“Các đại thần cũng sắp thượng triều rồi.” Thái Diêm run giọng nói, “Giấy không gói được lửa, ta cũng đã nói, luôn sẽ có lúc chúng ta phải chết.”
“Ngươi không phải muốn buông tay sao?” Lông mi của Lang Tuấn Hiệp hơi giương lên, nhìn chằm chằm biểu tình của Thái Diêm, nghiêm túc nói, “Những chuyện đã qua ngươi vẫn luôn muốn buông bỏ, đây chính là lúc.”
Thái Diêm hít sâu một hơi, có chút do dự, Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Hàn Tân tìm ngươi, ngươi đã ước định cái gì với hắn?”
Thái Diêm cũng không biết Lang Tuấn Hiệp và Đoạn Lĩnh đã đạt thành loại hiệp nghị gì, nhưng lúc này Phùng Đạc đã bị bắt lại, hắn bị giam lỏng, Lý Diễn Thu cũng đã chết, Tạ Hựu hẳn là đã đứng về phía Đoạn Lĩnh. Hắn ngoại trừ tin tưởng Lang Tuấn Hiệp đã không còn lựa chọn nào khác.
“Hàn Tân muốn ta xác nhận, Mục tướng gia là người bày mưu cho ta giả mạo Thái tử.” Thái Diêm nói, “Đoạn Lĩnh nếu xuất hiện, ta liền thừa nhận y thật sự là Đoạn Lĩnh, chỉ là y từng cho ta biết y kỳ thực cũng không phải nhi tử của Lý Tiệm Hồng, chỉ là một đứa bé giả mạo do ngươi ôm về mà thôi.”
Lang Tuấn Hiệp nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Thái Diêm thấy y cười, trong mắt rõ ràng mang theo tiếu ý, nói: “Ta dạy cho ngươi một câu, đến lúc đó ngươi chỉ cần làm theo, Đoạn Lĩnh nhất định sẽ đáp ứng buông tha tính mạng của ngươi, để ngươi quay về phương bắc.”
Trước khi trời sáng là thời khắc tối tăm nhất, chưa đến bình minh bên ngoài ngọ môn đã là ngựa xe nhộn nhịp, đêm thu u ám, mái ngói bên ngoài Văn Anh điện cũng kết lại một tầng sương dày.
Đây là nơi bá quan nghỉ ngơi để chuẩn bị tảo triều, canh hai đêm qua, Chinh bắc quân đã thông tri đến từng trạch viện của bá quan về việc lâm triều hôm nay.
Hàn Tân đã khống chế nội thành liên tiếp mấy ngày, dư luận Giang Châu xôn xao, tên đã lên dây hết sức căng thẳng. Cũng không ít quan viên suy đoán, Hàn Tân liệu có thể nhân cơ hội bức Thái tử thoái vị để Thái hậu lâm triều, tướng quân nhiếp chính.
Trong thời điểm này, Tạ Hựu cố ý lại thoái lui khỏi nội thành, còn án binh bất động, nếu thật sự xảy ra xung đột, tất cả các quan viên đều trở thành con tin. Hôm nay chỉ có thể khẩn cầu lịch đại Đế quân Đại Trần trên trời có linh, phù hộ cái triều đình đã cực kỳ bấp bênh chao đảo này.
Hàn Tân nắm giữ được toàn bộ quan viên và sỹ tộc tử đệ ở Giang Châu cũng tức là đã bắt được mạch máu của Đại Trần. Suốt mấy hôm nay, cả đám quan văn đều ủ rủ như gà đợi làm thịt, chen chúc bất an đợi ở trong lòng, hốt hoảng nhìn quanh tìm hiểu tình thế, không có thời khắc nào dám thả lỏng phớt lờ.
Văn thần soán vị mặc dù lục đục với nhau nhưng vẫn tuần hoàn theo quy tắc mưu sỹ, cho dù Mục Khoáng Đạt muốn giết người cũng phải thận trọng thêu dệt tội danh; nhưng đổi thành võ tướng mưu phản, hậu quả tuyệt đối phi thường kinh khủng. Lịch đại các đời, mỗi gã võ quan tay cầm trọng binh một khi nhập chủ Hoàng thành đều sẽ đại khai sát giới.
“Ngài nói, Hàn tướng quân liệu có…” Hộ bộ Thượng thư thấp giọng nói.
“Suỵt.” Lập tức có người cắt đứt lão, nói, “Tai vách mạch rừng, Lô đại nhân, ít nói ít sai.”
Các văn quan đều đã đợi trong điện, tình huống vẫn giống như trước kia, thái giám dâng trà hầu hạ, không bao lâu sau liền nghe tiếng chuông truyền quần thần tiến vào đại điện nghị sự.
“Đợi Tô lão đến rồi hẳn nói.” Lại có người nhỏ giọng xì xào, “Nơi này có bao nhiêu người? Hàn Tân tuyệt đối không dám làm bậy, cho dù hắn hiện tại không cần hộ giá giang sơn cũng không thể không cố kỵ đến thanh danh hậu thế đi!”
“Ai, chuyện đều đã làm, còn cố kỵ cái gì thanh danh hậu thế?”
“Theo ta thấy!” Một người phẫn nộ đến cực điểm nói, “Loạn thần tặc tử, họa loạn triều đình! Văn võ bá quan, chạy đã chạy, tránh đã tránh nhưng lại không ai dám nói một câu! Vì sao không cầm kiếm vào triều, cùng hắn liều mạng một phen?!”
Người nói chuyện chính là Tiến sỹ cùng năm với Đoạn Lĩnh, đạt được Đình thí đệ nhất danh, Tằng Vĩnh Nặc. Tằng Vĩnh Nặc đã được phóng ra ngoài một năm đảm nhiệm chức Ngự sử Dương Châu, sau đó trở về Giang Châu nhập vào Ngự sử đài. Lại trùng hợp vào ba ngày trước, khi Hàn Tân nhập chủ Hoàng thành, sư phụ của Tằng Vĩnh Nặc, tiền nhiện Ngự sử đại nhân đã cuồng nộ mắng to Hàn Tân mưu triều soán vị, bị bắt ra ngoài điện đánh sáu mươi trượng, đêm đó sau khi về nhà cũng đi đời nhà ma.
Hiện tại ai dám đảm nhiệm ghế Ngự sử liền định trước kết cục mất đầu, Tằng Vĩnh Nặc không những không chạy trái lại còn mặc vào quan phục, từ nửa đêm đã bắt đầu dâng hương tắm rửa, tay cầm ngọc hốt[1] chuẩn bị hôm nay chịu chết giữa triều đình. Hiện tại y giận mà mở miệng, bá quan đều bị chê trách đến mặt không ánh sáng.
“Lưu được núi xanh sợ gì không củi đốt.” Thanh âm của Tô Phiệt truyền đến, mọi người liền đứng dậy hành lễ.
“Ngự Sử đại nhân.” Tô Phiệt hướng về Tằng Vĩnh Nặc, nói, “Nhân sinh trừ chết ra không còn đại sự sao? Ngài chết liền đồ một cái thống khoái, ngài chết rồi cũng đạt được anh danh muốn đời, nhưng những việc còn lại phải làm sao bây giờ? Thế nào cũng cần một người đứng ra thu dọn.”
“Thu dọn?” Tằng Vĩnh Nặc nói, “Từ ngày đầu tiên triều đình dời về Giang Châu đều vẫn không ngừng thu dọn, đến nay đã dọn dẹp được cái gì? Chư vị nhìn xem, hiện tại đúng là còn không bằng tình thế năm đó khi Triệu Khuê nhập Tây Xuyên.!”
“Tằng đại nhân xin bớt giận.”
Một thanh âm vang lên, mọi người lập tứ im lặng đồng loạt nhìn ra ngoài điện.
Đoạn Lĩnh cởi ái choàng xuống, nói: “Lần này lâm triều, Hàn Tân hẳn là không dấy lên được đại sự gì, chư vị cứ yên tâm.”
“Vương Sơn!”
Đoạn Lĩnh vừa xuất hiện, trên mặt mọi người đều để lộ biểu tình đề phòng.
“Cấu kết với nhau làm việc xấu!” Tằng Vĩnh Nặc nói, “Thân là Thám hoa đương trường, ngươi lại…”
Vẫn chưa dứt lời, Đoạn Lĩnh đã giơ tay lên ngăn cản, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Hoàng Kiên đâu?”
“Hắn ở trong cung.” Tần Húc Quang nói, “Vương Sơn, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có tin tức gì sao?”
Đoạn Lĩnh thấy Tần Húc Quang hướng về phía mình cười cười liền nhớ đến cái đêm trước khi mình rời kinh đi nhậm chức, bốn người bọn họ đều từng ở Thiên hạ đệ nhất mỳ đàm luận thế cục trước mắt.
“Đây là một kiện chứng cứ ta mang đến.” Đoạn Lĩnh lấy ra phần bài thi từng được giấu trong vỏ kiếm của Vũ Độc giao cho Tằng Vĩnh Nặc, nói, “Chứng cứ này liên quan đến khí số Đại Trần, giao cho ngươi. Thứ này không chừng đến khi lâm triều có thể phát huy tác dụng.”
“Đây là cái gì?” Tằng Vĩnh Nặc tiếp nhận hai tờ bài thi, quần thần liền tụ tập đến bên cạnh y.
Vũ Độc đi theo phía sau Đoạn Lĩnh vẫn luôn nhấc cao đề phòng, sợ rằng lại xảy ra việc phi tang chứng cứ, một tay đặt lên chuôi kiếm, thời thời khắc khắc nhìn phản ứng của mọi người.
“Đây là chữ của Thái tử.” Tô Phiệt đáp, “Đây là…”
“Bài thi năm đó của Thượng kinh học đường.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta đoạt được từ tay người Nguyên hai phần quyển trục, trong đó có môt phần là thủ bút của Thái tử hiện tại, nhưng tên đề trên triện ấn lại là ‘Thái Diêm’.”
Trong điện một mảnh tĩnh mịch, bàn tay cầm bài thi của Tằng Vĩnh Nặc không ngừng run rẩy.
“Một phần khác, lại đề tên là ‘Đoạn Lĩnh’.” Đoạn Lĩnh nói, “Cái tên này có ý vị thế nào, mọi người hẳn là đã tự rõ trong lòng.”
Năm đó khi Thái Diêm trở về quả thực đã từng báo cho chúng thần cái tên đã từng sử dụng ở Đoạn gia, gọi là ‘Đoạn Lĩnh’, hiện tại tên và chữ viết trên bài thi lại nói rõ đây căn bản là hai người. Nói cách khác, từ bút tích biểu hiện, vị Thái tử này cũng không phải ‘Đoạn Lĩnh’ mà Đoạn Lĩnh chân chính phải là một người khác.
“Chứng cớ này…” Tô Phiệt run giọng nói.
“Hôm nay chư vị đều đã thấy.” Đoạn Lĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm trang nói, “Sau đó Hàn Tân khai triều hẳn sẽ đề cập việc này, đến lúc đó phải tỏ thái độ thế nào, chư vị hẳn cũng đã có định luận.”
“Đây…” Thanh âm của Tằng Vĩnh Nặc không ngừng run rẩy, khách mời trong yến hội Trung thu của Mục Khoáng Đạt chỉ ít ỏi có vài người, tin tức còn chưa truyền tới tai của bá quan, mà hai phần bài thi Đoạn Lĩnh đưa ra này đã chân chính diệt sạch hy vọng của nhóm triều thần.
“Đại Trần lâm nguy!” Tô Phiệt nhất thời lão lệ tung hoành, đôi môi không kềm được run rẩy. Đoạn Lĩnh quan sát một lát liền biết, lão già này nói không chừng đã ôm hy vọng sau cùng, muốn nâng đỡ Thái Diêm chống lại Hàn Tân.
Nhưng nếu Thái Diêm là giả mạo, tất cả đều theo đó kết thúc, cuối cùng tất nhiên là Hàn Tân nhiếp chính, Thái hậu lâm triều.
“Nên làm thế nào cho phải?” Tằng Vĩnh Nặc hỏi.
Chúng thần đều thập phần uể oải, Tô Phiệt nói: “Nếu Thái hậu sinh được một Hoàng tử, Đại Trần còn không đến mức không người nối nghiệp.”
“Coi như là Công chúa lại có quan hệ gì?” Đoạn Lĩnh nói, “Then chốt là hài nhi trong bụng Thái hậu liệu có phải là long chủng. Phàm là cốt nhục Lý gia, phù vi nữ đế lại phải thế nào?”
“Lui một vạn bước mà nói.” Đoạn Lĩnh cười cười, nói tiếp, “Tiên đế, Bệ hạ đều đã cống hiến nhiều cho giang sơn này như vậy. Hôm nay Ngũ công chúa còn tại, thỉnh người trở về thống triị giang sơn cũng chưa chắc sẽ khiến cơ nghiệp tổ tiên tàn lụi.”
Chính vào thời khắc này, xa xa truyền đến ba tiếng chuông vang rền.
“Các vị đại nhân có thể tự cân nhắc lợi hại.” Đoạn Lĩnh lui ra phía sau nửa bước, nói, “Cần phải vào triều rồi, xin mời.”
Chinh bắc quân tiến đến, ý bảo bá quan nhập triều.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc đứng ở hàng sau cùng, hai người đối diện.
“Ta…” Vũ Độc muốn nói lại thôi.
“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Nhớ phải trở về, ta không có việc gì.”
Vũ Độc đối mặt nhìn Đoạn Lĩnh, sau một hồi lâu hắn cúi đầu ấn môi lên trán thiếu niên, lắc người thoát ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh.
Chân trời ánh lên một luồng màu ngân bạch, Chinh bắc quân chậm rãi tiến lên, áp giải bá quan rảo bước qua sân lớn trước điện, bước qua mười bậc thang dài, tiến vào chính điện nghị sự.
Đoạn Lĩnh vẫn đi theo ở cuối đội ngũ, Chinh bắc quân chỉ kiểm tra xem mọi người có đeo vũ khí hay không chứ không đối chiếu thân phận. Dù sao quan lại trong triều cũng rất nhiều, quân nhân vừa từ tây bắc chay đến ngay cả ai là ai cũng không biết, Đoạn Lĩnh chỉ tùy tiện báo ra một cái tên liền lừa gạt qua ải.
Bên ngoài Kim Loan điện bình minh sơ khởi, thái giám gõ chiêng, hắng giọng lớn tiếng hô: “Thái tử điện hạ giá lâm —— Thái hậu giá lâm —— Hàn tướng quân đến —— Mục tướng gia đến —— “
Quần thần lẫn nhau đối diện, cả điện chìm trong yên lặng nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy Mục Cẩm Chi tiến vào. Một lát sau, Thái Diêm dưới sự dìu đỡ của Lang Tuấn Hiệp tiến vào Kim Loan điện, khi bước lên bậc thang tiếp cận long ngai thì lảo đảo một cái, suýt chút đứng không vững. Lang Tuấn Hiệp đúng lúc vươn tay đỡ lấy hắn.
Hàn Tân nhập điện, tiếp theo là thị vệ Chinh bắc quân đỡ Mục Khoáng Đạt tiến vào, sau nữa lại là Hoàng Kiên và Phí Hoành Đức, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.
“Hôm nay triệu tập các vị đại nhân.” Hàn Tân nói, “Chính là có một chuyện, chi bằng chiêu cáo thiên hạ.”
Trong điện thập phần an tĩnh, Hàn Tân nhìn quét mắt nhìn chúng thần, mọi người đồng loạt trưng ra thần sắc đã hiểu rõ, phảng phất từ sớm đã đoán được Hàn Tân muốn nói chuyện gì
“Vị Thái tử này là giả.” Mỗi chữ Hàn Tân nhả ra đều vô cùng có khí phách, “Các ngươi đều bị gạt.”
Câu nói kia vừa ra, vốn tưởng rằng triều thần sẽ thấp giọng nghị luận, nhưng trái lại không ai động dung mà thống nhất ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử. Thái Diêm hít sâu, toàn thân run rẩy, hắn rốt cục đã chờ đến ngày này.
Hàn Tân nói: “Năm ấy Oa Khoát Đài công hãm Thượng kinh, Tiên đế suất quân gấp rút tiếp viện, giữa đêm thành phá, vị tự xưng ‘Đoạn Lĩnh’ này và Thái tử thất tán, lưu lạc thế gian. Hắn từng là đồng song của Thái tử, dưới sự an bày của Ô Lạc Hầu Mục tiến hành dịch dung, trở về Tây Xuyên mạo nhận thân phận!”
“Không tin? Các ngươi liền nghe hắn tự nói!” Hàn Tân ra hiệu cho Lang Tuấn Hiệp và Thái Diêm bước lên công nhận.
Tuy rằng không biết Lang Tuấn Hiệp vì sao lại xuất hiện ở đây, thế nhưng Hàn Tân vẫn cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Trong nhất thời, ánh mắt của toàn bộ người trong điện đều hướng về phía Thái Diêm.
Hắn vẫn ngồi trên vị trí kia, rũ mắt nhìn bá quan đầy triều, ánh mắt của mỗi người đều đang quan sát hắn.
“Ta… không có.” Thái Diêm nhỏ giọng nói, “Ta không có… Ta không có!”
“Ta là Lý Vinh!” Thái Diêm giận tím mặt, đột nhiên nói, “Hàn Tân! Đây là việc dối trá hư ảo! Ngươi đã hại chết phụ hoàng ta! Hôm nay lại nhân lúc Tứ thúc băng hà liền muốn soán đế vị của Lý gia!”
Hàn Tân: “Ngươi…”
Hàn Tân trăm triệu lần không ngờ, Thái Diêm sẽ đột nhiên lật đổ khẩu cung, bất chượt cũng không biết nên làm sao.
“Ta chính là Đoạn Lĩnh!” Thái Diêm nói, “Việc này bá quan triều đình đều đã từng xác nhận qua, Mục tướng gia và Tạ tướng quân cũng đã tự mình nghiệp chứng thân phận của ta! Hàn Tân! Ngươi đến tộ cùng có lấy ra được bằng chứng gì chứng minh chăng!”
Hàn Tân cười lạnh nói: “Ô Lạc Hầu Mục đầu tiên thích sát Mục tướng gia, sau đó lại ra tay giết đi người duy nhất có thể làm chứng cho thân phận của ngươi, Tiễn Thất, khiến tình thế rơi vào chết không đối chứng. Thái Diêm, đêm qua ngươi đã chính miệng thừa nhận, vì sao hôm nay lại phản cung, có phải có ai đã làm gì ngươi? Người đâu! Cho gọi sứ giả bốn nước Nguyên, Liêu, Tây Lương, Thổ Dục Hồn tiến vào! ————–
1/ Ngọc hốt: cái thanh dài dài mà mấy vị quan hay cầm để trước mặt khi lâm triều trên phim
“Ngươi không phải muốn buông tay sao?” Lông mi của Lang Tuấn Hiệp hơi giương lên, nhìn chằm chằm biểu tình của Thái Diêm, nghiêm túc nói, “Những chuyện đã qua ngươi vẫn luôn muốn buông bỏ, đây chính là lúc.”
Thái Diêm hít sâu một hơi, có chút do dự, Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Hàn Tân tìm ngươi, ngươi đã ước định cái gì với hắn?”
Thái Diêm cũng không biết Lang Tuấn Hiệp và Đoạn Lĩnh đã đạt thành loại hiệp nghị gì, nhưng lúc này Phùng Đạc đã bị bắt lại, hắn bị giam lỏng, Lý Diễn Thu cũng đã chết, Tạ Hựu hẳn là đã đứng về phía Đoạn Lĩnh. Hắn ngoại trừ tin tưởng Lang Tuấn Hiệp đã không còn lựa chọn nào khác.
“Hàn Tân muốn ta xác nhận, Mục tướng gia là người bày mưu cho ta giả mạo Thái tử.” Thái Diêm nói, “Đoạn Lĩnh nếu xuất hiện, ta liền thừa nhận y thật sự là Đoạn Lĩnh, chỉ là y từng cho ta biết y kỳ thực cũng không phải nhi tử của Lý Tiệm Hồng, chỉ là một đứa bé giả mạo do ngươi ôm về mà thôi.”
Lang Tuấn Hiệp nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Thái Diêm thấy y cười, trong mắt rõ ràng mang theo tiếu ý, nói: “Ta dạy cho ngươi một câu, đến lúc đó ngươi chỉ cần làm theo, Đoạn Lĩnh nhất định sẽ đáp ứng buông tha tính mạng của ngươi, để ngươi quay về phương bắc.”
Trước khi trời sáng là thời khắc tối tăm nhất, chưa đến bình minh bên ngoài ngọ môn đã là ngựa xe nhộn nhịp, đêm thu u ám, mái ngói bên ngoài Văn Anh điện cũng kết lại một tầng sương dày.
Đây là nơi bá quan nghỉ ngơi để chuẩn bị tảo triều, canh hai đêm qua, Chinh bắc quân đã thông tri đến từng trạch viện của bá quan về việc lâm triều hôm nay.
Hàn Tân đã khống chế nội thành liên tiếp mấy ngày, dư luận Giang Châu xôn xao, tên đã lên dây hết sức căng thẳng. Cũng không ít quan viên suy đoán, Hàn Tân liệu có thể nhân cơ hội bức Thái tử thoái vị để Thái hậu lâm triều, tướng quân nhiếp chính.
Trong thời điểm này, Tạ Hựu cố ý lại thoái lui khỏi nội thành, còn án binh bất động, nếu thật sự xảy ra xung đột, tất cả các quan viên đều trở thành con tin. Hôm nay chỉ có thể khẩn cầu lịch đại Đế quân Đại Trần trên trời có linh, phù hộ cái triều đình đã cực kỳ bấp bênh chao đảo này.
Hàn Tân nắm giữ được toàn bộ quan viên và sỹ tộc tử đệ ở Giang Châu cũng tức là đã bắt được mạch máu của Đại Trần. Suốt mấy hôm nay, cả đám quan văn đều ủ rủ như gà đợi làm thịt, chen chúc bất an đợi ở trong lòng, hốt hoảng nhìn quanh tìm hiểu tình thế, không có thời khắc nào dám thả lỏng phớt lờ.
Văn thần soán vị mặc dù lục đục với nhau nhưng vẫn tuần hoàn theo quy tắc mưu sỹ, cho dù Mục Khoáng Đạt muốn giết người cũng phải thận trọng thêu dệt tội danh; nhưng đổi thành võ tướng mưu phản, hậu quả tuyệt đối phi thường kinh khủng. Lịch đại các đời, mỗi gã võ quan tay cầm trọng binh một khi nhập chủ Hoàng thành đều sẽ đại khai sát giới.
“Ngài nói, Hàn tướng quân liệu có…” Hộ bộ Thượng thư thấp giọng nói.
“Suỵt.” Lập tức có người cắt đứt lão, nói, “Tai vách mạch rừng, Lô đại nhân, ít nói ít sai.”
Các văn quan đều đã đợi trong điện, tình huống vẫn giống như trước kia, thái giám dâng trà hầu hạ, không bao lâu sau liền nghe tiếng chuông truyền quần thần tiến vào đại điện nghị sự.
“Đợi Tô lão đến rồi hẳn nói.” Lại có người nhỏ giọng xì xào, “Nơi này có bao nhiêu người? Hàn Tân tuyệt đối không dám làm bậy, cho dù hắn hiện tại không cần hộ giá giang sơn cũng không thể không cố kỵ đến thanh danh hậu thế đi!”
“Ai, chuyện đều đã làm, còn cố kỵ cái gì thanh danh hậu thế?”
“Theo ta thấy!” Một người phẫn nộ đến cực điểm nói, “Loạn thần tặc tử, họa loạn triều đình! Văn võ bá quan, chạy đã chạy, tránh đã tránh nhưng lại không ai dám nói một câu! Vì sao không cầm kiếm vào triều, cùng hắn liều mạng một phen?!”
Người nói chuyện chính là Tiến sỹ cùng năm với Đoạn Lĩnh, đạt được Đình thí đệ nhất danh, Tằng Vĩnh Nặc. Tằng Vĩnh Nặc đã được phóng ra ngoài một năm đảm nhiệm chức Ngự sử Dương Châu, sau đó trở về Giang Châu nhập vào Ngự sử đài. Lại trùng hợp vào ba ngày trước, khi Hàn Tân nhập chủ Hoàng thành, sư phụ của Tằng Vĩnh Nặc, tiền nhiện Ngự sử đại nhân đã cuồng nộ mắng to Hàn Tân mưu triều soán vị, bị bắt ra ngoài điện đánh sáu mươi trượng, đêm đó sau khi về nhà cũng đi đời nhà ma.
Hiện tại ai dám đảm nhiệm ghế Ngự sử liền định trước kết cục mất đầu, Tằng Vĩnh Nặc không những không chạy trái lại còn mặc vào quan phục, từ nửa đêm đã bắt đầu dâng hương tắm rửa, tay cầm ngọc hốt[1] chuẩn bị hôm nay chịu chết giữa triều đình. Hiện tại y giận mà mở miệng, bá quan đều bị chê trách đến mặt không ánh sáng.
“Lưu được núi xanh sợ gì không củi đốt.” Thanh âm của Tô Phiệt truyền đến, mọi người liền đứng dậy hành lễ.
“Ngự Sử đại nhân.” Tô Phiệt hướng về Tằng Vĩnh Nặc, nói, “Nhân sinh trừ chết ra không còn đại sự sao? Ngài chết liền đồ một cái thống khoái, ngài chết rồi cũng đạt được anh danh muốn đời, nhưng những việc còn lại phải làm sao bây giờ? Thế nào cũng cần một người đứng ra thu dọn.”
“Thu dọn?” Tằng Vĩnh Nặc nói, “Từ ngày đầu tiên triều đình dời về Giang Châu đều vẫn không ngừng thu dọn, đến nay đã dọn dẹp được cái gì? Chư vị nhìn xem, hiện tại đúng là còn không bằng tình thế năm đó khi Triệu Khuê nhập Tây Xuyên.!”
“Tằng đại nhân xin bớt giận.”
Một thanh âm vang lên, mọi người lập tứ im lặng đồng loạt nhìn ra ngoài điện.
Đoạn Lĩnh cởi ái choàng xuống, nói: “Lần này lâm triều, Hàn Tân hẳn là không dấy lên được đại sự gì, chư vị cứ yên tâm.”
“Vương Sơn!”
Đoạn Lĩnh vừa xuất hiện, trên mặt mọi người đều để lộ biểu tình đề phòng.
“Cấu kết với nhau làm việc xấu!” Tằng Vĩnh Nặc nói, “Thân là Thám hoa đương trường, ngươi lại…”
Vẫn chưa dứt lời, Đoạn Lĩnh đã giơ tay lên ngăn cản, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Hoàng Kiên đâu?”
“Hắn ở trong cung.” Tần Húc Quang nói, “Vương Sơn, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có tin tức gì sao?”
Đoạn Lĩnh thấy Tần Húc Quang hướng về phía mình cười cười liền nhớ đến cái đêm trước khi mình rời kinh đi nhậm chức, bốn người bọn họ đều từng ở Thiên hạ đệ nhất mỳ đàm luận thế cục trước mắt.
“Đây là một kiện chứng cứ ta mang đến.” Đoạn Lĩnh lấy ra phần bài thi từng được giấu trong vỏ kiếm của Vũ Độc giao cho Tằng Vĩnh Nặc, nói, “Chứng cứ này liên quan đến khí số Đại Trần, giao cho ngươi. Thứ này không chừng đến khi lâm triều có thể phát huy tác dụng.”
“Đây là cái gì?” Tằng Vĩnh Nặc tiếp nhận hai tờ bài thi, quần thần liền tụ tập đến bên cạnh y.
Vũ Độc đi theo phía sau Đoạn Lĩnh vẫn luôn nhấc cao đề phòng, sợ rằng lại xảy ra việc phi tang chứng cứ, một tay đặt lên chuôi kiếm, thời thời khắc khắc nhìn phản ứng của mọi người.
“Đây là chữ của Thái tử.” Tô Phiệt đáp, “Đây là…”
“Bài thi năm đó của Thượng kinh học đường.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta đoạt được từ tay người Nguyên hai phần quyển trục, trong đó có môt phần là thủ bút của Thái tử hiện tại, nhưng tên đề trên triện ấn lại là ‘Thái Diêm’.”
Trong điện một mảnh tĩnh mịch, bàn tay cầm bài thi của Tằng Vĩnh Nặc không ngừng run rẩy.
“Một phần khác, lại đề tên là ‘Đoạn Lĩnh’.” Đoạn Lĩnh nói, “Cái tên này có ý vị thế nào, mọi người hẳn là đã tự rõ trong lòng.”
Năm đó khi Thái Diêm trở về quả thực đã từng báo cho chúng thần cái tên đã từng sử dụng ở Đoạn gia, gọi là ‘Đoạn Lĩnh’, hiện tại tên và chữ viết trên bài thi lại nói rõ đây căn bản là hai người. Nói cách khác, từ bút tích biểu hiện, vị Thái tử này cũng không phải ‘Đoạn Lĩnh’ mà Đoạn Lĩnh chân chính phải là một người khác.
“Chứng cớ này…” Tô Phiệt run giọng nói.
“Hôm nay chư vị đều đã thấy.” Đoạn Lĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêm trang nói, “Sau đó Hàn Tân khai triều hẳn sẽ đề cập việc này, đến lúc đó phải tỏ thái độ thế nào, chư vị hẳn cũng đã có định luận.”
“Đây…” Thanh âm của Tằng Vĩnh Nặc không ngừng run rẩy, khách mời trong yến hội Trung thu của Mục Khoáng Đạt chỉ ít ỏi có vài người, tin tức còn chưa truyền tới tai của bá quan, mà hai phần bài thi Đoạn Lĩnh đưa ra này đã chân chính diệt sạch hy vọng của nhóm triều thần.
“Đại Trần lâm nguy!” Tô Phiệt nhất thời lão lệ tung hoành, đôi môi không kềm được run rẩy. Đoạn Lĩnh quan sát một lát liền biết, lão già này nói không chừng đã ôm hy vọng sau cùng, muốn nâng đỡ Thái Diêm chống lại Hàn Tân.
Nhưng nếu Thái Diêm là giả mạo, tất cả đều theo đó kết thúc, cuối cùng tất nhiên là Hàn Tân nhiếp chính, Thái hậu lâm triều.
“Nên làm thế nào cho phải?” Tằng Vĩnh Nặc hỏi.
Chúng thần đều thập phần uể oải, Tô Phiệt nói: “Nếu Thái hậu sinh được một Hoàng tử, Đại Trần còn không đến mức không người nối nghiệp.”
“Coi như là Công chúa lại có quan hệ gì?” Đoạn Lĩnh nói, “Then chốt là hài nhi trong bụng Thái hậu liệu có phải là long chủng. Phàm là cốt nhục Lý gia, phù vi nữ đế lại phải thế nào?”
“Lui một vạn bước mà nói.” Đoạn Lĩnh cười cười, nói tiếp, “Tiên đế, Bệ hạ đều đã cống hiến nhiều cho giang sơn này như vậy. Hôm nay Ngũ công chúa còn tại, thỉnh người trở về thống triị giang sơn cũng chưa chắc sẽ khiến cơ nghiệp tổ tiên tàn lụi.”
Chính vào thời khắc này, xa xa truyền đến ba tiếng chuông vang rền.
“Các vị đại nhân có thể tự cân nhắc lợi hại.” Đoạn Lĩnh lui ra phía sau nửa bước, nói, “Cần phải vào triều rồi, xin mời.”
Chinh bắc quân tiến đến, ý bảo bá quan nhập triều.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc đứng ở hàng sau cùng, hai người đối diện.
“Ta…” Vũ Độc muốn nói lại thôi.
“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Nhớ phải trở về, ta không có việc gì.”
Vũ Độc đối mặt nhìn Đoạn Lĩnh, sau một hồi lâu hắn cúi đầu ấn môi lên trán thiếu niên, lắc người thoát ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh.
Chân trời ánh lên một luồng màu ngân bạch, Chinh bắc quân chậm rãi tiến lên, áp giải bá quan rảo bước qua sân lớn trước điện, bước qua mười bậc thang dài, tiến vào chính điện nghị sự.
Đoạn Lĩnh vẫn đi theo ở cuối đội ngũ, Chinh bắc quân chỉ kiểm tra xem mọi người có đeo vũ khí hay không chứ không đối chiếu thân phận. Dù sao quan lại trong triều cũng rất nhiều, quân nhân vừa từ tây bắc chay đến ngay cả ai là ai cũng không biết, Đoạn Lĩnh chỉ tùy tiện báo ra một cái tên liền lừa gạt qua ải.
Bên ngoài Kim Loan điện bình minh sơ khởi, thái giám gõ chiêng, hắng giọng lớn tiếng hô: “Thái tử điện hạ giá lâm —— Thái hậu giá lâm —— Hàn tướng quân đến —— Mục tướng gia đến —— “
Quần thần lẫn nhau đối diện, cả điện chìm trong yên lặng nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy Mục Cẩm Chi tiến vào. Một lát sau, Thái Diêm dưới sự dìu đỡ của Lang Tuấn Hiệp tiến vào Kim Loan điện, khi bước lên bậc thang tiếp cận long ngai thì lảo đảo một cái, suýt chút đứng không vững. Lang Tuấn Hiệp đúng lúc vươn tay đỡ lấy hắn.
Hàn Tân nhập điện, tiếp theo là thị vệ Chinh bắc quân đỡ Mục Khoáng Đạt tiến vào, sau nữa lại là Hoàng Kiên và Phí Hoành Đức, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.
“Hôm nay triệu tập các vị đại nhân.” Hàn Tân nói, “Chính là có một chuyện, chi bằng chiêu cáo thiên hạ.”
Trong điện thập phần an tĩnh, Hàn Tân nhìn quét mắt nhìn chúng thần, mọi người đồng loạt trưng ra thần sắc đã hiểu rõ, phảng phất từ sớm đã đoán được Hàn Tân muốn nói chuyện gì
“Vị Thái tử này là giả.” Mỗi chữ Hàn Tân nhả ra đều vô cùng có khí phách, “Các ngươi đều bị gạt.”
Câu nói kia vừa ra, vốn tưởng rằng triều thần sẽ thấp giọng nghị luận, nhưng trái lại không ai động dung mà thống nhất ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử. Thái Diêm hít sâu, toàn thân run rẩy, hắn rốt cục đã chờ đến ngày này.
Hàn Tân nói: “Năm ấy Oa Khoát Đài công hãm Thượng kinh, Tiên đế suất quân gấp rút tiếp viện, giữa đêm thành phá, vị tự xưng ‘Đoạn Lĩnh’ này và Thái tử thất tán, lưu lạc thế gian. Hắn từng là đồng song của Thái tử, dưới sự an bày của Ô Lạc Hầu Mục tiến hành dịch dung, trở về Tây Xuyên mạo nhận thân phận!”
“Không tin? Các ngươi liền nghe hắn tự nói!” Hàn Tân ra hiệu cho Lang Tuấn Hiệp và Thái Diêm bước lên công nhận.
Tuy rằng không biết Lang Tuấn Hiệp vì sao lại xuất hiện ở đây, thế nhưng Hàn Tân vẫn cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Trong nhất thời, ánh mắt của toàn bộ người trong điện đều hướng về phía Thái Diêm.
Hắn vẫn ngồi trên vị trí kia, rũ mắt nhìn bá quan đầy triều, ánh mắt của mỗi người đều đang quan sát hắn.
“Ta… không có.” Thái Diêm nhỏ giọng nói, “Ta không có… Ta không có!”
“Ta là Lý Vinh!” Thái Diêm giận tím mặt, đột nhiên nói, “Hàn Tân! Đây là việc dối trá hư ảo! Ngươi đã hại chết phụ hoàng ta! Hôm nay lại nhân lúc Tứ thúc băng hà liền muốn soán đế vị của Lý gia!”
Hàn Tân: “Ngươi…”
Hàn Tân trăm triệu lần không ngờ, Thái Diêm sẽ đột nhiên lật đổ khẩu cung, bất chượt cũng không biết nên làm sao.
“Ta chính là Đoạn Lĩnh!” Thái Diêm nói, “Việc này bá quan triều đình đều đã từng xác nhận qua, Mục tướng gia và Tạ tướng quân cũng đã tự mình nghiệp chứng thân phận của ta! Hàn Tân! Ngươi đến tộ cùng có lấy ra được bằng chứng gì chứng minh chăng!”
Hàn Tân cười lạnh nói: “Ô Lạc Hầu Mục đầu tiên thích sát Mục tướng gia, sau đó lại ra tay giết đi người duy nhất có thể làm chứng cho thân phận của ngươi, Tiễn Thất, khiến tình thế rơi vào chết không đối chứng. Thái Diêm, đêm qua ngươi đã chính miệng thừa nhận, vì sao hôm nay lại phản cung, có phải có ai đã làm gì ngươi? Người đâu! Cho gọi sứ giả bốn nước Nguyên, Liêu, Tây Lương, Thổ Dục Hồn tiến vào! ————–
1/ Ngọc hốt: cái thanh dài dài mà mấy vị quan hay cầm để trước mặt khi lâm triều trên phim
Danh sách chương