Là nam hay nữ? sau khi về đến nhà, Đoạn Lĩnh không phỏng đoán được nội tình của thích khách hôm nay, bộ dạng của đối phương che chắn đến chặt chẽ, không nhìn ra nam nữ, khả năng nhiều nhất chính là người của Quỳnh Hoa viện, bởi vì chỉ có bọn họ mới không dám đã thương Đoạn Lĩnh y. Nếu là thích khách Hàn gia phái ra, từ chiêu đầu tiên nhất định sẽ đoạt đi cái mạng nhỏ của y…

“Đã trở về?” thanh âm của Thái Diêm đột nhiên vang lên từ trong bóng tối.

Đoạn Lĩnh suýt chút nữa đã bị dọa đến xoay đầu bỏ chạy, y hít sâu một hơi rồi đáp lời, “Đã trở về, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Không phải đã hẹn nhau rồi sao?” Thái Diêm ngồi trong sân tự rót rượu uống, mà mấy vò rượu này cũng không biết lấy từ đâu ra. Đoạn Lĩnh tiện tay ném kiếm ngượng ngùng bước đến ngồi đối diện Thái Diêm, cũng cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình một chén.

Cho dù Thái Diêm được chọn, Gia Luật Tông Chân hẳn là cũng sẽ không trọng dụng hắn, trừ phi hắn hiệu trung với đối phương, bằng không chỉ với việc hắn đi lại quá gần với Hàn gia, hiển nhiên cũng không có chỗ gì tốt. Đoạn Lĩnh cũng không quá lo lắng cho tiền đồ của Thái Diêm, bởi vì y sớm muộn cũng phải rời đi, hơn nữa dùng năng lực của Thái Diêm, muốn ứng phó những chuyện như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

“Ngày hôm nay không biết vì sao, ta đột nhiên liền lại nhớ đến tiên phụ.” Thái Diêm nói, “Ông ấy nếu còn tại thế, hẳn là sẽ rất cao hứng.”

“Phụ thân ta nếu biết được, nhất định cũng rất cao hứng.” Đoạn Lĩnh nói, “Đợi khi đến Trung kinh rồi ta sẽ gởi cho hắn một phong thư, bảo hắn lúc trở về thì đi đón ta.”

Thái Diêm dốc hết một chén lại một chén, mà Đoạn Lĩnh lại không dám uống nhiều, rất sợ say rượu sẽ nói ra những lời không nên nói. Sự thật chứng minh y đã lo lắng quá nhiều rồi, Thái Diêm đã say đến rối hồ đồ loạng choạng, vừa khóc vừa cười, cuối cùng là gục xuống bàn gào khóc.

Đoạn Lĩnh dìu Thái Diêm vào phòng, để người nằm lên giường của mình, bản thân lại nằm ở vị trí gian ngoài Lý Tiệm Hồng từng ngủ. Chỉ là Thái Diêm vẫn không ngừng mê sảng.

“Thịnh thế… thiên hạ.” Thái Diêm lẩm bẩm, “Thiên hạ, thiên hạ này…”

Một trái tim của Đoạn Lĩnh cũng vì vậy bị nhấc lên đến cuống họng rồi, thế nhưng cuối cùng Thái Diêm vẫn không nói gì thêm, lảm nhảm thêm vài câu không có ý nghĩa liền ngủ đến thật say.

Sáng hôm sau khi Đoạn Lĩnh thức dậy Thái Diêm đã rời đi, mà cũng cùng ngày, có một gã binh lính đến đây gõ cửa

“Có một vị đại nhân hỏi huynh đệ.” Người binh lính kia nói, “Có nguyện ý hôm nay về Trung kinh hay không?”

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh đêm qua có uống ít rượu, đầu vẫn còn chút choáng váng, hỏi, “Là vị đại nhân nào?”

“Cấp trên nói chỉ cần nói như vậy huynh đệ tự nhiên sẽ hiểu.” Binh sĩ cũng là vẻ mặt mê man, nói, “Huynh đệ không biết? Nguyên văn của đại nhân chính là, hỏi huynh đệ có bằng lòng hôm nay khởi hành đi trung kinh hay không, lần này cũng chỉ báo cho một mình huynh đệ. Nếu ngươi nguyện ý, Bắc viện sẽ phái một nhóm người đến hộ tống, tuyệt đối không để lộ ra phong thanh, còn nếu huynh đệ nguyện ý ở tại Thượng kinh chờ cũng vẫn được.”

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một lúc lâu đột nhiên nhớ đến Gia Luật Tông Chân, đêm qua hắn đã đi?! Mà y tự nhiên không thể lập tức rời đi, chỉ cần vừa đi, tất cả kế hoạch đều sẽ lập tức rối loạn.

“Chuyện ở nơi này tiểu đệ vẫn chưa xử lý xong.” Đoạn Lĩnh nói, “Tạm thời không thể thoát thân.”

Người binh lính kia nói: “Đây là đại nhân giao cho huynh đệ, trong đó có một thứ, huynh đệ nhất định phải bảo quản cho tốt, đừng nên làm mất. Huynh đệ chi bằng cũng giao cho ta một tín vật, để ta gởi đến Trung kinh.”

Vị binh sỹ Bắc viện kia còn cầm theo một hộ đựng thức ăn và một cái tráp, trong hộp thức ăn chính là đủ loại điểm tâm hoa mỹ đẹp đẽ, còn có giấy bút Gia Luật Tông Chân ban tặng và một thanh kiếm. Đoạn Lĩnh lại mở cái tráp kia ra, bên trong có một cái lệnh bài bằng vàng ròng, cầm lên cực kỳ nặng tay. Vì vậy y liền hơi gật đầu xoay người vào nhà, nghĩ đến nghĩ lui cảm thấy không có gì có khả năng thặng, thế nên lại ra vườn hái một cành đào non, cho cả cành lẫn quả vẫn còn lông tơ đặt vào trong tráp, lại dán lên một phen giấy niêm đưa cho binh lính kia.

Ý tứ chính là, ăn đào tặng lý[1], cho dù không đền đáp được cũng nhận lấy hảo ý này. Tuy rằng từ đào trong thành ngữ là mộc đào, cũng là cây đu đủ, thế nhưng trong tay cũng không có sẵn thứ quả này, vì vậy chỉ có thể lấy quả đào mượn ý. Như vậy Gia Luật Tông Chân hẳn là cũng có thể hiểu.

Liên tiếp mấy ngày sau, Đoạn Lĩnh ngoại trừ ra phố mua chút lương thực liền không bước chân ra khỏi nhà, mỗi lần đi ngang qua tiệm trà y sẽ dừng lại nghe ngóng thật lâu, còn hỏi thăm tin tức từ phía nam truyền đến. Mà những tin tức này nội dung khác nhau rất lớn, có người nói Triệu Khuê tạo phản, có người nói Mục Khoáng Đạt đứng về phía Lý Tiệm Hồng, có người lại nói Hoàng đế của Nam Trần và Tứ Vương gia đều đã chết, nhất thời Đoạn Lĩnh cũng không biết nên tin ai bỏ ai.

Trong mấy ngày này, Thái Diêm có đên qua một lần, hắn nói với Đoạn Lĩnh,”Nửa tháng trước bệ hạ đã quay về Trung kinh.”

Đoạn Lĩnh đang ngồi cạnh giếng giặt y phục,vẻ mặt cố tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Cư nhiên vừa đến đã đi sao?”

Thái Diêm nói: “Binh mã Trung kinh tựa như tên đã lên dây. Gia Luật Đại Thạch viết một phong mật thư, sau khi bệ hạ về kinh liền triệu tập chúng thần, cũng không để ý đến sự phản đối của Hàn thái sư, tạm dừng phát động binh mã.”

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, thật cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng an tâm rồi.

Thái Diêm hỏi: “Cha ngươi còn chưa có trở lại?”

“Không có.” Đoạn Lĩnh nói.

“Vậy người có viết thư cho ngươi không?” Thái Diêm còn nói, “Lá thư trên bàn có phải là của cha ngươi không?”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh vội vàng chạy vào xem, chỉ thấy một phong thư trên bàn, cũng không bị mở ra, chẳng biết đã xuất hiện ngay ngắn trên bàn từ lúc nào. Thái Diêm thấy vậy liền cáo từ rời đi, Đoạn Lĩnh lập tức mở thư ra đọc.

(Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ, ba sơn dạ vũ trướng thu trì, hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì.)[2]

( Chờ ta.)

Lý Tiệm Hồng đã đánh thắng.



Bảy ngày trước, Kiếm Môn quan đình trệ.

Đó là một đêm mưa, nước tuôn xối xả, sấm dài rạch ngang dãy núi, chớp giật sáng rực cả chân trời, đất đá ven bờ sông đều bị nước lũ cuốn đi, phát ra từng đợt tiếng gào thét xông thẳng về phía hạ du của dãy núi non trùng điệp.

Một vị khách lạ ôm theo hài tử, còn có một tên thị vệ che mặt đi vào đại doanh của Hắc Giáp quân.

Lý Tiệm Hồng một chân đạp lên cái rương chứa vũ khí, ngã người dốc rượu, ngọn đèn hắt cái bóng nghiêng gò má của hắn lên trên vải lều.

“Cơn mưa này thật quá lớn.” Vị khách lạ nọ cởi áo tơi và mũ che trên đầu xuống, cảm thán nói, “Nếu không phải Thương Lưu Quân một đường cõng chúng ta trèo non lội suối, Mục mỗ nghĩ bản thân hẳn là sẽ không tự đến được trước mặt Vương gia..”

“Mục tướng gia, nhiều năm không gặp.” Lý Tiệm Hồng tiện tay đẩy một cái ghế tới, nói, “Ngồi đi.”

Tạ Hựu ngồi ngay ngắn bên cạnh, trầm mặc nhìn Mục Khoáng Đạt.

“Mang cho Mục tướng gia một chén canh gừng khu hàn.” Lý Tiệm Hồng còn phân phó.

“Đây là nhi tử của Mục mỗ.” Mục Khoáng Đạt nói, “Mục Khánh, Khánh nhi, mau khấu đầu với Vương gia..”

Nhi tử của Mục Khoáng Đạt tiến lên, hướng về phía Lý Tiệm Hồng quỳ xuống, hạ thấp đầu, bàn tay của Lý Tiệm Hồng lại phất lên một cái, ý bảo không cần đa lễ.

“Từ xa tới là khách.” Lý Tiệm Hồng nói, “Mặc kệ hôm nay Mục tướng gia đến đây với ý định gì, chỉ bằng phần đảm lược này, Lý mỗ có thể bảo đảm người và công tử có thể tùy ý rời khỏi doanh trại của ta, một sợi tóc cũng không thiếu.”

“Khi Mục mỗ nói muốn tự mình đến đây một chuyến.” Mục Khoáng Đạt cũng cười nói, “Thương Lưu Quân luôn luôn lo trước lo sau. Hạ quan cũng nói, không quan trọng, nếu đã có thể toàn thân bước vào, Vương gia chắc chắn cũng sẽ khiến chúng ta toàn thân trở về.”

“Nói đi.” Tạ Hựu trầm giọng nói, “Vương gia còn đang chờ đây.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Bệ hạ băng hà rồi.”

“Lúc nào?” Lý Tiệm Hồng thờ ơ hỏi.

“Năm ngày trước, giờ tý.” Mục Khoáng Đạt nói.

“Ta thế nào lại không biết?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói.

“Triệu Khuê phái người canh gác hoàng cung, bí mật không cho phát tang.” Mục Khoáng Đạt nói, “Vương gia, đạo chiếu chỉ sáu năm trước kia cũng không phải ý định của Mục mỗ, chính là do Triệu Khuê vượt quyền mà thành.”

“Biết.” Lý Tiệm Hồng miễn cưỡng nói.

Mục Khoáng Đạt phân trần: “Điều động ảnh đội, Mục mỗ cũng vô pháp ngăn cản.”

“Biết.” Lý Tiệm Hồng lại nói.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Trận chiến này nếu Vương gia không tốc chiến tốc thắng, chỉ cần một ngày Hàn Duy Dung và Tiêu Thái hậu bên kia không nhịn nổi được, Liêu binh sẽ lập tức tràn vào. Đại Trần ta đã là nguy cơ trong sớm tối, càng không thể chịu được người ngoài thêm lực, huống hồ ngài dù sao cũng là Hoàng thất, lại phân chia cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”

Lý Tiệm Hồng “Ừ.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Triệu Khuê lần này tự phát quân lệnh, đem hơn phân nửa binh lực tại Ngọc Bích quan điều đến Trung Nguyên quyết chiến với Vương gia. Hiện tại toàn bộ Tây Xuyên đều đã bị hắn khống chế, trận này nếu như hắn không chống đỡ nổi liền dự định lập tức chạy về Tây Xuyên, dùng vũ lực soán vị.”

Vùng quanh chân mày của Lý Tiệm Hồng có hơi nhướn lên, cũng không nói thêm gì.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Mục mỗ sẽ ký lệnh truy nã, dùng Ảnh đội nội ứng ngoại hợp với Vương gia, ba ngày sau dùng tiếng cười làm hiệu lệnh, mở rộng Kiếm Môn quan.”

Lý Tiệm Hồng hỏi: “Mục tướng gia có điều kiện gì?”

“Tây Xuyên mười năm không tăng thuế, không chinh binh.” Mục Khoáng Đạt nói, “Thủ đô… cũng nên dời về Giang Châu rồi.”

Lý Tiệm Hồng cười nói: “Mục tướng gia cũng đã thay bổn Vương sắp xếp đến thật hoàn hảo rồi nhỉ.”

Mục Khoáng Đạt cười nói: “Từ trước đến giờ Mục mỗ đều là một kẻ thức thời.”

Lý Tiệm Hồng ngược lại đưa mắt về phía nhi tử của Mục Khoáng Đạt, Mục Khánh bị nhìn như thế thì có điểm kinh hoảng, thoáng lui về phía sau một chút.

Mục Khoáng Đạt nói: “Mấy ngày nay Khánh Nhi liền để lại bên người Vương gia đi, hài tử nên học hỏi nhiều một chút. Vương gia! Đây là hài nhi Mục mỗ yêu thương nhất, mong Vương gia…”

“Không cần.” Lý Tiệm Hồng nói, “Bổn vương tin ngươi. Trở về đi, ba ngày sau, chờ hiệu lệnh của ngươi.”

Vì vậy Thương Lưu Quân lại mang theo Mục Khoáng Đạt và trưởng tử của y rời khỏi quân doanh.

Giữa đêm ba ngày sau, khắp núi rừng vang tiếng chim kêu, thủ vệ Kiếm Môn quan đều bị triệt hạ, chỉ trong một đêm, đại quân của Lý Tiệm Hồng đã thành công hạ thành, Triệu Khuê dẫn theo hai mươi vạn đại quân chạy về phía Tây Xuyên. Đến hừng sáng, song phương lại giao chiến lần nữa ngay dưới Văn Chung sơn, Triệu Khuê gấp gáp điều quân không tránh khỏi bị bại dưới tay của Tạ Hựu, sau đó còn rơi vào bẫy phục kích của Lý Tiệm Hồng..

Đến cuối cùng, trên quan đạo tràn đầy thi thể binh lính tử trận, núi rừng đông nghẹt đào binh, Lý Tiệm Hồng tự mình dẫn quân đi truy bắt Triệu Khuê, đối phương ở trên đường lại được Vũ Độc cứu đi, chạy về phía thành Tây Xuyên.

“Chung sơn cửu hưởng, thay triều đổi đại…”

“Phong thủy lưu chuyển, đông qua xuân đến…”

Triệu Khuê vừa vội vàng chạy được đến dưới chân Văn Chung sơn, thì đã nghe được văng vẳng tiếng hài đồng đang hát một khúc đồng dao, mà ở trên quan đạo cũng có một đám người đang chờ đợi hắn, chính là Ảnh đội đã bất ngờ làm phản. Vũ Độc một người một kiếm ngăn cản Ảnh đội, Triệu Khuê lần nữa bứt khỏi vây công chạy trối chết về phía tây.

Giữa cánh đồng mênh mông bát ngát, đột ngột có một cây đại thụ xuất hiện, Triệu Khuê dẫn theo hơn mười tên hộ vệ, sơn cùng thủy tận chạy đến đây, phía xa còn thấp thoáng bóng dáng nguy nga của Văn Chung sơn.

“Sớm biết như vậy, nên đường đường chính chính nhận lấy cái chết.” Triệu Khuê than thở.

Thu đến trời cao vời vợi, trên ruộng lúa mạch cũng vang lên thanh âm xào xạc, một gã thích khách thân hình cao lớn ngược gió mà đến, bọn hộ vệ đều bị kinh động, quát: “Người nào!”

Nhưng mà không chờ hộ vệ xuất thủ, vài đạo kiếm quang hiện lên, đám thân vệ của Triệu Khuê đều đã trở thành thi thể nằm trên mặt đất.

“Xin chào.” Thích khách kia nói, “Ta là Thương Lưu Quân.”

“Ta rốt cục cũng đợi được những lời này rồi.” Triệu Khuê nói.

“Ta là tới giết ngươi.” Thương Lưu Quân cởi xuống mặt nạ bảo hộ, khách khí nói.

Ý niệm cuối cùng trong đầu của Triệu Khuê chính là hình xăm bạch hổ trên sườn mặt của Thương Lưu Quân.

………….

Hoàng hôn, phía chân trời đỏ rực như nhuộm máu, dưới gốc đại thụ đơn độc giữa cánh đồng bát ngát, cành lá cọ vào nhau vang ra thanh âm sàn sạt độc hữu. Vũ Độc một thân thương tích, dọc theo quan đạo đuổi về phía này, chỉ thấy đập vào mắt là đống thi thể của Triệu Khuê và đám hộ vệ, cùng với Thương Lưu Quân đang chậm rãi dùng tấm áo choàng rách trên người Triệu Khuê lau chùi lưỡi kiếm quý báu của mình.

Đồng tử của Vũ Độc thoáng phóng đại, Thương Lưu Quân cũng không thèm nhìn hắn, nói: “Ngươi có hai con đường, một là tự sát, có thể bảo toàn thi thể; hai là lập tức bỏ chạy, ta sẽ đếm từ một đến mười, sau đó ta sẽ liền truy sát ngươi.”

Vũ Độc không nén được bắt đầu run nhẹ, hắn không bỏ chạy cũng không tự sát, mà là cơ thể lại bắt đầu run lên vì phấn chấn, rút trường kiếm trên thắt lưng ra.

“Ngươi cho rằng bất cứ ai cũng sẽ bỏ chạy?” Vũ Độc không khách khí chế giễu.

Thương Lưu Quân cũng nâng kiếm lên, ngay tại lúc này, hai người đồng thời biến sắc, Thương Lưu Quân cấp tốc thu kiếm vào vỏ, xoay người tựa như tiêu thất mà biến mất khỏi ruộng lúa mạch, hoàn toàn không có tăm hơi.

Vũ Độc kéo một thân thương tích lảo đảo quỳ xuống hướng về phía thi thể của Triệu Khuê, bi phẫn khóc to.

Tuấn mã dọc theo quan đạo tiến đến, Lý Tiệm Hồng một thân giáp sắt, phi phong trong gió thu phần phần phật tung bay. Vũ Độc lập tức xoay người nhìn thẳng vào Lý Tiệm Hồng.

“Thu kiếm.” Lý Tiệm Hồng nói.

Sắc mặt Vũ Độc chần chờ bất địch, chỉ thấy Lý Tiệm Hồng ném ra một phong thơ đến trước mặt hắn, Vũ Độc có hơi chấn động, chậm rãi mở bức thư ra, sau khi xem xong lại nghe thanh âm của Lý Tiệm Hồng cất lên: “Thu kiếm.”

Vũ Độc bỗng nhiên thu kiếm lại vào vỏ, một tiếng kim loại va chạm ngân nga tựa như long ngâm ngang trời, chấn động cả không gian, quanh quẩn trong gió, vọng vào trong sơn cốc hình thành tiếng vang cổ kính mà cửu viễn, chấn động không ngớt.



Lý Tiệm Hồng không phí một binh một tốt đã khiến Tây Xuyên quy hàng, Mục Khoáng Đạt dẫn đầu bách quan xuất thành nghênh đón, Lý Diễn Thu cũng đích thân ra mặt.

“Tam ca, người đã trở về.”

Lý Tiệm Hồng đang muốn nói lời gì đó, từ Văn Chung sơn ở phía xa xôi truyền đến một tiếng chuông trang nghiêm thánh khiết, giữa ánh hoàng hôn ngân nga khắp cả thiên hạ.

—————-

1/ Ăn đào tặng lý: Nguyên văn ‘Đầu đào báo lý’, có thể hiểu như câu ‘Bánh ít đi bánh quy trở lại’ hoặc ‘Có qua có lại của VN. Chỉ là nếu dùng thành ngữ thuần việt lại không phù hợp với chi tiết trả cành đào, thế nên chỉ đành cố gắng Việt hóa thành ngữ kia.

2/ Cả bức thư của Lý Tiệm Hồng là trọn vẹn bài ‘Dạ vũ ký bắc’ của Lý Thương Ẩn, danh gia đời đường. Nội dung bài thơ là nỗi tưởng niệm cố nhân trong đêm mưa nơi đất khách, hẹn một ngày về tâm sự cho thỏa nỗi nhớ nhung.

Xin dẫn ra đây một bài dịch thơ của ông Trần Trọng San

Ngày v ề ch ư a bi ế t bao gi ờ,

Ba Sơ n mư a tố i, ao thu dâng đầ y.

Bao giờ kh ê u n ế n song t â y,

Cùng nhau kể chuyệ n mư a bay đê m n à o..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện