Quyển II: Hạo Tửu Thiên Chung

Kim cổ bắc mang sơn hạ lộ, hoàng trần lão tẫn anh hùng. Nhân sinh trường hận thủy trường đông. U hoài thùy cộng ngữ, viễn mục tống quy hồng.

(Xưa nay dưới chân Bắc Mang sơn, bụi trần già cỗi tẫn anh hùng. Nhân sinh trường hận như nước vẫn mãi chảy về đông. Nỗi u hoài ai người cùng hiểu, chỉ đành dõi mắt xa xăm theo cánh hồng nhạn.)

Cái thế công danh tương để dụng, tòng tiền thác oán thiên công. Hạo ca nhất khúc tửu thiên chung. Nam nhi hành xử thị, vị yếu luận cùng thông.

(Công danh cái thế mang ra dùng, trước giờ thế gian có bao nhiêu oan khuất đều phải trách ông trời. Hát một khúc ca hào hùng dốc cạn nghìn chén rượu. Nam nhi làm việc nào phải giải thích với ai.)

—————————-

Diễn giải của Editor:

Bắc Mang sơn là một địa danh nổi tiếng chuyên chôn cất các vương hầu. Câu đầu tiên ẩn ý nói về Lý Tiệm Hồng, dù là vương hầu, là hào kiệt, đến khi bụi trần đọng lại cũng chỉ còn một nắm mồ dưới chân núi Bắc Mang. Nhân sinh có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu chí hướng kỳ vọng chưa được hoàn thành cũng sẽ như dòng nước chảy về đông, không níu kéo được, không quay lại được. Nỗi lòng này liệu có ai là người thấu tỏ để trò chuyện cùng ta, thôi đành chỉ dùng ánh mắt xa xăm dõi theo cánh hồng nhạn. Chữ ‘hồng’ trong Lý Tiệm Hồng cũng là hồng trong ‘Hồng nhạn’.

Câu thứ hai là luận về Lang Tuấn Hiệp và Vũ Độc, có thể nói là luận về thích khách nói chung. Công danh cả đời bọn họ đều chỉ là những thứ được sắp đặt bày bố, là mưu toan vô nghĩa, trên đời có bao nhiêu trớ trêu, những việc bọn họ không muốn nhưng bất đắc dĩ phải làm đều là lỗi của ông trời, là ông trời muốn bọn họ hết lần này đến lần khác đều mang tiếng bất nghĩa. Thế nhưng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hát một khúc ca uống nghìn chén rượu, chuyện bọn họ đã làm chỉ cần không thẹn với lòng cũng không cần giải thích với người nào.

***

Mùng bảy tháng bảy, Thượng kinh thất thủ, quân Nguyên tàn sát gần mười vạn hộ.

Mùng bảy tháng bảy, viện binh Trần, Liêu cùng quân Nguyên kịch liệt giao tranh trong thành Thượng kinh, viện binh bị đại quân của Oa Khoát Đài luân phiên trùng kích, lại thất lạc chủ soái phải tạm thời thu quân. Thế nhưng Liêu quân ôm tâm trạng đập nồi dìm thuyền[1], đồng quy vu tận, đem máu thịt của mình giết vào nội thành.

Sau một ngày đêm, quân Trần đoạt lại được thi thể tướng soái, bốn vạn người bi phẫn không gì sánh được, lần lần thứ hai giết vào thành.

Thượng kinh hiện tại điêu linh, tòa thành phồn hoa gần như đã bị trận chiến này sang thành bình địa, hai mươi vạn hộ bách tính hoặc chết ở trong loạn tiễn, hoặc chết dưới loan đao Nguyên quân.

Lại một ngày nữa, quân Liêu tiếp viện từ Trung kinh phái đến rốt cục gia nhập chiến đoàn, Nguyên quân đại bại ẩn mình vào trong khu hoang dã phương bắc. Liêu quân giết đến đỏ mắt, đuổi theo ra ngoài tám mươi dặm, lại bị thế trận của Oa Khoát Đài vây khốn, song phương quyết chiến một trận trên bình nguyên Bạch Lộc, thây phơi đầy đất, thảm liệt không gì sánh được.

Trận đánh này giằng co đủ gần nửa tháng, khu vực ven thành Thượng kinh, phía tây từ Tiên Ti sơn dọc đến biên ải phía bắc, mười nhà mất chín. Sau lần chiến loạn này, có vài tòa thành thậm chí bị tiêu thất.

Tại đêm thất tịch, khi Thượng kinh rơi vào tay giặc, mọi người trong Quỳnh Hoa viện đã dọc theo ám đạo rút lui. Đoạn Lĩnh thở dốc phì phò, cõng một nữ tử bị thương đi ở phía trước.

“Điện hạ, người có thương tích, không thể…”

“Lúc này còn quản điện hạ cái gì?” Đoạn Lĩnh nói.

Cả người của y đều là máu, cũng không biết là từ vết thương chằng chịt trên người đổ ra hay là máu của nữ tử trên lưng. Đến lúc trời gần sáng, bọn họ đã đi được đến cửa ra địa đạo, chỉ là phía trên đỉnh đầu không ngừng vang lên âm hưởng chiến đấu.

Một đội quân ngang qua, lại một đội quân ngang qua, kèm theo đó là tiếng bắn cung, tiếng kêu la thảm thiết.

Mọi người hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ ngăn chặn lối ra ám đạo, ánh sáng xuyên qua khe hở của những mảnh gỗ chiếu xuống, còn có không ít máu tươi thấm vào.

Tầm Xuân chỉ chỉ mặt trên, Đoạn Lĩnh khoát tay dùng khẩu hình vẽ ra hai chữ —— Nguyên quân.

Một lát sau xung quanh đều đã yên tĩnh, Đoạn Lĩnh khe khẽ đẩy tấm ván gỗ bước ra ngoài.

Khắp nơi đều là thi thể của binh sỹ Trần quốc, trời tờ mờ sáng, bốn phía rừng rực hỏa diễm, Đoạn Lĩnh thả nữ tử trên lưng xuống, dò xét hơi thở của nàng.

Nàng không biết đã đoạn khí từ khi nào.

“Nàng đã chết.” Tầm Xuân nói.

Đoạn Lĩnh hỏi: “Nàng tên là gì?”

“Khâu Cận.” Tầm Xuân đáp, “Đi thôi.”

Đoạn Lĩnh đặt nàng lên mặt cỏ mềm, Khâu Cận bị một đao của Nguyên quân bổ vào xương bả vai tạo thành vết thương sâu hai thốn, trước khi chết nàng nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, thế nhưng biểu tình thả lỏng. Có lẽ chết cũng là một cách để giải thoát.

Đoạn Lĩnh liếc nhìn Tầm Xuân, bên cạnh bọn họ còn dư lại hơn mười người. Tầm Xuân nói: “Dọc theo lối nhỏ phía sau Tuần phòng ti mà đi, có thể thông ra ngoại thành. Đi.”

Vị trí trúng tên của Đoạn Lĩnh ở sau lưng đã được băng bó, thế nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra, y do dự vài lần, trong lòng biết rõ phụ thân đã vào thành, thế nhưng hiện tại cục diện rối loạn, binh mã Trần quốc lại không biết đóng ở nơi nào. Tầm Xuân ở bên cạnh cũng tận lực khuyên nhủ, nói rằng giữ mạng vẫn quan trọng hơn, không thể tùy tiện trở lại.

Đám người dọc theo con đường hẹp sau lưng Tuần phòng ti mà đi, bất chợt lại có Nguyên quân bắn tên tập kích, Tầm Xuân gào to: “Lui ra phía sau!”

Đám Nguyên quân này hiển nhiên chờ đợi đã lâu, vốn bọn chúng muốn phục kích Liêu quân, không ngờ đến lại gặp bách tính chạy nạn, vì vậy một bên không ngừng đánh giá, một bên lại rối loạn tìm nơi ẩn náu. Trong phút chốc lại có hai người bị bắn chết, Đoạn Lĩnh vừa bắn tên vừa yểm hộ đám người, Tầm Xuân gầm lên giận dữ xông lên phía trước, đạp hai bước lên vách tường tung người lên chỗ cao, một kiếm đâm chết cung tiễn thủ, Đoạn Lĩnh ở dưới đất giúp nàng thủ hộ. Nào ngờ cung tiễn thủ vừa ngã xuống, phía sau lại có càng nhiều Nguyên quân xông vào! “Đi!” Tầm Xuân ra lệnh.

Quân Nguyên càng lúc càng nhiều, Đoạn Lĩnh dẫn đám người chạy về phía sâu trong Tuần phòng ti, ván cửa rất nhanh bị mạnh mẽ phá ra, một bóng người đột ngột lao đến chỉ cung tên vào Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh giật mình kinh ngạc, nhìn kỹ hóa ra chính là Thái Diêm.

Ngay sau đó Thái Diêm buông tên, bắn thẳng về phía Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh vô ý thức đứng vững, mũi tên kia sượt qua bả vai của y cắm vào một gã quân Nguyên cỡi ngựa vọt tới phía sau.

“Theo ta chạy!” Thái Diêm hô to.

Đoạn Lĩnh không kịp cùng Thái Diêm nói lời tương phùng thắm thiết gì đã bị đối phương mạnh mẽ kéo đi. Tầm Xuân tay trái nắm Trảm Sơn Hải, tay phải cầm mạch đao vừa mới đoạt được, hai tay cùng múa, xoay người hướng mười mấy tên Nguyên quân kia xông đến, quát to: “Ta đoạn hậu cho các ngươi, mau xuất thành!”

Đoạn Lĩnh vừa muốn mở miệng lại bị Thái Diêm lôi vào trong một ngách nhỏ phía sau Tuần phòng ti.

Mọi người thở dốc hồng hộc, trên đùi của Thái Diêm cũng đã trúng tên, bọn họ chạy dọc theo con đường nhỏ này, lại dùng một sợi dây thừng thả dọc theo tường thành leo xuống, rốt cục cũng thoát khỏi địa ngục trần gian

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Thành phá, trong nhà cũng không giữ được, ta nghĩ muốn đến Tuần phòng ti thủ hộ, có thể giết một người cũng là một người.” Thái Diêm thở phì phò nói, “Ngươi thế nào… bọn họ nói Trần quân đánh tới, nói không chừng có thể thắng, ngươi…”

Đoạn Lĩnh nhìn Thái Diêm, hai người đều duy trì trầm mặc, ai cũng không nói gì, cuối cùng Thái Diêm vẫn không nói toạc ra.

Xa xa bỗng vang lên một tiếng động thật lớn làm kinh động mọi người, đó là thanh âm bắc môn sụp đổ.

Trên nóc Tuần phòng ti, vạt hồng y của Tầm Xuân đang bay lượn, mà Nguyên quân lại như châu chấu thành đàn xông đến, chỉ trong nháy mắt đã dọc theo các con đường lớn tràn vào.

“Đi.” Đoạn Lĩnh nói.

Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh đếm qua một lượt, đến lúc này, ngoại trừ hai người bọn họ chỉ còn lại chín người.

Thế nhưng phải đi nơi nào? Tiên Ti sơn? Mỗi con đường đều có nguy hiểm, phía nam chính là chiến trường của mười vạn đại quân, sợ rằng chưa vượt qua được đã bị loạn tiễn bắn chết, mà đông, tây lưỡng đạo đều là đào binh

“Trước tiên chạy về phía bắc đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Vào núi trốn một đoạn thời gian.”

Quân Nguyên càng ngày càng nhiều, bọn chúng không ngừng tìm tòi khu vực thành bắc, vừa thấy có người sống liền trực tiếp đoạt mạng.

Mọi người chọn một con đường nhỏ dọc theo hoang sơn dã lĩnh mà chạy trốn, không tiến đến gần những khu vực có dân cư hay đồng ruộng. Lý Tiệm Hồng đã dạy y, phàm muốn chạy thoát khỏi chiến trường thì không đâu không có nguy hiểm, một khắc cũng không được thả lòng, lúc nào cũng phải liên tục bảo trì cảnh giác, bởi vì ngươi sẽ không thể đoán trước được khi nào sẽ có đào binh phát hiện ra ngươi.

So với quân chính quy mà nói, đào binh càng thêm nguy hiểm, bọn chúng chỉ sợ có người để lộ tung tích của mình với quân đội, vì vậy càng sảng khoái làm chuyện giết người diệt khẩu.

Bọn họ đi dọc theo bìa rừng ước chừng hơn nửa ngày, thái dương treo cao, chiếu đến Đoạn Lĩnh một trận choáng váng, vết thương phía sau vai lại theo đó nhói đau không ngừng. Hiện tại thảo dược khuyết thiếu, ngay cả nước sạch cũng không có, vì vậy y liền bắt đầu phát sốt, đi tới đi tới lại bắt đầu hoa mắt buồn nôn, mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Thái Diêm vội đỡ y, lay gọi: “Đoạn Lĩnh!”

Chúng nữ cũng chật vật bất kham, lúc vượt qua hoang sơn đã thất lạc vài người, Thái Diêm liền cõng Đoạn Lĩnh tìm một nơi để nghỉ ngơi, lại có người quay trở về tìm đồng bạn.

“Nguyên nhân đến ——!” Một tiếng thét chói tai phá vỡ bầu trời, “Đi mau ——!”

Đám nữ tử trong Quỳnh Hoa viện ít nhiều đều biết võ công, có thể chống đỡ một hồi, thế nhưng Nguyên nhân cưỡi trên tuấn mã, hơn nữa mỗi người thể trạng cường tráng, lấy khỏe đánh mệt, các nàng không ngừng trốn chạy cả đêm, hiển nhiên cả thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, một loạt tên nhọn, mạch đao, quyền cước đánh qua, quả thực khó thể chống đỡ. Nghe được Nguyên quân đã đến, chúng nữ đều tự giác che trước Đoạn Lĩnh và Thái Diêm, quát lên: “Các ngươi đi trước!”

Thái Diêm đau đớn gầm to một tiếng, muốn rút đao xông lên liều mạng, lại bị Đinh Chi một hơi nắm áo kéo về

“Nếu ca ngươi còn sống.” Đinh Chi nhìn thẳng vào mắt Thái Diêm, lạnh lùng nói, “Tất sẽ không muốn ngươi chịu chết ở đây.”

Thái Diêm thở hổn hển mấy cái, Đinh Chi còn nói: “Đi!”

Thái Diêm chạy đến cõng Đoạn Lĩnh lên lưng, cùng Đinh Chi chọn một ruộng lúa mạch ở phía xa xông vào.

Từ xa truyền đến tiếng hét thảm thiết, lại có người bị giết chết, Đinh Chi không dám quay đầu lại nhìn, cố gắng đè nén ý nghĩ quay về cứu viện trong đầu.

Đoạn Lĩnh hỗn loạn, ở trên lưng Thái Diêm không ngừng xóc nảy, Đinh Chi che chở bọn họ chạy đến một cái hồ ven ruộng lúa mạch, nơi đó có một con thuyền nhỏ, cách không xa còn có một gian nhà tranh.

“Dọc theo cái hồ này, một đường đi về phía đông nam.” Đinh Chi nói, “Chỉ cần vào được trong núi các ngươi có thể an toàn.”

Đinh Chi cởi dây thừng neo thuyền ra, chợt từ xa truyền đến một loạt thanh âm, Nguyên binh đã giục ngựa đuổi kịp bọn họ.

Thái Diêm đặt Đoạn Lĩnh lên thuyền, Đinh Chi lại kéo thuyền trở về giấu trong bụi cỏ lau.

“Không được xông ra.” Đinh Chi dùng thanh âm cực thấp nói, “Cho dù nghe được cái gì cũng không được xông ra…”

Thái Diêm: “…”

Đinh Chi đối diện cùng Thái Diêm, một lát sau để lộ nụ cười ôn nhu, sờ sờ gò má chưa kịp trưởng thành trước mặt.

“Không…” Trong mắt Thái Diêm dâng lên dòng nước, Đinh Chi lại che kín cái miệng của hắn, đẩy hắn nằm xuống bên cạnh Đoạn Lĩnh rồi xoay người rời đi, bàn tay bất giác chạm vào chủy thủ trong ngực áo, chạy về phía gian nhà bên cạnh. Ngay sau đó, từ phía xa truyền đến tiếng Nguyên quân kêu thảm thiết, lại có một vài thanh âm vang lên, đột nhiên không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Giữa lúc tĩnh mịch, lại có một tiếng hét thảm của Đinh Chi truyền đến.

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lại bị Thái Diêm gắt gao đè xuống, qua hồi lâu, Đinh Chi đã hoàn toàn không có thanh âm gì nữa, Nguyên quân lại giục ngựa tìm kiếm quanh bờ, chỉ thấy được một đoạn dây thừng, lập tức quát lớn vài tiếng, liền truy đuổi dọc theo bờ hồ.

Cỏ lau bạt ngàn tầm mắt, lay động trong gió, lúc thái dương hạ sơn cả mặt hồ đều bị nhuộm một sắc cam hồng, sóng gợn lấp lánh.

Bầu trời như bị màu lam dội rửa, trong không khí thoang thoảng vị ngọt của cỏ khô, mây trắng lơ đãng, trời cao trong vắt. Thi thể của Đinh Chi ở trong nước chậm rãi tản ra máu tươi như khói nhạt, đầu tóc rối loạn, cả người xích lõa, đôi mắt mở to, trong đồng tử còn phản chiếu bầu trời mùa thu cao vời vợi nơi tái ngoại.



Một ngày sau.

“Uống nước.” Thái Diêm thấp giọng nói.

Đoạn Lĩnh run run tỉnh lại, ho khan vài tiếng, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng lụp xụp, Thái Diêm cầm một chén thảo dược đút cho y, lại giúp y thay lớp vải băng bó khác.

“Đây là địa phương nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Thôn nhỏ.” Thái Diêm đáp ngắn gọn, “Sống bằng nghề hái thuốc, đã ba ngày.”

Đâu là một thôn nhỏ nằm ở phía đông nam Tiên Ti sơn, cả thôn chỉ có hơn mười hộ dân, dùng việc hái thuốc để sinh nhai. Đoạn Lĩnh uống thuốc xong cảm thấy khá hơn một chút, lại nhìn Thái Diêm hỏi: “Các nàng đâu?”

“Đều thất lạc.” Thái Diêm đáp.

Sau giờ ngọ, gió thu thổi tới len qua nghìn vạn phiến lá tạo thành thanh âm xào xạc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, không khí thanh lương, tất cả kinh hoàng đã qua tựa như một giấc mộng không chân thật. Đoạn Lĩnh nặng nề thở ra một hơi, nằm lại trên giường.

“Có tin tức của phụ thân ta sao?” Đoạn Lĩnh giùng giằng xuống giường.

“Không biết.” Thái Diêm nói, “Không kịp hỏi, lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.”

Đoạn Lĩnh liếc nhìn Thái Diêm, Thái Diêm nói: “Trước trị tốt thân thể đã, sau đó tìm cách quay về phía nam. Ngươi về Tây Xuyên, ta về Trung kinh.”

Đoạn Lĩnh nghỉ ngơi một hồi đã có thể xuống giường đi lại, sờ lên ngực một cái mới phát hiện không có ngọc bội.

Thái Diêm chỉ ngồi ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích.

Nguy rồi, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ đã rơi ở nơi nào? Vạn nhất trên đường đi gặp Trần quân tới cứu viện lại không có tín vật làm sao được. Y tìm khắp cả người thủy chung vẫn không thấy ngọc bội.

“Ngươi đang tìm cái này?” Thái Diêm lấy ngọc bội ra đưa cho Đoạn Lĩnh.

“Cảm tạ.” Đoạn Lĩnh như trút được gánh nặng, đem ngọc bội đeo lên, Thái Diêm còn nói. “Kiếm cũng mang theo cho ngươi, đáng tiếc vỏ kiếm đã mất.”

“Không quan trọng.” Đoạn Lĩnh đối với thanh kiếm này thật ra không có chấp niệm gì, y nhìn Thái Diêm một hồi, đột nhiên lại hướng đối phương quỳ xuống. Thái Diêm nhanh chóng bước đến đỡ lên, nói: “Đừng! Ngươi là Thái tử!”

“Đa tạ ngươi đã cứu tính mạng của ta.” Đoạn Lĩnh nói.

“Cha ngươi dạy ta võ nghệ là vì muốn ta bảo vệ ngươi.” Thái Diêm nói, “Mọi người có thể bất chấp tính mạng của mình bảo vệ ngươi, không phải vì tình cảm, mà là vì…”

Đoạn Lĩnh trầm mặc một lúc lâu, Thái Diêm nhất thời chẳng làm sao mở miệng, chỉ có thể bỏ lại mấy chữ: “Thân phận của ngươi.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, thở dài.

Không bao lâu người ra ngoài nghe ngóng đã quay về, Thái Diêm liền chạy đến hỏi thăm tình huống của Thượng kinh, người đó nói quân tiếp viện Liêu quốc đã đến rồi, Thượng kinh tuy rằng đã hoang tàn đổ nát thế nhưng rốt cục cũng đã về lại dưới danh nghĩa Liêu quốc. Về phần Nguyên quân đi nơi nào —— không biết.

“Quân đội Trần quốc đâu?” Thái Diêm hỏi.

“Đã trở về.” Một lão nông phu có vẻ hiểu biết nói, “Dù sao cũng phải trở về —— đầu tiên là Đại Ngu, rồi lại tới Đại Hạ, tiếp theo là Đại Trần, sau nữa là Đại Liêu… Thế sự biến thiên, ngươi đã hát xong đến ta lên đài mà thôi —— “

Đã rút quân? Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, phụ thân hẳn là không tìm được mình nên mới bỏ đi, chắc là vậy rồi. Cũng tốt, bằng không quá nguy hiểm. Thế nhưng hắn thật sự sẽ rời đi sao? Nói không chừng còn đang tìm mình đi.

Đêm đó Đoạn Lĩnh ôm đầu gối tựa vào cửa, nhìn trời đêm đầy sao, không khỏi nhớ đến phụ thân.

Lúc này người nhất định vội muốn chết, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, thế nhưng lại có thể làm sao đây? Chẳng lẽ hiện tại chạy ra ngoài? Không được, vạn nhất gặp phải quân Nguyên chỉ càng nguy hiểm hơn, Oa Khoát Đài đã nhận lấy thất bại, dọc đường tuyệt đối không ngừng cướp bóc đốt giết.

Thế sự xoay vần, thay đổi khôn lường, mọi viêc trên thế gian ở tại thôn xóm bị ngăn cách trong thâm sơn này phảng phất là xa xôi không thể tiếp cận. Đoạn Lĩnh từng nghe phụ thân đề cập đến, lúc người bị truy sát từng tiến vào sâu trong Tiên Ti sơn, đến nhà của Lang Tuấn Hiệp, nói vậy lúc đó người hẳn cũng có tâm tình thế này đi.

“Ngủ đi, gió mát.” Thái Diêm nói, “Bên ngoài đánh thành như vậy, chẳng sợ đã chết hơn mười vạn người, tại thôn này lại hoàn toàn là dáng dấp không chút liên quan đến mình.”

Đoạn Lĩnh nói: “Dân chúng chính là như vậy.”

Đoạn Lĩnh vừa muốn đi vào, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm từ xa truyền đến.

Tiếng hét thảm thiết kia kinh động toàn bộ thôn xóm, ngay sau đó là tiếng vó ngựa, y đối với thanh âm này đã quen thuộc đến không thể thể quen thuộc hơn được, lập tức áp tai xuống đất, dựa vào rung động của tiếng vó ngựa này, ước chừng có hơn một nghìn tuấn mã.

“Nguyên quân giết tới rồi ——!”



Cùng lúc đó, Lang Tuấn Hiệp khống chế Bôn Tiêu dừng lại trước mặt hồ dập dờn trong đêm đen, y vớt thi thể của Đinh Chi ra khỏi hồ đặt ở một bên, sau đó nhìn khắp xung quanh, huýt dài một tiếng phóng người lên ngựa, đuổi thẳng về phía Tiên Ti sơn.

——————————

1/ Một sự tích nổi tiếng trong cuộc đời hành quân của Hạng Vũ. Trước trận Cự Lộc, khi toàn bộ quân Sở đã vượt sông, ông lập tức hạ lệnh đập hết nồi bát, đánh chìm thuyền nhỏ, dùng hành động này nói cho mọi người biết đã không còn đường quay lại, muốn sống chỉ có thể giết tới, chỉ có thể chiến thắng. Quả nhiên, Sở quân đã thắng lớn trong trận đánh này.

Sau này thành ngữ ‘Đập nồi dìm thuyền’ hoặc tiếng Hán ‘Phá phủ trầm chu’ đã được dùng để biểu thị quyết tâm cao độ, vứt bỏ khả năng quay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện