"A... chuyện này! Sao có thể như vậy được?" 

 Lần này Diệp U triệt để tuyệt vọng. 

 Đế Cảnh một kích toàn lực, đến chỗ Lâm Hiên thì giống như là một cơn gió thổi qua. 

 Đây là khái niệm gì? 

 Diệp U cảm thấy mình sống vạn năm, lần này bị phá vỡ thế giới quan thật. 

 Lúc này Lâm Hiên đột nhiên bạo khởi, một kiếm đâm xuyên qua tim Diệp U. 

 Trên gương mặt tuấn mỹ bừng bừng sát khí, cho dù Thị Huyết Ma Quân thấy cũng đáy lòng phát lạnh. 

 "Ngươi đắc tội nhầm người, biết không?" Lâm Hiên rút kiếm ra, một cước đá Diệp U ngã xuống đất. 

 "Ta không thể nhịn được nhất chính là có người gây bất lợi cho nữ nhi của ta!" 

 "Thật đáng tiếc, ngươi thành công chọc giận ta!" 

 "Cho nên ta sẽ không để cho ngươi chết thống khoái như vậy!" 

 Lâm Hiên thu kiếm, hai tay chụp cùng một chỗ, bóp ra một cái kim sắc pháp ấn huyền diệu. 

 "Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Diệp U quá sợ hãi. 

 Hắn cảm nhận được, kim sắc pháp ấn trong tay Lâm Hiên đang bóc linh hồn của hắn ra. 

 Lâm Hiên mỉm cười: "Cái này gọi là Phục Ma Trận, là khắc tinh trời sinh của Ma Đạo." 

 "Một khi bị nhốt, bảy hồn sáu phách sẽ lần lượt bị tháo rời ra, sau đó nghiền nát." 

 "Loại tư vị này nha... rất thoải mái!" 

 Nói xong, Lâm Hiên nhắm kim sắc pháp ấn ngay Diệp U, ném ra. 

 Hô ~ 

 Kim quang bạo khởi. 

 Một cái vòng tròn trận pháp hình trụ lập tức vây Diệp U ở trong đó. 

 Sau đó, trong trận xuất hiện vô số kim sắc Phạn văn. 

 Bọn chúng giống như là thuỷ triều, không ngừng cọ rửa thân thể Diệp U. 

 Mà Diệp U giống bị liệt hỏa thiêu đốt, đau đến không muốn sống, phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm. 

 Không bao lâu. 

 Bảy hồn sáu phách của hắn bị phân liệt từ bên trong nhục thân ra, tình cảnh thảm liệt khiến cho người ta tê cả da đầu. 

 Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn một lát, quay người rời khỏi đây. 

 Diệp U chết chắc, mà sau khi hắn chết, Vạn Ma Quốc cũng sẽ nhanh chóng suy sụp xuống. 

 Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện Lâm Hiên nên cân nhắc. 

 Chuyện hắn muốn làm là giết chết kẻ đứng sau màn là Diệp U, trả lại cho chúng nữ nhi một cuộc sống hòa bình. 

 "Lâm Hiên, cho dù ta chết đi thì ngươi cũng sẽ không tốt hơn! Sư tôn ta Vô Thủy Ma Quân nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!" 

 Diệp U phát ra một tiếng hò hét cuối cùng. 

 Lâm Hiên chạy tới cổng ngừng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Không quan trọng." 

 Búng tay một cái, Phục Ma Trận lập tức nổi điên, hoàn toàn xé Diệp U thành mảnh nhỏ. 

 Trở lại Thủy Tinh Cung. 

 Lâm Hiên tra xét bên ngoài tẩm cung một phen, thu trận pháp Nhất Diệp Chướng Mục, đồng thời bảo đảm không có để lại bất kỳ dấu vết gì. 

 "Đế phu, đã trễ thế như vậy ngài còn chưa ngủ?" 

 Lúc này, Phong Cấm Phàm bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Lâm Hiên. 

 Lâm Hiên quay người bình tĩnh nói ra: "Đêm nay không buồn ngủ, ra hóng gió." 

 "Rõ." Phong Cấm Phàm gật gật đầu: "Ta nghe được động tĩnh, còn tưởng rằng có người ngoài xông vào, hóa ra là ngài!" 

 Lâm Hiên mỉm cười: "Ừm." 

 Chỉ cần có hắn, sau này ai cũng không thể tuỳ tiện xông vào nơi này. 

 "Vậy thuộc hạ cáo từ, ngài nghỉ sớm một chút đi!" Sau đó Phong Cấm Phàm hành lễ rời khỏi. 

 Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng, Phong Cấm Phàm cũng biết quá muộn, may mắn có mình ở chung với bọn nhỏ. 

 Không suy nghĩ nữa, hắn quay người đi vào tẩm cung. 

 Trên giường, bốn tiểu nha đầu ngủ say. 

 Nhưng mà các nàng cũng không có an phận. 

 Lâm Hiên nghe được trong miệng Tuyền Hi mơ hồ kêu cha. 

 Tay nhỏ sờ trên giường, hình như đang tìm người. 

 Có thể thấy, cho dù ngủ thiếp đi thì các nàng cũng có thể cảm nhận được cha không ở bên cạnh mình. 

 "Những tiểu bảo bối này quá ỷ lại vào ta!" 

 Bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, Lâm Hiên nhẹ nhàng bò lên giường, dùng tay sờ lên cái đầu nhỏ của Tuyền Hi. 

 Tiểu nha đầu lập tức an phận, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không. 

 Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu hình như cũng cảm nhận được Lâm Hiên trở về. 

 Từng người lăn qua lăn lại trên giường, sau đó dời đến bên cạnh Lâm Hiên. 

 Giống con mèo nhỏ đáng yêu, co quắp trong ngực Lâm Hiên, an ổn thiếp đi. 

 "Xem ra sau này đúng là không thể tuỳ tiện bỏ lại các nàng vào buổi tối được." Lâm Hiên thấy thế, trong lòng không khỏi mềm nhũn. 

 ……………………………….. 

 Huyền Băng Cung, chính điện. 

 Đông Hoàng Tử U ngồi ngay ngắn trên Băng Phượng Thần Tọa, cúi nhìn một đám thần tử trên mặt tràn đầy vui sướng phía dưới. 

 "Đúng là đáng mừng, không ngờ được là một đêm trôi qua, quốc chủ Vạn Ma Quốc Trịnh Tùng lại chết!" 

 "Đúng đó, mà chỗ dựa sau lưng của hắn là Thị Huyết Ma Quân cũng không biết tung tích, xem ra cũng dữ nhiều lành ít." 

 "Đúng là giúp Bắc Huyền Thiên chúng ta một đại ân, cũng không biết là vị đại năng nào tiêu diệt bọn họ!" 

 ... 

 Nhìn thấy một đám thần tử vui mừng hớn hở, khóe miệng Đông Hoàng Tử U cũng nở một nụ cười nhẹ. 

 Cái chết của Trịnh Tùng, Thị Huyết Ma Quân biến mất, đối với Vạn Ma Quốc thì đúng là một đả kích trầm trọng. 

 Mà đối với Bắc Huyền Thiên thì đó chính là thiên đại tin vui. 

 Nhưng mà Đông Hoàng Tử U nhìn thấy không chỉ có bao nhiêu đó thôi đâu. 


 "Bệ hạ, Vạn Ma Quốc đã không có chủ tâm cốt, đã không tạo thành uy hiếp đối với Bắc Huyền Thiên chúng ta, vì sao chúng ta còn muốn xuất binh?" 

 "Bệ hạ, nhiều lần xuất binh với Thiên Ma Giới, thần lo lắng người trong thiên hạ sẽ cảm thấy Bắc Huyền Thiên chúng ta quá hiếu chiến!" 

 Thậm chí có mấy lão thần vốn là không phục Đông Hoàng Tử U, trong bóng tối trào phúng Đông Hoàng Tử U là người hiếu chiến. 

 Đông Hoàng Tử U đối mặt bọn họ chất vấn, bất động thần sắc nói ra: "Sở dĩ trẫm quyết định xuất binh lần nữa, có hai nguyên nhân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện