Hai người một mực tìm kiếm, cuối cùng vẫn không thấy.

"Này, sao lại như vậy?" Mắt Thu Nghiên đều đã đỏ đến sắp khóc.

"Không sao đâu, thế gian này a, ngươi càng muốn tìm càng không tìm được, chờ đến lúc ngươi quên rồi không chừng lại thấy nó xuất hiện." Không muốn để Thu Nghiên lo lắng, hắn lôi kéo Thu Nghiên vào phòng ngủ: "Đến đây, phu lang nhà ta muốn vào thành chơi sao có thể không ăn diện một chút? Tướng công chọn cho ngươi một cây trâm vàng nhé. Vàng óng ánh luôn!" Một bên đem Thu Nghiên ấn ngồi trước bàn trang điểm, một bên mở nắp hộp trang sức lớn nhất trên bàn, đây là chỗ bình thường Thu Nghiên hay cất những đồ thường đeo, bất quá mở nắp hộp ra hai người liền đồng thời trợn tròn mắt.

Bên trong ngoại trừ hai cây trâm gỗ ngay cả sợi lông chim cũng không có!

"Nhà chúng ta bị trộm sao?" Mạc Thiên Hàm nâng cằm lên tiếng.

Thu Nghiên liền choáng váng, ngây người, ngốc!

Hai phu phu bọn họ sống trong rừng trúc này bình thường có khách đến nhà thì cũng là mấy phu lang y quen biết trong thôn, hơn nữa mọi người đến cũng chỉ ở tầng dưới, rất ít lên đây, dù sao trên này là phòng ngủ nhà bọn họ, người lạ tiến vào chung quy đều là không hợp lẽ thường, mà tướng công y tuy hằng ngày lên núi hay vào thành nhưng y đi đứng không tốt nên cơ hồ không bước chân ra khỏi nhà.

Mà hiện tại đồ trong hộp trang sức của y không cánh mà bay!

Đúng rồi! Còn cả mảnh gấm! Cũng không tìm thấy! Đúng hay không cũng bị mất rồi?

Làm sao bây giờ?

Y một người lớn như vậy ngay cả một căn nhà cũng trông không nổi! Tướng công ở bên ngoài vất vả kiếm tiền y lại ở nhà làm mất đồ đạc.

"Tướng công! Tướng công làm sao bây giờ?" Nước mắt y lã chã rơi: "Huhu.. đều mất rồi! Miếng, miếng gấm khẳng định cũng mất rồi!.. Làm sao bây giờ?"

"A, a, đừng khóc a! Nghiên Nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc!" Mạc Thiên Hàm vẫn là lần đầu thấy Thu Nghiên khóc đến như vậy, cho dù lúc ở trên giường làm cái kia Thu Nghiên cũng chỉ là khóc nho nhỏ rầm rì mà không phải như hiện tại, giống như trời sập xuống vậy, vẻ mặt tuyệt vọng và bi ai của y sắp hù chết hắn rồi! Luống cuống tay chân lau nước mắt cho y thế nhưng nước mắt giống như chảy mãi không cạn, cả thân thể nho nhỏ cũng run rẩy không ngừng.

"Đừng khóc a phu lang! Tướng công van ngươi a!" Đem người ôm đến trên giường để y ngồi trên đùi mình: "Ngoan a! Kỳ thực tướng công bây giờ thực vui vẻ a!"

"..."

Thu Nghiên hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn tướng công, bao nhiêu thứ quý giá trong nhà đều mất rồi, tướng công nhà y sao lại vui vẻ?

"Được rồi, đồ vật mất thì cũng mất rồi, chỉ cần người lấy trộm đồ kia không động tới ngươi tướng công liền cảm tạ trời đất rồi! Vạn nhất người tới đối với ngươi lòng mang ác ý tướng công còn không khóc đến chết? Ngoan!" Nhẹ nhàng vỗ về thân thể đơn bạc của phu lang, khe khẽ an ủi người trong lòng.

"Hức, hức, thế nhưng, hức, đồ vật đều bị mất rồi!" Thu Nghiên khóc nức nở, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân thể cũng khẽ run.

"Nha, tiền tài là vật ngoài thân a! Bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền tiêu tai!"

"Nghiên Nhi thật vô dụng! Ô ô!" Nói chưa dứt lời lại khóc lên, y vừa khóc vừa nói: "Ngay cả nhà mình cũng không giữ được! Hu hu.. Nghiên Nhi làm mất đồ.."

"Đừng khóc a!" Hắn lấy tay lau nước mắt cho y, lau đến tay cũng ướt sũng một mảnh, không còn cách nào hắn liền rút vỏ gối trên giường tạm thời làm khăn lau nước mắt cho người trong lòng: "Đừng khóc, tướng công mua lại cho Nghiên Nhi nhé!"

"Ô ô.. Đừng.. Nghiên Nhi không muốn.. Giữ không được.. Cái gì cũng giữ không được.." Thu Nghiên khóc nức nở, trong lòng đau đớn vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện