“Nàng có bị thương chỗ nào không?”

Thân hình cao lớn cường tráng của hắn đang cẩn thận bao bọc nàng trong lòng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng hỏi.

Sắc mặt của hắn so với nàng càng tái nhợt hơn.

Đang trừng đôi mắt trong veo sợ hãi cùng giận dữ nhìn Độc Cô Thanh Ưng, nàng bất ngờ thấy hắn ra tay chưởng bay một tên thổ phỉ vào thân cây.

Bị thương? Toàn thân nàng hình như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tinh thần thì thật sự bị chấn động, hồn phách như đều bay mất.

Thấy nàng vẫn câm lặng, hắn càng sốt ruột, không nói thêm tiếng nào, đột nhiên vươn bàn tay to lớn của mình trực tiếp sờ soạng khắp người nàng, thật là mạo phạm mà. (BS: phi lễ…phi lễ…chớ nhìn a! Theo như ý tứ của Mạc Nhan thì mỗi cử chỉ, hành động của Ưng ca đối với Nhi tỷ rất trong sáng nha, nhưng hổng biết sao, lần nào xuất chiêu nhìn cũng thấy mờ ám hết á, từ từ mọi người sẽ còn lĩnh giáo được nhiều chiêu của Ưng ca nữa…..khửa….khửa….)

Đang giữa thanh thiên bạch nhật, nam nhân này lại cư nhiên giở trò sàm sỡ. “A! Dừng tay!” Mặt biến sắc, nàng dãy dụa không ngừng. “Đừng lộn xộn!” Hắn là một người quê mùa, đơn giản, trong đầu chỉ biết lo lắng cho thê tử, không để ý đến chuyện gì khác, cũng không chút bận tâm tình huống hiện tại đang vô cùng nguy cấp, chỉ biết một lòng suy nghĩ, lo lắng không biết nàng có bị thương chỗ nào không? (BS: *mắt long lanh* ngưỡng mộ…ngưỡng mộ quá *tay chống cằm* nhưng mà thật tình tự nhiên rờ rẫm tùm lum như vậy cũng có vấn đề a / Ưng ca *phóng cái đai lưng* / BS: úi, ta xin lỗi…không có vấn đề, thật sự không có vấn đề *cúi đầu, khoanh tay*)

“Chát…”

Bị nhận một bạt tai vào mặt, hắn vô cùng sửng sốt, dừng tay, kinh ngạc nhìn tiểu thê tử của hắn.

Quan Ngọc Nhi xấu hổ mắng, “Không cho phép người đụng vào người ta!”

Cái tên đáng giận này, cư nhiên kéo vạt áo của nàng ra rồi còn rờ rẫm, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, vội tặng cái tên mặt dày này một cái tát cho hắn tỉnh người. Hức, đánh hắn không thấy hắn bị đau, mà chỉ thêm đau tay nàng thôi.

Độc Cô Thanh Ưng nhíu đôi mày rậm “Ta muốn xem nàng bị thương hay không mà!”

“Cho dù ta bị thương, ngươi cũng không được phép….Á…” Đang nói nửa chừng nàng chợt thét chói tai, bởi vì ngay lúc đó có một tên đạo phỉ hướng đại đao về phía hai người mà chém xuống.

Độc Cô Thanh Ưng ngay cả liếc cũng chưa liếc qua một cái, lập tức động thủ, đưa tay lên đỡ đồng thời tặng hắn một chưởng, người hắn bị đập mạnh vào vách đá.

“Không được phép cái gì?” Vẻ mặt nghiêm túc, đối với hắn cuộc đối thoại với nàng là quan trọng nhất, còn đối với cảnh đánh đánh giết giết trước mặt, nhìn mà cứ như không thấy.

Sau một phen kinh hồn, nàng hít một hơi thật sâu, rồi nói “Ngươi không được phép nhìn thân thể của ta!”

“Ta là trượng phu của nàng.” Hắn nâng chân, đá bay một tên thổ phỉ không biết sống chết vừa nhào vào, văng xuống chân núi. Tầm mắt vẫn thủy chung nhìn thẳng nàng.

“Ngươi không phải trượng phu của ta. Ta cũng không phải thê tử của ngươi.” Nàng thở phì phì sửa chữa.

“Chúng ta đã bái đường thành thân.” Tay trái đánh bay một tên, chân phải đá văng một tên.

“Cái đó không tính”

Những lời này như ngàn cân đập mạnh vào ngực Độc Cô Thanh Ưng.

Không tính? Không tính?

Không tính….là sao?

Lúc tên bay qua, đao chém xuống, giữa thời khắc vô cùng nguy hiểm như vậy tuyệt nhiên cũng không làm hắn nhíu mày một cái, nhưng giờ chỉ nghe một câu nói này của nàng, chỉ trong nháy mắt mặt hắn đã biến sắc.

Đã bái thiên địa, rượu giao bôi cũng đã uống, sao có thể không tính gì hết? Hắn kháng nghị a!

“Giết…”

Một tên thổ phỉ giơ đao nhắm ngay đầu Độc Cô Thanh Ưng chém xuống, Quan Ngọc Nhi kinh hoàng ngay cả thét cũng không kịp, chỉ có thể hít một hơi, cứng đờ cả người, mở lớn đôi mắt hoảng sợ, xanh mét nhìn gương mặt dữ tợn của hắn.

Lão Thiên a! Hắn….hắn….hắn…đã chết sao?

Quan Ngọc Nhi run run, lạnh từ đầu đến chân, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn tám phần, hắn đã hồn du địa phủ.

Nàng cũng không muốn hắn chết nha! Cũng không phải cố ý làm cho hắn phân tâm! (BS: Tỷ không cố ý nhưng là cố tình a, đang lúc dầu sôi lửa bỏng đôi co với Ưng ca làm gì, Nhi tỷ có tội, có tội, có tội / Ưng ca *rút đai lưng* / BS: hức…hức…ta không có nói gì hết, ta không có nói gì hết)

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kinh hoàng nhìn qua vai hắn, thấy một gương mặt cũng đang kinh hoàng y như nàng.

Tên thổ phỉ kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì đại đao của hắn không hề đả thương được đối phương, mà ngược lại đao còn gẫy rời, hắn kinh hoảng “Éc…” lên một tiếng.

Độc Cô Thanh Ưng chậm rãi xoay người, phóng ánh mắt giết người vào tên thổ phỉ đang đứng đằng sau, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí, rất giống Địa ngục Diêm la, làm gã thổ phỉ thốt lạnh đến xương.

“Ta đang bận nói chuyện, các ngươi mắc cái chứng gì mà nhào vào làm loạn?” Ngữ khí uy hiếp, tràn ngập mùi thuốc súng. (BS: ặc, từ ngày nguyên văn là của Mạc Nhan nha, ta không có chế)

“Ta…ta…đang là cướp mà” Thổ phỉ sợ hãi nhỏ giọng trả lời, so với giọng điệu hung hăng khí thế hồi nãy thật không giống là của cùng một người.

“Không thấy ta đang bận sao?”

“Hiện tại ta thấy rồi.”

“Đồ chết bầm các nguơi, không có việc gì ở đây cứ hô giết giết, ăn no rửng mỡ đi chọc ghẹo thiên hạ hả?”

“Đối, thực xin lỗi”

Độc Cô Thanh Ưng tiến lên một bước, tên thổ phỉ lại lùi một bước, vẻ mặt run run kỳ lạ.

Quan Ngọc Nhị hồi nãy bị dọa ba hồn bảy vía bay mất, giờ mới hoàn hồn, đứng ở ngay sau lưng hắn, vươn tay, tò mò rờ rẫm khắp người hắn! (BS: hé…hé…., Nhi tỷ trả miếng nà)

Không chảy máu.

Ngoại trừ quần áo ở bên ngoài bị rách, trên người hắn, ngay cả vết hằn cũng tuyệt nhiên không có.

Hắn đã từng nói qua, hắn là đao thương bất nhập, hôm đó nàng cũng đã từng dùng chủy thủ đâm hắn vài nhát mà hắn cũng đâu có chết.

Giờ phút này, Độc Cô Thanh Ưng phi thường, phi thường, phi thường bốc hỏa, nổi giận này cần phải được phát tiết, bọn thổ phỉ chết dẫm này cố tình đến làm chướng mắt hắn, quấy rầy cơ hội tâm sự của hắn cùng thê tử, vậy thì đừng trách vì sao hắn trút giận lên người chúng à.

“Ai các ngươi không bắt, lại đi bắt thê tử của ta, đúng là muốn gặp Diêm vương mà.”

Đôi mi thanh tú của Quan Ngọc Nhi chớp một cái, chen một câu. “Ta không phải là thê tử của ngươi.”

Cứng đờ!

Thoáng chấn động một phen như trời long đất lở, như vạn tiễn xuyên tâm thẳng vào tim Độc Cô Thanh Ưng, làm cho sắc mặt hắn xanh mét, so với người chết vẫn là khó coi hơn. (BS: tội Ưng ca quá, nựng nựng nà, thương thương nà, á….., Nhi tỷ bỏ tai ta ra, đau lắm a, ta không có luyện cái đao thương bất nhập à, hức…hức…bỏ tai ta ra…)

“Bay nà”

Một quyền quét tới, chỉ trong chớp mắt.mấy tên thổ phỉ không biết sống chết dám cười trộm đã bị đánh bay, từng tên từng tên một, chồng chất lên nhau thành một đống.

Nhóm người của Lí Mạo Duẫn nãy giờ đang tập trung hết lực lượng chiến đấu với đám đạo phỉ người đông thế mạnh, nhưng không bao lâu đã có dấu hiệu thua cuộc, cùng lúc phải bảo vệ hàng hóa cùng nữ nhân, thật không phải dễ a. Vậy mà đột nhiên, chỉ trong chớp mắt, các thanh đao trên tay đám thổ phỉ đều bị đánh rơi xuống đất, dường như là bị cái gì cấp đánh tới.

Nhóm Lí Mạo Duẫn vô cùng sửng sốt, chỉ thấy một nam tử lửa giận bừng bừng, chưởng quyền sở đánh, đám thổ phỉ bị đẩy lui, có tên bị đánh văng xuống núi, có tên bị đá bay lên trời.

Người này đi đến đâu, đám thổ phỉ như chẻ tre tới đó, tốc độ của hắn nhanh như quỷ mị, đến nổi không thể thấy được chiêu thức hắn ra tay, chỉ thấy trong thoáng chốc, đám đạo đã nằm rạp xuống.

Chưa bằng thời gian uống một chén trà nhỏ, đám đạo phỉ đã bỏ chạy trối chết, tên nào đủ sức thì chạy, chạy không nổi thì đi, đi không nổi thì bò, còn bò không nổi thì lết…lết…lết….. (BS: hehehe, được rồi ta nhận, đoạn bò và lết là do ta chế)

“Lão Thiên a, đó là ai vậy?”

“Thật là lợi hại nha, hoàn toàn đánh bằng tay không”

“Tốc độ hắn cũng thật nhanh nha!”

“Ôi Thiên à, đao chém vào hắn cư nhiên bị gẫy? Hẳn là hắn đao thương bất nhập ?”

“Trên tay hắn có ôm người nào kìa!”

“Di? Là Quan cô nương!”

Ngay trước mặt, mọi người đều chính mắt trông thấy vị cao nhân này ôm Quan Ngọc Nhi trong tay, khinh công đi mất trong tích tắc. Một lúc lâu sau đó, tình cảnh vừa rồi đều lưu lại sự nghi ngại trong lòng mọi người. Nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu sự tình thế nào cả.

Quan Ngọc Nhi ngồi trên một tảng đá to, hai tay che mặt, khóc rống.

“Không, ta không về.”

Lệ nàng rơi không ngừng, dáng ngọc đầy thương tâm, thật vất vả đào tẩu, mới được vài ngày yên ổn, lại gặp bọn đạo phỉ.

Độc Cô Thanh Ưng mím môi, thâm trầm lẳng lặng ở một bên, vẻ mặt dũng mãnh phi thường hồi nãy biến mất tự lúc nào, hiện tại hắn gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết giương đôi mắt cam chịu nhìn nàng khóc.

Giơ tay, ngây ngốc muốn giúp nàng lau nước mắt, bàn tay nhỏ bé không chút cảm kích gạt tay hắn ra.

“Ta nói là ta không về với ngươi đâu, có nghe rõ chưa.”

“Chúng ta đã bái đường, nàng là thê tử của ta mà” Hắn kiên trì.

Nàng cắn môi, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ oán hận nhìn hắn, nhưng trong lòng vẫn hiểu lời hắn nói là sự thật, mặc kệ là nàng tự nguyện hay bị ép buộc, nàng cùng hắn đã thật sự thành thân.

Nhớ đến sự thật đó, trong lòng đau xót, càng thêm thương tâm khôn xiết.

Tự dưng bị người ta đem đi bán, bị người ta mua về làm lão bà, đã bái đường, dù không tự nguyện, nàng với hắn đã thành vợ chồng, chỉ có điều là chưa động phòng mà thôi. (BS: lão bà – vợ, lão công – chồng; mình thấy từ này hay nên giữ lại)

Vì sao mệnh nàng lại khổ như thế, cư nhiên bị gả cho một nam nhân xa lạ, trong lòng có những lời ủy khuất khó nói thành lời, mà nam nhân này còn ở bên diễn bộ mặt đau khổ nữa chứ. Thật là chướng mắt mà!

“Nam nhân đều như vậy, chỉ biết khi dễ nữ nhân”

“…”

“Ta là bị buộc thành thân.”

“…”

“Ta muốn trở về nhà”

“…”

Nhìn nàng khóc lóc lê hoa mang vũ bộ dáng, làm vẻ mặt căng thẳng của hắn càng thêm phần trầm trọng.

Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách dỗ nàng.

Nhưng mà…dỗ làm sao?

Tuy hắn võ công cao cường, nhưng lại không biét nói làm sao khi đối phó với nước mắt thê tử!

Hắn trời không sợ, đất không sợ, thật vất vả mới cưới thê, kết quả thê tử không chịu nhận nợ, lúc này còn khóc lóc sướt mướt, làm cho hắn thấy thật thương tâm.

Tính lau nước mắt cho nàng, vừa giơ tay, đã bị nàng gạt ra, không cho phép hắn đụng vào.

Muốn nói vài câu dỗ dành nàng, tự hỏi mình cả buổi, rốt cuộc cũng không thể nào phun được một câu.

Cuối cùng, việc duy nhất hắn có thể làm là lẳng lặng canh giữ ở một bên, nàng đi, hắn liền đi theo, nàng dừng, hắn cũng dừng, chỉ biết nhắm mắt theo đuôi nàng.

“Đừng có đi theo ta!” Nàng tức giận cảnh cáo.

“Nàng là thê tử của ta!”

Hắn vẫn là chỉ biết lặp lại câu đó, ý tứ là, hắn sẽ không để thê tử của hắn một mình tại núi non hoang dã này, rất nguy hiểm a, mặc kệ nàng muốn đi đâu, hắn cũng đi theo.

Quan Ngọc Nhi cắn môi, chà chà chân. Không để ý đến hắn, tiếp tục đi thẳng về trước. Hắn muốn đi cùng, mặc kệ hắn, tóm lại, nàng tuyệt không cùng hắn trở về.

Nàng mù quáng tiêu sái, cũng không nghĩ tới mình chỉ là một cô nương tay yếu chân mềm, không có thương hội bảo hộ, đã vậy còn mất hết hành lý, đường về gia hương đường xá xa xôi, biết tới năm nào tháng nào có thể đến nơi.

Giờ phút này, nàng vừa đói lại vừa mệt, mấy ngày liền bôn ba, vốn không được ngủ an ổn, hơn nữa trải qua cơn kinh hãi khi gặp lũ thổ phỉ vừa rồi làm cho nàng cả thể xác lẫn tinh thần đều hoàn toàn suy sụp.

Đi ở ngọn núi hoang vu này đã một lúc lâu, đừng nói người, ngay cả quỷ ảnh cũng chưa nhìn thấy, cũng không biết cách thị trấn có xa lắm hay không, cứ như vậy hạ sơn cũng không phải là biện pháp tốt.

Suy nghĩ một lúc, nhịn không được, nàng quay đầu lại, bóng người khôi ngô kia, vẫn như cũ yên lặng theo nàng.

Không biết tại sao, nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy an tâm không ít a.

Cứ như vậy đi đã được một canh giờ. Đi đến chân đau ê ẩm, nàng liền ngồi xuống một tảng đá bên đường nghỉ ngơi.

Nhìn xuống chân mình, đôi hài nhỏ gần như đã hư hỏng hoàn toàn. Nàng hiện tại, vừa đói vừa khát lại vừa mệt.

Giống như đáp lại tiếng lòng của nàng, Độc Cô Thanh Ưng chuyền qua cho nàng một túi nước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang mệt mỏi sửng sốt, ngẩn đầu nhìn gương mặt trầm mặc kia, lại nhìn bàn tay to ngăm đen của hắn đang cầm túi đầy nước đưa cho nàng.

Quan Ngọc Nhi ngập ngừng do dự, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được cơn khát, nàng sợ hãi vươn tay cầm lấy, sau đó lại sợ hãi liếc hắn một cái.

Hắn xoay người tránh ra, để nàng có chút không gian riêng tư, đi đến một góc ngồi xuống.

Quan Ngọc Nhi nâng cao túi nước, tu ừng ực từng ngụm lớn.

Nước trong mát vừa trôi qua họng, nàng lập tức thấy thoải mái cực kỳ.

Lau đôi môi hồng bằng tay áo, đôi mắt lơ đãng ngắm nhìn xung quanh, phát hiện ra không biết tự bao giờ bên cạnh có một cái bao gì đó, nàng tò mò cầm lên mở ra, bên trong có một cái gói được bọc bên ngoài bằng giấy dầu, thoang thoảng mùi quế hoa.

Bàn tay thon nhỏ nhắn nhẹ nhàng gỡ từng lớp từng lớp giấy dầu, phát hiện ra bên trong là bánh quế hoa.

Đôi mắt huyền lại hướng về phía Độc Cô Thanh Ưng, hắn biết nàng đói bụng, nên đem thứ này đặt ở cạnh nàng, cho nàng lót dạ?

Nguyên bản, nàng vừa đói lại vừa mệt, chỉ cần có mấy cái bánh quế hoa đơn giản này cũng tựa như nắng hạn gặp mưa rào, tạm thời cũng có thể qua cơn đói.

Cái miệng nhỏ của nàng cắn từng miếng lương khô, cũng nhân cơ hội này vụng trộm đánh giá hắn.

Hướng ánh mắt có chút sợ hãi về phía bóng dáng khôi ngô anh tuấn đang ngồi đằng kia.

Nam nhân bờ vai to rộng, trên người phủ báo văn y (BS: bộ đồ màu da báo), thoạt nhìn cũng thập phần uy vũ khiếp người.

Từ bả vai ánh mắt lặng lẽ chuyển qua cánh tay mạnh mẽ, trên cổ tay có đeo băng vải đen. Nàng còn nhớ rõ cảm giác được vòng tay tráng kiện kia ôm ấp trong lòng, rất mạnh mẽ nhưng cũng tràn đầy sự âu yếm, ấm áp, phảng phất cảm giác mình nhẹ như lông hồng, nhỏ bé trong lòng hắn.

Hướng tầm nhìn lên trên một chút nữa, một mái tóc đen dài, cột lại bằng dây da đơn giản ở sau gáy, vài sợi tóc đi lạc rủ trên vai càng làm bật lên vẻ hoang dã không thể nào che giấu được.

Nhìn hắn bây giờ chẳng giống một cao thủ võ lâm một chút nào cả!

Vậy mà hồi nãy, đám đạo phỉ ở trước mặt hắn giống như giun dế, không phải dễ dàng bị đá văng, thì bị đánh bay, bàn tay ngăm đen to lớn kia ước chừng to gấp hai lần tay nàng.

Phảng phất nhận thấy ánh mắt nàng hướng vào mình, gương mặt kiên cường kia thình lình quay lại, vừa lúc khóa trục ánh mắt nàng.

Quan Ngọc Nhi lập tức e lệ quay mặt đi, thấp đầu không dám nhìn hắn.

Quá mất mặt a! Cư nhiên làm cho hắn phát hiện mình đang nhìn lén hắn? Không tự chủ được, hai má nàng nóng lên, tim đập thình thịch.

Độc Cô Thanh Ưng đứng lên, đi đến trước mặt nàng.

Nàng nghi hoặc mở miệng nhưng chưa kịp nói tiếng nào đã thấy hắn vươn đại chưởng (BS: lòng bàn tay to lớn, thật ra Ưng ca khá to cao, nên mỗi khi đề cập tới Ưng ca Nhi tỷ thường hay dùng từ đại kèm theo, vd: đại chưởng, đại vóc…), giơ ra trước mặt nàng.

Trong đại chưởng có đôi hài nhỏ nhắn xinh xắn, nàng ngẩng đầu nhìn lên người hắn, ngay lập tức phát hiện bộ y phục da báo trên người hắn rõ ràng thiếu mất một mảng.

“Thay đôi này vào, đôi nàng đang mang đã hư rồi.”

Người này cư nhiên chú ý tới hài của nàng đã bị hư, không mang được nữa, làm chân nàng đau! Chỉ trong chốc lát, hắn đã may cho nàng một đôi hài?

Cảm giác ấm nóng dâng lên trong tim nàng, nhìn đôi hài, đôi tay mảnh dẻ thon thả của nàng cứ nhè nhẹ vò vò vạt áo, do dự không biết có nên nhận hảo ý của hắn không.

“Giờ mang tạm đôi này, đến thành trấn, sẽ mua đôi hài mới thích hợp hơn”

Sợ nàng không thèm nhận, hắn cố gắng nhẹ giọng trấn an, cứ thế kiên nhẫn đứng chờ.

Nàng biết, hắn nói rất đúng, hài đã hư, cứ tiếp tục hành tẩu tại vùng núi non hiểm trở gập ghềnh này với đôi hài như vậy chỉ là chuốc lấy đau đớn mà thôi, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng vươn tay đón nhận hảo ý của hắn.

Giao đôi hài cho nàng xong, hắn quay lại chỗ cũ, cách nàng khoảng năm bước chân, ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Cầm hài trong tay, nàng vụng trộm liếc mắt một cái dò xét hắn, rồi cẩn thận đánh giá đôi hài.

Đôi hài hoàn toàn được làm bằng da báo mềm mại, vết cắt may còn rất mới, bên trong là lớp da dê êm ái, dưới đế có lại được may thêm một lớp da dày chắc chắn.

Xác định hắn đã nhắm mắt dưỡng thần, nàng e lệ cởi đôi giày thêu bị mài mòn gần hết ra, để lộ ra một đôi chân nhỏ trắng như bạch ngọc không chút tỳ vết.

Tuy là giày làm tạm nhưng đường chỉ lại rất sắc sảo. Không chỉ vậy, và còn bao gọn chân nàng, cảm giác rất êm ái, không hề khô ráp.

Cột chắc dây da trên hài, nàng thử đứng lên đi vài bước, hài co dãn vô cùng, thoải mái cực kỳ!

Mắt huyền lại lặng lẽ nhìn về phía bên kia, lại ngoài ý muốn phát hiện một đôi mắt bốc hỏa đang hướng vào mình.

Quan Ngọc Nhi thân hình cứng đờ, phát hiện ánh nhìn nóng bỏng của hắn đang chiếu vào chân nàng.

Hai gò má bỗng dưng đỏ lên. “Người nhìn cái gì?”

“Chân nàng đẹp quá.”

Lời này, làm mặt nàng không hiểu sao càng lúc càng nóng, trong lòng cũng bốc hỏa.

Hắn nhìn bao lâu rồi? Cố tình nhìn nàng cởi hài, rồi còn giương đôi mắt sỗ sàng đó nhìn vào chân nàng?

“Chân của ta có đẹp hay không, không liên quan gì đến ngươi!” Đáng giận! Hắn cư nhiên dám nhìn lén chân nàng!

“Trượng phu nhìn chân thê tử, thiên kinh địa nghĩa a”

“Ta không cho người nhìn, quay mặt qua chỗ khác đi”

Tiểu thê tử kháng nghị, hắn chỉ biết hảo ngoan ngoãn quay mặt đi, đừng thấy hắn thân hình to lớn, cường tráng uy vũ mà lầm, chỉ cần tiểu thê tử nhíu mày một cái, hắn sẽ liền lập tức trở thành con mèo nhỏ biết nghe lời. (BS: heheheh, Nhi tỷ đúng là biết cách dạy chồng a)

Thật là ngàn lần không thể được!

Quan Ngọc Nhi, cong đầu gối, lui chân, cứ như là nếu bị hắn liếc mắt một cái sẽ thiếu mất một miếng thịt, nhưng nhất thời nhớ lại lời hắn nói, liền bất giác sờ mặt mình, không rõ thế nào mà mặt mình nóng như vậy?

Đáng giận! Nàng không phải là đỏ mặt xấu hổ, mà là đỏ mặt tức giận a!

Nha, nàng hiểu rồi, nam nhân này sở dĩ làm hài cho nàng, là cố ý lừa nàng cởi, rồi thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng. (BS: úi trời, ta xỉu, Ưng ca cực khổ làm đôi hài chỉ để nhìn chân tỷ thôi hả?)

Nam nhân này đúng là tâm nhãn không trong sáng mà!

Suy nghĩ tới đó, nàng vội cởi hài ra, hài này, nàng không thèm mang!

Mang trở lại đôi giày thêu của mình, ném đôi hài da báo đi, nàng đứng lên, xoay lưng bước đi.

Nàng vừa đi được vài bước, hắn liền bước theo, nàng giận dữ xoay người, hai tay chống hông trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn lên thấy vẻ kiều giận dung nhan của thê tử, hắn lập tức lùi lại vài bước.

Nói đến cũng thật là tà môn, cũng không rõ là gì, hắn đúng là sợ nàng tức giận nha, mặc dù sợ, nhưng lại là càng nhìn càng thấy đáng yêu.

“Không cho phép đi theo!” Nàng cảnh cáo.

“Nàng là nương tử của ta, ta phải bảo hộ nàng.”

“Chẳng lẽ ta đi ngoài, ngươi cũng muốn đi cùng?”

“…” Lời này làm hắn á khẩu, ú ớ không nói được tiếng nào.

“Ta cảnh cáo ngươi, cách ta xa một chút, nếu ta phát hiện ngươi cố tình nhìn lén, khẳng định sẽ không buông tha ngươi!”

Nói xong, nàng xoay người bước đi, lần này ước chừng đi một khoảng xa, cách hắn chừng hai mươi mấy bước, vì phòng hắn đi theo, vừa đi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, xác định hắn vẫn đứng tại chỗ, nàng liền trốn ra sau một bụi cỏ, làm bộ đang bận rộn, kỳ thật là lừa hắn.

Lúc này, hắn quả nhiên không dám đi theo.

Quan Ngọc Nhi lộ vẻ đắc ý cười trộm, chiêu này thật hữu hiệu, đại vóc đúng là nghe lời nàng, đứng tại chỗ không dám vọng động.

Có thể phạt hắn đứng bất động đằng kia như bù nhìn rơm như vậy thật là sảng khoái. Nàng ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể được thanh tĩnh ở một mình. Đang say sưa hưởng thục cảm giác tự do tự tại, nhất thời không chú ý đến bên dưới có cái lông xù gì đó hướng đến phía nàng, bò lên chân, qua chỗ rách trên hài thêu bò vào, chỉ chốc lát sau, một trận đau dớn làm nàng nhịn không được thét chói tai.

“Á….!”

Dường như nàng vừa thét lên, đồng thời một nhân ảnh đã hỏa tốc phóng ngay tới.

“Xảy ra chuyện gì?” Độc Cô Thanh Ưng vội vàng hỏi.

“Có cái gì cắn ta!” Mặt nàng xanh mét, một tay giữ chặt chân trái của mình.

Độc Cô Thanh Ưng không nói thêm từ nào, lập tức ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, kéo ống quần trái lên, phơi bày da thịt trắng nõn mịn màng. (BS: khửa….khửa….khửa….Ưng ca lại ăn đậu phụ Nhi tỷ….)

“A! Ngươi….ngươi làm gì?” Nàng xấu hổ phát mạnh vào tay hắn. “Không phải chân, mà là bàn chân!”

Độc Cô Thanh Ưng lập tức nhẹ nhàng cởi chiếc hài thêu, để lộ ra bàn chân nõn nà, quả nhiên thấy ngay trên ngón cái có một vết đỏ.

Bị đôi tay hắn nắm chặt bàn chân, làm cho mặt nàng đỏ hồng xấu hổ, định kháng nghị, thì con nhện vừa nãy cắn nàng từ trong hài thêu chạy ra, tình huống này lại lần nữa làm cho nàng hốt hoảng tới mức toàn thân chợt lạnh, không chút suy nghĩ trốn vào lòng hắn.

“Con nhện, con nhện kìa…!”

Lão Thiên a! Nàng sợ nhất mấy con lông xù xì!

Độc Cô Thanh Ưng một tay ôm trọn nàng vào lòng, một tay rút ra tiểu đao, phóng chuẩn xác cắm thẳng vào thân nhện, rồi cầm nhện lên, chau mày suy nghĩ.

“Nàng bị nhện độc cắn.”

Lời này làm nàng sợ đến mức hoa dung thất sắc.

“Vậy sao, vậy giờ tính sao?”

“Phải cấp tốc hút độc ra.”

Hút?

Trong lòng nàng lập tức nổi lên một dự cảm bất hảo, đang muốn hỏi lại rõ ràng, Độc Cô Thanh Ưng lại có một hành động kinh người, nâng bàn chân trái của nàng lên, hé mồm, trực tiếp ngậm ngón chân cái của nàng vào.

(hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện