Cho tới bây giờ Thái tử điện hạ còn chưa từng được ai tự tay thêu mấy thứ nho nhỏ mang theo bên mình như vậy, đồ thêu trông cung đương nhiên là do thợ thêu giỏi nhất thiên hạ thêu ra, nhưng lại không làm cho mình vừa lòng như đồ của tẩu ca thêu này.
Mỗi bữa đều được ăn các loại mỹ vị đại ca đích thân nấu, có vài món thậm chí hắn còn chưa từng được nghe tên, nguyên liệu nấu ăn đều là đồ vật tươi mới vừa được lấy từ trên núi xuống.
Cho dù không muốn đến thế nào thì vẫn đến lúc phải từ biệt, chuyện hắn tới nơi này là bảo mật, hành trình cũng được sắp xếp rất khít khao, muốn tránh đi tai mắt của người khác đương nhiên không thể kéo dài thêm nữa, ba ngày, đã là cực hạn rồi.
Ăn cơm sáng xong Thu Nghiên bắt đầu đóng gói đồ đạc, đem đồ đạc chất đầy lên xe ngựa của tiểu đệ đệ, một tấm đệm da sói cho hắn mang về, y nghe tướng công nói chỗ của đệ đệ mùa đông rất lạnh, mấy khối thịt khô được gói cẩn thận để hắn trên đường có thể ăn đỡ thèm, mặc dù y chỉ là một ca tử hiểu biết tầm thường nhưng cũng từng nghe các lão nhân trong thôn nói qua, hành quân đánh trận sẽ rất khổ cực, cho nên y cố ý chọn mấy khối thịt khô tốt nhất đưa cho hắn, tướng công từng nói chỉ cần bảo quản cẩn thận có thể ăn được cả năm không lo hỏng; hôm trước cùng ngồi ăn với nhau y thấy tiểu đệ gắp nhiều thêm vài đũa cá xông khói liền chọn thêm hai con đặc biệt lớn, dùng vải bố sạch sẽ gói kĩ, bên ngoài còn bọc thêm một lớp rơm sạch để hắn mang đi đường; trong nhà kho còn nửa con hoẵng, ừm, cũng cho hắn mang theo đi, ừm, hôm nọ tiểu đệ cùng tướng công lên núi hình như có hái được vài thứ, đều đóng gói! Bọn họ một đoàn người ngựa nhiều, không lo không chở hết được..
Vì vậy Thu Nghiên ra ra vào vào một phen bận rối rít, đóng gói đến cái kho của hai người cũng phải trống mất một nửa, bốn người thị vệ theo chân y khuân vác đồ giật giật dây cương, chỉ thấy mấy con ngựa cao to của bọn họ dần dần trên lưng đều bị thật nhiều thật nhiều thứ bao lấy, bên trong là đủ các loại đồ dùng ăn uống nọ kia..
Việc chuẩn bị hành lý giao cho Thu Nghiên chỉ huy mấy thị vệ bê đồ, ý tứ của Thái tử rất đơn giản, có vài chuyện hắn không muốn để tẩu ca đơn thuần của mình biết, nhưng những việc này hắn muốn thương lượng một chút với đại ca.
"Việc đêm trừ tịch tuy rằng đã qua, nhưng hẳn là trong tâm phụ hoàng đã xuất hiện gút mắc, ta có cảm giác người đối với ta không còn tín nhiệm và nuông chiều như trước, hơn nữa bây giờ ngồi trên vị trí Hoàng Quý phu lang chính là cha của Tam hoàng huynh, việc này đối với ta càng lúc càng bất lợi." – Chuyện này vẫn luôn là vấn đề đè nặng trong lòng hắn, ba ngày vừa rồi ở nơi này vui vẻ cùng nhẹ nhàng chính là việc hắn mơ cũng chưa từng mơ tới, nhưng bây giờ đã đến lúc phải rời đi, hắn cũng chỉ muốn đem những khổ tâm của mình nói hết ra, cũng có thể khiến bản thân nhẹ nhõm phần nào.
"Aiz, người khác chỉ thấy thái tử oai phong quyền quý, nhưng làm sao có thể thấu được vị trí này có bao nhiêu gian khổ!" – Mạc Thiên Hàm hiểu được loại tâm tình chua xót này của hắn, cảm thông vỗ vỗ vai Thái Tử điện hạ.
"Cha của ta vì khó sinh mà qua đời, trước đây phụ hoàng luôn nhớ tới tình nghĩa của người với cha, đối với ta chiếu cố mọi bề, chú tâm bồi dưỡng, nhưng từ ngày người sắc phong Hoàng Quý phu lang cho vào ở tại Tây cung đến giờ dần dần trở nên xa lạ với ta, ngày nào ta cũng phải gồng mình tựa như giẫm trên miếng băng mỏng vậy." – Giọng nói mang theo chút mất mát lại thêm chán chường, một đứa nhỏ không được phụ thân thương yêu, từ nhỏ lại phải sinh hoạt tại cái nơi ăn thịt người như hoàng cung, chua xót cùng buồn khổ trong lòng thực muốn đè ép hắn đến không còn ý chí muốn sống.
"Năm đó hoàng thượng và tiên hoàng hậu tình cảm như thế nào?" – Không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau xót trên gương mặt tiểu tử này, Mạc Thiên Hàm hắn tuy không thể can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến giành ngôi vị này của bọn họ, nhưng việc chỉ rõ cho Thái tử thấy một chút đạo phụ tử hẳn là vẫn có thể.
"Nghe các lão nhân trong cung nói thì khi đó tình cảm của hai người rất sâu đậm, cho nên cho dù cha của ta qua đời đã mười năm người cũng chưa từng có ý định lập hoàng hậu mới, tuy nhiên Hoàng Quý phu lang bây giờ thực sự cũng là một người có tâm kế rất sâu, cuối cùng vẫn thành công trở thành Hoàng Quý phu lang, chuyển vào sống ở Tây cung trực tiếp chấp chưởng Phượng Ấn cai quản hậu cung."
"Tiểu đệ, nghe đại ca, phụ hoàng của ngươi có thể vì cha ngươi mà bỏ trống ngôi vị hoàng hậu hơn mười năm, có thể thấy được người là thật tâm yêu thương cha ngươi, mà ngươi lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, nếu đã như vậy không có lý do gì để ngày trước hắn thích ngươi mà bây giờ lại trở mặt bất hòa, cho nên sau khi trở về trong cung, nhớ kĩ một câu này."
"Hả? Câu gì?"
"Trăm việc thiện lấy chữ hiếu làm đầu."
Mỗi bữa đều được ăn các loại mỹ vị đại ca đích thân nấu, có vài món thậm chí hắn còn chưa từng được nghe tên, nguyên liệu nấu ăn đều là đồ vật tươi mới vừa được lấy từ trên núi xuống.
Cho dù không muốn đến thế nào thì vẫn đến lúc phải từ biệt, chuyện hắn tới nơi này là bảo mật, hành trình cũng được sắp xếp rất khít khao, muốn tránh đi tai mắt của người khác đương nhiên không thể kéo dài thêm nữa, ba ngày, đã là cực hạn rồi.
Ăn cơm sáng xong Thu Nghiên bắt đầu đóng gói đồ đạc, đem đồ đạc chất đầy lên xe ngựa của tiểu đệ đệ, một tấm đệm da sói cho hắn mang về, y nghe tướng công nói chỗ của đệ đệ mùa đông rất lạnh, mấy khối thịt khô được gói cẩn thận để hắn trên đường có thể ăn đỡ thèm, mặc dù y chỉ là một ca tử hiểu biết tầm thường nhưng cũng từng nghe các lão nhân trong thôn nói qua, hành quân đánh trận sẽ rất khổ cực, cho nên y cố ý chọn mấy khối thịt khô tốt nhất đưa cho hắn, tướng công từng nói chỉ cần bảo quản cẩn thận có thể ăn được cả năm không lo hỏng; hôm trước cùng ngồi ăn với nhau y thấy tiểu đệ gắp nhiều thêm vài đũa cá xông khói liền chọn thêm hai con đặc biệt lớn, dùng vải bố sạch sẽ gói kĩ, bên ngoài còn bọc thêm một lớp rơm sạch để hắn mang đi đường; trong nhà kho còn nửa con hoẵng, ừm, cũng cho hắn mang theo đi, ừm, hôm nọ tiểu đệ cùng tướng công lên núi hình như có hái được vài thứ, đều đóng gói! Bọn họ một đoàn người ngựa nhiều, không lo không chở hết được..
Vì vậy Thu Nghiên ra ra vào vào một phen bận rối rít, đóng gói đến cái kho của hai người cũng phải trống mất một nửa, bốn người thị vệ theo chân y khuân vác đồ giật giật dây cương, chỉ thấy mấy con ngựa cao to của bọn họ dần dần trên lưng đều bị thật nhiều thật nhiều thứ bao lấy, bên trong là đủ các loại đồ dùng ăn uống nọ kia..
Việc chuẩn bị hành lý giao cho Thu Nghiên chỉ huy mấy thị vệ bê đồ, ý tứ của Thái tử rất đơn giản, có vài chuyện hắn không muốn để tẩu ca đơn thuần của mình biết, nhưng những việc này hắn muốn thương lượng một chút với đại ca.
"Việc đêm trừ tịch tuy rằng đã qua, nhưng hẳn là trong tâm phụ hoàng đã xuất hiện gút mắc, ta có cảm giác người đối với ta không còn tín nhiệm và nuông chiều như trước, hơn nữa bây giờ ngồi trên vị trí Hoàng Quý phu lang chính là cha của Tam hoàng huynh, việc này đối với ta càng lúc càng bất lợi." – Chuyện này vẫn luôn là vấn đề đè nặng trong lòng hắn, ba ngày vừa rồi ở nơi này vui vẻ cùng nhẹ nhàng chính là việc hắn mơ cũng chưa từng mơ tới, nhưng bây giờ đã đến lúc phải rời đi, hắn cũng chỉ muốn đem những khổ tâm của mình nói hết ra, cũng có thể khiến bản thân nhẹ nhõm phần nào.
"Aiz, người khác chỉ thấy thái tử oai phong quyền quý, nhưng làm sao có thể thấu được vị trí này có bao nhiêu gian khổ!" – Mạc Thiên Hàm hiểu được loại tâm tình chua xót này của hắn, cảm thông vỗ vỗ vai Thái Tử điện hạ.
"Cha của ta vì khó sinh mà qua đời, trước đây phụ hoàng luôn nhớ tới tình nghĩa của người với cha, đối với ta chiếu cố mọi bề, chú tâm bồi dưỡng, nhưng từ ngày người sắc phong Hoàng Quý phu lang cho vào ở tại Tây cung đến giờ dần dần trở nên xa lạ với ta, ngày nào ta cũng phải gồng mình tựa như giẫm trên miếng băng mỏng vậy." – Giọng nói mang theo chút mất mát lại thêm chán chường, một đứa nhỏ không được phụ thân thương yêu, từ nhỏ lại phải sinh hoạt tại cái nơi ăn thịt người như hoàng cung, chua xót cùng buồn khổ trong lòng thực muốn đè ép hắn đến không còn ý chí muốn sống.
"Năm đó hoàng thượng và tiên hoàng hậu tình cảm như thế nào?" – Không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau xót trên gương mặt tiểu tử này, Mạc Thiên Hàm hắn tuy không thể can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến giành ngôi vị này của bọn họ, nhưng việc chỉ rõ cho Thái tử thấy một chút đạo phụ tử hẳn là vẫn có thể.
"Nghe các lão nhân trong cung nói thì khi đó tình cảm của hai người rất sâu đậm, cho nên cho dù cha của ta qua đời đã mười năm người cũng chưa từng có ý định lập hoàng hậu mới, tuy nhiên Hoàng Quý phu lang bây giờ thực sự cũng là một người có tâm kế rất sâu, cuối cùng vẫn thành công trở thành Hoàng Quý phu lang, chuyển vào sống ở Tây cung trực tiếp chấp chưởng Phượng Ấn cai quản hậu cung."
"Tiểu đệ, nghe đại ca, phụ hoàng của ngươi có thể vì cha ngươi mà bỏ trống ngôi vị hoàng hậu hơn mười năm, có thể thấy được người là thật tâm yêu thương cha ngươi, mà ngươi lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, nếu đã như vậy không có lý do gì để ngày trước hắn thích ngươi mà bây giờ lại trở mặt bất hòa, cho nên sau khi trở về trong cung, nhớ kĩ một câu này."
"Hả? Câu gì?"
"Trăm việc thiện lấy chữ hiếu làm đầu."
Danh sách chương