Sáng mùa đông, không khí còn hơi se lạnh, ánh sáng vẫn chỉ hơi chập chờn, Mạc Thiên Hàm lặng lẽ đứng dậy, mặc xong quần áo, đem chậu than mang ra ngoài, bỏ than còn đỏ vào trong bếp chuyên dùng để ủ than, sau đó xuống lầu một, đốt lửa bếp lớn ở đại sảnh, trên lò đã để sẵn một ấm nước lớn, lửa của bếp nhanh chóng khiến nhiệt độ trong phòng ấm lên, hắn lại vào phòng bếp, nấu chút cháo, chưng chén thịt khô, xào một dĩa dưa muối nhỏ.
Lúc trước khi dựng nhà lầu này, Mạc Thiên Hàm liền sợ mùa đông bị lạnh nên hắn dựng bốn bức tường ấm trong phòng, chỉ cần vừa nhóm lửa, tường ở bốn phía liền nóng lên, mỗi phòng đều có bếp đất, để đặt chậu than, tránh cho trúc độc CO2, bố trí như vậy cho nên trong phòng không hề có cảm giác lạnh.
Chờ đến mọi việc làm xong đi lên phòng ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ người còn đang ngủ yên trong ổ chăn ấm áp: "Nghiên nhi? Nghiên nhi? Rời giường thôi."
"Ô.." Thu Nghiên chui chui vào trong ổ chăn, mắt chưa mở liền cọ về phía Mạc Thiên Hàm hay nằm, làm Mạc Thiên Hàm nhìn vô cùng vui vẻ.
Đây cũng là thu hoạch lớn nhất gần đây của Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên đã bắt đầu thói quen có hắn bên cạnh, mà không phải giống như đêm tân hôn chỉ cứng đờ nằm trong ngực hắn, hơn nữa trải qua cuộc sống kết hôn hơn một tháng, trên mặt Thu Nghiên đã có chút thịt, tay chân cũng không còn bịt nứt nẻ, người cũng khỏe mạnh không ít.
Đôi mắt mơ màng mở ra, ngốc ngốc nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng công?"
"Ừ, rời giường, hôm nay chúng ta phải hồi môn nha."
"..."
Thu Nghiên lập tức thanh tỉnh, tay chân luống cuống bắt đầu xử lý bản thân, Mạc Thiên Hàm thì đến bên cửa sổ kéo ra rèm vải chắn sáng, đây cũng là vì sao mà Thu Nghiên hay ngủ quên, lúc thường vào thời gian này Thu Nghiên đã sớm dậy múc nước nấu cơm, nhưng từ lúc gả về đây, Mạc Thiên Hàm liền cấm Thu Nghiên làm việc nặng, còn vô cùng vui vẻ dạy Thu Nghiên làm sao ngủ nướng, càng thêm có ý xấu mà vào lúc mùa đông bắt đầu lấy lý do sợ gió vào nên dùng rèm vải che lại cửa sổ, cứ như vậy, Thu Nghiên vốn quen dùng ánh sáng để rời giường trở nên hỗn loạn không dậy đúng giờ được.
Sau khi rửa mặt ăn cơm xong, Thu Nghiên bị bắt làm thú nhồi bông, nguyên nhân hôm nay là ngày hồi môn, Mạc Thiên Hàm đã sớm chuẩn bị một bộ quần áo cực kỳ xinh đẹp cho phu lang mặc, vì thế kêu nâng tay liền nâng tay, nhấc chân liền nhấc chân, Mạc Thiên Hàm vui sướng xoay quanh phu lang nhà mình N vòng.
Nơi này bề ngoài đều là nam nhân, nhưng cũng có sự khác biệt, tiểu tử hán tử hơn phân nửa đều giống như Mạc Thiên Hàm, cao lớn thô tráng, còn ca nhi ca tử, ngoài trừ dáng người nhỏ sức lực yếu, đặc điểm khác không có gì sai biệt, chỉ có diện mạo hơi mềm mại chút, trang điểm xinh đẹp chút mà thôi.
Dựa theo tập tục nơi này, ca tử sau khi thành thân đi hồi môn, hán tử đều sẽ chuẩn bị một cái áo chòng cho phu lang của mình, áo choàng này cũng có ý nghĩa riêng, áo choàng đại biểu cho sự yêu thương của hán tử dành cho phu lang, cho dù là ở bên ngoài cũng muốn dùng đồ vật của mình bao vây y lại, không cho người khác chạm vào, cũng có áo choàng đại biểu hai tay của hán tử luôn ôm lấy phu lang. Hơn nữa áo choàng này ngoại trừ hán tử tự tay mặc lên, chỉ khi được hán tử cho phép mới được phủ lên vai, nếu không ca tử không được tự mình phủ lên, nếu là chính mình phủ lên, hán tử liền có thể hưu phu (bỏ vợ/chồng).
Lúc trước khi dựng nhà lầu này, Mạc Thiên Hàm liền sợ mùa đông bị lạnh nên hắn dựng bốn bức tường ấm trong phòng, chỉ cần vừa nhóm lửa, tường ở bốn phía liền nóng lên, mỗi phòng đều có bếp đất, để đặt chậu than, tránh cho trúc độc CO2, bố trí như vậy cho nên trong phòng không hề có cảm giác lạnh.
Chờ đến mọi việc làm xong đi lên phòng ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ người còn đang ngủ yên trong ổ chăn ấm áp: "Nghiên nhi? Nghiên nhi? Rời giường thôi."
"Ô.." Thu Nghiên chui chui vào trong ổ chăn, mắt chưa mở liền cọ về phía Mạc Thiên Hàm hay nằm, làm Mạc Thiên Hàm nhìn vô cùng vui vẻ.
Đây cũng là thu hoạch lớn nhất gần đây của Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên đã bắt đầu thói quen có hắn bên cạnh, mà không phải giống như đêm tân hôn chỉ cứng đờ nằm trong ngực hắn, hơn nữa trải qua cuộc sống kết hôn hơn một tháng, trên mặt Thu Nghiên đã có chút thịt, tay chân cũng không còn bịt nứt nẻ, người cũng khỏe mạnh không ít.
Đôi mắt mơ màng mở ra, ngốc ngốc nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng công?"
"Ừ, rời giường, hôm nay chúng ta phải hồi môn nha."
"..."
Thu Nghiên lập tức thanh tỉnh, tay chân luống cuống bắt đầu xử lý bản thân, Mạc Thiên Hàm thì đến bên cửa sổ kéo ra rèm vải chắn sáng, đây cũng là vì sao mà Thu Nghiên hay ngủ quên, lúc thường vào thời gian này Thu Nghiên đã sớm dậy múc nước nấu cơm, nhưng từ lúc gả về đây, Mạc Thiên Hàm liền cấm Thu Nghiên làm việc nặng, còn vô cùng vui vẻ dạy Thu Nghiên làm sao ngủ nướng, càng thêm có ý xấu mà vào lúc mùa đông bắt đầu lấy lý do sợ gió vào nên dùng rèm vải che lại cửa sổ, cứ như vậy, Thu Nghiên vốn quen dùng ánh sáng để rời giường trở nên hỗn loạn không dậy đúng giờ được.
Sau khi rửa mặt ăn cơm xong, Thu Nghiên bị bắt làm thú nhồi bông, nguyên nhân hôm nay là ngày hồi môn, Mạc Thiên Hàm đã sớm chuẩn bị một bộ quần áo cực kỳ xinh đẹp cho phu lang mặc, vì thế kêu nâng tay liền nâng tay, nhấc chân liền nhấc chân, Mạc Thiên Hàm vui sướng xoay quanh phu lang nhà mình N vòng.
Nơi này bề ngoài đều là nam nhân, nhưng cũng có sự khác biệt, tiểu tử hán tử hơn phân nửa đều giống như Mạc Thiên Hàm, cao lớn thô tráng, còn ca nhi ca tử, ngoài trừ dáng người nhỏ sức lực yếu, đặc điểm khác không có gì sai biệt, chỉ có diện mạo hơi mềm mại chút, trang điểm xinh đẹp chút mà thôi.
Dựa theo tập tục nơi này, ca tử sau khi thành thân đi hồi môn, hán tử đều sẽ chuẩn bị một cái áo chòng cho phu lang của mình, áo choàng này cũng có ý nghĩa riêng, áo choàng đại biểu cho sự yêu thương của hán tử dành cho phu lang, cho dù là ở bên ngoài cũng muốn dùng đồ vật của mình bao vây y lại, không cho người khác chạm vào, cũng có áo choàng đại biểu hai tay của hán tử luôn ôm lấy phu lang. Hơn nữa áo choàng này ngoại trừ hán tử tự tay mặc lên, chỉ khi được hán tử cho phép mới được phủ lên vai, nếu không ca tử không được tự mình phủ lên, nếu là chính mình phủ lên, hán tử liền có thể hưu phu (bỏ vợ/chồng).
Danh sách chương