Cảm nhận một cách tính tể, nét mực trên tờ giấy Tuyên Châu này phóng khoáng không chút trói buộc thể hiện ở năm chữ: “Ngư dược thử thì hải” (Thời khắc cá vượt biển)
Nhìn bức tranh tổng thể, hẳn trên khung còn thiếu một câu đề phần hậu, nhưng không rõ tại sao người viết chỉ dừng lại ở năm chữ thì gác bút, nét cuối cùng để lửng một nét móc tựa như không cam lòng.
Từ khí độ ẩn hiện trên năm chữ này mà nói, nếu như người bình thường viết ra hẳn là không tệ, nhưng dưới sự quan sát của Ninh Khuyết thì năm chữ này thật sự lộ ra rất nhiều điểm chưa được, nhất là hắn vừa được đọc bút tích của rất nhiều bậc cao nhân, cho dù đây có thể chính là bút tích của Hoàng đế bệ hạ thì cảm giác của hắn cũng không hề thay đổi.
Nghĩ tới việc hôm nay vào cung vì mượn sách của các vị thư gia danh tiếng, Ninh Khuyết trong lòng thoáng suy ngẫm, thủ pháp của hắn lọt vào mắt xanh của Hoàng đế khiến hắn một bước lên mây, dù cho không được nhiều người chào đón, nhưng được nở mày nở mặt như thế này cũng đã không tệ.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, hắn chợt nghe một âm thanh tức giận từ ngự thư phòng phía xa truyền tới, thanh âm này hùng hậu hữu lực đặc biệt lộ ra sự tức giận, có điều do khoảng cách khá xa nên hắn chỉ có thể nghe được vài chữ rõ ràng.
- Ngu ngốc! Ngu ngốc!... Một đám ngu ngốc!
Hai chữ ngu ngốc được người nọ mắng ra cực kỳ mạnh mẽ, âm vang hữu lực, hùng hậu dồn dập như trống trận, thanh thúy như kích bàn.
Trong ngự thư phòng, Ninh Khuyết đứng như trời trồng, hai chữ “ngu ngốc” hệt như từ “thiên ngoại” truyền tới khiến hắn không khỏi cảm thấy ngây dại, nội tâm cảm thấy thân thiết không khỏi khiến hắn thầm nghĩ không biết vị Tổng quản đại nhân nào lại mắng ra hai chữ “ngu ngốc” có vài phần giống mình như vậy
Hoàng cung Đại Đường là chốn trang nghiêm ra sao, coi như là quyền hành ngập trời Tổng quản thái giám cũng không dám dùng âm thanh lớn như vậy để mắng chửi người khác, huống hồ âm thanh vừa rồi lại đến từ chính điện.
Ninh Khuyết không rõ lắm phân bố kiến trúc trong hoàng cung, đương nhiên là hắn cũng không thể biết ngự thư phòng từ trước đến giờ thủ vệ nghiêm mật như thế nào, thế nhưng “Điện Chính Sự” lại quá gần Ngự Thư Phòng nên hắn có thể nghe được vô số câu “ngu ngốc”, ở đây tuy không thể nhìn nhưng có thể nghe thấy được rõ ràng.
...
...
Bên trong Điện Chính Sự là các ngọc trụ được ôm lấy bởi các điêu khắc hình rồng uốn lượn, thiên nữ tán hoa, ngồi bên tay trái long ỷ là một vị phu nhân cung trang mỹ mạo chừng ba mươi tuổi, nàng mặt mày tú lệ, mỉm cười đầy nét xinh đẹp và khí độ, đôi môi hơi dày mím chặt đi kèm một vẻ kiên nghị, từ đồ trang sức, quần áo hình phượng trên người nàng có thể đoán ra đây là Hoàng hậu nương nương của Đại Đường.
Ngồi bên trái long ỷ là một vị thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mắt nàng lúc này đang hướng xuống, hai ngón tay mảnh khảnh đang phân trà, thiếu nữ này dung nhan thanh lệ kết hợp với thần sắc yên tĩnh thể hiện ra một loại khí chất ung dung, đôi má vốn phơi nắng thảo nguyên trở nên hơi sạm sau mấy mươi ngày đã trở lại trắng nõn. đây đúng là tứ công chúa Đại Đường Lý Ngư.
Ngồi ở giữa hoàng hậu cùng công chúa là một vị nam tử trung niên với đầu tóc đen được buộc một cách đơn giản sau ót, trên người nam tử này vận một kiện áo choàng rộng thùng thình, thanh âm thì ôn hòa hữu lực khiến lòng người tin tưởng, thế nhưng khi nói tới hai chữ kia thì âm điệu lập tức biến đổi, tựa như mây giăng ùn ùn phủ khắp nơi, thanh âm như sấm vang vọng khắp cung điện.
Phía dưới long ỷ, quỳ ở trên mặt đất là hơn mười tên quan viên, mấy người này đầu cúi sát, thân thể run nhẹ, khuôn mặt đặc biệt lộ ra sự hổ thẹn cùng sợ hãi, ngay cả sắc mặt hai vĩ lão thần với tư cách là Thân vương điện hạ lúc này cũng cực kỳ khó coi.
Từ trước đến nay Đại Đường đều không đề cao quy củ trong thế tục, mặc dù là nghị sự, kết giao giữa quân thần hằng ngày cũng không cần quỳ lạy cùng dập đầu, chỉ cần hành lễ (trường ấp – xá dài, lạy dài), nhất là đối với một vị hoàng đế nổi danh nhân từ như hiện nay thì đối với việc bàn chính sự trong điện, quân thần gặp nhau thường xuyên đôi khi việc hành lễ cũng được bãi miễn.
Thế nhưng hôm nay vị quân vương nhân từ này lại đột nhiên bộ lộ sự phẫn nộ tột cùng, quần thần Đại Đường rốt cuộc nhận ra rằng bình thường bệ hạ không muốn bọn hắn quỳ vì ngài vui vẻ, đến khi bệ hạ thực sự tức giận lên thì Điện Chính Sự liền trở thành một nơi thật đáng sợ.
Nam tử trung niên ngồi bên trên ỷ chính là hoàng đế Đại Đường, Hạo Thiên, người quyền lực nhất thế tục. Hắn liếc nhìn xuống đám đại thần đang quỳ rạp trên nền điện lạnh lẽo, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một nét đùa cợt, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua từng người một, Trung đô đốc, Thượng đô đốc, đại tướng Hoài Hóa, đây đều là các lão thần trong quân bộ, Hữu thượng thư, Trung ti thị lang, thiếu gia Hộ bộ Kinh Triệu Duẫn, Hoàng môn thị lang, hai pho tượng lớn tại Trường An, ngoài ra còn các lão gia hỏa, các vị thân đệ đệ đang ngồi trên ghế đối với chuyện này rốt cuộc biết được bao nhiêu.
- Một bang phái có thể cầm giữ được sinh ý đường sông, có thể di lương giải khố là vì sao? Các ngươi đều là quan to trong triều, quản sự trong phủ các ngươi chỉ cần nói một câu không biết bao nhiêu người sợ hãi, dựa vào cái gì Triều Tiểu Thụ lại dám không nghe lời các ngươi? Các ngươi là một đám ngu ngốc sao? Chẳng lẽ chưa bao giờ tự hỏi nguyên nhân sao? Hoàng đế Đại Đường nhìn đám đại thần phía dưới tựa nhi nhìn một đám tử tôn hỗn trướng, tay phải vuốt vừa vuốt nơi ót, nơi hắn cảm thấy có chút nhức nhối, phẫn nộ cùng thất vọng khiến hắn xúc động tới mức nghẹn ngào muốn cười to một tiếng. Hắn trừng mắt, tay vịn chặt đống văn kiện quát:
- Các ngươi muốn biết phía sau đệ nhất bang phái Trường An là ai thì hiện tại đã biết, là trẫm đấy, có phải hay không có cảm giác đây là điều ngu ngốc nhất trên thế giới hả?”
- Ngư Long bang! Ngư Long bang! Các ngươi đều đã đọc đủ loại thi thư, đủ chuyện quan trường lại đều chưa từng nghĩ tới bốn chữ “ngư long tiềm phục” sao? Nếu không phải là ý trẫm, cả Trường An này liệu có ai dám dùng cái tên đó? Các ngươi làm trẫm rất thất vọng, không phải là vì bọn ngươi bỏ qua luật pháp mà hà hiếp dân chúng, mà là thất vọng về sự ngu ngốc của các ngươi. Ngu ngốc! Chuyện đơn giản như thế mà qua nhiều năm như vậy đều không thể hiểu thấu, các ngươi không ngu ngốc thì là ai gì!.
Thành Trường An, đêm xuân mưa …. Mặc dù cuối cùng thành công biết được át chủ bài của Hướng Tiếu Thụ nhưng mà át chủ bài này vừa hiện ra lập tức khiến cho gió mây tan biến vì sự cường đại quá mức của nó, nó cường đại tới mức chỉ cần một câu cũng đủ đem tất cả mọi người trở thành ngu ngốc, và bây giờ đã bắt đầu tiến hành tính sổ với mọi người.
Đám đại thần đang quỳ gối trên điện khổ sở không cách nào tả xiết, thầm nghĩ lại, quả nhiên nhiều năm qua không ai phát hiện ra Ngư Long bang có bất kỳ quan hệ gì với nội cung, vả lại bệ hạ dù gì cũng là chân long thiên tử, Ngư Long bang thì tựa như một con cá trích nhỏ trong sông lớn Trường An, địa vị hai bên cách xa nhau ngàn vạn dặm, hoàn toàn không cùng một thế giới, như vậy làm sao ai có thể nghĩ ra sự liên hệ trong đó đây?
Việc này giống như sư gia trong phủ huyện làm khó một tên làm bếp. Đến cuối cùng cả đám sư gia gặp họa, bảo kê tên làm bếp kia lại chính là Thượng Thư bộ hộ, vấn đề ở chỗ là có sự bảo kê như vậy thì sao hắn lại đi làm bếp nơi cái huyện nha bé tí này.
Nếu như Hướng Tiếu Thụ là người quen cũ của bệ hạ khi ngài còn tại dân gian, cả hai đều có cảm tình cùng nhau, vậy thì tại sao những năm này hắn phải một mực hành tẩu trong cái nơi đen nhúa, thị phi này, chỉ cần một câu của bệ hạ, mấy cái chức quan tứ, ngũ phẩm ở cả nước đều khong thiếu. Lại còn bảo đám Vương gia, đại thần là ngu ngốc, rõ ràng là bệ hạ thuần túy đem chúng ta chơi đùa cho thành ngu ngốc thì có.
Quỳ gối trên nền nhà lạnh lẽo, bất an ngồi trên ghế, mấy bị đại thần quyền quý Đại Đường lúc này đều ôm trong người một bụng bực tức nhưng không ai có can đảm nhảy ra tranh chấp cùng vị đang ngồi trên long ỷ kia.
Đối với mấy vị đại nhân vật trong đế quốc mà nói, việc tranh thủ thu phục Lão Triều Xuân Phong Đình là một chuyện, kết quả lại đụng phải ngọn núi lớn nhất thiên hạ, trong nội tâm tất nhiên sẽ cho là không may, mấu chốt ở đây chính là thuộc hạ của bọn họ phụ trách thực hiện việc này không những vận dụng các thế lực triều đình, thậm chí còn cả quân đội, điều này rõ ràng đã động chạm tới điểm mấu chốt của hoàng đế.
Việc này nên kết thúc như thế nào đây?
Nhìn bức tranh tổng thể, hẳn trên khung còn thiếu một câu đề phần hậu, nhưng không rõ tại sao người viết chỉ dừng lại ở năm chữ thì gác bút, nét cuối cùng để lửng một nét móc tựa như không cam lòng.
Từ khí độ ẩn hiện trên năm chữ này mà nói, nếu như người bình thường viết ra hẳn là không tệ, nhưng dưới sự quan sát của Ninh Khuyết thì năm chữ này thật sự lộ ra rất nhiều điểm chưa được, nhất là hắn vừa được đọc bút tích của rất nhiều bậc cao nhân, cho dù đây có thể chính là bút tích của Hoàng đế bệ hạ thì cảm giác của hắn cũng không hề thay đổi.
Nghĩ tới việc hôm nay vào cung vì mượn sách của các vị thư gia danh tiếng, Ninh Khuyết trong lòng thoáng suy ngẫm, thủ pháp của hắn lọt vào mắt xanh của Hoàng đế khiến hắn một bước lên mây, dù cho không được nhiều người chào đón, nhưng được nở mày nở mặt như thế này cũng đã không tệ.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, hắn chợt nghe một âm thanh tức giận từ ngự thư phòng phía xa truyền tới, thanh âm này hùng hậu hữu lực đặc biệt lộ ra sự tức giận, có điều do khoảng cách khá xa nên hắn chỉ có thể nghe được vài chữ rõ ràng.
- Ngu ngốc! Ngu ngốc!... Một đám ngu ngốc!
Hai chữ ngu ngốc được người nọ mắng ra cực kỳ mạnh mẽ, âm vang hữu lực, hùng hậu dồn dập như trống trận, thanh thúy như kích bàn.
Trong ngự thư phòng, Ninh Khuyết đứng như trời trồng, hai chữ “ngu ngốc” hệt như từ “thiên ngoại” truyền tới khiến hắn không khỏi cảm thấy ngây dại, nội tâm cảm thấy thân thiết không khỏi khiến hắn thầm nghĩ không biết vị Tổng quản đại nhân nào lại mắng ra hai chữ “ngu ngốc” có vài phần giống mình như vậy
Hoàng cung Đại Đường là chốn trang nghiêm ra sao, coi như là quyền hành ngập trời Tổng quản thái giám cũng không dám dùng âm thanh lớn như vậy để mắng chửi người khác, huống hồ âm thanh vừa rồi lại đến từ chính điện.
Ninh Khuyết không rõ lắm phân bố kiến trúc trong hoàng cung, đương nhiên là hắn cũng không thể biết ngự thư phòng từ trước đến giờ thủ vệ nghiêm mật như thế nào, thế nhưng “Điện Chính Sự” lại quá gần Ngự Thư Phòng nên hắn có thể nghe được vô số câu “ngu ngốc”, ở đây tuy không thể nhìn nhưng có thể nghe thấy được rõ ràng.
...
...
Bên trong Điện Chính Sự là các ngọc trụ được ôm lấy bởi các điêu khắc hình rồng uốn lượn, thiên nữ tán hoa, ngồi bên tay trái long ỷ là một vị phu nhân cung trang mỹ mạo chừng ba mươi tuổi, nàng mặt mày tú lệ, mỉm cười đầy nét xinh đẹp và khí độ, đôi môi hơi dày mím chặt đi kèm một vẻ kiên nghị, từ đồ trang sức, quần áo hình phượng trên người nàng có thể đoán ra đây là Hoàng hậu nương nương của Đại Đường.
Ngồi bên trái long ỷ là một vị thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mắt nàng lúc này đang hướng xuống, hai ngón tay mảnh khảnh đang phân trà, thiếu nữ này dung nhan thanh lệ kết hợp với thần sắc yên tĩnh thể hiện ra một loại khí chất ung dung, đôi má vốn phơi nắng thảo nguyên trở nên hơi sạm sau mấy mươi ngày đã trở lại trắng nõn. đây đúng là tứ công chúa Đại Đường Lý Ngư.
Ngồi ở giữa hoàng hậu cùng công chúa là một vị nam tử trung niên với đầu tóc đen được buộc một cách đơn giản sau ót, trên người nam tử này vận một kiện áo choàng rộng thùng thình, thanh âm thì ôn hòa hữu lực khiến lòng người tin tưởng, thế nhưng khi nói tới hai chữ kia thì âm điệu lập tức biến đổi, tựa như mây giăng ùn ùn phủ khắp nơi, thanh âm như sấm vang vọng khắp cung điện.
Phía dưới long ỷ, quỳ ở trên mặt đất là hơn mười tên quan viên, mấy người này đầu cúi sát, thân thể run nhẹ, khuôn mặt đặc biệt lộ ra sự hổ thẹn cùng sợ hãi, ngay cả sắc mặt hai vĩ lão thần với tư cách là Thân vương điện hạ lúc này cũng cực kỳ khó coi.
Từ trước đến nay Đại Đường đều không đề cao quy củ trong thế tục, mặc dù là nghị sự, kết giao giữa quân thần hằng ngày cũng không cần quỳ lạy cùng dập đầu, chỉ cần hành lễ (trường ấp – xá dài, lạy dài), nhất là đối với một vị hoàng đế nổi danh nhân từ như hiện nay thì đối với việc bàn chính sự trong điện, quân thần gặp nhau thường xuyên đôi khi việc hành lễ cũng được bãi miễn.
Thế nhưng hôm nay vị quân vương nhân từ này lại đột nhiên bộ lộ sự phẫn nộ tột cùng, quần thần Đại Đường rốt cuộc nhận ra rằng bình thường bệ hạ không muốn bọn hắn quỳ vì ngài vui vẻ, đến khi bệ hạ thực sự tức giận lên thì Điện Chính Sự liền trở thành một nơi thật đáng sợ.
Nam tử trung niên ngồi bên trên ỷ chính là hoàng đế Đại Đường, Hạo Thiên, người quyền lực nhất thế tục. Hắn liếc nhìn xuống đám đại thần đang quỳ rạp trên nền điện lạnh lẽo, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một nét đùa cợt, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua từng người một, Trung đô đốc, Thượng đô đốc, đại tướng Hoài Hóa, đây đều là các lão thần trong quân bộ, Hữu thượng thư, Trung ti thị lang, thiếu gia Hộ bộ Kinh Triệu Duẫn, Hoàng môn thị lang, hai pho tượng lớn tại Trường An, ngoài ra còn các lão gia hỏa, các vị thân đệ đệ đang ngồi trên ghế đối với chuyện này rốt cuộc biết được bao nhiêu.
- Một bang phái có thể cầm giữ được sinh ý đường sông, có thể di lương giải khố là vì sao? Các ngươi đều là quan to trong triều, quản sự trong phủ các ngươi chỉ cần nói một câu không biết bao nhiêu người sợ hãi, dựa vào cái gì Triều Tiểu Thụ lại dám không nghe lời các ngươi? Các ngươi là một đám ngu ngốc sao? Chẳng lẽ chưa bao giờ tự hỏi nguyên nhân sao? Hoàng đế Đại Đường nhìn đám đại thần phía dưới tựa nhi nhìn một đám tử tôn hỗn trướng, tay phải vuốt vừa vuốt nơi ót, nơi hắn cảm thấy có chút nhức nhối, phẫn nộ cùng thất vọng khiến hắn xúc động tới mức nghẹn ngào muốn cười to một tiếng. Hắn trừng mắt, tay vịn chặt đống văn kiện quát:
- Các ngươi muốn biết phía sau đệ nhất bang phái Trường An là ai thì hiện tại đã biết, là trẫm đấy, có phải hay không có cảm giác đây là điều ngu ngốc nhất trên thế giới hả?”
- Ngư Long bang! Ngư Long bang! Các ngươi đều đã đọc đủ loại thi thư, đủ chuyện quan trường lại đều chưa từng nghĩ tới bốn chữ “ngư long tiềm phục” sao? Nếu không phải là ý trẫm, cả Trường An này liệu có ai dám dùng cái tên đó? Các ngươi làm trẫm rất thất vọng, không phải là vì bọn ngươi bỏ qua luật pháp mà hà hiếp dân chúng, mà là thất vọng về sự ngu ngốc của các ngươi. Ngu ngốc! Chuyện đơn giản như thế mà qua nhiều năm như vậy đều không thể hiểu thấu, các ngươi không ngu ngốc thì là ai gì!.
Thành Trường An, đêm xuân mưa …. Mặc dù cuối cùng thành công biết được át chủ bài của Hướng Tiếu Thụ nhưng mà át chủ bài này vừa hiện ra lập tức khiến cho gió mây tan biến vì sự cường đại quá mức của nó, nó cường đại tới mức chỉ cần một câu cũng đủ đem tất cả mọi người trở thành ngu ngốc, và bây giờ đã bắt đầu tiến hành tính sổ với mọi người.
Đám đại thần đang quỳ gối trên điện khổ sở không cách nào tả xiết, thầm nghĩ lại, quả nhiên nhiều năm qua không ai phát hiện ra Ngư Long bang có bất kỳ quan hệ gì với nội cung, vả lại bệ hạ dù gì cũng là chân long thiên tử, Ngư Long bang thì tựa như một con cá trích nhỏ trong sông lớn Trường An, địa vị hai bên cách xa nhau ngàn vạn dặm, hoàn toàn không cùng một thế giới, như vậy làm sao ai có thể nghĩ ra sự liên hệ trong đó đây?
Việc này giống như sư gia trong phủ huyện làm khó một tên làm bếp. Đến cuối cùng cả đám sư gia gặp họa, bảo kê tên làm bếp kia lại chính là Thượng Thư bộ hộ, vấn đề ở chỗ là có sự bảo kê như vậy thì sao hắn lại đi làm bếp nơi cái huyện nha bé tí này.
Nếu như Hướng Tiếu Thụ là người quen cũ của bệ hạ khi ngài còn tại dân gian, cả hai đều có cảm tình cùng nhau, vậy thì tại sao những năm này hắn phải một mực hành tẩu trong cái nơi đen nhúa, thị phi này, chỉ cần một câu của bệ hạ, mấy cái chức quan tứ, ngũ phẩm ở cả nước đều khong thiếu. Lại còn bảo đám Vương gia, đại thần là ngu ngốc, rõ ràng là bệ hạ thuần túy đem chúng ta chơi đùa cho thành ngu ngốc thì có.
Quỳ gối trên nền nhà lạnh lẽo, bất an ngồi trên ghế, mấy bị đại thần quyền quý Đại Đường lúc này đều ôm trong người một bụng bực tức nhưng không ai có can đảm nhảy ra tranh chấp cùng vị đang ngồi trên long ỷ kia.
Đối với mấy vị đại nhân vật trong đế quốc mà nói, việc tranh thủ thu phục Lão Triều Xuân Phong Đình là một chuyện, kết quả lại đụng phải ngọn núi lớn nhất thiên hạ, trong nội tâm tất nhiên sẽ cho là không may, mấu chốt ở đây chính là thuộc hạ của bọn họ phụ trách thực hiện việc này không những vận dụng các thế lực triều đình, thậm chí còn cả quân đội, điều này rõ ràng đã động chạm tới điểm mấu chốt của hoàng đế.
Việc này nên kết thúc như thế nào đây?
Danh sách chương