Cẩn thận nhìn nhìn tiểu tử kia, phát hiện thế nhưng giống như cái người dưới một người trên vạn người trong kí ức của đời trước!

"Trưa có ngủ không?" Cúi đầu hỏi Thu Nghiên.

Thu Nghiên lắc đầu: "Không, vị công tử này từ sáng đã đến nhà." Y sao có thể ở dưới tình huống có một đám người xa lạ trong nhà liền bỏ đi ngủ.

"Ngoan, Nghiên nhi vào nhà ngủ một giấc, cơm chiều tướng công làm gỏi cho ngươi ăn." Không e dè hôn hôn mặt Thu Nghiên, Thu Nghiên không có cách, biết bọn họ khẳng định có chuyện muốn nói, chuyện của hán tử, không tới ca nhi quản, cho nên liền ngoan ngoãn về phòng ngủ nằm.

Có lẽ là do thần kinh căng chặt được thả lỏng, có chỗ dựa là tướng công quay về, y cũng yên tâm, vốn tưởng là sẽ mất ngủ, nào ngờ vừa nằm một lát, Thu Nghiên liền ngáy o o.

Thu Nghiên trên lầu an ổn, dưới lầu cũng bắt đầu trò chuyện.

Đưa Thu Nghiên đi, Mạc Thiên Hàm cũng không còn gì lo lắng, tiểu công tử kia vẫn luôn không chen vào đối thoại của hai phu phu, chờ Thu Nghiên lên lầu, mới im lặng nhìn Mạc Thiên Hàm, Mạc Thiên Hàm cũng im lặng nhìn hắn, nói thật, ánh mắt Mạc Thiên Hàm thực phức tạp, tâm tình càng phức tạp!

Sao lại tới một "đại nhân vật" như vậy a! Hắn là bình dân dân chúng thôi a! Thiệt tình không muốn tiếp đãi loại "đại nhân vật" này!

Trong lòng Mạc Thiên Hàm các loại táo bạo rối rắm!

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Mạc Thiên Hàm lên tiếng trước: "Vào nhà đi."

"Được."

Hai người vào nhà, Mạc Thiên Hàm mới sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, cung kính hành lễ lớn cho tiểu công tử: "Tiểu dân Mạc Thiên Hàm, bái kiến Hoàng Thái Tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tiểu công tử, cũng chính là Hoàng Thái Tử điện hạ, phảng phất bị kinh ngạc, lập tức nhảy dựng lên đỡ lấy Mạc Thiên Hàm: "Mạc tiên phong!" Trong mắt hổ, đã chứa chút nước: "Đừng có đa lễ!"

"Lễ tiết vẫn là cần." Đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tiểu tử trước mắt.

Kỳ thật Mạc Thiên Hàm cũng không muốn hành lễ a! Nhưng quốc gia lúc này là hoàng quyền tối thượng, giai cấp rõ ràng, lễ giáo nghiêm ngặt, lễ này, hắn phải hành.

"Mạc tiên phong còn trách bổn cung sao?"

"Năm đó nếu Mạc Thiên Hàm làm ra quyết định như vậy, liền sẽ không trách tội bất kì ai." Mạc Thiên Hàm lạnh nhạt mỉm cười, xem ra vị Thái Tử điện hạ này cũng không phải kiểu người ăn chơi trác táng, lại nói, đời trước của hắn, cũng là cam tâm tình nguyện gánh tội thay cho Hoàng Thái Tử này, "kẻ tới sau" như hắn không có quyền tỏ ý kiến nha.

"Nhưng vẫn là hại ngươi."

"Cũng không tính là hại ta, chỉ là không có công danh thôi, hiện tại tiểu dân sống rất tốt, có nhà ở, có phu lang, còn có chút tiền dư, cuộc đời đã đủ." Đây là lời nói thật, Mạc Thiên Hàm theo đuổi cũng chỉ là "Vợ con quây quần bên giường sưởi" mà thôi, hiện tại "vợ" có, con thì chờ hai năm cũng sẽ có, cuộc sống đều được hắn lên kế hoạch, rất thỏa mãn.

"Không!" Hoàng Thái Tử kích động phản đối: "Nếu không phải năm đó Tam hoàng huynh dùng kế, liền không hại chết mười vạn quân tiên phong, thậm chí chúng ta suýt nữa cũng chết trận sa trường! Bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Trong sạch của ngươi phải trả lại! Còn có vinh quang thuộc về ngươi! Mà không phải không chút tiếng tăm mà chết ở núi rừng!"

Trong lòng thầm nghĩ: Thì ra năm đó có chuyện như vậy, trách không được đời trước vẫn luôn tinh thần suy sút, đây là có oan không giải được, có lý không thẳng được a! Nồi này cõng, thật đủ nghẹn khuất.

Ngoài miệng lại an ủi Thái Tử: "Đều đã qua."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện