Từ lúc tính toán nuôi thỏ, Mạc Thiên Hàm lại suy nghĩ rất nhiều phương án, trong đó có một vấn đề là đầu ra sau này, nuôi dưỡng khẳng định không có vấn đề, thỏ nơi này cơ hồ chạy khắp núi đồi, các thôn dân ngẫu nhiên cũng tìm hắn kết bạn bắt hai con bổ sung thịt, vào mùa xuân, càng có hoạt động săn thỏ quy mô lớn, chủ yếu là các thôn dân sợ thỏ gặm lá non, liền tụ tập lại bắt chút con thỏ để loại trừ tai họa ngầm, thời gian trước, Mạc Thiên Hàm cũng đã tham gia hoạt động lớn này.

Nhưng người nơi này không biết con thỏ kỳ thật là một loại động vật cực dễ sinh sôi nảy nở, đẻ con rất mau, các nông dân hàng năm đều bắt, nhưng đều không bắt hết thỏ, thậm chí nghe lão thôn trưởng nói, mấy năm trước còn xảy ra nạn thỏ, do thỏ quá nhiều mà sinh ra tai nạn.

Con thỏ có rất nhiều tác dụng, đệ nhất là da lông, da thỏ mềm mại rất được ca nhi yêu thích, phần lớn đồ da của ca nhi đều làm bằng da thỏ.

Thu Nghiên liền có bốn áo choàng dùng da thỏ ghép thành, màu đen, màu xám cùng hai màu trắng.

Ngoại trừ da lông, liền dư lại thịt thỏ, có thể tìm tửu lầu trong huyện, bán thịt thỏ, còn có đầu thỏ, món đầu thỏ sốt cay, chính là đồ nhắm rượu, cách làm cũng bán cho tửu lầu, còn có thể kiếm thêm chút tiền.

Mạc Thiên Hàm gảy bàn tính bìm bùm trong lòng, nếu luận làm buôn bán, ai cũng không có nhiều kinh nghiệm bằng hắn, kiếp trước hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ chuyển nghề, chính là dùng phí chuyển nghề làm tài chính khởi đầu, gây dựng một phen sự nghiệp, những chiến hữu chuyển nghề cùng lượt với hắn, đều dựa vào chính phủ an bài, được một chức vị công vụ không mặn không nhạt, trôi qua bình đạm cả đời, chỉ có hắn làm sự nghiệp hô mưa gọi gió, nhưng cuộc sống tình cảm lại vô cùng đơn điệu.

Nhưng tất cả tính toán đều phải dựa trên việc hắn có thể bảo đảm cung ứng đủ số lượng thỏ, hiện tại quan trọng nhất là phải nuôi sống những con thỏ này, làm cho chúng quen ổ đẻ con mới được.

Vì thế vào hôm sau, Mạc Thiên Hàm liền không vào núi săn thú, mà là dựng nhà trúc cho thỏ ở một chỗ sát tường, bên trong cố ý đào một cái ổ đất sâu để dành cho thỏ cái đẻ con, đương nhiên, cái ổ này hiện tại dùng đất chôn lại, chờ thỏ cái sinh thỏ con, liền sẽ tự tìm chỗ, nơi này đều dùng cây trúc, bên ngoài đều quét dầu ngừa mối gặm, cũng ngừa bị thỏ gặm, chỉ để lại một chỗ có đất, chính là ổ cho thỏ, tới lúc thỏ cái đẻ con khẳng định sẽ nhằm vào chỗ đó bới ổ.

Thu Nghiên nghe lời đút thỏ, trong tay cầm là cỏ khô Mạc Thiên Hàm đã chuẩn bị sẵn, tuy rằng không rõ tại sao tướng công không đút cho thỏ cỏ tươi non lại phải đút cỏ khô quát này, nhưng y đã quen coi tướng công là trời nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời cầm đút cho thỏ ăn.

Hai ngày sau một đám con thỏ đều được thả ra khỏi lồng, ném vào chuồng thỏ, Thu Nghiên chính thức nhận việc đút cho thỏ ăn, còn Mạc Thiên Hàm thì phụ trách quét chuồng thỏ cùng cắt cỏ, phơi cỏ.

"Tướng công, thỏ thật sự không chết!" Mấy ngày trôi qua, Thu Nghiên kéo Mạc Thiên Hàm đến trước chuồng thỏ, làm cho tướng công xem thành tích của y: "Nghiên nhi mỗi ngày đều đút cho chúng nó, chúng nó đều không có tiêu chảy, cũng không có chết!"

"Lại còn mập lên không ít!" Xoa bóp mũi nhỏ của Thu Nghiên: "Phu lang của ta thật giỏi! Chờ lúc thỏ xuất chuồng, tướng công làm chủ, chia hoa hồng cho phu lang!"

"Cái gì là chia hoa hồng?"

"Nghĩa là nếu bán thỏ có tiền, trong đó liền có phân nửa là của phu lang!"

"Nghiên nhi làm những việc này đều là việc phải làm, không cần tiền!" Thu Nghiên nghe xong liền lắc đầu, y làm việc cho nhà mình, sao còn muốn tướng công đưa tiền cho y?

"Cần, cần, trong nhà có một nửa là của ta, cũng có phân nửa là của phu lang a!" Mạc Thiên Hàm dùng "huân chương một nửa của ta một nửa của ngươi" để cân nhắc thành quả lao động của Thu Nghiên.

"Nhưng đều là do tướng công làm, Nghiên nhi chỉ làm chút chuyện nhỏ." Thu Nghiên cảm thấy y không chút hiểu biết ý tưởng của tướng công.

"Chuyện nhỏ cũng là chuyện a! Nếu không có Thu Nghiên mỗi ngày cẩn thận chăm sóc, đám thỏ này cũng không dễ dàng sống sót như vậy, ngươi xem mấy con tướng công săn hai bữa trước, vừa xấu vừa gầy, dù lột da ăn thịt cũng không có bao nhiêu, cho nên nói, mấy thứ này, khẳng định có phu lang vất vả ở bên trong, chờ tướng công bán thỏ có tiền, liền làm một kho vàng nhỏ cho phu lang, phu lang liền cũng có tiền riêng!"

"Nghiên nhi không cần tiền riêng!" Thu Nghiên lại lắc đầu, nhà người khác đều phản đối phu lang hoặc tướng công có tiền riêng, chỉ có nhà bọn họ, tướng công còn làm kho vàng nhỏ cho y, thật mất mặt!

"Cái này nhất định phải có! Chờ ngày nào đó tướng công không có tiền uống rượu, liền cầu phu lang đưa chút tiền thưởng!" Mạc Thiên Hàm ôm Thu Nghiên tưởng tượng ngày tháng hắn ngửa tay xin tiền của Thu Nghiên!

Hắn biết Thu Nghiên vẫn luôn có chút tự ti, bởi vì phu lang nhà khác vào cửa đều có của hồi môn, mà y chỉ có hai bộ quần áo bằng vải thô rẻ nhất, đều bị hắn giặt rách, hiện tại bị dùng làm giẻ lau.

Mà mỗi lần lên phố mua đồ, Thu Nghiên vẫn luôn ngại tai ngại chân, Mạc Thiên Hàm cảm thấy, nếu đưa cho Thu Nghiên chút tiền, là tiền chỉ thuộc về y, vậy y hẳn sẽ có chút tự tin hơn, cho nên, kho vàng nhỏ phải có, hắn còn phải nhét tiền nhiều vào, làm cho Thu Nghiên cũng có thêm cảm giác an toàn.

Một tuần sau, Mạc Thiên Hàm chọn ra mấy con thỏ mập, đều là thỏ đực, chỉ để lại mấy con làm thỏ giống, mấy con này thì giết chết đem bán đi, quả nhiên được không ít tiền, chưởng quầy của cửa hàng da lông còn đặc biệt kéo tay Mạc Thiên Hàm nói lời cảm ơn: "Mạc thợ săn a, mấy bộ da này của ngươi vừa lúc giúp đỡ việc gấp a! Từ vào xuân liền không có da tốt, nhà Lý viên ngoại ở thành đông mới có thêm bé trai, lúc này mới đầu xuân, liền muốn có áo khoác bằng da lông, chỗ này của ta liền không có da để làm, lúc này mới có thể yên tâm!"

"Ngài khách khí, những da lông này đều là từ mấy con thỏ do phu lang nuôi bắt ra, ta thấy không có tác dụng gì liền làm thịt đổi chút tiền mua đồ cho phu lang." Mạc Thiên Hàm có chút đồng tình với vị chưởng quầy thành thật này, đối với cửa hàng như bọn họ, người đặt hàng đều là trong nhà có tiền, hầu hạ không tốt sẽ bị oán trách, cho nên Mạc Thiên Hàm có thể thông cảm cho nỗi khổ của ông.

"Ai nha, phu lang của ngươi cũng thật hiền huệ!" Chưởng quầy lập tức ca ngợi một câu, nào biết một câu thuận miệng liền làm Mạc Thiên Hàm vô cùng sung sướng, cũng làm cho ông từ chỗ Mạc Thiên Hàm vớt được chỗ tốt to lớn!

"Đó là, phu lang của ta giỏi lắm, y tự nuôi mấy con thỏ, chờ lúc y muốn bán, ta liền mang tới cho ngài!" Mạc Thiên Hàm không chút do dự liền đem thỏ trong nhà dán lên dấu vết của Thu Nghiên, sau đó còn đặt nguồn tiêu thụ cho da lông!

"Không thành vấn đề!" Chưởng quầy vừa nghe, còn có loại chuyện tốt này, liền lập tức đồng ý!

Ông cho là Mạc Thiên Hàm săn vật sống về nhà, phu lang thấy liền giữ lại nuôi, con thỏ thứ này rất đáng yêu, cho nên rất được ca nhi phu lang yêu thích, chờ nuôi mấy ngày lại giết, da cũng là nguyên vẹn, ông liền thích loại da nguyên vẹn này, làm ra quần áo có giá a!

Liền không nghĩ được Mạc Thiên Hàm nuôi sống là lâu dài, không phải trong ngắn hạn.

Mạc Thiên Hàm tạm biệt chưởng quầy, vui sướng cầm bốn lượng bạc về nhà.

"Nghiên nhi!" Vừa vào cửa liền gọi phu lang.

Thu Nghiên đang đút con thỏ, nghe tiến kêu liền từ nhà sau đi ra: "Tướng công, nhanh như vậy đã về rồi!" Y còn mới nghĩ không biết có về kịp trước trời tối hay không, lúc này mới giữa trưa, y còn chưa nấu cơm nữa!

"Ừ, hôm nay trực tiếp bán da xong liền về!" Mạc Thiên Hàm kéo Thu Nghiên vào nhà ngồi xuống, sau đó lấy ra bốn lượng bạc: "Tám con thỏ mập, bán được tổng cộng bốn lượng bạc, ta và phu lang mỗi người hai lượng!" Hào phóng đưa cho Thu Nghiên hai nén bạc.

"..."

Thu Nghiên có chút kinh ngạc: "Nhiều như vậy?" Chỉ có tám con thỏ a! Y cho rằng nhiều nhất là một lượng bạc!

"Đương nhiên!" Mạc Thiên Hàm sung sướng báo giá cho Thu Nghiên: "Da tám con thỏ liền giá trị ba lượng! Thịt thỏ đều bán cho tửu lầu, lúc này là thời kì giáp hạt thiếu đồ ăn thiếu thịt, tửu lầu cũng bỏ giá cao thu mua." Cái này là hắn nói thật, lần vào thành này, xem như hắn giúp bọn họ giải quyết việc gấp.

"Nga." Thế mới biết thì ra là vậy.

"Tới, tiềng riêng, cất cho kỹ!" Lại cầm một cái bình làm bình đựng tiền đưa cho Thu Nghiên bỏ hai nén bạc vào: "Của phu lang!"

Thu Nghiên nhìn nén bạc trong bình, cũng không biết phải nói gì, từ sau bảy tuổi, y liền chưa từng sờ tới tiền của y.

"Tướng công!" Làm sao bây giờ? Y lại muốn khóc, nhưng y biết tướng công không thích y khóc, cho nên y không thể hở ra là khóc sướt mướt.

"Ngoan a! Tướng công đói bụng, hôm nay phu lang nấu cơm cho tướng công ăn đi!" Mạc Thiên Hàm vươn tay lau nước mắt cho Thu Nghiên, người này a! Đối tốt với y một chút liền cảm động, đành phải dùng việc khác dời đi lực chú ý.

"Dạ!" Lau lau nước mắt, Thu Nghiên ôm bình tiền của mình, vào phòng ngủ cất vào mới xuống bếp làm cơm trưa cho tướng công ăn.

Mà Mạc Thiên Hàm thì bắt đầu tính toán khả năng bán phương pháp nấu đầu thỏ, thời đại này không có định nghĩa độc quyền, hơn nữa hắn cũng không nắm chắc bản thân có thể mở tửu lầu, chuyện này còn phải suy xét xem phải làm sao mới được.

Đã ba ngày không lên núi, Mạc Thiên Hàm cõng cung tên mang theo đao săn đi vào núi sâu, mấy chỗ đặt bộ dây thừng, thu hoạch mấy con thỏ mập, đến chỗ bẫy rập, bên trong có một con sói, chân đã què cũng đói lả, dùng đao giết sói, vác sói cùng thỏ lên, đã giữa trưa, uống chút nước suối, ăn lương khô do Thu Nghiên chuẩn bị, vào chiều trên đường xuống núi liền hái chút rau dại, lại hái mấy đóa mộc nhĩ, mấy hôm nay trời nóng, liền dùng rau dại phối mộc nhĩ làm gỏi ăn.

Vẫn ở cuối con suối xử lý tốt con mồi mới về nhà, hắn không muốn Thu Nghiên thấy mấy cảnh máu me, cho nên mỗi lần đi săn thú về hắn đều xử lý xong mới về nhà.

Lúc về đến nhà, hắn cảm giác có chút không bình thường, trước cửa có mười mấy con ngựa buộc vào bụi trúc cách cửa không xa, cửa lớn mở rộng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện