Vu Nguyên Nguyên lớn hơn Vu Nguyệt Nguyệt, tự nhiên tâm nhãn cũng hơn, biết cứng rắn ngược lại sẽ không được, không nhìn thấy chiếc áo choàng trên vai ca ca sao? Chỉ nhìn đến chất vải nhẹ nhàng gần như trong suốt cũng biết đây là hàng thượng phẩm, bọn họ không có khả năng làm ra việc gì với Thu Nghiên, chỉ có thể mềm nhẹ mà đến, dù sao Thu Nghiên này nhiều lần bị đánh đập nhưng thủy chung đều chưa từng mở mồm lên tiếng xin tha. Trước đây lúc còn ở nhà, chuyện cha tức giận lấy gậy đánh Thu Nghiên là chuyện bình thường, chỉ là Thu Nghiên vẫn chưa từng cầu xin, cũng không lên tiếng biện minh, nếu không phải bình thường gọi y vẫn đáp lời thì mọi người còn tưởng y là người câm a.
Đó cũng là lý do vì sao Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt đều chướng mắt Thu Nghiên, bởi Thu Nghiên vô cùng ít nói, cho dù bị Thu Thủy đánh chửi cũng không mở mồm nói lời cầu xin tha thứ này kia, lâu dần mọi người cũng sắp cho rằng y là người câm rồi.
"Trên lầu là phòng ngủ và phòng thêu, cũng không còn gì khác. Trong nhà có chút thịt khô, buổi trưa ca ca sẽ nấu cho các ngươi một bữa cơm núi rừng, đều là con mồi mà ca phu của các ngươi săn được còn dư lại." – Không muốn để hai người kia đến gần phòng của phu phu hai người, Thu Nghiên hiểu rõ tính nết bọn họ bèn lấy đồ ăn dời đi lực chú ý của chúng, không để chúng hỏi tiếp.
"Được a được a." Vu Nguyên Nguyên vui vẻ lên tiếng trả lời, y còn nhỏ tuổi, hơn nữa bây giờ còn đang là thời kì giáp hạt, có được một bữa thịt để ăn là một việc phi thường đáng vui vẻ.
Lại ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc, hơn phân nửa là Vu Nguyên Nguyên quanh co hỏi thăm chuyện liên quan đến Mạc Thiên Hàm, mà Vu Nguyệt Nguyệt thì lại đang mải nghĩ đến những món ăn núi rừng mà Thu Nghiên nói ban nãy, y từng nghe các ca nhi kể hồi Thu Nghiên về lại mặt mang theo những thứ gì, mấy món đó ăn ngon thế nào, gì mà gà rừng thỏ hoang nọ kia nhét vào từng bao lớn vứt trong sân từ đường.
Thu Nghiên tuy rằng trong lòng phiền chán hai anh em này đến thế nào đi nữa nhưng dù sao vẫn là họ hàng, y chỉ có thể cười cười ứng phó hai người, buổi trưa y quyết định chưng hai con cá hun khói, làm thêm một đĩa cọng hoa tỏi non xào thịt khô, một nồi gà rừng hầm nấm, cơm cũng cố ý nấu thật nhiều vì y biết hai người kia sức ăn rất lớn, làm ít sợ không đủ ăn.
Vu Nguyên Nguyên quấn lấy Thu Nghiên hỏi này hỏi kia, thuận tiện liền đi theo Thu Nghiên vào nhà kho, bên trong cũng không còn nhiều thịt khô cho lắm, chủ yếu vì Thu Nghiên vừa nhét cho Tiểu Hoàng đệ đệ không ít đồ ăn, nên nhà kho nhìn có chút trống trải. Huống chi bây giờ cũng sắp đến giữa hè, Mạc Thiên Hàm sợ trữ nhiều sẽ làm thực phẩm biến chất nên không tiếp tục hun thịt, hắn tính toán chờ ăn hết chỗ thịt khô còn lại này thì dừng không trữ thêm nữa, trời nóng bức như vậy chỉ có thịt vừa bắt được còn tươi ăn mới ngon. Chờ bao giờ sang thu, khí trời mát mẻ trở lại thì mới chuẩn bị thịt khô tiếp.
Vì vậy Vu Nguyên Nguyên theo vào chỉ thấy một nhà kho bình thường, không phong phú gì mấy, trong ngực thầm bĩu môi tự nhủ, cho dù có thịt khô cá nướng nọ kia nhưng đâu có nhiều. Quả nhiên a, cho dù có gả cho tướng công tốt, tiền trong nhà so với thôn dân nhiều hơn một ít nhưng chẳng phải cũng chỉ là một thợ săn thôi sao. Hứ!
Nghĩ nghĩ, sự tự đề cao bản thân của Vu Nguyên Nguyên tăng vọt.
Mà Vu Nguyệt Nguyệt lại nhân cơ hội chạy lên lầu nhìn một chút, nhất là phòng thêu của Thu Nghiên, bên trong bày một loạt những loại tơ thượng hạng màu sắc rực rỡ, cùng với bốn tấm áo choàng lông thỏ treo trên vách tường, còn có một ít thắt lưng buộc ngoài áo choàng Mạc Thiên Hàm cố ý làm cho Thu Nghiên.
Ở phòng ngủ còn lại, ngoại trừ đệm giường rèm cửa cực kì đẹp còn có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo đẹp đẽ đặt đầy trên bàn trang điểm của Thu Nghiên.
Vài hộp hương cao phấn hoa tốt nhất, vài chiếc dây buộc tóc màu sắc khác nhau, mấy hộp đựng trang sức lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một hộp mở hé, lộ ra bên trong vài cây trâm bạc, bốn cây trâm vàng, còn có hai cây trâm gỗ. Y liếc mắt liền vừa ý mấy cây trâm vàng nhưng lại không thể lấy, chỉ có bốn cây, mất một Thu Nghiên chắc chắn sẽ biết, vì vậy chỉ có thể tùy tay nhặt lấy hai cây trâm bạc, hoa văn điêu khắc trên trâm bạc nhìn cũng tốt lắm, về phần hai cây trâm gỗ, ngay cả liếc y cũng lười liếc. Kì thực hai cây trâm gỗ này chính là dùng trầm hương cùng đàn hương tạo thành, tuy rằng hình thức mộc mạc đơn giản nhưng giá trị so với trâm bạc y đang cầm trên tay cao hơn rất nhiều lần, là Mạc Thiên Hàm cố ý tìm về cho Thu Nghiên dưỡng thần.
Thu Nghiên có thói quen mùa xuân phải dậy thật sớm để xuống ruộng làm việc, cho nên mùa xuân y ngủ luôn không an ổn, bởi vì mọi năm vào những ngày này y đều phải dậy sớm làm cơm, sau đó len lén ăn một hai miếng liền phải chạy xuống ruộng làm đất ngay, nếu dậy trễ sẽ bị Thu Thủy chửi không ngừng.
Thói quen nhiều năm như vậy, một chốc một lát sửa không nổi.
Cho dù là hiện tại, sáng sớm thức dậy y vẫn theo thói quen co rúm người lại, này cũng là do quá khứ luôn bị Thu Thủy dùng roi mây quật tỉnh mà ra.
Mạc Thiên Hàm sau khi biết nguyên nhân lại càng thương y hơn trước.
Cũng may Vu Nguyệt Nguyệt không lấy đi trâm gỗ, nếu không Mạc Thiên Hàm trở về khẳng định sẽ vô cùng tức giận, hai cây trâm gỗ này chính là sau khi Mạc Thiên Hàm thử vô vàn biện pháp đều không có hiệu quả, tìm đến Lý đại phu thương lượng, được Lý đại phu nhờ người chuyển lời cho sư huynh đang ở kinh thành tìm đến đây hai cây gỗ tốt, cho Thu Nghiên mỗi ngày đặt bên gối đầu. Không nói đến giá trị gỗ, chỉ nói riêng đường xá vận chuyển từ kinh thành đến đây đã trân quý vô cùng rồi.
Bất quá hiệu quả thực sự rất tốt, Thu Nghiên thực sự ngủ ngon hơn không ít. Về phần những thứ vàng bạc trâm hoa kia, không phải Mạc Thiên Hàm xem Thu Nghiên như nữ nhân mà dưỡng, mà là các ca tử ở nơi này đều như vậy, tuy Thu Nghiên đã quen để mặt mộc không chút phấn son thế nhưng Mạc Thiên Hàm nghĩ, nếu ca tử nhà người ta đều có trâm hoa trang sức đẹp đẽ để đeo, sao phu lang nhà ta không có cho được? Mặc dù hắn không thích những người ẻo lả nhưng hắn biết, phu lang nhà hắn tuyệt không ẻo lả một chút nào, trái lại vô cùng kiên cường.
Mạc Thiên Hàm thương phu lang mới mua mấy thứ này về, trong mắt hắn thật ra là chẳng đáng mấy đồng tiền, chỉ cần Thu Nghiên ra ngoài không bị người ta xem thường là được.
Nhưng Thu Nghiên mộc mạc quen rồi, rất ít khi bôi son điểm phấn trên mặt, ngày thường cũng không ăn mặc cầu kì, chỉ cần tướng công của y không chê là được rồi, mất thời gian ngồi trang điểm thì chẳng bằng đi đút thỏ ăn a.
Thế nhưng Thu Nghiên như vậy càng khiến Vu Nguyên Nguyên cùng Vu Nguyệt Nguyệt chướng mắt không muốn nhìn mặt, nếu không phải còn có mục đích, bọn họ phỏng chừng cũng không muốn nhìn thấy mặt Thu Nghiên đâu.
"Ca, lấy được ở trên lầu." Vu Nguyệt Nguyệt thừa dịp Thu Nghiên đi làm cơm, len lén cho Vu Nguyên Nguyên xem hai cây ngân trâm mình giấu trong tay áo.
"Ừ, cất kỹ!" Vu Nguyên Nguyên nhướn nhướn lông mày, ý bảo Vu Nguyệt Nguyệt giấu đi.
Đồ vật của Thu người què kia, bọn họ lấy chính là coi trọng y!
Hai người ở nhà Thu Nghiên ăn một bữa no say, lại nghỉ ngơi thêm một lúc mới cáo từ rời đi, chờ bọn y vừa đi khuất tầm mắt Thu Nghiên liền lập tức đóng kín đại môn, tựa vào sau ván cửa bất động, trong ngực y vừa đắng lại vừa chát, vốn còn nghĩ rằng sau khi rời khỏi nơi kia sẽ vĩnh viễn không cần cùng những người đó đối mặt nữa.
Ai ngờ bọn họ thế nhưng lại tìm đến tận cửa.
Tuy rằng không biết mục đích hôm nay hai anh em kia đến, bất quá nếu bọn họ đã tới được đây, như vậy biểu thị khả năng sau này thúc thúc đến là rất lớn, y phải làm sao bây giờ?
Ngày hôm nay hai kẻ kia nhìn thấy một bàn mĩ vị, con mắt muốn phát ra lục quang luôn rồi, tướng ăn càng không cần nhắc đến, y đều bị dọa đến hoảng, lúc ăn cơm y căng thẳng đến mức vô thức quay lại những ngày xưa, chỉ dám gắp một ít rau xanh cùng nấm rừng để ăn, cá nướng thịt khô gà rừng nọ kia một miếng cũng chưa đụng được đến, toàn bộ bị hai người "đệ đệ" quét vào dạ dày.
Làm sao bây giờ?
Chuyện này phải nói với tướng công thế nào đây?
Thế nhưng mấy ngày gần đây con mồi tướng công bắt được đều rất ít, tiền kiếm được cũng không nhiều, đã sắp vào hè rồi, thời gian này chính là lúc giáp hạt, y không muốn khiến tướng công căng thẳng thêm, nhưng nếu không nói thì phải làm sao? Y có thể gạt tướng công sao?
Hơn nữa không biết nếu tướng công biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Phản đối bọn họ đến đây, hay hoan nghênh? Sẽ đối đãi với y thế nào?
Tâm Thu Nghiên không ngừng xoắn xuýt, y lẳng lặng ngồi bên bàn, cầm y phục của Mạc Thiên Hàm đang may dở ngây người.
Mạc Thiên Hàm hôm nay vẫn chỉ bắt ba con thỏ, trong bẫy rập trống không nhưng hắn cũng không quan tâm, lại đi xem mấy cây lão sâm, còn có cả linh chi ở chỗ sườn dốc, tất cả đều phát triển khỏe mạnh.
Trong ngực thầm tính, mấy con thỏ trong nhà đã bắt đầu nhổ lông ở bụng tự làm ổ, xem ra sắp sinh thỏ con rồi, cho nên kể cả không bắt được gì thì bọn họ cũng không cần lo lắng.
Trong nhà còn ngân phiếu một ngàn lượng bạc, thêm hơn hai trăm lượng bạc vụn nữa, cho dù hắn không tiếp tục lên núi săn thú thì từng đó cũng đủ để phu phu hai người an an ổn ổn sống vài năm.
Huống chi lúc Thái tử cáo biệt còn đưa cho hắn một khối lệnh bài, bảo nếu như gặp chuyện gì khó khăn chỉ cần vào huyện thành tìm ngân hàng tư nhân của Điền gia, đưa lệnh bài cho ông chủ Điền sẽ có người thay hắn giải quyết vấn đề. Hắn biết Điền gia này chắc chắn là người của Thái tử, thế nhưng hắn là thợ săn, phỏng chừng sẽ không có chuyện gì cần dùng đến tấm lệnh bài này, hắn cầm lấy lệnh bài nhưng không hề tính toán sử dụng, chỉ coi như giữ lại một vật gì đấy, để bao giờ nhớ đến vị đệ đệ từng sống chung gần ba ngày kia thì có cái đem ra nhìn.
Về đến nhà thấy cửa lớn đóng chặt, không thấy được thân ảnh đáng lẽ ra đang đứng ở cửa đợi hắn, tâm trạng hắn không hiểu sao có chút buồn bực cùng mất mát, đã thành thói quen mỗi khi về nhà đều thấy được y, đột nhiên hôm nay không có liền thấy không quen, tự giễu cười cười, nhanh như vậy đã không rời được phu lang rồi sao, thật mất mặt a.
"Nghiên Nhi? Nghiên Nhi ta về rồi!" Gõ gõ cánh cửa, Mạc Thiên Hàm ở ngoài cao giọng gọi Thu Nghiên.
"Nha!" Thu Nghiên cả kinh, vội vàng thả bộ y phục bị nắm đến nhăn nheo trong tay, hấp tấp chạy ra ngoài, chân của y không tốt, nói là chạy nhưng cũng không nhanh hơn được đi bình thường bao nhiêu.
Thật sự là không nên, y thế nào lại có thể đem tướng công nhốt ngoài cửa như vậy.
Mở cửa ra, hướng tướng công lên tiếng: "Tướng công, Nghiên Nhi đây." Thấy mấy con thỏ trên tay Mạc Thiên Hàm, vốn Thu Nghiên định kể hết mọi chuyện cho hắn giờ lại chần chừ không muốn nói, ngày hôm nay không bắt được nhiều, tướng công khẳng định không thoải mái, nhà bọn họ không có ruộng đất, tất cả chi tiêu trong nhà đều từ săn bắn mà ra, mùa này con mồi lại không nhiều, tướng công chắc chắn cũng rất lo lắng, hay là thôi đi, người nhà kia nói không chừng sẽ không trở lại nữa, dù sao bọn họ cách nơi này cũng rất xa, Thu Nghiên trong lòng tự tìm cớ.
"Xin lỗi tướng công."
"Sao đột nhiên lại nói xin lỗi a?"
"Nghiên Nhi không cố ý nhốt tướng công ngoài cửa đâu."
"Đứa ngốc này, có phải ngủ quên đúng không? Xuân mệt thu mỏi hè ngủ gật, đều là chuyện bình thường mà, lần sau đừng đem tướng công đóng cửa nhốt bên ngoài là được rồi, nếu không tướng công khóc cho ngươi xem." Nhìn thấy Thu Nghiên không có chuyện gì, chỉ là thần sắc có chút uể oải, Mạc Thiên Hàm quy kết cho thời tiết nóng bức cùng vài ngày trước Thu Nghiên ngủ không ngon mà ra, liền bỏ qua không để trong lòng, đỡ phu lang của mình vào nhà.
Đó cũng là lý do vì sao Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt đều chướng mắt Thu Nghiên, bởi Thu Nghiên vô cùng ít nói, cho dù bị Thu Thủy đánh chửi cũng không mở mồm nói lời cầu xin tha thứ này kia, lâu dần mọi người cũng sắp cho rằng y là người câm rồi.
"Trên lầu là phòng ngủ và phòng thêu, cũng không còn gì khác. Trong nhà có chút thịt khô, buổi trưa ca ca sẽ nấu cho các ngươi một bữa cơm núi rừng, đều là con mồi mà ca phu của các ngươi săn được còn dư lại." – Không muốn để hai người kia đến gần phòng của phu phu hai người, Thu Nghiên hiểu rõ tính nết bọn họ bèn lấy đồ ăn dời đi lực chú ý của chúng, không để chúng hỏi tiếp.
"Được a được a." Vu Nguyên Nguyên vui vẻ lên tiếng trả lời, y còn nhỏ tuổi, hơn nữa bây giờ còn đang là thời kì giáp hạt, có được một bữa thịt để ăn là một việc phi thường đáng vui vẻ.
Lại ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc, hơn phân nửa là Vu Nguyên Nguyên quanh co hỏi thăm chuyện liên quan đến Mạc Thiên Hàm, mà Vu Nguyệt Nguyệt thì lại đang mải nghĩ đến những món ăn núi rừng mà Thu Nghiên nói ban nãy, y từng nghe các ca nhi kể hồi Thu Nghiên về lại mặt mang theo những thứ gì, mấy món đó ăn ngon thế nào, gì mà gà rừng thỏ hoang nọ kia nhét vào từng bao lớn vứt trong sân từ đường.
Thu Nghiên tuy rằng trong lòng phiền chán hai anh em này đến thế nào đi nữa nhưng dù sao vẫn là họ hàng, y chỉ có thể cười cười ứng phó hai người, buổi trưa y quyết định chưng hai con cá hun khói, làm thêm một đĩa cọng hoa tỏi non xào thịt khô, một nồi gà rừng hầm nấm, cơm cũng cố ý nấu thật nhiều vì y biết hai người kia sức ăn rất lớn, làm ít sợ không đủ ăn.
Vu Nguyên Nguyên quấn lấy Thu Nghiên hỏi này hỏi kia, thuận tiện liền đi theo Thu Nghiên vào nhà kho, bên trong cũng không còn nhiều thịt khô cho lắm, chủ yếu vì Thu Nghiên vừa nhét cho Tiểu Hoàng đệ đệ không ít đồ ăn, nên nhà kho nhìn có chút trống trải. Huống chi bây giờ cũng sắp đến giữa hè, Mạc Thiên Hàm sợ trữ nhiều sẽ làm thực phẩm biến chất nên không tiếp tục hun thịt, hắn tính toán chờ ăn hết chỗ thịt khô còn lại này thì dừng không trữ thêm nữa, trời nóng bức như vậy chỉ có thịt vừa bắt được còn tươi ăn mới ngon. Chờ bao giờ sang thu, khí trời mát mẻ trở lại thì mới chuẩn bị thịt khô tiếp.
Vì vậy Vu Nguyên Nguyên theo vào chỉ thấy một nhà kho bình thường, không phong phú gì mấy, trong ngực thầm bĩu môi tự nhủ, cho dù có thịt khô cá nướng nọ kia nhưng đâu có nhiều. Quả nhiên a, cho dù có gả cho tướng công tốt, tiền trong nhà so với thôn dân nhiều hơn một ít nhưng chẳng phải cũng chỉ là một thợ săn thôi sao. Hứ!
Nghĩ nghĩ, sự tự đề cao bản thân của Vu Nguyên Nguyên tăng vọt.
Mà Vu Nguyệt Nguyệt lại nhân cơ hội chạy lên lầu nhìn một chút, nhất là phòng thêu của Thu Nghiên, bên trong bày một loạt những loại tơ thượng hạng màu sắc rực rỡ, cùng với bốn tấm áo choàng lông thỏ treo trên vách tường, còn có một ít thắt lưng buộc ngoài áo choàng Mạc Thiên Hàm cố ý làm cho Thu Nghiên.
Ở phòng ngủ còn lại, ngoại trừ đệm giường rèm cửa cực kì đẹp còn có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo đẹp đẽ đặt đầy trên bàn trang điểm của Thu Nghiên.
Vài hộp hương cao phấn hoa tốt nhất, vài chiếc dây buộc tóc màu sắc khác nhau, mấy hộp đựng trang sức lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một hộp mở hé, lộ ra bên trong vài cây trâm bạc, bốn cây trâm vàng, còn có hai cây trâm gỗ. Y liếc mắt liền vừa ý mấy cây trâm vàng nhưng lại không thể lấy, chỉ có bốn cây, mất một Thu Nghiên chắc chắn sẽ biết, vì vậy chỉ có thể tùy tay nhặt lấy hai cây trâm bạc, hoa văn điêu khắc trên trâm bạc nhìn cũng tốt lắm, về phần hai cây trâm gỗ, ngay cả liếc y cũng lười liếc. Kì thực hai cây trâm gỗ này chính là dùng trầm hương cùng đàn hương tạo thành, tuy rằng hình thức mộc mạc đơn giản nhưng giá trị so với trâm bạc y đang cầm trên tay cao hơn rất nhiều lần, là Mạc Thiên Hàm cố ý tìm về cho Thu Nghiên dưỡng thần.
Thu Nghiên có thói quen mùa xuân phải dậy thật sớm để xuống ruộng làm việc, cho nên mùa xuân y ngủ luôn không an ổn, bởi vì mọi năm vào những ngày này y đều phải dậy sớm làm cơm, sau đó len lén ăn một hai miếng liền phải chạy xuống ruộng làm đất ngay, nếu dậy trễ sẽ bị Thu Thủy chửi không ngừng.
Thói quen nhiều năm như vậy, một chốc một lát sửa không nổi.
Cho dù là hiện tại, sáng sớm thức dậy y vẫn theo thói quen co rúm người lại, này cũng là do quá khứ luôn bị Thu Thủy dùng roi mây quật tỉnh mà ra.
Mạc Thiên Hàm sau khi biết nguyên nhân lại càng thương y hơn trước.
Cũng may Vu Nguyệt Nguyệt không lấy đi trâm gỗ, nếu không Mạc Thiên Hàm trở về khẳng định sẽ vô cùng tức giận, hai cây trâm gỗ này chính là sau khi Mạc Thiên Hàm thử vô vàn biện pháp đều không có hiệu quả, tìm đến Lý đại phu thương lượng, được Lý đại phu nhờ người chuyển lời cho sư huynh đang ở kinh thành tìm đến đây hai cây gỗ tốt, cho Thu Nghiên mỗi ngày đặt bên gối đầu. Không nói đến giá trị gỗ, chỉ nói riêng đường xá vận chuyển từ kinh thành đến đây đã trân quý vô cùng rồi.
Bất quá hiệu quả thực sự rất tốt, Thu Nghiên thực sự ngủ ngon hơn không ít. Về phần những thứ vàng bạc trâm hoa kia, không phải Mạc Thiên Hàm xem Thu Nghiên như nữ nhân mà dưỡng, mà là các ca tử ở nơi này đều như vậy, tuy Thu Nghiên đã quen để mặt mộc không chút phấn son thế nhưng Mạc Thiên Hàm nghĩ, nếu ca tử nhà người ta đều có trâm hoa trang sức đẹp đẽ để đeo, sao phu lang nhà ta không có cho được? Mặc dù hắn không thích những người ẻo lả nhưng hắn biết, phu lang nhà hắn tuyệt không ẻo lả một chút nào, trái lại vô cùng kiên cường.
Mạc Thiên Hàm thương phu lang mới mua mấy thứ này về, trong mắt hắn thật ra là chẳng đáng mấy đồng tiền, chỉ cần Thu Nghiên ra ngoài không bị người ta xem thường là được.
Nhưng Thu Nghiên mộc mạc quen rồi, rất ít khi bôi son điểm phấn trên mặt, ngày thường cũng không ăn mặc cầu kì, chỉ cần tướng công của y không chê là được rồi, mất thời gian ngồi trang điểm thì chẳng bằng đi đút thỏ ăn a.
Thế nhưng Thu Nghiên như vậy càng khiến Vu Nguyên Nguyên cùng Vu Nguyệt Nguyệt chướng mắt không muốn nhìn mặt, nếu không phải còn có mục đích, bọn họ phỏng chừng cũng không muốn nhìn thấy mặt Thu Nghiên đâu.
"Ca, lấy được ở trên lầu." Vu Nguyệt Nguyệt thừa dịp Thu Nghiên đi làm cơm, len lén cho Vu Nguyên Nguyên xem hai cây ngân trâm mình giấu trong tay áo.
"Ừ, cất kỹ!" Vu Nguyên Nguyên nhướn nhướn lông mày, ý bảo Vu Nguyệt Nguyệt giấu đi.
Đồ vật của Thu người què kia, bọn họ lấy chính là coi trọng y!
Hai người ở nhà Thu Nghiên ăn một bữa no say, lại nghỉ ngơi thêm một lúc mới cáo từ rời đi, chờ bọn y vừa đi khuất tầm mắt Thu Nghiên liền lập tức đóng kín đại môn, tựa vào sau ván cửa bất động, trong ngực y vừa đắng lại vừa chát, vốn còn nghĩ rằng sau khi rời khỏi nơi kia sẽ vĩnh viễn không cần cùng những người đó đối mặt nữa.
Ai ngờ bọn họ thế nhưng lại tìm đến tận cửa.
Tuy rằng không biết mục đích hôm nay hai anh em kia đến, bất quá nếu bọn họ đã tới được đây, như vậy biểu thị khả năng sau này thúc thúc đến là rất lớn, y phải làm sao bây giờ?
Ngày hôm nay hai kẻ kia nhìn thấy một bàn mĩ vị, con mắt muốn phát ra lục quang luôn rồi, tướng ăn càng không cần nhắc đến, y đều bị dọa đến hoảng, lúc ăn cơm y căng thẳng đến mức vô thức quay lại những ngày xưa, chỉ dám gắp một ít rau xanh cùng nấm rừng để ăn, cá nướng thịt khô gà rừng nọ kia một miếng cũng chưa đụng được đến, toàn bộ bị hai người "đệ đệ" quét vào dạ dày.
Làm sao bây giờ?
Chuyện này phải nói với tướng công thế nào đây?
Thế nhưng mấy ngày gần đây con mồi tướng công bắt được đều rất ít, tiền kiếm được cũng không nhiều, đã sắp vào hè rồi, thời gian này chính là lúc giáp hạt, y không muốn khiến tướng công căng thẳng thêm, nhưng nếu không nói thì phải làm sao? Y có thể gạt tướng công sao?
Hơn nữa không biết nếu tướng công biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Phản đối bọn họ đến đây, hay hoan nghênh? Sẽ đối đãi với y thế nào?
Tâm Thu Nghiên không ngừng xoắn xuýt, y lẳng lặng ngồi bên bàn, cầm y phục của Mạc Thiên Hàm đang may dở ngây người.
Mạc Thiên Hàm hôm nay vẫn chỉ bắt ba con thỏ, trong bẫy rập trống không nhưng hắn cũng không quan tâm, lại đi xem mấy cây lão sâm, còn có cả linh chi ở chỗ sườn dốc, tất cả đều phát triển khỏe mạnh.
Trong ngực thầm tính, mấy con thỏ trong nhà đã bắt đầu nhổ lông ở bụng tự làm ổ, xem ra sắp sinh thỏ con rồi, cho nên kể cả không bắt được gì thì bọn họ cũng không cần lo lắng.
Trong nhà còn ngân phiếu một ngàn lượng bạc, thêm hơn hai trăm lượng bạc vụn nữa, cho dù hắn không tiếp tục lên núi săn thú thì từng đó cũng đủ để phu phu hai người an an ổn ổn sống vài năm.
Huống chi lúc Thái tử cáo biệt còn đưa cho hắn một khối lệnh bài, bảo nếu như gặp chuyện gì khó khăn chỉ cần vào huyện thành tìm ngân hàng tư nhân của Điền gia, đưa lệnh bài cho ông chủ Điền sẽ có người thay hắn giải quyết vấn đề. Hắn biết Điền gia này chắc chắn là người của Thái tử, thế nhưng hắn là thợ săn, phỏng chừng sẽ không có chuyện gì cần dùng đến tấm lệnh bài này, hắn cầm lấy lệnh bài nhưng không hề tính toán sử dụng, chỉ coi như giữ lại một vật gì đấy, để bao giờ nhớ đến vị đệ đệ từng sống chung gần ba ngày kia thì có cái đem ra nhìn.
Về đến nhà thấy cửa lớn đóng chặt, không thấy được thân ảnh đáng lẽ ra đang đứng ở cửa đợi hắn, tâm trạng hắn không hiểu sao có chút buồn bực cùng mất mát, đã thành thói quen mỗi khi về nhà đều thấy được y, đột nhiên hôm nay không có liền thấy không quen, tự giễu cười cười, nhanh như vậy đã không rời được phu lang rồi sao, thật mất mặt a.
"Nghiên Nhi? Nghiên Nhi ta về rồi!" Gõ gõ cánh cửa, Mạc Thiên Hàm ở ngoài cao giọng gọi Thu Nghiên.
"Nha!" Thu Nghiên cả kinh, vội vàng thả bộ y phục bị nắm đến nhăn nheo trong tay, hấp tấp chạy ra ngoài, chân của y không tốt, nói là chạy nhưng cũng không nhanh hơn được đi bình thường bao nhiêu.
Thật sự là không nên, y thế nào lại có thể đem tướng công nhốt ngoài cửa như vậy.
Mở cửa ra, hướng tướng công lên tiếng: "Tướng công, Nghiên Nhi đây." Thấy mấy con thỏ trên tay Mạc Thiên Hàm, vốn Thu Nghiên định kể hết mọi chuyện cho hắn giờ lại chần chừ không muốn nói, ngày hôm nay không bắt được nhiều, tướng công khẳng định không thoải mái, nhà bọn họ không có ruộng đất, tất cả chi tiêu trong nhà đều từ săn bắn mà ra, mùa này con mồi lại không nhiều, tướng công chắc chắn cũng rất lo lắng, hay là thôi đi, người nhà kia nói không chừng sẽ không trở lại nữa, dù sao bọn họ cách nơi này cũng rất xa, Thu Nghiên trong lòng tự tìm cớ.
"Xin lỗi tướng công."
"Sao đột nhiên lại nói xin lỗi a?"
"Nghiên Nhi không cố ý nhốt tướng công ngoài cửa đâu."
"Đứa ngốc này, có phải ngủ quên đúng không? Xuân mệt thu mỏi hè ngủ gật, đều là chuyện bình thường mà, lần sau đừng đem tướng công đóng cửa nhốt bên ngoài là được rồi, nếu không tướng công khóc cho ngươi xem." Nhìn thấy Thu Nghiên không có chuyện gì, chỉ là thần sắc có chút uể oải, Mạc Thiên Hàm quy kết cho thời tiết nóng bức cùng vài ngày trước Thu Nghiên ngủ không ngon mà ra, liền bỏ qua không để trong lòng, đỡ phu lang của mình vào nhà.
Danh sách chương