàng. “Nương tử, cái này nặng lắm, không nên cầm, cẩn thận động thai khí. Nương tử muốn uống trà cứ bảo phu quân một tiếng là được.”

Nặng? Diệp Khê Thiến lặng im ngó An Nguyệt Quân. Một cái chén nặng lắm ư? Nàng thở dài, thử phân giải với hắn: “Quân, mới có hai tháng thôi, đừng cuống lên thế.”

“Ừ, ừ, ừ.” An Nguyệt Quân gật gù.

Diệp Khê Thiến thoáng yên tâm. Xem ra hắn còn chịu nghe người khác nói.

Nhưng nghe thủng chưa? Chuyện này…

Tối, lúc chuẩn bị dùng bữa khuya, Diệp Khê Thiến vừa định bưng bát cháo thì…

“Nương tử, cái này nặng lắm…”

Diệp Khê Thiến trừng An Nguyệt Quân hồi lâu khiến giọng hắn nhỏ dần, nhỏ dần, mắt cũng ngập tràn uất ức, cuối cùng không dám hé tiếng nào nữa.

Hiển nhiên là nghe chưa thủng rồi.

Sáng hôm sau.

“Oẹ…”

“Nương tử, nàng sao vậy?” An Nguyệt Quân lo lắng quan sát Diệp Khê Thiến đang nôn ra mật xanh mật vàng.

“Không… không sao… oẹ…” Mặt mũi Diệp Khê Thiến tái nhợt. Nàng yếu ớt lắc đầu, nói một câu là nôn một trận.

An Nguyệt Quân hoảng hốt vỗ lưng cho nàng, đồng thời quát to: “Nhanh gọi đại phu! Nhanh!”

Lát sau, đại phu tới, xem xét chút liền cười bảo: “Xin bảo chủ đừng lo. Nôn là biểu hiện rất bình thường của thời kỳ đầu mang thai. Chỉ cần phu nhân nghỉ ngơi tốt, một ngày ăn làm nhiều bữa, mỗi bữa thêm chút đồ chua, thi thoảng ra ngoài đi dạo, để tâm trạng thoải mái là ổn.”

An Nguyệt Quân gật đầu, mặt mày vẫn xanh mét. Hắn nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, lau đi ít bẩn còn sót bên khoé môi nàng. “Nương tử, khá hơn chưa?”

“Ừm.” Diệp Khê Thiến đã ói tới kiệt sức, đành gật đầu một cái.

An Nguyệt Quân rót chén trà nóng cho Diệp Khê Thiến. Kết quả, nàng chưa kịp nhấp môi lại bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hắn chỉ có thể ở bên luống cuống vỗ lưng, xoa vai cho nàng. “Nương tử, chúng ta đừng sinh con nữa. Đứa bé này hư quá, làm nương tử khổ! Chúng ta không cần nó nữa! Đừng sinh!”

Diệp Khê Thiến chả còn hơi sức đâu mà mắng An Nguyệt Quân. Nàng vô lực ngó hắn chằm chằm, rủa thầm trong bụng. Tuy nhiên, tim cũng ngọt ngào lắm, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện mà.

Ngày ngày trôi qua, trong bảo thường xuất hiện những tình huống như sau:

“Nương tử, cái này không nên đụng vào, cẩn thận động thai khí.”

“Nương tử, chúng ta đừng sinh đứa bé này nữa! Nó làm nương tử khó chịu, ta ứ thèm!”

“…” Ứ thèm? Rất muốn táng cho hắn một cú nhưng vô sức.

Mọi người trong bảo cười thầm. Tốt quá, sau này hẳn sẽ càng ồn ào hơn đây.

Thêm một tháng qua đi như vậy, Diệp Khê Thiến cuối cùng cũng bớt nôn, bụng nhô dần. An Nguyệt Quân cũng tiến vào trạng thái chờ lệnh 24/24, một khắc không rời nàng, chỉ cần nàng hơi động một tí là hắn liền ngoác mồm gào như nhà ai cháy.

Một ngày, Diệp Khê Thiến được tỳ nữ Tiểu Tuyết dìu đi dạo quanh bảo. An Nguyệt Quân cũng muốn theo nhưng bị nàng đuổi, để hắn có thời gian làm việc của mình.

Vừa đi, Diệp Khê Thiến vừa âu yếm vuốt bụng. Con của nàng và Quân! Môi nàng cong cong, rạng rỡ niềm hạnh phúc.

Ủa? Diệp Khê Thiến sững bước.

Thi Tiêu An vận một thân y phục dài, nếu như chỉ xét gương mặt thì quả là đại mỹ nhân, nhưng tóc nàng ta – giờ là tóc ngắn rồi – lại bù xù hệt đám cỏ dại, trông rất buồn cười, mặc dù chủ nó hẳn đã cố sửa sang.

Thi Tiêu An đi tới, mang theo một mùi là lạ. Mặt nàng ta đo đỏ, thỉnh thoảng ho khan. Sau khi thấy Diệp Khê Thiến, những tưởng nàng ta sẽ bày ra vẻ oán hận, ai dè nàng ta lại tươi cười đon đả: “Biểu tẩu, trùng hợp quá.”

Danh xưng biểu tẩu khiến Diệp Khê Thiến rùng mình, dự cảm xấu ùa tới. Nàng cố rặn trả một nụ cười. “Đúng là khéo thật. Em chưa về nhà ư?”

Thi Tiêu An cứng người, uất hận thoáng qua đáy mắt, song rất nhanh giấu nó đi. Nàng ta cười cười. “Tiêu Tiêu quay lại tìm ít đồ bỏ quên đó mà.”

Diệp Khê Thiến khách sáo gật đầu. “Vậy em tìm đi nhé, chị đi trước.” Dứt lời, nàng liền lôi Tiểu Tuyết rời nhanh. Thi Tiêu An này kỳ lạ sao ấy, nàng chả dám chọc vào đâu.

Thi Tiêu An cũng chẳng ngăn. Nàng ta đứng dõi theo bóng lưng Diệp Khê Thiến, cười lạnh, đầy mưu mô và đắc ý.

Vội về Thấm Tuyết các, không ngờ thứ mùi là lạ ban nãy lại bảng lảng. Nó ngấy ngấy… Diệp Khê Thiến cau mày bước qua cửa, đột nhiên trượt chân, cơ thể bổ ngửa. Tiểu Tuyết hết hồn xông tới đỡ, tuy nhiên cú ngã rất mạnh khiến cả hai cùng té nhào ra đất.

Máu rỉ giữa hai chân. Tanh. Đỏ. Cơn đau như khoét từ bụng lan ra.

Giữa tràng gào thét kinh hoàng của An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến dần chìm vào bóng tối. Điều cuối cùng nàng nhớ là lời đáp cho câu hỏi mùi gì trên người Thi Tiêu An.

Là mùi dầu!

An Nguyệt Quân lạnh lẽo nhìn Diệp Khê Thiến trên giường và vị đại phu bắt mạch kế bên, mặt vô cảm. Nhiệt độ trong phòng vì hắn mà tụt hẳn xuống âm.

Đại phu trán đẫm mồ hôi, lòng run run khẩn cầu. Chợt lão cười toét, nỗi lo tiêu biến. May quá, lão chưa phải chết!

Đại phu quay lại hành lễ. “Bảo chủ, phu nhân và đứa bé đều bình an. May nhờ lúc ngã có nô tỳ Tiểu Tuyết đỡ phu nhân, giảm bớt lực, nếu không đứa bé nguy thật. Tuy nhiên phu nhân mất rất nhiều máu, thời gian tới có thể sẽ hơi yếu, cho nên về sau càng phải cẩn thận hơn. Thêm một lần nữa, không chỉ con, sợ cả mẹ cũng không giữ được. Đây là thuốc dưỡng thai, xin bảo chủ nhớ nhắc phu nhân uống đúng giờ.”

Con ngươi căm căm hàn ý của An Nguyệt Quân giờ mới thoáng tan chảy. Mắt hắn vẫn chăm chăm vào Diệp Khê Thiến, chỉ gật đầu qua loa với đại phu. “Làm phiền.”

Đại phu hành lễ, rời đi.

An Nguyệt Quân ngồi đầu giường nhìn khuôn mặt Diệp Khê Thiến trắng bệch, ứa lệ, tay run run vuốt tóc rồi đến lông mày, mũi, môi nàng… Nương tử, sợ quá, ta sợ quá… Đừng doạ ta thế này nữa, ta không chịu nổi… Ta yêu nàng. Ta yêu nàng. Nương tử…

Tiểu Tuyết ở bên rụt rè cất tiếng: “Bảo chủ, phu nhân ngã là do có người cố ý.”

Giọng Tiểu Tuyết nhỏ xíu song lại giống như hồi chuông cảnh tỉnh An Nguyệt Quân. Hắn quay lại, tới trước mặt nữ tỳ nhỏ, sát khí bập bùng kinh hồn, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Tuyết bị bộ dạng khủng khiếp của An Nguyệt Quân hù, mắt rưng rưng, cà lăm đáp: “Nô tỳ… nô tỳ phát hiện… ở cửa… bôi đầy dầu ăn…”

An Nguyệt Quân lại cửa. Mặc dù đã lau nhưng vẫn có thể nhận ra trước đó sàn nhà ở đây bị bôi cái gì. Mặt hắn tối tăm cực điểm, hệt một con quỷ đói máu. Kẻ nào dám làm nàng đau, hắn thề không bao giờ tha thứ!

“Ai vào đây?” An Nguyệt Quân hỏi.

“Nô tỳ… không biết.” Tiểu Tuyết nức nở, đứt quãng thuật lại: “Nô tỳ dìu phu nhân đi dạo, trên đường có gặp biểu tiểu thư. Chẳng hiểu sao phu nhân vừa thấy biểu tiểu thư liền thấp thỏm, nói mấy câu rồi đi.”

“Thi Tiêu An!!!” Tiếng cắn răng nghiến lợi tựa ma quỷ rít gào, sát ý cuồn cuộn. Nữ nhân này! Hắn sẽ không để ả yên đâu!

“Ả đâu?”

“Biểu tiểu thư nói quay lại Nguyệt gia bảo tìm ít đồ bỏ quên, chắc giờ đang ở Mai Thanh các ạ.” Tiểu Tuyết phỏng đoán.

“Tinh Ảnh.”

“Có thuộc hạ.” Một bóng đen xuất hiện. Là Tinh Ảnh vẫn y phục đen, bịt mặt đen.

“Lôi ả tới đây.” Câu đều đều không thanh điệu song lại khiến Tinh Ảnh run sợ. Sợ rằng kẻ nào đó xấu số rồi.

“Vâng.” Bóng đen nháy mắt mất tăm.

Chốc sau, Tinh Ảnh trở lại, kéo theo Thi Tiêu An giãy đành đạch cùng về. Tinh Ảnh ghét bỏ quẳng nàng ta ra đất. Trâm cài tóc của nàng ta tuột, tóc tai sợi ngắn sợi dài xoã tung, trông y chang bị chó gặm.

An Nguyệt Quân ngồi cạnh bàn lạnh lùng ngó nàng ta, hỏi nhạt: “Thi Tiêu An, ngươi muốn chết thế nào?”

Thi Tiêu chưa hoàn hồn, trông vẻ nguy hiểm của An Nguyệt Quân liền lôi chiêu đắc ý nhất ra dùng: giả vờ vô tội. “Biểu ca… muội không hiểu ý huynh!”

An Nguyệt Quân ra hiệu cho Tinh Ảnh, Tinh Ảnh gật đầu, tiến lên tát Thi Tiêu An một tát như trời giáng.

Má Thi Tiêu An sưng vù, khoé môi rỉ máu.

“Khai hay không?”

Thi Tiêu An cắn chặt môi, vẫn mạnh miệng: “Muội không biết huynh nói gì!”

Tinh Ảnh nhìn An Nguyệt Quân thăm dò, An Nguyệt Quân lạnh giọng: “Tiếp.”

Lại một tát, Thi Tiêu An mồm đã ngập máu. Hiển nhiên Tinh Ảnh xuống tay không hề nương tình. Tinh Ảnh hỏi: “Khai hay không?”

Thi Tiêu An vẫn không chịu nhận. “Ta không biết ngươi nói gì!”

“Dầu ở cửa là do ngươi bôi đúng không?” An Nguyệt Quân nhếch môi.

Thi Tiêu An âm thầm đắc ý, xem ra kế hoạch đã thành công. Khoái cảm trả thù nơi đáy mắt nàng ta sao qua được tinh nhãn của An Nguyệt Quân. Hắn hừ lạnh. “Không chịu nhận?”

Thi Tiêu An trấn định đáp trả: “Không làm vì sao phải nhận?”

An Nguyệt Quân gật gù, nhếch mép như có như không. Hắn chăm chú quan sát chén trà trong tay, đầu ngón tay vuốt nhẹ mép chén, làm như vu vơ thốt: “Không làm? Nhưng ngươi đã nhận rồi.”

Thi Tiêu An thất kinh, hốt hoảng ngẩng phắt lên, lớn tiếng: “Đừng bảo huynh định vu oan muội? Nguyệt gia bảo ức hiếp người vô tội, tin này mà truyền ra ngoài là không hay đâu!”

“Hả?” An Nguyệt Quân cười mà mắt toàn giá băng. “Mùi trên người ngươi không phải bằng chứng rõ ràng đấy ư? Khó ngửi vậy còn gì, ngươi điếc mũi à?”

Thi Tiêu An thực sự hoảng loạn. Nàng ta phản bác ngay tức khắc: “Tầm bậy! Mùi dầu trên người muội đã được tẩy…” Đột nhiên, nàng ta trợn mắt, toàn thân run bắn, oán hận trỏ An Nguyệt Quân. “Huynh cố ý!”

Nháy mắt, dáng vẻ An Nguyệt Quân thay đổi. Ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt bén tựa dao, nụ cười u ám như ma, hắn gằn: “Được lắm!”

Thi Tiêu An bấy giờ chỉ còn biết run, đến câu xin tha cũng chẳng có dũng khí thốt.

Toan xuống tay, tuy nhiên sau một giây suy nghĩ, An Nguyệt Quân lại đổi thành đánh ngất Thi Tiêu An. Hắn nhếch môi gọi Tinh Ảnh, rỉ tai mấy câu khiến Tinh Ảnh trợn trừng, hiếm lắm mới thấy cảm thông với Thi Tiêu An sóng soài dưới đất được một lần. Tinh Ảnh gật đầu nhận lệnh, vác Thi Tiêu An, biến mất.

An Nguyệt Quân dõi theo hướng họ đi, cười nham.

Có một số việc còn khổ sở hơn là chết, chẳng phải ư?

Giải quyết xong, An Nguyệt Quân quay đầu trở về trông chừng nương tử của hắn. Hắn muốn mình là người đầu tiên nàng thấy khi tỉnh lại.

Hai ngày sau, Diệp Khê Thiến mới mở mắt. An Nguyệt Quân mừng rơn hôn môi nàng, hô: “Nương tử, cuối cùng nàng cũng tỉnh!”

Sương mù trong mắt Diệp Khê Thiến tan dần. Đầu óc minh mẫn rồi, nàng liền giật thót sờ bụng mình, lắp bắp hỏi An Nguyệt Quân: “Đứa bé… đứa bé còn không?”

Đau lòng nhưng An Nguyệt Quân cố kìm nén, thay vào đó nở nụ cười trấn an. “Nương tử yên tâm, nó bình an.”

Diệp Khê Thiến thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt.”

An Nguyệt Quân bưng chén thuốc đã nấu sẵn tới, cẩn thận đút từng muỗng cho Diệp Khê Thiến.

Chiều, Diệp Khê Thiến ngồi dựa vào đầu giường nghe Tiểu Tuyết thao thao bất tuyệt những chuyện xảy ra gần đây. Chúng khiến nàng nhăn mày, hỏi lại: “Thật ư?”

“Vâng, phu nhân. Tin này lan từ khuya hôm trước: biểu tiểu thư và biểu thiếu gia gian díu với nhau, bị hạ nhân bắt gặp. Vô liêm sỉ! Cô tiểu thư kia thế mà dám làm chuyện đó với ca ca mình.” Tiểu Tuyết tỏ vẻ ghét bỏ.

“Sao lại vậy chứ?” Diệp Khê Thiến không dám tin.

“Phu nhân, cô tiểu thư đó bị vậy là đáng lắm.” Tiểu Tuyết nói tới đây thì rất hả hê. “Phu nhân ngã là do cô tiểu thư đó bày trò mà, đáng ghét!”

Diệp Khê Thiến sớm đã tường đáp án, tuy nhiên dáng vẻ phồng má trợn mắt của Tiểu Tuyết dễ thương quá, nàng bèn gật gù hùa theo: “Ừ, ghét.”

“Hiện Thi phủ thảm lắm phu nhân ơi. Chuyện này vừa lan là đôi huynh muội kia y chang chuột chạy qua đường, nhục kinh. Hơn nữa, cũng chẳng ai dám dính líu tới họ nữa. Chủ nợ thì suốt ngày đập cửa đòi tiền.” Tiểu Tuyết càng nói càng hăng, nó chứng tỏ cô nô tỳ nhỏ này ghét cay ghét đắng Thi Tiêu An.

Diệp Khê Thiến chỉ cười không đáp, như có điều suy nghĩ. Mọi chuyện… không phải do Quân đấy chứ? Nàng cắt lời Tiểu Tuyết: “Quân đâu?”

“Bảo chủ ạ? Bảo chủ…” Tiểu Tuyết gãi gãi tóc.

Bộ dáng ấy thật ngây thơ khiến Diệp Khê Thiến phải phì cười. Đột nhiên, giọng nói mừng rỡ thân quen vang lên: “Nương tử, thì ra nàng nhớ ta vậy à? Vừa tỉnh đã muốn gặp ta?”

Hiển nhiên là An Nguyệt Quân.

An Nguyệt Quân mỉm cười, sải bước vào phòng, phất tay ra hiệu Tiểu Tuyết lui ra, còn mình thì sà vào lòng Diệp Khê Thiến, ôm nàng nũng nịu. “Nương tử, người nàng thơm quá.”

“Quân, chuyện Thi Tiêu An là do anh hả?” Diệp Khê Thiến dò xét nhìn hắn.

Những tưởng hắn sẽ phủ nhận, ai dè hắn lại thản nhiên gật đầu. “Đúng, do ta.” Môi đỏ cười toét, khuôn mặt hồng ửng, mắt đầy đắc ý, hắn mong chờ hỏi: “Nương tử, phu quân có phải rất thông minh, lợi hại không?”

Sai Tinh Ảnh chuốc xuân dược nữ nhân kia, nhốt Thi Lang vào phòng cùng ả, lúc chúng củi khô gặp lửa thì bày khéo cho bọn hạ nhân phát hiện ra. Một truyền mười, mười truyền trăm, tóm lại, ai ai cũng biết!

Diệp Khê Thiến yên ổn nằm đây nhưng chúng thì thảm rồi, huynh muội cùng gian! Cho nên mới nói trên đời có một số việc còn khổ sở hơn là chết.

Diệp Khê Thiến ngó bộ dạng dở hơi của An Nguyệt Quân, cười bò. “Đúng! Đúng! Rất thông minh! Rất lợi hại!”

Lần này thực sự Thi Tiêu An đã quá đà. Nếu không có Tiểu Tuyết, chẳng phải con của nàng đã mất ư? Nàng ta nên nhận được bài học thích đáng.

“Hê hê hê…”

Được Diệp Khê Thiến khen, An Nguyệt Quân phổng cả mũi, trông đáng yêu vô cùng.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của trên dưới Nguyệt gia bảo, nửa tháng sau, Diệp Khê Thiến đã khoẻ lên nhiều, có thể xuống giường đi lại. Tuy nhiên, vẫn còn một chuyện làm nàng đau đầu: sao mới có bốn tháng mà bụng nàng đã to đùng thế này! Ngày nào nàng cũng như vác một cái bồn cầu đi đi lại lại, mệt chết!

Suýt chút sảy thai cho nên An Nguyệt Quân ngày càng cẩn thận, lúc nào cũng đeo Diệp Khê Thiến như sam, một bước chẳng rời. Hắn luôn cuống cả lên mỗi khi thấy nàng phải mó tay vào việc gì, sau đó liền lao tới tranh việc với nàng; nếu nàng không chịu, hắn sẽ mở to mắt rưng rưng như van lơn khiến nàng không thể không nhường việc cho hắn.

Tối, hai người ngọt ngào tản bộ. Đường mòn yên ắng, gió đêm thoang thoảng làm tâm trạng con người thoải mái.

“Nương tử sinh bé gái thì thật tốt. Nó sẽ đáng yêu giống nương tử vậy.” An Nguyệt Quân vừa dắt tay Diệp Khê Thiến đi vừa nói.

“Không, em muốn một bé trai giống anh cơ.” Diệp Khê Thiến vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, rề rà dạo bước.

“Không! Con trai không đáng yêu!” An Nguyệt Quân cau mày phản bác. Giữa chừng, hắn sực nghĩ tới điều gì, đột nhiên rầu rầu hỏi: “Nương tử, ta với con, ai quan trọng hơn?”

“Đương nhiên là…” Diệp Khê Thiến cố ý kéo dài câu khiến An Nguyệt Quân nở nụ cười đắc ý được một nửa thì chưng hửng. “… Con anh.”

An Nguyệt Quân xịu mặt, đáng thương lẩm bẩm: “Vậy ta ứ cần con nữa. Ta sẽ không để mấy đứa nhóc giành nương tử của ta đâu.”

Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười với hắn.

“Nếu là con gái thì còn tạm chấp nhận, nhưng nếu là con trai thì… miễn đi! Giành nương tử với ta, biến!”

Cuộc sống ở Nguyệt gia bảo tiếp tục đầm ấm vậy đấy. Song Tử Nguyệt vương triều lại xảy ra đại sự.

Ngày mười tháng tám năm Tử Khải, Tử Nguyệt vương triều ký kết với Khải quốc hiệp ước hữu nghị lâu dài, hàng năm Tử Nguyệt vương triều sẽ tiến cống Khải quốc vô số bảo vật, ngân lượng.

Hạ thấp danh dự Tử Nguyệt vương triều, gia tăng vị thế của Khải quốc, đối với Khải quốc thì hiệp ước này là vô cùng béo bở, chỉ lợi không hại.

Tin tức vừa ra, dân chúng liền bàn tán ầm ĩ. Khải quốc chỉ là một nước nho nhỏ, nếu bảo họ tiến cống Tử Nguyệt vương triều thì còn hiểu được. Đằng này Tử Nguyệt vương triều sao lại phải sợ Khải quốc nhỏ bằng cái móng tay? Thật không thể hiểu nổi mà.

Đại thần trong triều rối rít can gián Hoàng thượng, song tất cả đều bị gạt đi hết.

Tử Nguyệt vương triều ngày một loạn.

Lạc phủ.

Lạc Vũ ngồi giữa sảnh nâng ly rượu, liếc từng vị đại thần đương kể lể trước mặt. Con ngươi y âm trầm như đầm sâu, khoé môi nhếch nhẹ, chẳng hé nửa lời.

“Lạc Tể tướng, vì sao Hoàng thượng lại làm vậy? Chuyện lớn cỡ đó mà không thương lượng với các đại thần, đùng một cái ký hiệp ước. Trước kia Hoàng thượng đâu thế.” Một vị đại thần bộ Binh bất bình.

“Đúng vậy, Lạc Tể tướng, có thể Hoàng thượng sẽ nghe Tể tướng. Ngài mau đi can gián Hoàng thượng đi, hiện đổi ý còn kịp.”

“Lạc Tể tướng, vì sao chúng ta phải tiến cống cho Khải quốc chứ? Thật nhục nhã!”

Lạc Vũ hài lòng nhìn sự tình trước mắt. Can gián? Có nhầm không? Những chuyện này đều do y khiến Tử Hạo làm, can gián nỗi gì! Hiện đã tạo được mâu thuẫn giữa Tử Hạo với các vị đại thần, hiển nhiên không lâu sau Tử Nguyệt vương triều sẽ xảy ra nội chiến. Bước hai thành công, mục tiêu cách ngày càng gần rồi.

Tuy nhiên bước đầu vẫn còn dang dở: Nguyệt gia bảo! Y phải nhanh diệt trừ mối hoạ lớn này đi mới được!

Lúc này, một tên hạ nhân đi vào nháy mắt với Lạc Vũ. Y gật đầu, quay sang nói với chư vị đại thần: “Ngại quá, không thể tiếp chuyện nữa, ta có khách.”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, y đã mất tăm.

Đến một ngôi đình, Lạc Vũ trông thấy người tới tìm y. Y cười cười lại gần. “Thi tiểu thư, quả nhiên là tiểu thư.”

Thi Tiêu An ngước khuôn mặt tiều tuỵ, đứng dậy, hành lễ.

“Lạc Tể tướng.”

“Ha ha ha, có chuyện gì?” Mắt Lạc Vũ đầy khinh thường nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ khách sáo.

“Lời ngài nói lần trước vẫn còn hiệu lực chứ?” Thi Tiêu An đi thẳng vào vấn đề, hai mắt đỏ ngầu.

“Còn chứ. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là tiểu thư phải ở Nguyệt gia bảo. Mà theo như ta biết, mấy ngày gần đây, tiểu thư đã chuyển ra ngoài rồi, hơn nữa còn bị người ta vạch trần chuyện xấu. Ta nghĩ tiểu thư không còn cửa vào lại đó đâu.” Sự châm chích đầy nhã nhặn ấy đã ngầm tỏ rõ ý của Lạc Vũ: đơn giản, ngươi không còn giá trị lợi dụng, ta khinh!

“Ngươi…” Thi Tiêu An cứng họng, không cam lòng biện minh: “Do An Nguyệt Quân hại ta! Là do hắn! Ta muốn hắn chịu báo ứng!”

Lạc Vũ vẫn không hết coi thường Thi Tiêu An. Qua chuyện lần trước, y đã giác ngộ ra rằng An Nguyệt Quân không phải kẻ dễ chọc. Y cũng đã dặn cô tiểu thư này đừng nên rút dây động rừng, phải đợi y hồi phục rồi nội ứng ngoại hợp, kế hoạch mới có cửa thành công. Hiển nhiên, y quên mất một điều, ả ngu này điếc đặc mà.

Giờ y nên sai ả ngu này làm gì đây nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện