"Vị Thành xa không?"

"Rất gần Khai Bình."

"Thế Khai Bình ở đâu này?"

"Cách Vị Thành rất gần."

"Được rồi, ta biết nơi đó là biên ải, bất quá trước khi tới biên ải, Ninh Khuyết ngươi ở đâu?"

"Trong núi."

"Núi nào?"

"Mân Sơn."

"Mân Sơn rất lớn đi?"

"Nói nhảm."

"Vậy trước Mân Sơn thì sao?"

"..."

"Trước đó thì sao?"

"Ưm... Khi đó tuổi còn nhỏ, không nhớ rõ lắm, ta chỉ biết là ta là cô nhi."

Đối thoại giữa cơn say tiến hành bên lan can dưới tình trạng Ninh Khuyết rượu vào mồm miệng không rõ, tư duy hỗn loạn, thế nhưng Tư Đồ Y Lan vẫn cố chấp hỏi tới hỏi lui, rốt cục không còn cách nào tiếp tục xâm nhập thêm được nữa, bèn cầm lấy khăn ướt dùng sức xoa xoa trán, oán hận trừng mắt nhìn gã thiếu niên say ngã trên bàn, thầm nghĩ đây gọi là chuyện gì a.

Đúng vào lúc ấy, Thủy Châu Nhi vừa nãy lâm thời có việc rời đi giờ đã quay lại, hòa tan xấu hổ nơi này, nàng nhíu mày liếc mắt nhìn ót Ninh Khuyết một cái, nhịn không được lắc lắc đầu, nâng hắn trở dậy, tay phải cầm một chiếc khăn lông ướt thay hắn đắp trán, sau đó cười nhìn phía Tư Đồ Y Lan khan giọng nói: "Tư Đồ tiểu thư, tửu lượng của hắn không được tốt cho lắm."

Tư Đồ Y Lan còn chưa kịp mở miệng cười nhạo, Ninh Khuyết nằm nghiêng trong lòng Thủy Châu Nhi bỗng tỉnh lại, đầu hắn một quãng mơ hồ, dường như cảm thấy mặt mình dán vào một chỗ đầy đặn mát lạnh trơn nhẵn, theo bản năng giơ hai tay ôm sát thắt lưng người nào đó, dùng sức kề mặt càng gần chút, còn cọ cọ.

Nhũ hoa đẫy đà của Thủy Châu Nhi bị thiếu niên ác thú vị ấn có chút biến hình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hương vị thanh tú bích ngọc, cực kỳ hiếm thấy hiện lên mấy tia xấu hổ đầy quyến rũ, nhàn nhạt ửng hồng.

Tư Đồ Y Lan nhìn Ninh Khuyết híp nửa mắt nằm trong lòng Thủy Châu Nhi, nhìn ngón tay tặc tử của hắn lần lần mò mò vào bên trong vạt áo cô nương, sau đó bắt đầu tiến đến nơi nào đó, không khỏi căm tức bất đắc dĩ ngẩng đầu che trán, cũng thuận tiện che luôn mắt mình. Nàng chung quy là quý nữ phủ tướng quân Vân Huy thành Trường An, cái gọi là tìm vui chốn thanh lâu chẳng qua chỉ xem như dạo chơi thanh nhã, nơi nào gặp qua có người cư nhiên thật sự dám đảm đương mặt mũi bản thân bày ra cử chỉ đùa giỡn? Đương nhiên nàng biết Ninh Khuyết bị nàng trút rượu, sắp say đến mức bất tỉnh, chỉ sợ ngay cả mình ôm là thắt lưng hay thân dương liễu, cọ là ngực hay bánh bao lớn đều không thể phân biệt, thế nhưng nàng vẫn là một vị thiếu nữ chưa chồng —— cho dù là thiếu nữ chưa chồng nổi tiếng gan to phóng khoáng ở thành Trường An —— quả thật có chút khó có thể thừa nhận khung cảnh trước mắt, dưới sự xấu hổ tức giận, nàng đứng lên giơ một tay kéo Ninh Khuyết bứt ra, tiếp tục rót rượu không ngớt.

Ninh Khuyết mơ hồ cảm giác được có người muốn tiếp tục chuốc rượu mình, nơi nào cam chịu, ôm chết thắt lưng Thủy Châu Nhi không chịu buông tay, bàn tay thò vào dưới áo không ngừng xoa bụng mềm mại trơn láng của nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu nói nhảm, gì mà thế này sướng hơn uống rượu nhiều, ta không bao giờ uống rượu nữa.

Thủy Châu Nhi bị hắn sờ nhột không ngừng cười khanh khách, vội vàng nâng tay áo che môi, cười giận nói: "Sờ nữa cần phải cho bạc đấy."

Ninh Khuyết gục dưới ngực nàng, mơ hồ đáp: "Đệ đệ của tỷ hiện tại cũng là người có thân gia hai ngàn lượng bạc, lẽ nào thiếu chút bạc ấy? Hòa thượng sờ được chẳng lẽ ta sờ không được, độ một khắc xuân tiêu thì đã sao?"

Thủy Châu Nhi nghe lời này vốn có chút oán giận, nhưng nghe hai chữ hòa thượng cũng là đầu đầy sương mù, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tư Đồ Y Lan xin giúp đỡ, Tư Đồ Y Lan xòe ra hai tay căm tức nói: "Ta nào biết đây là cái gì mê sảng?"

Ngay sau đó ngón tay nàng hơi dùng sức, tóm lấy vạt áo trước của Ninh Khuyết, mạnh mẽ nhấc hắn lên vài phân, tiến đến trước mặt hắn lớn tiếng nói: "Uống đã rồi thì nhanh về nhà đi, chẳng lẽ ở nhà không có ai chờ ngươi?"

Không biết là bị gió đêm bên lan can thổi lâu hay là bị Tư Đồ Y Lan lay dữ, hoặc giả từ ngữ mấu chốt nào đó trong những lời kia xúc động linh hồn nhỏ bé mẫn cảm trong đầu Ninh Khuyết, chỉ thấy thân thể hắn đột nhiên cứng đờ rồi dần dần tỉnh táo lại, mở to cặp mắt vô thần nhìn cảnh đêm bên ngoài lan can, thì thào nói: "Đúng vậy, trong nhà còn có người chờ."

ikienthuc.org

Tư Đồ Y Lan và Thủy Châu Nhi cô nương liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, hai ngàn lượng bạc thân gia Ninh Khuyết nói lúc trước kết quả từ đâu mà đến, hoàn toàn không phải trọng điểm các nàng quan tâm, các nàng vui sướng là hai người rốt cục không cần phải cùng nổi điên với vị nhà giàu mới nổi này nữa.

Thế nhưng vượt ngoài dự kiến của hai người, Ninh Khuyết thoáng lung lay đứng dậy, tránh khỏi tay Tư Đồ Y Lan, nhẹ nhàng tránh Thủy Châu Nhi muốn nâng hắn, thất tha thất thểu đi vào trong lâu, cướp lấy bút lông từ phòng sổ sách, xé xuống một tờ giấy trong sổ, nghiêng nửa người dựa vào bục bên cạnh, mắt say lờ đờ mê man viết theo lối chữ thảo, sau đó nói: "Thay ta đưa đến số 47 ngõ Lâm."

Thủy Châu Nhi bước lại gần xem, chỉ thấy trên giấy sổ sách kia viết vài từ cực ngoáy, giàn chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, nét này liền với nét kia không rõ ràng, nếu không cẩn thận phân biệt, căn bản nhìn không ra trên đó viết cái gì —— "Tang Tang thiếu gia ta hôm nay uống say sẽ không trở về ngủ ngươi nhớ uống sạch canh gà hầm còn thừa trong nồi."

...

...

Ninh Khuyết là cái tên bề ngoài ôn hòa bên trong cực kỳ tự chủ lãnh tĩnh, rất rõ ràng bản thân tửu lượng cực kém, cho nên ngày thường trừ bỏ thời điểm đối ẩm cùng Tang Tang, cực hiếm khi nào uống rượu quá độ đến mức phát sinh cục diện không thể khống chế, nhưng tình huống lúc này có chút bất đồng, hắn hôm nay thực sự rất cao hứng, cao hứng đến nỗi nếu không có rượu trợ hứng sẽ cảm thấy mất mát.

Nơi bắt nguồn của sự vui sướng phát ra từ tận đáy lòng này không hề liên quan chút gì đến buổi thanh lâu dạ ẩm phong nguyệt khôn cùng đêm nay, cũng không hề liên quan chút gì đến các đồng học thư viện nhân lúc tuổi trẻ tùy ý cuồng hoan này cả, thuần túy là vì hắn thấy được lời nhắn trên trang giấy bạc trong nhà sách cũ, dưới ánh mặt trời mùa hạ ấm áp, hắn mơ hồ thấy được phương hướng cánh cửa dẫn tới thế giới diệu kỳ kia, hơn mười năm đau khổ tìm kiếm trong tuyệt vọng, rốt cục thấy được một con đường sáng, thử hỏi trên đời này còn có chuyện gì thích hợp hơn chuyện này, còn có thời gian gì thích hợp hơn lúc này để một hồi cuồng túy?

Thủy Châu Nhi thấy bộ dáng say rượu vung tay thực đáng yêu của hắn, nhịn không được nở nụ cười, giúp hắn đỡ lấy cánh tay trái, lắc đầu nói: "Đừng uống nữa, ta nán một lát rồi sẽ gọi phu xe dẫn ngươi về nhà."

Ninh Khuyết nhẹ nhàng nắm tay nàng, lòng bàn tay ẩm ướt tràn đầy mồ hôi, mới biết được câu say rượu tâm sáng nghe rất có đạo lý, híp mắt che dấu khẩn trương của mình, ra vẻ trấn định nói: "Tối nay sẽ không về."

"Đồng học tụ hội uống mừng, ngươi cứ như vậy không tốt." Thủy Châu Nhi cười trêu chọc nói: "Phong nhã còn đâu?"

Ninh Khuyết nương theo men rượu gượng nói: "Ta chính là gã binh lính dày dạn đến từ biên ải, nào biết phong nhã là gì, tỷ tỷ yêu dấu, đêm nay dung tục cùng ta một phen thì đã làm sao?"

"Đừng có thừa dịp say giả điên, đến lúc tỉnh lại rồi hối hận." Thủy Châu Nhi cười nhạo nói: "Nếu là ngày thường tỉnh táo, đừng nói một phen, cho dù ba bận thì đã sao?"

Ninh Khuyết híp mắt say lờ đờ liên tục xua tay, cười ngây ngô nói: "Khó mà làm được, việc này phải cần ba tục* a." (*ba tục: dung tục, đê tục, mị tục)

"Ta nghe không hiểu ba thứ mê sảng này." Tư Đồ Y Lan nhíu mày, che trán đè nén cảm giác say quay cuồng dưới bụng, nói: "Ninh Khuyết, nếu ngươi muốn quậy phá, có thể chọn ngày khác được không?"

Ninh Khuyết miễn cưỡng đứng thẳng người, lạy dài thi lễ nói: "Tư Đồ tiểu thư, đây chính là nơi ngài đã chọn, nếu đổi thành ngày khác, ta thật đúng không có can đảm bồi tiếp một vị cô nương dạo thanh lâu."

Tư Đồ Y Lan nhất thời không nói gì, hai mắt oán hận trừng hắn, thầm nghĩ ngươi còn biết hầu một vị cô nương dạo thanh lâu? Nếu vậy mọi người nghe một chút tiểu khúc, nhìn điệu múa người Hồ nói chuyện nghệ thuật nhân sinh không phải rất tốt, hà tất phải muốn những chuyện thế này?

May mắn nàng không nói ra miệng, bằng không lại sẽ trêu đến một đoạn châm chọc của Ninh Khuyết về sự khác biệt giữa nữ thanh niên văn nghệ với nữ thanh niên bình thường chính là ở trình tự phát triển sự vật khác nhau.

Thủy Châu Nhi cô nương cười nhìn Ninh Khuyết, đồng tình nói: "Ninh Khuyết à, có vẻ ngươi đã quên một việc, ngày đó Giản đại gia đã nói không cho bất luận kẻ nào tiếp ngươi, ngươi có thể đi đâu dung tục?"

Thủy Châu Nhi vừa dứt lời, liền thấy một vị tiểu tỳ nữ gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo bưng bát canh cỏ đuôi cá giải rượu xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt cô nàng tỳ nữ Tiểu Thảo bên người Giản đại gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, nói: "Giản đại gia lên tiếng ai cũng không được để hắn uống nữa, còn Ninh Khuyết ngươi, uống ngay bát canh giải rượu này, xong rồi lập tức đi tắm rửa, tẩy đi mùi hôi trên người, theo ta lên lầu, Giản đại gia có chuyện muốn hỏi ngươi."

Hội thoại trong tiểu thuyết thường dùng một kiểu câu để hình dung phong phạm làm việc của cao thủ, đó chính là: nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa dứt lời, chỉ thấy... Tỳ nữ Tiểu Thảo xuất hiện liền rất có loại phong phạm cao thủ này, lời nói của nàng cũng rất có hiệu lực cao thủ, một lời đã ra, các học sinh thư viện đang nóng lòng muốn thử liền bị các cô nương bên cạnh khuyên ngăn, bản thân Ninh Khuyết càng là ủ rũ buông lỏng bầu rượu vừa cướp được đến tay, cả sảnh đường bất chợt yên tĩnh.

Trong thời gian Ninh Khuyết đi rửa mặt tỉnh rượu, nhóm học sinh thư viện trong lâu tự nhiên khó tránh khỏi tiếp tục nghị luận chuyện mới xảy ra, nhất là những học sinh Trường An biết thân phận Giản đại gia, càng là nhịn không được say sưa giảng thuật với nhóm đồng học bí văn nào đó trong cung đình, đoạn truyền kỳ Đại Đường năm nào đó, vì thế mọi người càng thêm tò mò màn lúc trước.

Bên cạnh lan can vẫn thanh tĩnh như cũ, Tư Đồ Y Lan và Kim Vô Thải sau khi nhẹ giọng nói với nhau hai câu đã lần nữa tới đứng bên cạnh Thủy Châu Nhi cô nương gần đó, tò mò nhìn nhân vật phong nguyệt kiệt xuất đô thành này, nhẹ giọng hỏi: "Cho dù coi như Ninh Khuyết may mắn lọt vào pháp nhãn của Giản đại gia, nhưng bất luận là cô hay Lục Tuyết tỷ, với địa vị hiện thời của mình, các cô đều không cần tận lực lấy lòng hắn làm gì cả, cho nên ta rất ngạc nhiên đây là tại sao?"

"Ninh Khuyết ban đầu bị lừa vào lâu vốn là một chuyện thú vị, đêm đó Giản đại gia đã nói rõ các cô nương trong lâu không được tiếp hắn, mấy thanh lâu khác trong thành Trường An ngược lại thôi đi, nhưng cô nương trong lâu chúng ta khẳng định không ai dám làm trái ý Giản đại gia, thế mà hắn vẫn thường đến chỗ chúng ta, việc này nói lên cái gì?"

Sóng mắt Thủy Châu Nhi cô nương lưu chuyển, mỉm cười nhẹ giọng đáp: "Việc này thuyết minh chàng thiếu niên đến nói chuyện phiếm này nọ với các cô nương chúng ta chính là để nói chuyện phiếm, mà những người như chúng ta đây, kỳ thực cũng đều rất muốn đơn thuần nói chuyện phiếm cùng người."

Tư Đồ Y Lan lấy tay chống cằm, tựa vào cạnh lan can như có chiều đăm chiêu.

Thủy Châu Nhi mỉm cười tiếp tục nói: "Chúng ta thích nói chuyện phiếm với hắn, là bởi ngày thường chúng ta nói chuyện phiếm đều không thể căn cứ suy nghĩ bản thân thuần túy nói chuyện, lúc nào cũng phải nghĩ làm sao nói đùa cho vị ngự sử này cao hứng, vị thị lang kia vui vẻ. Mà Ninh Khuyết thích nói chuyện phiếm với chúng ta, là vì tận trong xương hắn có áp lực, cần thả lỏng bằng việc nói chuyện phiếm, hiện tại xem ra chỉ có nói chuyện phiếm cùng loại cô nương như chúng ta đây, tại loại địa phương nơi chúng ta này, mới có thể khiến hắn chân chính thả lỏng."

Chân mày Tư Đồ Y Lan nhăn lại, đôi mắt tràn đầy tò mò thiếu nữ: "Hắn có thể có áp lực gì?"

"Ta không biết cuộc sống của Ninh Khuyết có vấn đề gì, nhưng ta biết khẳng định có vấn đề." Thủy Châu Nhi dần dần thu liễm tươi cười, thương tiếc nói: "Ninh Khuyết trong mắt các ngươi chính là gã thiếu niên bình tĩnh giản dị, nhưng chỉ có những kẻ tủi thân duyệt tẫn phong trần như chúng ta đây mới có thể nhìn ra phần đáng thương cất giấu bên trong người hắn."

Cuối cùng vị cô nương hồng bài Trường An này nhẹ giọng nói: "Mặt khác, ta cũng là cô nhi không mẹ không cha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện