Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu nha đầu ngủ trên giường, đến giờ Tý, hắn phát hiện các tiểu nha đầu vẫn còn chưa ngủ. Tuyền Châu nghiêng người sang, dùng tay len lén vuốt vuốt tóc của mình. Tuyền Hi thì dựng thẳng ngón tay lên, chỉ lên bầu trời vẽ vòng trong. Tuyền Hàm ngón trỏ tay trái tay phải nhẹ nhàng chạm vào nhau. Tuyền Ấu chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường, đã sắp lăn đến chỗ bắp chân của Lâm Hiên. 

 Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Tuyền Châu, ngươi đang làm cái gì đó?" 

 Tuyền Châu quay qua nhìn Lâm Hiên, mỉm cười: "Cha, ta đang đếm xem tóc của mình có bao nhiêu sợi." 

 Lâm Hiên lại hỏi: "Tuyền Hi, ngươi đây?" 

 Tuyền Hi thả tay xuống nói ra: "Cha, ta đang nghĩ coi đến lúc nào ta mới có thể cưỡi ngôi sao bay đi." 

 "Tuyền Hàm, ngươi đang làm gì?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi. 

 Tuyền Hàm cười cười: "Cha, ta ngủ không được, cho nên đang tính toán." 

 Lâm Hiên vừa muốn mở miệng lần nữa thì cảm nhận được hai chân bị thứ gì đó đè lên. Ngẩng đầu nhìn lên, là Tuyền Ấu ngồi ở trên đùi của mình. Tuyền Ấu lung lay trái phải, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta là con lật đật, ta có lắc lư như thế nào cũng sẽ không ngã xuống." 

 "Những tiểu nha đầu này, biểu hiện đều rất khác thường!" Lâm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng. 

 Nhìn thấy biểu hiện vừa buồn cười vừa kỳ quái của các cô con gái của mình, hắn lập tức kết hợp tin tức từ bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ tìm ra được nguyên nhân khiến cho các nàng không ngủ được. Hóa ra những tiểu nha đầu này là do quen giường, đổi một chỗ khác thì không có ngủ được. 

 Đối với hài tử cái tuổi này mà nói, raatd ễ cảm thấy bất an trong hoàn cảnh lạ lẫm. Nhất là đối với giường mới và phòng mới, các nàng sẽ rất khó thích ứng. Cũng tạo thành nguyên nhân tại sao bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu đến bây giờ mà vẫn không ngủ được. Mắt thấy chúng nữ nhi muộn như vậy mà còn mở to mắt, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, đương nhiên Lâm Hiên rất là không nỡ. May mắn bên trong giáo trình vú em hoàn mỹ có biện pháp giải quyết tương ứng. 

 "Các bảo bối, có phải các ngươi bởi vì đổi chỗ cho nên chưa muốn ngủ đúng không?" Lâm Hiên ôn hòa hỏi. 

 "Ừm ừm!" 

 Bốn đôi mắt to lóe sáng đồng thời nhìn Lâm Hiên. 

 Lâm Hiên cười nói: "Vậy nếu như cha lấy phòng trong Thủy Tinh Cung chúng ta tới đây, các ngươi có thể ngủ được đúng không?" 

 Hắn nói như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu lập tức tràn ngập tò mò và hứng thú. 

 "Oa, như vậy cũng có thể sao?" 

 "Có bây giờ cha sẽ dẫn chúng ta lập tức bay trở về hay không?" 

 "Nếu như biến thành phòng của cha thì chúng ta sẽ lập tức ngủ!" 

 "Đúng đó! Đúng đó! Thật ra thì ta rất buồn ngủ!" 

 Nghe giọng nói non nớt của các tiểu nha đầu, Lâm Hiên nhất thời tình thương của cha bạo rạp: "Vậy thì tốt, cha lập tức làm cho các ngươi." 

 Hắn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng búng tay một cái, tạo ra một cái trận pháp mê hoặc cỡ nhỏ. 

 Hô ~ 

 Một đạo huyền quang hiện lên. 

 Các tiểu nha đầu kinh ngạc phát hiện trong chớp mắt hoàn cảnh bốn phía đã trở nên giống y như Thủy Tinh Cung. Cái ghế, cái bàn, vách tường, giường, cho dù lớn nhỏ đều hoàn toàn tương tự! Thậm chí loại cảm giác mềm nhũn trên giường đều giống y như giường của cha! 

 "Oa ~ thật thật thần kỳ!" 

 Các tiểu nha đầu tán thưởng không thôi. 

 "Cha, có thể nói cho ta ngươi làm sao mà làm được như vậy hay không?" 

 Lâm Hiên không nghĩ tới là làm như thế, chúng nữ nhi ngược lại càng thêm tỉnh táo, đều quấn lấy hắn hỏi vấn đề này. 

 Nhưng mà Lâm Hiên có biện pháp đối phó đám tiểu gia hỏa đáng yêu này. 

 "Chỉ cần bây giờ các ngươi đi ngủ, ngày mai cha sẽ nói cho các ngươi biết nguyên nhân." Lâm Hiên hướng dẫn từng bước. 

 "Tốt!" 

 Các tiểu nha đầu lập tức chôn hiếu kì sâu trong đáy lòng, ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ. Không bao lâu, hô hấp của các nàng trở nên vững vàng. Lâm Hiên cưng chiều mà nhìn bốn gương mặt mũm mĩm đáng yêu nói: "Ngủ muộn như vậy, ngày mai chỉ có thể rời giường trễ một chút." 

 ... 

 Đông Hoang, Linh Kiếm Sơn. 

 Núi này nguy nga hùng tráng, núi cao mười vạn trượng, xuyên thẳng vân tiêu, nhìn giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời. 

 Mà núi này chính là kiếm sơn nổi danh nhất Đông Hoang, tục truyền phía trên có tổng cộng mười vạn linh kiếm của thiên tài kiếm đạo vẫn lạc chôn tại đây. Có thể nói, núi này chính là một cái Kiếm Trủng vô cùng to lớn. Cho dù là cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được mười vạn linh kiếm mai táng trên núi phát ra kiếm khí lăng lệ. Mà so với mười vạn linh kiếm này, khiến cho người khác chú ý nhất chính là Nguyên Từ Kiếm Thai thâm tàng bất lộ. 

 Vì thấy Nguyên Từ Kiếm Thai hoặc là cướp đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai. Dưới Linh Kiếm Sơn, trời vừa hừng đông thì đã có hơn vạn tên người trong võ đạo đến từ Đông Hoang, thậm chí ở những địa giới khác trong Thương Long đại lục tụ tập. 

 Theo Nguyên Từ Kiếm Thai xuất thế tới gần, thảo luận có liên quan tới nó càng ngày càng nhiều, xôn xao. Mà theo chủ đề thúc đẩy, rốt cuộc là ai có thể có được chuôi cực phẩm Tiên Thiên Kiếm Thai này thì càng náo nhiệt hơn. 

 Không bao lâu. Một đạo bạch quang phá vỡ tầng mây, rơi vào trên sườn núi Linh Kiếm Sơn. Hắn chính là một nam tử tuấn mỹ chừng hai mươi tuổi, một bộ áo trắng, thân gánh một thanh Thanh Kiếm hơn trượng, khí thế bất phàm. 

 Mà có người biết hắn thì nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô. 

 "Là Đại sư huynh Thiên Toàn Thánh Địa Đông Hoang chúng ta, Lục Trường Sinh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện