“Chờ ta một chút, Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh chạy xuyên qua hành lang đuổi theo Vũ Độc.
“Vũ…” Đoạn Lĩnh vẫn chưa dứt lời, Vũ Độc đột nhiên xoay người rút kiếm.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Đoạn Lĩnh cũng theo động tác của đối phương mà ngừng đập.
Y chưa từng thấy qua biểu tình cẩn mật tỉnh táo này của Vũ Độc, ánh mắt của đối phương bình tĩnh như nước, mũi kiếm trên tay đâm thẳng vào cổ họng của y.
Đoạn Lĩnh: “…”
Trong mắt y hiện ra thần sắc kinh hoảng, dạ dày quặng lên đau nhói, đây thuần túy chỉ là phản ứng bản năng, phảng phất như rất lâu trước đây y đã có được loại phản xạ đối diện với tình huống sinh mệnh bị uy hiếp này.
Hắn muốn giết ta.
Không, hắn sẽ không giết ta!
Hắn…
Trong sát na này, đầu óc Đoạn Lĩnh đột nhiên liên tiếp nãy lên ba ý niệm, ngay sau đó lưỡi kiếm của Vũ Độc lướt ngang qua cổ của Đoạn Lĩnh, cắt đứt vài sợi tóc của y, sau lưng vang lên một tiếng ‘đinh’, hô hấp của Đoạn Lĩnh trong nháy mắt đình trệ.
Một cái móc câu bén nhọn bằng sắt đen đang muốn móc vào cổ y bị kiếm của Vũ Độc đẩy ra.
Ngay sau đó, Vũ Độc tay trái ôm Đoạn Lĩnh, tay phải chém ra một kiếm mắt cũng không nhìn về phía lưỡi kiếm mà gắt gao khóa chặt Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh bị đối phương kéo đến mất thăng bằng, thân thể ngửa ra vừa vặn đối mắt với Vũ Độc, chỉ nhìn thấy trong mắt đối phương mang theo một tia lạnh lùng, xác nhận y vẫn chưa thụ thương liền thu mắt nhìn sang hướng khác.
“Oanh” một tiếng, trái tim của Đoạn Lĩnh phảng phất như ngừng đập.
Vũ Độc một tay kéo hông của y, để y đứng tựa vào mình, một kiếm đâm thẳng về phía yết hầu của Hạ Lan Yết đã không tổn thương được đối phương —— Hạ Lan Yết đột lao đến, móc sắt hất lên, Liệt Quang kiếm trong tay Vũ Độc nhất thời bị uốn thành hình cung, hai người cùng lúc mượn lực lui ra sau vài bước.
“Keng ——” tiếng động thiết khí ma sát vang lên khiến màng tai Đoạn Lĩnh nhói lên đau buốt.
Hạ Lan Yết một lời cũng không nói, chỉ dồn trọng lực xông về phía trước, Vũ Độc dùng kiếm chặn móc sắt của đối phương lại, đến lúc này Đoạn Lĩnh mới phản ứng kịp, hóa ra lúc nãy y đã suýt bị Hạ Lan Yết kéo đi. Hiện tại y chỉ thấy Vũ Độc vẫn đứng trước người mình, cùng Hạ Lan Yết đối chiêu, kiếm dài câu ngắn, Liệt Quang kiếm dùng ưu thế áp đảo đánh lui Hạ Lan Yết về phía sau liên tục.
“Cút!” Vũ Độc lạnh lùng quát.
Trong ánh mắt Hạ Lan Yết mang theo thần sắc âm độc, đột nhiên rút lui.
Chỉ nhìn thấy bọn họ so đấu vài chiêu ngắn ngủi như vậy cả người Đoạn Lĩnh cũng đã toát mồ hôi lạnh, thân thể dựa vào cột lớn trên hành lang, sắc mặt tái nhợt thở dốc liên tục, y ngẩng đầu nhìn Vũ Độc, bao tử quặng thắt.
Vũ Độc vẫn còn đang tức giận, đem kiếm thu vào trong vỏ trên lưng mình, thanh âm ma sát ngân nga kéo dài, lại xoay người đi về phía cuối hành lang. Đoạn Lĩnh từ từ nhắm hai mắt lại, bao tử càng lúc càng đau thắt, thậm chí đã nói không ra lời.
“Còn không đi!” Vũ Độc ở bên kia hành lang cả giận quát, “Chờ ta cõng ngươi về sao?”
Đoạn Lĩnh ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, không hiểu vì sao y đột nhiên lại có phản ứng như vậy, chỉ là một khắc vừa thấy Đoạn Lĩnh xuất kiếm kia, phảng phất như trong ký ức của y có một cảm giác sợ hãi nào đó ngủ yên đã lâu nay mạnh mẽ trỗi dậy.
“Lang Tuấn Hiệp, ta đau bụng…” Y thều thào nói.
Vũ Độc đứng ở đầu kia hành lang không hiểu được nhìn thẳng vào y, ý thức được Đoạn Lĩnh tựa hồ đã trúng độc liền nhanh chóng quay lại, đè ngón tay lên mạch môn của đối phương, lại mở mí mắt ra nhìn.
“Không có trúng độc.” Vũ Độc nói, bàn tay khẽ vỗ vào mặt Đoạn Lĩnh, hỏi: “Này, ngươi làm sao vậy?”
Trong mắt Đoạn Lĩnh mang theo bi thương nhìn thẳng vào Vũ Độc, trái tim của Vũ Độc hơi nảy lên: “Này! Không nên giả bộ!”
“Vũ Độc, ta đau bụng…” Y đã nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Vũ Độc đột nhiên hiểu được, đối phương hẳn là đã bị một kiếm bất ngờ vừa rồi của mình dọa sợ, có vài người khi khiếp sợ đến tột độ sẽ dễ dẫn phát cơ thể co quắp, tựa như lúc quá căng thẳng sẽ dẫn đến đau bao tử vậy. Vũ Độc nâng Đoạn Lĩnh lên lưng, gấp gáp cõng người về phòng, bận rộn tìm kiếm dược thảo sắc ra một chén thuốc nồng đậm cho y uống.
Sau khi trở về phòng, cảm giác đau đớn của Đoạn Lĩnh cũng đã giảm bớt, đợi đến khi uống thuốc xong một cảm giác ấm áp tản ra khắp cơ thể, ý thức rốt cục cũng khôi phục lại.
“Đã khá hơn chưa?” Vũ Độc hỏi.
Lúc này Đoạn Lĩnh mới gật đầu nhìn thẳng vào Vũ Độc, viền mắt ửng đỏ.
“Ta tưởng rằng ngươi muốn giết ta.” Đoạn Lĩnh nói.
“Được rồi được rồi.” Vũ Độc đơn giản chính là không có biện pháp với Đoạn Lĩnh, “Hạ Lan Yết ngay phía sau ngươi, ngươi nói ta còn có thể làm gì?”
Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên giường, Vũ Độc xác định đối phương không sao liền gấp gáp thu dọn đồ đạc, Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc không nói gì, trầm mặc thu dọn dược thảo, đột nhiên hắn liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
“Ngươi có đúng hay không…” Vũ Độc nhíu mày, chỉ hỏi nữa câu liền ngưng lại.
Có đúng hay không cái gì? Trái tim của Đoạn Lĩnh đột nhiên gia tốc, vừa rồi có phải Vũ Độc đã nghe được cái gì.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh mấy lần từ trên xuống dưới thật kỹ. Lúc này dược lực trong chén thuốc vừa rồi cũng bắt đầu phát tác, mí mắt của y dính lại vào nhau, đợi không được Vũ Độc lên tiếng đã bắt đầu say ngủ. Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh đã ngủ mất cũng không muốn nói nữa, sau khi dọn dẹp xong mọi chuyện liền cởi áo lên giường, nằm ở bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Chiều ta ấm áp, ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào, Đoạn Lĩnh ngủ đủ bỗng dưng quát to một tiếng ngồi dậy, Vũ Độc ở bên cạnh cũng bị làm cho hoảng sợ.
“Ai.” Vũ Độc đẩy đẩy Đoạn Lĩnh, hóa ra Đoạn Lĩnh vẫn còn đang ngủ, Vũ Độc liền dìu y nằm xuống, chỉ là lưng đối phương vừa chạm giường đã ôm chặt lấy hắn, mặt vùi vào ngực hắn, khí lực cực lớn. Vũ Độc cũng đã quen với tư thế này, vẫn nằm yên không cử động, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, bỗng dưng cảm thấy thiếu niên trước mắt thật sự cũng khổ cực rồi, vốn hết thảy những việc này không hề liên quan đến y, thế nhưng vì bồi tiếp mình mới phải đi một chuyến đến Đồng Quan xa xôi, lại còn chịu uy hiếp đến tính mạng. Vũ Độc vừa nghĩ như vậy thì cơn giận gì cũng tiêu tán mất.
Vũ Độc tiện tay vỗ vỗ lên lưng Đoạn Lĩnh, động tác mềm nhẹ tựa như đang dỗ tiểu hài tử ngủ, mà Đoạn Lĩnh đang chìm trong giấc mộng tựa hồ cũng cảm giác được, cánh tay lại càng xiết chặt hơn nữa.
–
“Hách Mặc muốn biết, vị thiếu niên trong phủ có quen biết với Diêu Tĩnh kia là lai lịch gì?”
Thường Nhạc Quan nhấp chén trà sữa, hướng về phía Biên Lệnh Bạch dò hỏi.
Biên Lệnh Bạch thực sự cũng sắp bị đám người Đảng hạng này lăn qua lăn lại đến chết, đây đơn giản chính là đám khách nhân phiền toái nhất mà Đồng Quan từng tiếp đãi, một hồi muốn đi xem tân nương chưa gả ra, một hồi lại muốn phi lễ với thiếu niên vừa tới nương tựa dưới trướng hắn. Biên Lệnh Bạch thường nghe người Tây Lương hoang dã thượng võ, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, hôm nay vừa gặp liền cảm thấy lời kia không sai, một bên vừa xin cưới nữ nhi của Diêu hầu, một bên lại muốn mang đi cả nam nhân dưới trướng mình, cũng không biết đây là quy củ thế nào.
“Đó là chất nhi của ta.” Biên Lệnh Bạch suy nghĩ một chút, nói, “Thị vệ bảo hộ hắn cũng là thuộc hạ của ta, người kia tính tình không được tốt mạo phạm nhị vị, xin nhị vị đại lượng bỏ qua.”
Thường Nhạc Quan chỉ “Ừ” một tiếng, Biên Lệnh Bạch lại nói: “Hài tử này thuở thiếu thời quá quá mức cực khổ, từ nhỏ cũng không hưởng qua vinh hoa phú quý gì. Cái kia… nếu Hách công tử thật muốn cất nhắc y, cùng y thân cận cũng là phúc khí của y, chỉ là…”
“Tiền?” Hách Liên Bác chỉ phun ra một chữ, đánh đúng trọng tâm.
Biên Lệnh Bạch vốn đang suy nghĩ làm sao có thể đặt một cái giá cao cho tiểu tử này, Hoài Âm Hầu không thiếu tiền, sính lễ của Diêu Tĩnh chỉ cần xem có chút ý tứ đưa về bên đó là được. Nếu đối phương lại coi trọng Triệu Dung môi hồng răng trắng cũng không sai nha! Chỉ cần đưa thêm một phần sính lễ là ổn rồi, thiếu niên Hách Mặc này có thể khiến Thường gia đang lúc quyền thế nghiêng trời nịnh nọt lấy lòng, lường trước địa vị cũng sẽ không thấp…
Trong lúc Biên Lệnh Bạch đang suy tính, Hách Liên Bác lại liếc nhìn Thường Nhạc Quan, thấy Thường Nhạc Quan khẽ gật đầu, ý tứ chính là có thể.
“Gọi… tên?” Hách Liên Bác cầm mảnh tay áo của Đoạn Lĩnh trên tay lật qua lật lại, vô ý thức chơi đùa, trong lỗ mũi còn bị đút hai cuộn vải nhỏ, dùng để ngăn máu mũi do Vũ Độc đánh ra ngoài lúc nãy.
“Gọi Biên Dung.” Biên Lệnh Bạch nói, “Chưa từng lấy tự.”
Hách Liên Bác có chút chau mày, cái tên này tựa hồ không giống Đoạn Lĩnh đã nói, nhưng nếu đối phương đã đổi từ họ Đoàn thành họ Triệu, cũng không ngại đổi thêm một cái.
“Tiền.” Hách Liên Bác lại cường điệu lập lại lần nữa với Thường Nhạc Quan.
Thường Nhạc Quan gật đầu, ý bảo đã hiểu. Biên Lệnh Bạch thấy vậy nhất thời hoa tâm nộ phóng, hai gã Đảng Hạng này là muốn đưa thêm tiền đến? Đầu tiên là mối làm ăn trị giá ba trăm dật hoàng kim, hiện tại lại hào phóng đưa tiền, nhấthời trong tai Biên Lệnh Bạch đều là thanh âm vàng bạc lanh canh va chạm.
“Cái kia… Thường công tử.” Biên Lệnh Bạch nói, “Bức họa của người tên Đoạn Lĩnh nọ?”
Hách Liên Bác khoát khoát tay, Thường Nhạc Quan cũng xua tay, Biên Lệnh Bạch nghĩ rằng người Đảng Hạng không giỏi thư họa, có lẽ vẫn chưa vẽ xong nên cũng không hỏi thêm nữa. Nào ngờ lúc nãy Hách Liên Bác nói ‘tiền’ là đang cho rằng Đoạn Lĩnh thiếu tiền, mà cái xua tay vừa rồi có nghĩa là, chuyện làm ăn ba trăm dật kia cũng không cần nữa.
–
Tới chạng vạng, bên ngoài viện của Đoạn Lĩnh có người nhỏ giọng gọi: “Biên công tử?”
Vũ Độc chậm rãi kéo móng vuốt của Đoạn Lĩnh xuống, rời giường mở cửa, lại nhìn thấy một người Đảng Hạng đang đứng bên ngoài, là do quản gia trong phủ tự mình đưa đến dẫn kiến.
“Thường công tử mời người cùng Biên công tử gặp mặt một lần.”
“Không rảnh.” Vũ Độc không kiên nhẫn, hắn không muốn dây dưa với đám mọi rợ này, liền tùy tiện nói: “Biên công tử ngã bệnh.”
Người Đảng Hạng lại xì xào một hồi hỏi quản gia, quản gia đáp lại mấy câu, đối phương liền vội vàng xoay người đi. Lông mày Vũ Độc nhíu chặt, lại phân phó mấy câu muốn quản gia đưa cơm tối vào phòng xong cũng đuổi lão đi.
Lúc quay vào phòng liền thấy Đoạn Lĩnh cũng đã tỉnh, chuyện vừa xảy ra quả thực khiến y nguyên khí đại thương, cả người ủ rũ, chỉ lén lúc liếc nhìn xem Vũ Độc còn tức giận hay không. Vũ Độc lại vẫn cứ như ngày thường, tìm một cây côn gỗ đứng trong sân luyện côn pháp, Đoạn Lĩnh đột nhiên lên tiếng: “Này, Vũ Độc.”
“Cái gì?” Vũ Độc nói.
Đoạn Lĩnh muốn tìm chuyện để nói, thế nhưng không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một hồi đột nhiên chỉ thốt ra được câu: “Ta nhớ nhà.”
Vũ Độc: “…”
Đoạn Lĩnh quả thực có chút muốn về Tây Xuyên rồi, cứ ở mãi nơi này quả thực cả người không được thoải mái, cảm giác chỗ nào cũng không đúng. Tuy rằng ở Tây Xuyên Lang Tuấn Hiệp sẽ tìm cách giết y, thế nhưng cái trạch viện của Vũ Độc trong phủ Thừa tướng kia vẫn luôn có cảm giác thân thiết hơn một chút.
“Nhanh chóng làm xong nhiệm vụ liền có thể đi.” Vũ Độc đáp.
Đoạn Lĩnh quan sát sắc mặt của Vũ Độc, y quả thực nhìn không thấy hắn: “Lúc nào?”
Vũ Độc thu côn, nói: “Buổi tối liền đi.”
“…” Đoạn Lĩnh muốn nói lại thôi.
Vũ Độc cất xong trường côn lại đột nhiên nghĩ đến một việc —— buổi tối hắn muốn đi trộm thư tín cơ mật của Biên Lệnh Bạch? Thế nhưng thiếu niên này lại phải sắp xếp thế nào? “Ta đi chung với ngươi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc vốn muốn để Đoạn Lĩnh ở trong phòng, thế nhưng vạn nhất Hạ Lan Yết lại đến thì làm sao bây giờ?
“Hạ Lan Yết rốt cuộc có thù gì với ta?” Đoạn Lĩnh không hiểu ra sao nói, “Ta cũng không trêu chọc đến hắn.”
“Hắn nhìn ngươi không vừa mắt.” Vũ Độc không nhịn được nói, “Hắn muốn tìm ta báo thù, vì vậy muốn ra tay với ngươi.”
“Ồ…” Đoạn Lĩnh gật đầu.
Lúc hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài lại có một đám người Đảng Hạng tiền hô hậu ủng đi tới, trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộp một chút thầm nghĩ không tốt, Hách Liên Bác là muốn làm gì đây?! Đừng nên vừa xông vào đã hô to Đoạn Lĩnh đến Đoạn Lĩnh lui, như vậy y liền xong đời. Đoạn Lĩnh vừa mới tỉnh táo lại đã nghĩ ra trăm nghìn lý do lấp liếm cái sơ hở này, trước đây không phải nói y cùng phụ thân làm buôn bán dược liệu ở Đồng Quan sao? Như vậy liền nói bọn họ và Vương tử Tây Lương từng cùng bị một đám sơn tặc bắt, sau đó bản thân trong lúc ngẫu nhiên lại cứu được vị Vương tử Đảng Hạng này???
Cùng lắm lúc vừa gặp mặt liền dùng tiếng Tây Lương ngăn chặn Hách Liên Bác, dù sao đối phương cũng có tật nói lắp, vô luận mình nói cái gì hắn cũng chỉ có thể gật đầu, cho dù Vũ Độc có hoài nghi cũng không tìm được manh mối khác.
Thế nhưng Hách Liên Bác lại không xuất hiện, chỉ có đám người Đảng Hạng trước tiên nâng mấy hộp đựng thức ăn vào, theo sau là hai khối thanh kim thạch lớn vô cùng quý giá, còn có mấy mâm vàng thỏi, mười tấm da nai, hai cây lộc nhung, cuối cùng còn có mấy nhánh nhạn linh dùng để cắm lên vành nón.
Vũ Độc: “…”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh nói với đám người kia: “Nhanh mang về! Ta không cần những thứ này!”
Người Đảng Hạng lại nói với Đoạn Lĩnh: “Đây là Điện hạ chuẩn bị cho công tử, thỉnh người nhất định phải nhận lấy, còn nói đây là tình hữu nghị giữa hai người.”
“Ngươi còn biết nói tiếng Tây Lương?!!! ” Vũ Độc có chút khó thể tin được.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Ta trước đây… từng đi qua Tây Lương.” Đoạn Lĩnh không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng biên ra một câu chuyện lừa gạt Vũ Độc, “Lúc đi buôn bán cùng phụ thân cũng học được một ít, buổi trưa không phải ta còn dùng tiếng Tây Lương ca hát sao?”
Vũ Độc bán tín bán nghi, đã hoàn toàn bối rối.
Đám người Đảng hạng lại nói với Đoạn Lĩnh: “Điện hạ nói, canh ba chờ công tử ngoài viện.”
Nói xong liền xoay người rời đi, Đoạn Lĩnh cầm một nhánh nhạn linh lên nhìn, phía trên nhánh lông vũ còn có một chỏm màu lam sắc, rõ ràng là lông đuôi chim đầu đàn.
“Câu cuối cùng gã nói là gì?” Vũ Độc vấn.
“Nghe không hiểu.” Đoạn Lĩnh lập tức giả ngu.
Vũ Độc liền bước ra ngoài gọi mấy tên Đảng Hạng kia lại: “Nào nào nào, quay lại, đừng có không nói rõ ràng đã rời đi như vậy, các người là có ý tứ gì?”
Chỉ là đám người này tựa hồ đã được Hách Liên Bác dặn dò qua, nhắn lời xong liền lập tức rời đi, hiện tại đã không thấy bóng dáng.
“Vũ…” Đoạn Lĩnh vẫn chưa dứt lời, Vũ Độc đột nhiên xoay người rút kiếm.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Đoạn Lĩnh cũng theo động tác của đối phương mà ngừng đập.
Y chưa từng thấy qua biểu tình cẩn mật tỉnh táo này của Vũ Độc, ánh mắt của đối phương bình tĩnh như nước, mũi kiếm trên tay đâm thẳng vào cổ họng của y.
Đoạn Lĩnh: “…”
Trong mắt y hiện ra thần sắc kinh hoảng, dạ dày quặng lên đau nhói, đây thuần túy chỉ là phản ứng bản năng, phảng phất như rất lâu trước đây y đã có được loại phản xạ đối diện với tình huống sinh mệnh bị uy hiếp này.
Hắn muốn giết ta.
Không, hắn sẽ không giết ta!
Hắn…
Trong sát na này, đầu óc Đoạn Lĩnh đột nhiên liên tiếp nãy lên ba ý niệm, ngay sau đó lưỡi kiếm của Vũ Độc lướt ngang qua cổ của Đoạn Lĩnh, cắt đứt vài sợi tóc của y, sau lưng vang lên một tiếng ‘đinh’, hô hấp của Đoạn Lĩnh trong nháy mắt đình trệ.
Một cái móc câu bén nhọn bằng sắt đen đang muốn móc vào cổ y bị kiếm của Vũ Độc đẩy ra.
Ngay sau đó, Vũ Độc tay trái ôm Đoạn Lĩnh, tay phải chém ra một kiếm mắt cũng không nhìn về phía lưỡi kiếm mà gắt gao khóa chặt Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh bị đối phương kéo đến mất thăng bằng, thân thể ngửa ra vừa vặn đối mắt với Vũ Độc, chỉ nhìn thấy trong mắt đối phương mang theo một tia lạnh lùng, xác nhận y vẫn chưa thụ thương liền thu mắt nhìn sang hướng khác.
“Oanh” một tiếng, trái tim của Đoạn Lĩnh phảng phất như ngừng đập.
Vũ Độc một tay kéo hông của y, để y đứng tựa vào mình, một kiếm đâm thẳng về phía yết hầu của Hạ Lan Yết đã không tổn thương được đối phương —— Hạ Lan Yết đột lao đến, móc sắt hất lên, Liệt Quang kiếm trong tay Vũ Độc nhất thời bị uốn thành hình cung, hai người cùng lúc mượn lực lui ra sau vài bước.
“Keng ——” tiếng động thiết khí ma sát vang lên khiến màng tai Đoạn Lĩnh nhói lên đau buốt.
Hạ Lan Yết một lời cũng không nói, chỉ dồn trọng lực xông về phía trước, Vũ Độc dùng kiếm chặn móc sắt của đối phương lại, đến lúc này Đoạn Lĩnh mới phản ứng kịp, hóa ra lúc nãy y đã suýt bị Hạ Lan Yết kéo đi. Hiện tại y chỉ thấy Vũ Độc vẫn đứng trước người mình, cùng Hạ Lan Yết đối chiêu, kiếm dài câu ngắn, Liệt Quang kiếm dùng ưu thế áp đảo đánh lui Hạ Lan Yết về phía sau liên tục.
“Cút!” Vũ Độc lạnh lùng quát.
Trong ánh mắt Hạ Lan Yết mang theo thần sắc âm độc, đột nhiên rút lui.
Chỉ nhìn thấy bọn họ so đấu vài chiêu ngắn ngủi như vậy cả người Đoạn Lĩnh cũng đã toát mồ hôi lạnh, thân thể dựa vào cột lớn trên hành lang, sắc mặt tái nhợt thở dốc liên tục, y ngẩng đầu nhìn Vũ Độc, bao tử quặng thắt.
Vũ Độc vẫn còn đang tức giận, đem kiếm thu vào trong vỏ trên lưng mình, thanh âm ma sát ngân nga kéo dài, lại xoay người đi về phía cuối hành lang. Đoạn Lĩnh từ từ nhắm hai mắt lại, bao tử càng lúc càng đau thắt, thậm chí đã nói không ra lời.
“Còn không đi!” Vũ Độc ở bên kia hành lang cả giận quát, “Chờ ta cõng ngươi về sao?”
Đoạn Lĩnh ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, không hiểu vì sao y đột nhiên lại có phản ứng như vậy, chỉ là một khắc vừa thấy Đoạn Lĩnh xuất kiếm kia, phảng phất như trong ký ức của y có một cảm giác sợ hãi nào đó ngủ yên đã lâu nay mạnh mẽ trỗi dậy.
“Lang Tuấn Hiệp, ta đau bụng…” Y thều thào nói.
Vũ Độc đứng ở đầu kia hành lang không hiểu được nhìn thẳng vào y, ý thức được Đoạn Lĩnh tựa hồ đã trúng độc liền nhanh chóng quay lại, đè ngón tay lên mạch môn của đối phương, lại mở mí mắt ra nhìn.
“Không có trúng độc.” Vũ Độc nói, bàn tay khẽ vỗ vào mặt Đoạn Lĩnh, hỏi: “Này, ngươi làm sao vậy?”
Trong mắt Đoạn Lĩnh mang theo bi thương nhìn thẳng vào Vũ Độc, trái tim của Vũ Độc hơi nảy lên: “Này! Không nên giả bộ!”
“Vũ Độc, ta đau bụng…” Y đã nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Vũ Độc đột nhiên hiểu được, đối phương hẳn là đã bị một kiếm bất ngờ vừa rồi của mình dọa sợ, có vài người khi khiếp sợ đến tột độ sẽ dễ dẫn phát cơ thể co quắp, tựa như lúc quá căng thẳng sẽ dẫn đến đau bao tử vậy. Vũ Độc nâng Đoạn Lĩnh lên lưng, gấp gáp cõng người về phòng, bận rộn tìm kiếm dược thảo sắc ra một chén thuốc nồng đậm cho y uống.
Sau khi trở về phòng, cảm giác đau đớn của Đoạn Lĩnh cũng đã giảm bớt, đợi đến khi uống thuốc xong một cảm giác ấm áp tản ra khắp cơ thể, ý thức rốt cục cũng khôi phục lại.
“Đã khá hơn chưa?” Vũ Độc hỏi.
Lúc này Đoạn Lĩnh mới gật đầu nhìn thẳng vào Vũ Độc, viền mắt ửng đỏ.
“Ta tưởng rằng ngươi muốn giết ta.” Đoạn Lĩnh nói.
“Được rồi được rồi.” Vũ Độc đơn giản chính là không có biện pháp với Đoạn Lĩnh, “Hạ Lan Yết ngay phía sau ngươi, ngươi nói ta còn có thể làm gì?”
Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên giường, Vũ Độc xác định đối phương không sao liền gấp gáp thu dọn đồ đạc, Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc không nói gì, trầm mặc thu dọn dược thảo, đột nhiên hắn liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
“Ngươi có đúng hay không…” Vũ Độc nhíu mày, chỉ hỏi nữa câu liền ngưng lại.
Có đúng hay không cái gì? Trái tim của Đoạn Lĩnh đột nhiên gia tốc, vừa rồi có phải Vũ Độc đã nghe được cái gì.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh mấy lần từ trên xuống dưới thật kỹ. Lúc này dược lực trong chén thuốc vừa rồi cũng bắt đầu phát tác, mí mắt của y dính lại vào nhau, đợi không được Vũ Độc lên tiếng đã bắt đầu say ngủ. Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh đã ngủ mất cũng không muốn nói nữa, sau khi dọn dẹp xong mọi chuyện liền cởi áo lên giường, nằm ở bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Chiều ta ấm áp, ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào, Đoạn Lĩnh ngủ đủ bỗng dưng quát to một tiếng ngồi dậy, Vũ Độc ở bên cạnh cũng bị làm cho hoảng sợ.
“Ai.” Vũ Độc đẩy đẩy Đoạn Lĩnh, hóa ra Đoạn Lĩnh vẫn còn đang ngủ, Vũ Độc liền dìu y nằm xuống, chỉ là lưng đối phương vừa chạm giường đã ôm chặt lấy hắn, mặt vùi vào ngực hắn, khí lực cực lớn. Vũ Độc cũng đã quen với tư thế này, vẫn nằm yên không cử động, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, bỗng dưng cảm thấy thiếu niên trước mắt thật sự cũng khổ cực rồi, vốn hết thảy những việc này không hề liên quan đến y, thế nhưng vì bồi tiếp mình mới phải đi một chuyến đến Đồng Quan xa xôi, lại còn chịu uy hiếp đến tính mạng. Vũ Độc vừa nghĩ như vậy thì cơn giận gì cũng tiêu tán mất.
Vũ Độc tiện tay vỗ vỗ lên lưng Đoạn Lĩnh, động tác mềm nhẹ tựa như đang dỗ tiểu hài tử ngủ, mà Đoạn Lĩnh đang chìm trong giấc mộng tựa hồ cũng cảm giác được, cánh tay lại càng xiết chặt hơn nữa.
–
“Hách Mặc muốn biết, vị thiếu niên trong phủ có quen biết với Diêu Tĩnh kia là lai lịch gì?”
Thường Nhạc Quan nhấp chén trà sữa, hướng về phía Biên Lệnh Bạch dò hỏi.
Biên Lệnh Bạch thực sự cũng sắp bị đám người Đảng hạng này lăn qua lăn lại đến chết, đây đơn giản chính là đám khách nhân phiền toái nhất mà Đồng Quan từng tiếp đãi, một hồi muốn đi xem tân nương chưa gả ra, một hồi lại muốn phi lễ với thiếu niên vừa tới nương tựa dưới trướng hắn. Biên Lệnh Bạch thường nghe người Tây Lương hoang dã thượng võ, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, hôm nay vừa gặp liền cảm thấy lời kia không sai, một bên vừa xin cưới nữ nhi của Diêu hầu, một bên lại muốn mang đi cả nam nhân dưới trướng mình, cũng không biết đây là quy củ thế nào.
“Đó là chất nhi của ta.” Biên Lệnh Bạch suy nghĩ một chút, nói, “Thị vệ bảo hộ hắn cũng là thuộc hạ của ta, người kia tính tình không được tốt mạo phạm nhị vị, xin nhị vị đại lượng bỏ qua.”
Thường Nhạc Quan chỉ “Ừ” một tiếng, Biên Lệnh Bạch lại nói: “Hài tử này thuở thiếu thời quá quá mức cực khổ, từ nhỏ cũng không hưởng qua vinh hoa phú quý gì. Cái kia… nếu Hách công tử thật muốn cất nhắc y, cùng y thân cận cũng là phúc khí của y, chỉ là…”
“Tiền?” Hách Liên Bác chỉ phun ra một chữ, đánh đúng trọng tâm.
Biên Lệnh Bạch vốn đang suy nghĩ làm sao có thể đặt một cái giá cao cho tiểu tử này, Hoài Âm Hầu không thiếu tiền, sính lễ của Diêu Tĩnh chỉ cần xem có chút ý tứ đưa về bên đó là được. Nếu đối phương lại coi trọng Triệu Dung môi hồng răng trắng cũng không sai nha! Chỉ cần đưa thêm một phần sính lễ là ổn rồi, thiếu niên Hách Mặc này có thể khiến Thường gia đang lúc quyền thế nghiêng trời nịnh nọt lấy lòng, lường trước địa vị cũng sẽ không thấp…
Trong lúc Biên Lệnh Bạch đang suy tính, Hách Liên Bác lại liếc nhìn Thường Nhạc Quan, thấy Thường Nhạc Quan khẽ gật đầu, ý tứ chính là có thể.
“Gọi… tên?” Hách Liên Bác cầm mảnh tay áo của Đoạn Lĩnh trên tay lật qua lật lại, vô ý thức chơi đùa, trong lỗ mũi còn bị đút hai cuộn vải nhỏ, dùng để ngăn máu mũi do Vũ Độc đánh ra ngoài lúc nãy.
“Gọi Biên Dung.” Biên Lệnh Bạch nói, “Chưa từng lấy tự.”
Hách Liên Bác có chút chau mày, cái tên này tựa hồ không giống Đoạn Lĩnh đã nói, nhưng nếu đối phương đã đổi từ họ Đoàn thành họ Triệu, cũng không ngại đổi thêm một cái.
“Tiền.” Hách Liên Bác lại cường điệu lập lại lần nữa với Thường Nhạc Quan.
Thường Nhạc Quan gật đầu, ý bảo đã hiểu. Biên Lệnh Bạch thấy vậy nhất thời hoa tâm nộ phóng, hai gã Đảng Hạng này là muốn đưa thêm tiền đến? Đầu tiên là mối làm ăn trị giá ba trăm dật hoàng kim, hiện tại lại hào phóng đưa tiền, nhấthời trong tai Biên Lệnh Bạch đều là thanh âm vàng bạc lanh canh va chạm.
“Cái kia… Thường công tử.” Biên Lệnh Bạch nói, “Bức họa của người tên Đoạn Lĩnh nọ?”
Hách Liên Bác khoát khoát tay, Thường Nhạc Quan cũng xua tay, Biên Lệnh Bạch nghĩ rằng người Đảng Hạng không giỏi thư họa, có lẽ vẫn chưa vẽ xong nên cũng không hỏi thêm nữa. Nào ngờ lúc nãy Hách Liên Bác nói ‘tiền’ là đang cho rằng Đoạn Lĩnh thiếu tiền, mà cái xua tay vừa rồi có nghĩa là, chuyện làm ăn ba trăm dật kia cũng không cần nữa.
–
Tới chạng vạng, bên ngoài viện của Đoạn Lĩnh có người nhỏ giọng gọi: “Biên công tử?”
Vũ Độc chậm rãi kéo móng vuốt của Đoạn Lĩnh xuống, rời giường mở cửa, lại nhìn thấy một người Đảng Hạng đang đứng bên ngoài, là do quản gia trong phủ tự mình đưa đến dẫn kiến.
“Thường công tử mời người cùng Biên công tử gặp mặt một lần.”
“Không rảnh.” Vũ Độc không kiên nhẫn, hắn không muốn dây dưa với đám mọi rợ này, liền tùy tiện nói: “Biên công tử ngã bệnh.”
Người Đảng Hạng lại xì xào một hồi hỏi quản gia, quản gia đáp lại mấy câu, đối phương liền vội vàng xoay người đi. Lông mày Vũ Độc nhíu chặt, lại phân phó mấy câu muốn quản gia đưa cơm tối vào phòng xong cũng đuổi lão đi.
Lúc quay vào phòng liền thấy Đoạn Lĩnh cũng đã tỉnh, chuyện vừa xảy ra quả thực khiến y nguyên khí đại thương, cả người ủ rũ, chỉ lén lúc liếc nhìn xem Vũ Độc còn tức giận hay không. Vũ Độc lại vẫn cứ như ngày thường, tìm một cây côn gỗ đứng trong sân luyện côn pháp, Đoạn Lĩnh đột nhiên lên tiếng: “Này, Vũ Độc.”
“Cái gì?” Vũ Độc nói.
Đoạn Lĩnh muốn tìm chuyện để nói, thế nhưng không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một hồi đột nhiên chỉ thốt ra được câu: “Ta nhớ nhà.”
Vũ Độc: “…”
Đoạn Lĩnh quả thực có chút muốn về Tây Xuyên rồi, cứ ở mãi nơi này quả thực cả người không được thoải mái, cảm giác chỗ nào cũng không đúng. Tuy rằng ở Tây Xuyên Lang Tuấn Hiệp sẽ tìm cách giết y, thế nhưng cái trạch viện của Vũ Độc trong phủ Thừa tướng kia vẫn luôn có cảm giác thân thiết hơn một chút.
“Nhanh chóng làm xong nhiệm vụ liền có thể đi.” Vũ Độc đáp.
Đoạn Lĩnh quan sát sắc mặt của Vũ Độc, y quả thực nhìn không thấy hắn: “Lúc nào?”
Vũ Độc thu côn, nói: “Buổi tối liền đi.”
“…” Đoạn Lĩnh muốn nói lại thôi.
Vũ Độc cất xong trường côn lại đột nhiên nghĩ đến một việc —— buổi tối hắn muốn đi trộm thư tín cơ mật của Biên Lệnh Bạch? Thế nhưng thiếu niên này lại phải sắp xếp thế nào? “Ta đi chung với ngươi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc vốn muốn để Đoạn Lĩnh ở trong phòng, thế nhưng vạn nhất Hạ Lan Yết lại đến thì làm sao bây giờ?
“Hạ Lan Yết rốt cuộc có thù gì với ta?” Đoạn Lĩnh không hiểu ra sao nói, “Ta cũng không trêu chọc đến hắn.”
“Hắn nhìn ngươi không vừa mắt.” Vũ Độc không nhịn được nói, “Hắn muốn tìm ta báo thù, vì vậy muốn ra tay với ngươi.”
“Ồ…” Đoạn Lĩnh gật đầu.
Lúc hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài lại có một đám người Đảng Hạng tiền hô hậu ủng đi tới, trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộp một chút thầm nghĩ không tốt, Hách Liên Bác là muốn làm gì đây?! Đừng nên vừa xông vào đã hô to Đoạn Lĩnh đến Đoạn Lĩnh lui, như vậy y liền xong đời. Đoạn Lĩnh vừa mới tỉnh táo lại đã nghĩ ra trăm nghìn lý do lấp liếm cái sơ hở này, trước đây không phải nói y cùng phụ thân làm buôn bán dược liệu ở Đồng Quan sao? Như vậy liền nói bọn họ và Vương tử Tây Lương từng cùng bị một đám sơn tặc bắt, sau đó bản thân trong lúc ngẫu nhiên lại cứu được vị Vương tử Đảng Hạng này???
Cùng lắm lúc vừa gặp mặt liền dùng tiếng Tây Lương ngăn chặn Hách Liên Bác, dù sao đối phương cũng có tật nói lắp, vô luận mình nói cái gì hắn cũng chỉ có thể gật đầu, cho dù Vũ Độc có hoài nghi cũng không tìm được manh mối khác.
Thế nhưng Hách Liên Bác lại không xuất hiện, chỉ có đám người Đảng Hạng trước tiên nâng mấy hộp đựng thức ăn vào, theo sau là hai khối thanh kim thạch lớn vô cùng quý giá, còn có mấy mâm vàng thỏi, mười tấm da nai, hai cây lộc nhung, cuối cùng còn có mấy nhánh nhạn linh dùng để cắm lên vành nón.
Vũ Độc: “…”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh nói với đám người kia: “Nhanh mang về! Ta không cần những thứ này!”
Người Đảng Hạng lại nói với Đoạn Lĩnh: “Đây là Điện hạ chuẩn bị cho công tử, thỉnh người nhất định phải nhận lấy, còn nói đây là tình hữu nghị giữa hai người.”
“Ngươi còn biết nói tiếng Tây Lương?!!! ” Vũ Độc có chút khó thể tin được.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Ta trước đây… từng đi qua Tây Lương.” Đoạn Lĩnh không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng biên ra một câu chuyện lừa gạt Vũ Độc, “Lúc đi buôn bán cùng phụ thân cũng học được một ít, buổi trưa không phải ta còn dùng tiếng Tây Lương ca hát sao?”
Vũ Độc bán tín bán nghi, đã hoàn toàn bối rối.
Đám người Đảng hạng lại nói với Đoạn Lĩnh: “Điện hạ nói, canh ba chờ công tử ngoài viện.”
Nói xong liền xoay người rời đi, Đoạn Lĩnh cầm một nhánh nhạn linh lên nhìn, phía trên nhánh lông vũ còn có một chỏm màu lam sắc, rõ ràng là lông đuôi chim đầu đàn.
“Câu cuối cùng gã nói là gì?” Vũ Độc vấn.
“Nghe không hiểu.” Đoạn Lĩnh lập tức giả ngu.
Vũ Độc liền bước ra ngoài gọi mấy tên Đảng Hạng kia lại: “Nào nào nào, quay lại, đừng có không nói rõ ràng đã rời đi như vậy, các người là có ý tứ gì?”
Chỉ là đám người này tựa hồ đã được Hách Liên Bác dặn dò qua, nhắn lời xong liền lập tức rời đi, hiện tại đã không thấy bóng dáng.
Danh sách chương