"Cũng không phải sao!" Thái tử điện hạ đắc ý nói: "Phụ hoàng hỏi hắn có chứng cứ không? Khương ngự y đề nghị phụ hoàng phái người đi Hộ bộ, kiểm tra danh sách quan phối năm trước, xem có đôi phu phu quan xứng nào mà tướng công có tên là Mạc Thiên Hàm ở huyện Kính Thủy hay không, kết quả là đem danh sách tới liền tìm được, thật sự là có tên của ngươi, thành hôn vào đầu thu, nghênh thú ca nhi tên là Thu Nghiên ở thôn Thượng Hồ, ha ha, ngươi là không biết, lúc ấy trên đại điện, phụ hoàng cầm danh sách kia chất vấn những người đã chỉ trích Bổn cung, mặt của Tam hoàng huynh đều xanh rồi!"
"Ha hả.." Mạc Thiên Hàm cười gượng, trong lòng nói ngươi bây giờ là vui vẻ, cảm tạ lão tử đi, nếu lão tử không xuyên tới nơi này thì người phải biến xanh mặt chính là ngươi.
"Vốn nghĩ nếu nhắc tới ngươi thì sẽ tra chuyện năm đó triệt để một chút, bất quá bị Đồng đại nhân cản lại, hắn nói hiện tại không phải lúc, mà phó tiên phong bởi vì làm giả chứng cứ nên bị nhốt vào đại lao thẩm tra lại, mà không phải lập tức lấy tội khi quân để chém đầu, ý tứ của Đồng đại nhân là trước như vậy đi, sự tình làm lớn thì đối Bổn cung cùng ngươi đều không tốt." Nói xong thở dài: "Bổn cung là được phụ hoàng thả ra, nhưng mà trong lòng vẫn là nghẹn khuất, đầu xuân liền xin phụ hoàng vi hành các nơi kiểm tra chiến tích, sau đó mang người ra kinh, một đường đi tới, thiên hạ này vẫn là nhiều quan thanh liêm, nhưng cũng có vài tham quan cần xử lý gấp, thẳng đến nơi này, liền nghĩ tới thăm ngươi."
Mạc Thiên Hàm nghe xong lời này, trong lòng cũng ấm một chút, đừng nhìn tiểu tử này là đương triều Thái tử, cũng có thể coi như là một nhân tài, sẽ lung lạc lòng người, năm đó đời trước gánh tội thay cho hắn cũng không phải không có đạo lý. Chỉ cần nói mấy câu thì đã kể rõ mọi chuyện, chuyện người khác đối xử với hắn thế nào mà hắn đối xử Mạc Thiên Hàm ra làm sao, mà ngay cả chuyện bị trúng độc năm trước hắn đều nói, lại còn thuyết minh là do người của đối thủ của hắn - Tam hoàng tử làm, chính vì thế mà hắn cũng gặp xui xẻo bị cấm túc.
"Thái tử điện hạ không có việc gì thì tốt rồi, tiểu dân sống cũng rất tốt, điện hạ cũng nhìn thấy, nơi này non xanh nước biếc, phu lang của ta cũng dịu dàng dễ thương, ha hả, nói thật, tiểu dân thực vừa lòng với ngày tháng như vậy."
"Mạc Tiên Phong, ngươi là cảm thấy lần này Bổn cung đến chính là muốn nghe ngươi nói những điều này?"
Mạc Thiên Hàm nhướng mày, trong lòng nói chẳng lẽ không phải sao? Nếu hắn thật sự lật lại bản án, chuyện lúc trước gánh tội thay cho hắn tất nhiên sẽ bị nhảy ra đến, như vậy thanh danh Thái tử cũng sẽ bị hao tổn: "Tiểu dân chính là ăn ngay nói thật mà thôi, điện hạ quá lo lắng."
"Không, Bổn cung cũng không có lo ngại nhiều." Cười như không cười nhìn Mạc Thiên Hàm: "Bổn cung biết năm đó ngươi gánh tội thay bảo toàn thanh danh cho Bổn cung, khiến ngươi chịu ủy khuất thật lớn, bất quá Bổn cung cũng có tính toán của Bổn cung!"
"Còn nhớ rõ năm đó lúc Bổn cung mới vào doanh trại quân tiên phong sao?" Thái tử điện hạ hỏi Mạc Thiên Hàm.
Mạc Thiên Hàm kéo kéo khóe miệng, trong lòng nói nguyên thân nhớ rõ, cho nên ta tất nhiên cũng nhớ, nhưng lại thực mơ hồ, hiện tại hỏi ta, ta có thể trả lời sao đây.
Thái tử cũng không có chờ Mạc Thiên Hàm đáp lời, mà là tự hỏi tự đáp:
"Năm đó Bổn cung là che giấu thân phận tiến vào doanh trại quân tiên phong, nhớ rõ lần đầu khi Bổn cung nhìn thấy Mạc Tiên Phong, Mạc Tiên Phong vỗ bả vai Bổn cung nói 'tiểu tử này là nhà ai? Còn chưa cao bằng cán mâu mà cũng tới tòng quân?', ha hả, lúc ấy mặt Bổn cung xấu hổ đỏ lên, tuy rằng ngươi không hài lòng có một quân sĩ nhỏ như Bổn cung, nhưng ngươi lại chăm sóc Bổn cung rất nhiều, cố ý mang bổn cung theo bên người, nếu không vì có thái giám đến truyền chỉ nhận ra Bổn cung, nói vậy cả đời Mạc Tiên Phong cũng sẽ không biết, tiểu quân sĩ luôn đi theo bên cạnh ngươi như cái đuôi nhỏ lại là đương triều Thái tử điện hạ."
"Ha hả.." Mạc Thiên Hàm cười gượng, trong lòng nói ngươi bây giờ là vui vẻ, cảm tạ lão tử đi, nếu lão tử không xuyên tới nơi này thì người phải biến xanh mặt chính là ngươi.
"Vốn nghĩ nếu nhắc tới ngươi thì sẽ tra chuyện năm đó triệt để một chút, bất quá bị Đồng đại nhân cản lại, hắn nói hiện tại không phải lúc, mà phó tiên phong bởi vì làm giả chứng cứ nên bị nhốt vào đại lao thẩm tra lại, mà không phải lập tức lấy tội khi quân để chém đầu, ý tứ của Đồng đại nhân là trước như vậy đi, sự tình làm lớn thì đối Bổn cung cùng ngươi đều không tốt." Nói xong thở dài: "Bổn cung là được phụ hoàng thả ra, nhưng mà trong lòng vẫn là nghẹn khuất, đầu xuân liền xin phụ hoàng vi hành các nơi kiểm tra chiến tích, sau đó mang người ra kinh, một đường đi tới, thiên hạ này vẫn là nhiều quan thanh liêm, nhưng cũng có vài tham quan cần xử lý gấp, thẳng đến nơi này, liền nghĩ tới thăm ngươi."
Mạc Thiên Hàm nghe xong lời này, trong lòng cũng ấm một chút, đừng nhìn tiểu tử này là đương triều Thái tử, cũng có thể coi như là một nhân tài, sẽ lung lạc lòng người, năm đó đời trước gánh tội thay cho hắn cũng không phải không có đạo lý. Chỉ cần nói mấy câu thì đã kể rõ mọi chuyện, chuyện người khác đối xử với hắn thế nào mà hắn đối xử Mạc Thiên Hàm ra làm sao, mà ngay cả chuyện bị trúng độc năm trước hắn đều nói, lại còn thuyết minh là do người của đối thủ của hắn - Tam hoàng tử làm, chính vì thế mà hắn cũng gặp xui xẻo bị cấm túc.
"Thái tử điện hạ không có việc gì thì tốt rồi, tiểu dân sống cũng rất tốt, điện hạ cũng nhìn thấy, nơi này non xanh nước biếc, phu lang của ta cũng dịu dàng dễ thương, ha hả, nói thật, tiểu dân thực vừa lòng với ngày tháng như vậy."
"Mạc Tiên Phong, ngươi là cảm thấy lần này Bổn cung đến chính là muốn nghe ngươi nói những điều này?"
Mạc Thiên Hàm nhướng mày, trong lòng nói chẳng lẽ không phải sao? Nếu hắn thật sự lật lại bản án, chuyện lúc trước gánh tội thay cho hắn tất nhiên sẽ bị nhảy ra đến, như vậy thanh danh Thái tử cũng sẽ bị hao tổn: "Tiểu dân chính là ăn ngay nói thật mà thôi, điện hạ quá lo lắng."
"Không, Bổn cung cũng không có lo ngại nhiều." Cười như không cười nhìn Mạc Thiên Hàm: "Bổn cung biết năm đó ngươi gánh tội thay bảo toàn thanh danh cho Bổn cung, khiến ngươi chịu ủy khuất thật lớn, bất quá Bổn cung cũng có tính toán của Bổn cung!"
"Còn nhớ rõ năm đó lúc Bổn cung mới vào doanh trại quân tiên phong sao?" Thái tử điện hạ hỏi Mạc Thiên Hàm.
Mạc Thiên Hàm kéo kéo khóe miệng, trong lòng nói nguyên thân nhớ rõ, cho nên ta tất nhiên cũng nhớ, nhưng lại thực mơ hồ, hiện tại hỏi ta, ta có thể trả lời sao đây.
Thái tử cũng không có chờ Mạc Thiên Hàm đáp lời, mà là tự hỏi tự đáp:
"Năm đó Bổn cung là che giấu thân phận tiến vào doanh trại quân tiên phong, nhớ rõ lần đầu khi Bổn cung nhìn thấy Mạc Tiên Phong, Mạc Tiên Phong vỗ bả vai Bổn cung nói 'tiểu tử này là nhà ai? Còn chưa cao bằng cán mâu mà cũng tới tòng quân?', ha hả, lúc ấy mặt Bổn cung xấu hổ đỏ lên, tuy rằng ngươi không hài lòng có một quân sĩ nhỏ như Bổn cung, nhưng ngươi lại chăm sóc Bổn cung rất nhiều, cố ý mang bổn cung theo bên người, nếu không vì có thái giám đến truyền chỉ nhận ra Bổn cung, nói vậy cả đời Mạc Tiên Phong cũng sẽ không biết, tiểu quân sĩ luôn đi theo bên cạnh ngươi như cái đuôi nhỏ lại là đương triều Thái tử điện hạ."
Danh sách chương