Lúc này Mạc Thiên Hàm chỉ có một cảm giác duy nhất chính là đau, toàn thân đều vô cùng đau, một tiếng ngựa hí vang lọt vào trong tai, hắn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng khoác một chiếc áo choàng đen giục ngựa rời đi, để lại một cây đèn chiếu rọi căn nhà tranh rách nát cùng với thân thể hiện tại của hắn và bốn năm bình rượu nằm nghiêng ngả.
Ký ức gào thét lao đến, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn chỉ nhớ rõ là đang trên đường lái xe về nhà, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, đau đớn đánh úp lại liền không còn cảm giác, chẳng lẽ là đụng xe hay có vụ nổ gas? Dù sao hắn biết trong nháy mắt đó hắn đã chết, nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, chỉ là thân thể không phải thân thể cũ của hắn.
Đoạn ngắn ký ức không ngừng hiện lên trong đầu làm cho Mạc Thiên Hàm biết được, chủ nhân của thân thể này thế nhưng có tên giống hắn, cũng gọi Mạc Thiên Hàm, tự Tuấn Chương, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Vốn là một Quan tiên phong tài giỏi, nhưng vì một lần chiến dịch vào ba năm trước, hắn đi theo đội ngũ của Thái Tử điện hạ, nhưng Thái Tử mới ra đời, không hiểu sự quỷ dị của chiến tranh, hại mười vạn quân tiên phong rơi vào chỗ chết, tuy rằng cuối cùng bọn họ phá vòng vây lao ra, nhưng chỉ còn không tới 3000 người sống sót, lúc ấy hắn đem trách nhiệm ôm hết lên người mình, không nhắc đến Thái Tử nửa câu, cuối cùng sau khi chiến sự thắng lợi, những người khác đều thăng quan phát tài, chỉ có hắn, bị ước bỏ quân danh, trả về quê cũ, trở lại nơi hắn sinh ra, bắt đầu làm một thợ săn bình thường, trong nhà chỉ còn mình hắn, đã không còn người thân nào khác.
Mà người vừa nãy, là Phó tiên phong trước kia của hắn, đến tìm hắn để ôn chuyện, hai người uống thật nhiều rượu, cuối cùng ký ức của thân thể là uống say mèm, sau đó liền không có, mãi đến khi hắn thay thế mà tỉnh lại.
Mạc Thiên Hàm mơ mơ màng màng kéo lấy một cái chăn bông rách nát duy nhất trong nhà đắp lên người để giữ ấm, sau đó liền ngủ say không biết gì, chờ đến lúc mở mắt lần nữa, nhìn thấy vẫn là nhà tranh cùng mớ bình rượu, không thể không đối mặt với hiện thực, hắn sống lại, hoặc là nói, hắn xuyên qua bám vào trên người một thợ săn.
Hắn không hề cảm thấy mê mang hay sợ hãi, bởi vì hắn cũng là cô nhi, không có vướng bận, không có chuyện phải xử lý, việc hắn cần lo là bản thân của hiện tại.
Mặc Thiên Hàm ngắm nhìn thân thể hiện tại, thực tốt, tuổi trẻ mạnh khỏe, 25 tuổi a! Hắn vốn đã sắp 50, sống lại một lần, cảm giác này thật không tệ.
Lại ngắm nhìn "nhà" của hắn, chỉ có bốn bức tường, còn rách nát sắp khắp nơi lọt gió, chăn bông đắp trên người thì bốc mùi ẩm mốc, quần áo cũng chắp vá từ vải cũ nát cùng da lông của động vật nào đó, chỉ có cung dài cùng túi đựng mũi tên là còn sạch sẽ, đao săn nhìn qua cũng rất sắc bén, rượu cũng chỉ còn nửa bình.
Lảo đảo đứng lên, Mạc Thiên Hàm quyết định dọn dẹp bản thân một chút, hắn đã quen với hưởng thụ, kiếp trước sau khi rời quân đội, hắn dùng phí chuyển nghề làm xí nghiệp, dùng mười mấy năm, phát triển lớn mạnh trở thành nhà xí nghiệp nổi tiếng, nhưng ở trong lòng hắn vẫn luôn chờ mong, có thể có một người, cho hắn cảm giác có nhà, nhưng hắn đợi cả đời, cho đến lúc hắn đến nơi này cũng không chờ được mệnh định phu quân, cho nên Mạc Thiên Hàm đối với việc nhà là rất quen tay.
Qua loa dọn dẹp một chút, đem chăn ra phơi, liếc mắt không còn thấy lộn xộn hắn liền rời đi.
Hắn nhớ rõ, phía sau nhà không xa là một ngọn núi, giữa sườn núi có một suối nước nóng, chân núi có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một hồ nước, còn có một dòng suối nhỏ chảy qua.
Ký ức gào thét lao đến, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn chỉ nhớ rõ là đang trên đường lái xe về nhà, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, đau đớn đánh úp lại liền không còn cảm giác, chẳng lẽ là đụng xe hay có vụ nổ gas? Dù sao hắn biết trong nháy mắt đó hắn đã chết, nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, chỉ là thân thể không phải thân thể cũ của hắn.
Đoạn ngắn ký ức không ngừng hiện lên trong đầu làm cho Mạc Thiên Hàm biết được, chủ nhân của thân thể này thế nhưng có tên giống hắn, cũng gọi Mạc Thiên Hàm, tự Tuấn Chương, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Vốn là một Quan tiên phong tài giỏi, nhưng vì một lần chiến dịch vào ba năm trước, hắn đi theo đội ngũ của Thái Tử điện hạ, nhưng Thái Tử mới ra đời, không hiểu sự quỷ dị của chiến tranh, hại mười vạn quân tiên phong rơi vào chỗ chết, tuy rằng cuối cùng bọn họ phá vòng vây lao ra, nhưng chỉ còn không tới 3000 người sống sót, lúc ấy hắn đem trách nhiệm ôm hết lên người mình, không nhắc đến Thái Tử nửa câu, cuối cùng sau khi chiến sự thắng lợi, những người khác đều thăng quan phát tài, chỉ có hắn, bị ước bỏ quân danh, trả về quê cũ, trở lại nơi hắn sinh ra, bắt đầu làm một thợ săn bình thường, trong nhà chỉ còn mình hắn, đã không còn người thân nào khác.
Mà người vừa nãy, là Phó tiên phong trước kia của hắn, đến tìm hắn để ôn chuyện, hai người uống thật nhiều rượu, cuối cùng ký ức của thân thể là uống say mèm, sau đó liền không có, mãi đến khi hắn thay thế mà tỉnh lại.
Mạc Thiên Hàm mơ mơ màng màng kéo lấy một cái chăn bông rách nát duy nhất trong nhà đắp lên người để giữ ấm, sau đó liền ngủ say không biết gì, chờ đến lúc mở mắt lần nữa, nhìn thấy vẫn là nhà tranh cùng mớ bình rượu, không thể không đối mặt với hiện thực, hắn sống lại, hoặc là nói, hắn xuyên qua bám vào trên người một thợ săn.
Hắn không hề cảm thấy mê mang hay sợ hãi, bởi vì hắn cũng là cô nhi, không có vướng bận, không có chuyện phải xử lý, việc hắn cần lo là bản thân của hiện tại.
Mặc Thiên Hàm ngắm nhìn thân thể hiện tại, thực tốt, tuổi trẻ mạnh khỏe, 25 tuổi a! Hắn vốn đã sắp 50, sống lại một lần, cảm giác này thật không tệ.
Lại ngắm nhìn "nhà" của hắn, chỉ có bốn bức tường, còn rách nát sắp khắp nơi lọt gió, chăn bông đắp trên người thì bốc mùi ẩm mốc, quần áo cũng chắp vá từ vải cũ nát cùng da lông của động vật nào đó, chỉ có cung dài cùng túi đựng mũi tên là còn sạch sẽ, đao săn nhìn qua cũng rất sắc bén, rượu cũng chỉ còn nửa bình.
Lảo đảo đứng lên, Mạc Thiên Hàm quyết định dọn dẹp bản thân một chút, hắn đã quen với hưởng thụ, kiếp trước sau khi rời quân đội, hắn dùng phí chuyển nghề làm xí nghiệp, dùng mười mấy năm, phát triển lớn mạnh trở thành nhà xí nghiệp nổi tiếng, nhưng ở trong lòng hắn vẫn luôn chờ mong, có thể có một người, cho hắn cảm giác có nhà, nhưng hắn đợi cả đời, cho đến lúc hắn đến nơi này cũng không chờ được mệnh định phu quân, cho nên Mạc Thiên Hàm đối với việc nhà là rất quen tay.
Qua loa dọn dẹp một chút, đem chăn ra phơi, liếc mắt không còn thấy lộn xộn hắn liền rời đi.
Hắn nhớ rõ, phía sau nhà không xa là một ngọn núi, giữa sườn núi có một suối nước nóng, chân núi có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một hồ nước, còn có một dòng suối nhỏ chảy qua.
Danh sách chương