Khi Tô Đường đang nói chuyện với Hỉ Thước thì Tuyên Tử tỉnh.

Nghe Thược Dược thông báo, Tô Đường vội vàng chạy vào phòng, nhìn thấy Tuyên Tử đang mím môi, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc. Tống Thế An ngồi bên cạnh, muốn ôm lại không biết ôm thế nào, muốn an ủi cũng không biết an ủi ra sao, vì thế, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, đều có vẻ rất khó khăn.

Thấy Tô Đường bước vào, Tống Thế An bất giác thở phào nhẹ nhõm, sau đó tránh người ra để chỗ trống cho Tô Đường, nhưng làm xong, hắn lại thầm thắc mắc — vì sao hắn cứ cảm thấy người phụ nữ này có thể đối phó được tất cả chuyện này nhỉ? Vừa nhìn thấy Tô Đường lo lắng bước tới, trong lòng Tuyên Tử cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt cứ thế rơi xuống không kiềm chế được nữa — từ nay về sau, nó là trẻ mồ côi rồi, không ai thương nó, huhuuh…

Ai ngờ, còn chưa tủi thân xong, thì Tô Đường đã quát to: “Khóc cái gì mà khóc! Ta còn chưa bị còn chọc tức phát khóc đây!”

Tuyên Tử ngẩn người, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Đường.

Tống Thế An cũng ngây ra — nàng làm trò gì thế?

Tô Đường đặt mông ngồi xuống giường, tức giận nói: “Uổng công ta làm đồ ăn ngon cho con, còn đưa con đi chơi, mà con lại đối xử với ta như vậy! Người ta chỉ tùy tiện nói một hai câu con đã tin, tay cũng không cho ta chạm vào, còn trốn ta. Ta là hổ hay là sói hả? Chúng ta có tình nghĩa đồng cam cộng khổ cơ mà?! Hừ, ta rất tức giận, thực sự rất tức giận! Ta bị con chọc giận đến phát khóc đây!”

Nói xong, Tô Đường lắc người, quay lưng về phía Tuyên Tử.

Nhìn nàng từng này tuổi rồi còn dỗi với trẻ con, Tống Thế An vô cùng xấu hổ, nhưng đến khi nhìn sang Tuyên Tử, lại phát hiện trong mắt thằng bé thoáng có vẻ áy náy.

Á? Sao lại thế?

Tô Đường vẫn còn ấm ức càu nhàu: “Hôm nay á, ta vốn còn định đưa người nào đó ra ngoài chơi. Bây giờ người nào đó hay quá rồi, xem ra còn ghét ta nữa, không muốn ra ngoài chơi cùng ta! Tự dưng lại đi nhảy xuống hồ, còn ngủ đến nửa ngày bỏ mặc ta thui thủi một mình! Đúng là đáng giận mà!”

Quay đầu nhìn thằng bé bằng ánh mắt ai oán, Tô Đường nói tiếp: “Nếu con không thích ta thì con cứ nói thẳng, con làm như vậy làm ta rất tổn thương! Ý tốt của ta bị con coi thành lòng lang dạ thú… Hu hu, người ta đau lòng chết đi được…” nói xong, hốc mắt Tô Đường cũng đỏ bừng như sắp khóc.

“Con là nam tử hán đại trượng phu thì có thể ức hiếp phụ nữ như thế à?! Hu hu hu…”

Thấy Tô Đường thật sự chảy nước mắt, Tống Thế An mơ hồ không hiểu ra sao — có phải vừa rồi cô nàng này bị lừa đá vào đầu không?! Nàng thế này là thật hay giả đây?!

Nghe Tô Đường oán trách, nhìn thấy bộ dạng đau lòng ấm ức của nàng, Tuyên Tử cũng ngồi không yên. Thằng bé nhích người, đưa đôi tay nhỏ bé ra ngây ngô lau nước mắt cho nàng, mếu máo nói: “Con không cố ý, mẹ đừng giận, không phải con không thích mẹ mà…”

Tô Đường tránh tay thằng bé, quay người không để ý tới thằng bé nữa, chỉ lẳng lặng ngồi nức nở.

Tuyên Tử khó xử nhìn Tống Thế An, Tống Thế An cũng khó xử nhìn lại thằng bé — hiện giờ chính hắn còn không biết tình hình trước mắt là thế nào mà…

Tuyên Tử cầu cứu mà không ai giúp đỡ, đành phải tự mình nhích tới sát người Tô Đường, nghiêng đầu ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng giận nữa, con cho mẹ xoa đầu này.”

Tô Đường liếc mắt nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của thằng bé, cố nhịn cười, tiếp tục bĩu môi nói: “Vậy sau này con có không thèm để ý đến ta nữa không?”

“Không ạ.” Tuyên Tử nhỏ giọng đáp.

“Vậy có còn dễ dàng bị người khác nói xấu gây chia rẽ nữa không?”

Tuyên Tử do dự một chút, sau đó ngẩng đầu kiên định đáp: “Không ạ!”

“Được, vậy chúng ta ngoéo tay, nói lời phải giữ lời đấy!” Tô Đường hung dữ nói, rồi đưa ngón út ra, chờ đến khi nhìn thấy Tuyên Tử móc ngón út nhỏ xinh vào tay mình, nàng mới tươi cười ra vẻ nửa cam lòng nửa không.

Tuyên Tử thấy nàng không giận nữa, cũng khẽ cười, nhưng chỉ nở một nụ cười rồi lại không cười được nữa, cậu cúi cái đầu nhỏ xinh xuống, chán nản nói: “Vậy nếu sau này người không thích con nữa thì làm sao bây giờ?” Nói xong, cậu lại nhìn thoáng quá Tống Thế An: “Phụ thân, con không phải con ruột của người…”

Nó không phải là con trai ruột của phụ thân, sau này phụ thân sẽ không thương nó như hiện giờ nữa.

Nhìn sắc mặt bi thương của Tuyên Tử, Tống Thế An đau lòng, đưa bàn tay to ra xoa đầu thằng bé, nói: “Không đâu.”

Tuyên Tử nghe vậy, ánh mắt u ám đi một chút, tuy cậu đã biết thân thế của mình, nhưng khi nghe chính “phụ thân” thừa nhận, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Tô Đường thấy thế, liền chọc chọc vào đầu Tuyên Tử nói: “Dù con không phải con ruột của cha mặt lạnh nhà con thì đã sao? Bây giờ con mới biết, còn hắn thì đã biết từ lâu rồi, nhưng không phải hắn vẫn đối xử với con như con ruột sao? Hả? Chẳng lẽ hiện giờ bị con biết rồi, sau này hắn sẽ ngược đãi con, ngày ngày chỉ cho con ăn bánh bao dưa muối với canh cải trắng, rảnh rỗi thì đánh con để luyện quyền cước sao?”

Nghe Tô Đường nghiêm túc thuyết giáo, rốt cuộc Tống Thế An cũng không nhịn được cười.

Tuyên Tử suy nghĩ, cũng cảm thấy có lý, liền ngượng ngùng cúi đầu.

Tô Đường trừng mắt lườm Tống Thế An một cái, tiếp tục nói với Tuyên Tử: “Con ấy, lo nghĩ lung tung! Chưa nói đến chuyện mặt lạnh sẽ không ngược đãi con, dù hắn có ăn gan hùm mật gấu mà có cam đảm ngược đãi con, bà đây sẽ tung một cước đạp hắn dính vào tường luôn. À không được, thân hình hắn thế kia mà dính vào tường thì chỉ sợ tường cũng sập mất, vậy ta sẽ đạp hắn bẹp dí dưới đất được không?”

Giỏi thật! Tống Thế An không cười nổi nữa, cô nàng này đã không biết chừng mực rồi, còn dám lôi cả hắn vào, đây không phải là đập nát hình tượng phụ thân nghiêm túc vĩ đại của hắn rồi hay sao?!

Tuyên Tử thấy mặt cha mình đen đi, vội kéo ống tay áo Tô Đường nói: “Đừng đạp phụ thân…”

Tống Thế An vui vẻ, ừ, con trai ngoan!

A, không phải, sao cứ cảm thấy là lạ nhỉ?!

Tô Đường biết nói tới đây, tâm trạng của Tuyên Tử cũng buông lỏng đến bảy tám phần rồi, có điều, nàng muốn phải thâu tóm được hai ba phần còn lại, nếu không, với tính cách nhạy cảm của Tuyên Tử, thì chắc chắn ngày nào đó sẽ lại bị tổn thương mất.

Nàng nghĩ rồi cúi đầu nói với Tuyên Tử: “Ta muốn nhờ con một chuyện!”

“Dạ?” Tuyên Tử ngẩng đầu, bị bộ dạng đột ngột nghiêm túc của nàng làm cho chẳng hiểu ra sao.

Tô Đường nhìn vào mắt thằng bé, nói: “Sau này, chắc chắn cha mặt lạnh kia của con sẽ sinh cho con đệ đệ muội muội, con là đại ca ca, phải chăm sóc tốt cho các em nhé? Con nhìn xem, cha mặt lạnh của con máu lạnh vô tình, không thấu tình đạt lý như vậy, chắc chắn sẽ không biết dạy trẻ con. Cho nên, ta giao nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này cho con! Đến lúc đó, nếu chúng nó không nghe lời, con cứ đánh cho ta! Hà hà…”

Chắc chắn mặt lạnh sẽ có con ruột của mình, nên so với việc để cho Tuyên Tử suy nghĩ nhiều rồi xa cách, thì chi bằng nói rõ trước để thằng bé biết trách nhiệm, để thằng bé tham dự vào, cùng với việc này là hơn!

Tuyên Tử nghe thấy vậy lại ngẩn người, há miệng nhìn về phía Tống Thế An, trong cái đầu nhỏ của thằng bé, đối với chuyện dạy đệ muội này, nó cảm thấy thật sự quá xa vời!

Trong lòng Tống Thế An cũng hơi lay động, người phụ nữ này sẵn sàng sinh con cho hắn ư?!

Chờ đến khi chạm tới ánh mắt trợn trừng của Tô Đường, Tống Thế An mới giật mình hoàn hồn, thật lòng nói với Tuyên Tử: “Ừ, sau này xin nhờ con!”

Được rồi, phụ thân đã giao trọng trách lên vai mình, Tuyên Tử nhất thời cảm thấy khí thê bốc lên tận trời xanh không thể chối từ, gật đầu lia lịa nói: “Con sẽ chăm sóc đệ đệ muội muội thật tốt!”

Nghĩ một lúc, cậu nhóc lại nghi hoặc nhìn Tô Đường: “Nhưng mà mẫu thân, con dạy đệ đệ muội muội, rồi còn mẫu thân làm gì?”

“A, ta à? Ta ấy à, thì ăn uống chơi bời, vui đùa rồi ngủ thôi. Ha ha ha ha…” Tô Đường cười gượng, có trời mà biết được lúc ấy nàng làm gì. Khi đó nàng và mặt lạnh đã mỗi người mỗi ngả từ nhiều năm rồi…

Ừ, mặt lạnh sẽ sinh rất nhiều con cái, nhưng cũng là sinh với người khác, chẳng liên quan gì đến nàng…

“À, đúng rồi.” Tô Đường chợt nghĩ đến chuyện gì, lại nói: “Hôm nay con chọc giận ta, đêm nay phải ngủ cùng ta.”

Chữa bệnh phải chữa dứt hẳn, đêm nay kéo Tuyên Tử ngủ cùng, tránh cho thằng bé nghĩ ngợi lung tung.

Tống Thế An và Tuyên Tử đều ngẩn người.

Tống Thế An thầm nghĩ, kéo Tuyên Tử ngủ cùng thì làm sao sinh đệ đệ muội muội cho thằng bé?

Tuyên Tử nghĩ, từ khi thằng bé bắt đầu có trí nhớ thì vẫn luôn ngủ một mình, thật ra thằng bé cũng rất muốn cùng ngủ với cha mẹ!

Đến khi lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Tô Đường, Tống Thế An đành quay đầu hùa theo: “Ừ, đêm nay ba người chúng ta ngủ cùng nhau.”

Lần này đến lượt Tô Đường trợn tròn mắt. Này này, ta vốn muốn để chàng ngủ thư phòng cơ mà!

Buổi tối, Tuyên Tử tắm rửa thơm phức chui vào giường Tô Đường, nhìn Tô Đường vỗ gối bên cạnh mình, cậu nhóc đi tới, cẩn thận nằm xuống.

Trong chăn rất ấm áp, người mẫu thân lại thơm thơm, tiểu Tuyên Tử hạnh phúc như sắp bay lên trời. Mà Tô Đường nhìn khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm như bánh bao của Tuyên Tử cũng rất thích thú ôm chầm thằng bé vào lòng. Vì thế, sau khi Tống Thế An rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy ngay tình trạng “quấn quít lại thành một đống” của hai “mẹ con” họ.

Nhìn Tô Đường cười đến híp mắt, lại nhìn Tuyên Tử cười xán lạn như mặt trời, khóe miệng Tống Thế An cũng nở một nụ cười nhẹ.

Chơi đùa vui vẻ một hồi, Tuyên Tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Tô Đường nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận cho thằng bé, rồi nói với Tống Thế An: “Chàng xem, thằng bé ngoan chưa này. Sau này dù chàng có sinh con khác, cũng không được để người ta bắt nạt nó đâu!”

Chắc chắn mặt lạnh sẽ không ngược đãi Tuyên Tử, nhưng ai mà biết hắn sẽ tái giá với dạng phụ nữ nào.

Tống Thế An nghe ra được ý tứ khác trong lời nói của Tô Đường, cảm thấy không biết nói gì — đến bây giờ nàng còn muốn đi đâu?!

Ba người, hai cái chăn. Vừa rồi, khi bảo Tuyên Tử chọn ngủ cùng chăn với ai, thằng bé quyết đoán chọn Tô Đường, hiện giờ đang ngủ say sưa bên trong.

Tuy giường rộng, nhưng Tống Thế An cũng không dám lộn xộn. Tuyên Tử quá nhỏ, hắn chỉ sợ vừa nghiêng người đã đè ngạt thở thằng bé mất. Hắn lại nhìn sang Tô Đường, nàng đang ngủ, cũng không nhúc nhích.

Đương nhiên Tô Đường không dám cử động lung tung rồi. Vừa rồi khi chơi với Tuyên Tử còn không để ý, bây giờ yên tĩnh mới cảm thấy đau bụng chết đi được, cuối cùng, nàng thật sự không chịu được nữa, liền hừ khẽ.

Nghe thấy động tĩnh của nàng, Tống Thế An nhỏm người dậy, lại nhìn sắc mặt cực kỳ không tốt của Tô Đường, liền nhíu mày hỏi: “Nàng sao thế?” Nhớ đến vết máu đáng nghi lúc sáng, giọng hắn càng trầm xuống: “Rốt cuộc là nàng bị thương thế nào?”

Tô Đường thấy hắn lại hỏi nữa, mệt mỏi lườm hắn một cái: “Bà đây bị nội thương!”

Nội thương? Tống Thế An nghi hoặc: “Nhưng rõ ràng nàng chảy máu mà!”

Giờ thì ngay cả sức để lườm hắn một cái Tô Đường cũng không có nữa: “Ta bị chàng chọc tức đến nội thương!”

“…”

Tô Đường càng ngày càng đau, trên trán toát mồ hôi lạnh, nàng xoa bụng nói: “Chàng lấy hộ ta bát nước đường đỏ trên bàn với.”

Tuy nước đường đỏ căn bản không có tác dụng với nàng, nhưng cũng có thể giảm bớt một chút.

Tống Thế An không biết tình trạng thế nào, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ rất khó chịu của nàng, hắn cũng không dám chậm trễ.

Tô Đường uống xong nằm xuống, vẫn đau đến mức rên hừ hừ.

Tống Thế An nhìn nàng vẫn xoa bụng, hỏi: “Bụng nàng bị thương à?”

Rốt cuộc Tô Đường cũng bùng nổ, vì cái quái gì mà cái mặt lạnh này cứ bị thương tới bị thương lui thế?! Hỏi gì mà hỏi lắm thế! Nàng tức giận nói: “Bà đây đến nguyệt sự! Nguyệt sự! Có hiểu không hả?! Chính là cái việc mà người phụ nữ nào cũng gặp mỗi tháng ấy! Sẽ chảy máu!!!”

Vì cái quái gì mà cái mặt lạnh này lại không biết chứ?!

“…” Rốt cuộc Tống Thế An cũng hiểu ra, khuôn mặt già lại đỏ bừng lên, nhìn cô nàng tiếp tục rên rỉ kia, hỏi: “Chuyện đó, rất đau sao?”

“Muốn biết thì chàng thử bị xem?” Tô Đường ấm ức nói, sau đó đấm xuống giường kêu lên: “Ông trời ơi, vì sao chỉ có phụ nữ có nguyệt sự, vì sao đàn ông các người không có? Bất công, quá bất công!!!”

Tay Tống Thế An cứng ngắc, khóe miệng run lên. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Giờ vẫn đau à?”

“Ừ.”

Nhìn nàng không ngừng xoa bụng, Tống Thế An lại hỏi: “Như vậy sẽ đỡ hơn à?”

“Ừ.” Tô Đường đau đến không nói được thành lời. Khi còn ở nhà, nàng đau bụng vì nguyệt sự, Hỉ Thước đều xoa cho nàng, xoa đến khi nàng ngủ quên đi là ổn rồi, nhưng ở đây thì nàng biết nhờ ai xoa chứ!

Tống Thế An nghĩ một chút, liền bế Tuyên Tử đặt vào tận bên trong giường, sau đó kéo Tô Đường vào trong chăn của mình, đưa bàn tay to ra chậm rãi xoa cho nàng.

Ngay khi bàn tay ấm áp mạnh mẽ thậm chí còn có thể cảm nhận được vết chai cứng chạm vào bụng mình, Tô Đường như bị sét đánh, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt không chút biến đổi của Tống Thế An đang xoa bụng cho nàng, miệng há hốc không nói được thành lời.

Hắn, hắn hắn uống nhầm thuốc à?

Khi Tống Thế An vén áo lên luồn tay vào, Tô Đường lập tức giãy dụa hỏi: “Chàng định làm gì?!” Lại định sàm sỡ ta à?!

Tống Thế An đen mặt: “Y phục cuộn vào xoa không tiện!”

Tô Đường quên cả cử động, rốt cuộc nàng cũng tin rồi, chắc chắn là mặt lạnh uống nhầm thuốc, nếu không thì sao có thể đối xử với nàng tốt như vậy chứ!

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà được hắn xoa như thế thật sự rất thoải mái!!! Bụng ấm lên, đau đớn cũng giảm dần!

Khi mà Tô Đường bắt đầu cảm thấy thoải mái, thì Tống Thế An bắt đầu không thoải mái. Bụng phụ nữ mềm mại trơn mịn, sờ vô cùng thoải mái, mà phía trên bụng, đương nhiên sờ sẽ càng thoải mái hơn.

Nhớ tới hai nơi tròn trịa kia, con rồng bên dưới của Tống Thế An lại ngẩng cao đầu. Hắn mạnh mẽ đè cảm xúc muốn đưa tay lên ngao du phía bên trên xuống, cũng cảm thấy tự mình mua dây buộc mình.

Tô Đường dần cảm nhận được tiếng hít thở hỗn loạn của người đàn ông bên cạnh. Nàng chỉ vừa khẽ nhúc nhích người đã đụng tới ngay chỗ nào đó cao vút cứng như sắt của hắn khiến nàng hoảng sợ: “Chàng định làm gì? Không được chơi trò thương bạc tắm máu đào đâu!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện