Lần này tiến công Vô Sinh Quốc, nhờ vào cường giả vô danh giết Vô Sinh Ma Quân Kinh Vô Nhai, để trong quá trình Đông Hoàng Tử U nhất thống Vô Sinh Quốc thiếu đi rất nhiều trở ngại.
Mà bởi vì Đông Hoàng Tử U cũng tu luyện ma công, đối với Ma Đạo nàng lĩnh ngộ đến càng thêm khắc sâu. Lăn này tiến hành trấn áp và quét sạch giới võ đạo Vô Sinh Quốc cũng phi thường thuận lợi.
Cầm xuống Vạn Ma Quốc, nàng dùng ba ngày mới ổn định lại quốc gia đó. Mà cầm xuống Vô Sinh Quốc, nàng chỉ dùng hai ngày.
Nếu như so sánh quốc lực giữa Vô Sinh Quốc và Vạn Ma Quốc thì lần này có thể nói là tốc độ tiến quân như sấm sét.
"Không cần biết đối phương là ai, nếu như gặp mặt thì ta phải đích thân cảm ơn hắn một tiếng!”
Đông Hoàng Tử U yên lặng nghĩ. Nàng vốn là một người yêu ghét rõ ràng. Chuyến này Bắc Huyền Thiên chiến tranh với Vô Sinh Quốc, bởi vì cường giả vô danh đó mà số lượng người tử thương ít đi ít nhất trăm vạn.
Ân tình lớn như thế này đáng để được Huyền Băng Nữ Đế nàng cảm tạ một câu.
"Cứu mạng!"
Bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng tiếng kêu cứu.
Đông Hoàng Tử U chính là cường giả Đế Cảnh, ở xa mấy chục dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
"Phương hướng đông nam có tiếng kêu cứu, ngươi phái người đi xem một chút.” Nàng nói với Nhược Ảnh.
"Rõ!"
Nhược Ảnh lập tức phái một tên phó tướng tên là Võ Tuyền dẫn theo một đội nhân mã tiến đến xem xét tình huống.
Giờ phút này.
Trong một khu rừng cách đại quân Bắc Huyền Thiên ngoài năm mươi dặm. Năm nam tử cưỡi yêu thú cao lớn, tất cả đều cõng bao đựng tên, săn giết con mồi đang chạy trốn tứ phía trong rừng cây. Mà con mồi của bọn họ đều là người khoác da thú.
Xoát!
Thủ lĩnh là một thanh niên người mặc trường bào màu vàng óng tướng mạo anh tuấn, một tiễn bản ra, như là sao chổi xuyên thấu phía sau lưng con mồi ngoài trăm thước.
"Ha ha, thoải mái!"
Tào Nghị đắc ý ngửa đầu cười lớn một tiếng: "Săn giết người thú vị hơn là săn giết động vật nhiều!”
Một nam tử đứng bên cạnh hắn tên là Vương Thiên Hữu, cũng bắn ra một tiễn, xuyên thủng cái ót con mồi trước mặt
Sau đó nói: "Tào huynh, nếu như ngươi thích cái trò chơi này thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi”
"Dù sao bọn họ đều là người của Bắc Huyền Thiên, chúng ta muốn giết như thế nào thì giết như thế đó!"
Tào Nghị gật gật đầu: "Ừm, nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, ta nghe nói Huyền Băng Nữ Đế đó cá tính phi thường cường thế, đặc biệt bao che khuyết điểm"
"Nếu để cho nàng biết chuyện này sợ là chúng ta sẽ chịu không nổi!"
Vương Thiên Hữu lắc đầu nói: "Tào huynh ngươi quá lo lắng, nơi đây thuộc về biên cảnh Bắc Huyền Thiên, cho dù Nữ Đế cũng là ngoài tầm tay với a!"
"Còn nữa, giết mấy người của Bắc Huyền Thiên thì đã sao?"
"Ngoại công của ngươi chính là Thánh Chủ một 'rong số thập đại thánh địa Cửu Đỉnh Thiên chúng ta, Huyền Băng Nữ Đế có thể làm gì được ngươi chứ?"
Tào Nghị nghe vậy nghĩ nghĩ, cảm thấy Vương “Thiên Hữu nói có chút đạo lý.
Lần này, hẳn được Vương Thiên Hữu mời tới đây chơi trò chơi ngược sát trong quân đội này.
Lúc đầu, hẳn còn có chút gánh nặng trong lòng.
Nhưng sau khi nghe được Vương Thiên Hữu nói như vậy, hẳn cũng cảm thấy việc này không có gì lớn. Nơi này dã ngoại hoang vu, cho dù là Huyền Băng Nữ Đế đều ngoài tầm tay với.
Còn nữa, Vân Khiếu Tông nhà mình chính là tông môn lớn nhất Ứng Trạch Quốc Cửu Đỉnh Thiên. Ngoại công mình chính là Thánh Chủ Thanh Vũ Thánh Địa, hoàn toàn không cần phải sợ gì cả.
“Tiếp tục đi!"
Trong lòng nghĩ như vậy, Tào Nghị hứng thú tăng nhiều, giơ cung nỏ trong tay lên nhắm ngay một con mồi phía trước bản ra.
Bảnh!
Tiễn vừa bay đến một nửa, bị một đạo chân khí nổ thành bột phấn.
Tào Nghị quay đầu lại, nhìn thấy Võ Tuyền dẫn theo mười mấy binh sĩ Bắc Huyền Thiên phi tốc tới gần.
"Bắc Huyền Thiên Huyền Băng Quân?"
Tào Nghị liếc mắt một cái lập tức nhận ra phục sức của mấy người Võ Tuyền, lập tức mãnh kinh.
Huyền Băng Quân chính là Nữ Đế Đông Hoàng Tử U thân ngự đại quân.
Hắn là Nữ Đế ở gần đây hay sao? "Tào huynh, mau trốn!" Mấy người Vương Thiên Hữu cũng nghĩ đến chuyện này.
Tào Nghị gật gật đầu, lập tức lấy ra bản mệnh phi kiếm, hội tụ chân nguyên toàn thân, chém ra một kiếm về phía bọn người Võ Tuyền.
Ầm ầm ~
Kiếm khí kinh khủng nổ rừng cây thành một đống bừa bộn. Vô số đá vụn và khúc cây phóng lên tận trời, chặn con đường của mấy người Võ Tuyền.
Nhân cơ hội này, bọn người Tào Nghị và Vương Thiên Hữu vội vàng liều mạng khống chế yêu thú phi nước đại. Mà không chờ bọn họ xông ra khỏi rừng cây, phía trước đã xuất hiện một cô gái tóc bạc vóc người nóng bỏng.
Nhược Ảnh xoay người, con ngươi hẹp dài tách ra một đạo hàn ý: "Các ngươi cho là mình trốn được sao?"
...................................
Nhược Ảnh dựa vào tu vi Tôn Giả đỉnh phong, cường thế nghiền ép bọn người Thần Phách Cảnh Tào Nghị, Vương Thiên Hữu, đánh tất cả bọn họ rơi xuống đất.
Mấy người Tào Nghị nhịn không được trong lòng cảm thấy như thế. Chợt, bọn họ cúi đầu
Đông Hoàng Tử U chính là cường giả Đế Cảnh, lại thân cư hoàng vị, khí thế hùng hổ doạ người không giận tự uy.
Bọn người Tào Nghị chỉ là Thần Phách Cảnh, chỉ nhìn nàng một cái mà trong lòng đã cảm nhận được áp lực to lớn
Nhược Ảnh trở lại bên cạnh Đông Hoàng Tử U nói: "Bệ hạ, đã hỏi rõ ràng, những người này đều đến từ Cửu Đỉnh Thiên."
Mà bởi vì Đông Hoàng Tử U cũng tu luyện ma công, đối với Ma Đạo nàng lĩnh ngộ đến càng thêm khắc sâu. Lăn này tiến hành trấn áp và quét sạch giới võ đạo Vô Sinh Quốc cũng phi thường thuận lợi.
Cầm xuống Vạn Ma Quốc, nàng dùng ba ngày mới ổn định lại quốc gia đó. Mà cầm xuống Vô Sinh Quốc, nàng chỉ dùng hai ngày.
Nếu như so sánh quốc lực giữa Vô Sinh Quốc và Vạn Ma Quốc thì lần này có thể nói là tốc độ tiến quân như sấm sét.
"Không cần biết đối phương là ai, nếu như gặp mặt thì ta phải đích thân cảm ơn hắn một tiếng!”
Đông Hoàng Tử U yên lặng nghĩ. Nàng vốn là một người yêu ghét rõ ràng. Chuyến này Bắc Huyền Thiên chiến tranh với Vô Sinh Quốc, bởi vì cường giả vô danh đó mà số lượng người tử thương ít đi ít nhất trăm vạn.
Ân tình lớn như thế này đáng để được Huyền Băng Nữ Đế nàng cảm tạ một câu.
"Cứu mạng!"
Bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng tiếng kêu cứu.
Đông Hoàng Tử U chính là cường giả Đế Cảnh, ở xa mấy chục dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
"Phương hướng đông nam có tiếng kêu cứu, ngươi phái người đi xem một chút.” Nàng nói với Nhược Ảnh.
"Rõ!"
Nhược Ảnh lập tức phái một tên phó tướng tên là Võ Tuyền dẫn theo một đội nhân mã tiến đến xem xét tình huống.
Giờ phút này.
Trong một khu rừng cách đại quân Bắc Huyền Thiên ngoài năm mươi dặm. Năm nam tử cưỡi yêu thú cao lớn, tất cả đều cõng bao đựng tên, săn giết con mồi đang chạy trốn tứ phía trong rừng cây. Mà con mồi của bọn họ đều là người khoác da thú.
Xoát!
Thủ lĩnh là một thanh niên người mặc trường bào màu vàng óng tướng mạo anh tuấn, một tiễn bản ra, như là sao chổi xuyên thấu phía sau lưng con mồi ngoài trăm thước.
"Ha ha, thoải mái!"
Tào Nghị đắc ý ngửa đầu cười lớn một tiếng: "Săn giết người thú vị hơn là săn giết động vật nhiều!”
Một nam tử đứng bên cạnh hắn tên là Vương Thiên Hữu, cũng bắn ra một tiễn, xuyên thủng cái ót con mồi trước mặt
Sau đó nói: "Tào huynh, nếu như ngươi thích cái trò chơi này thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi”
"Dù sao bọn họ đều là người của Bắc Huyền Thiên, chúng ta muốn giết như thế nào thì giết như thế đó!"
Tào Nghị gật gật đầu: "Ừm, nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, ta nghe nói Huyền Băng Nữ Đế đó cá tính phi thường cường thế, đặc biệt bao che khuyết điểm"
"Nếu để cho nàng biết chuyện này sợ là chúng ta sẽ chịu không nổi!"
Vương Thiên Hữu lắc đầu nói: "Tào huynh ngươi quá lo lắng, nơi đây thuộc về biên cảnh Bắc Huyền Thiên, cho dù Nữ Đế cũng là ngoài tầm tay với a!"
"Còn nữa, giết mấy người của Bắc Huyền Thiên thì đã sao?"
"Ngoại công của ngươi chính là Thánh Chủ một 'rong số thập đại thánh địa Cửu Đỉnh Thiên chúng ta, Huyền Băng Nữ Đế có thể làm gì được ngươi chứ?"
Tào Nghị nghe vậy nghĩ nghĩ, cảm thấy Vương “Thiên Hữu nói có chút đạo lý.
Lần này, hẳn được Vương Thiên Hữu mời tới đây chơi trò chơi ngược sát trong quân đội này.
Lúc đầu, hẳn còn có chút gánh nặng trong lòng.
Nhưng sau khi nghe được Vương Thiên Hữu nói như vậy, hẳn cũng cảm thấy việc này không có gì lớn. Nơi này dã ngoại hoang vu, cho dù là Huyền Băng Nữ Đế đều ngoài tầm tay với.
Còn nữa, Vân Khiếu Tông nhà mình chính là tông môn lớn nhất Ứng Trạch Quốc Cửu Đỉnh Thiên. Ngoại công mình chính là Thánh Chủ Thanh Vũ Thánh Địa, hoàn toàn không cần phải sợ gì cả.
“Tiếp tục đi!"
Trong lòng nghĩ như vậy, Tào Nghị hứng thú tăng nhiều, giơ cung nỏ trong tay lên nhắm ngay một con mồi phía trước bản ra.
Bảnh!
Tiễn vừa bay đến một nửa, bị một đạo chân khí nổ thành bột phấn.
Tào Nghị quay đầu lại, nhìn thấy Võ Tuyền dẫn theo mười mấy binh sĩ Bắc Huyền Thiên phi tốc tới gần.
"Bắc Huyền Thiên Huyền Băng Quân?"
Tào Nghị liếc mắt một cái lập tức nhận ra phục sức của mấy người Võ Tuyền, lập tức mãnh kinh.
Huyền Băng Quân chính là Nữ Đế Đông Hoàng Tử U thân ngự đại quân.
Hắn là Nữ Đế ở gần đây hay sao? "Tào huynh, mau trốn!" Mấy người Vương Thiên Hữu cũng nghĩ đến chuyện này.
Tào Nghị gật gật đầu, lập tức lấy ra bản mệnh phi kiếm, hội tụ chân nguyên toàn thân, chém ra một kiếm về phía bọn người Võ Tuyền.
Ầm ầm ~
Kiếm khí kinh khủng nổ rừng cây thành một đống bừa bộn. Vô số đá vụn và khúc cây phóng lên tận trời, chặn con đường của mấy người Võ Tuyền.
Nhân cơ hội này, bọn người Tào Nghị và Vương Thiên Hữu vội vàng liều mạng khống chế yêu thú phi nước đại. Mà không chờ bọn họ xông ra khỏi rừng cây, phía trước đã xuất hiện một cô gái tóc bạc vóc người nóng bỏng.
Nhược Ảnh xoay người, con ngươi hẹp dài tách ra một đạo hàn ý: "Các ngươi cho là mình trốn được sao?"
...................................
Nhược Ảnh dựa vào tu vi Tôn Giả đỉnh phong, cường thế nghiền ép bọn người Thần Phách Cảnh Tào Nghị, Vương Thiên Hữu, đánh tất cả bọn họ rơi xuống đất.
Mấy người Tào Nghị nhịn không được trong lòng cảm thấy như thế. Chợt, bọn họ cúi đầu
Đông Hoàng Tử U chính là cường giả Đế Cảnh, lại thân cư hoàng vị, khí thế hùng hổ doạ người không giận tự uy.
Bọn người Tào Nghị chỉ là Thần Phách Cảnh, chỉ nhìn nàng một cái mà trong lòng đã cảm nhận được áp lực to lớn
Nhược Ảnh trở lại bên cạnh Đông Hoàng Tử U nói: "Bệ hạ, đã hỏi rõ ràng, những người này đều đến từ Cửu Đỉnh Thiên."
Danh sách chương