Hoàng hôn, độc đạo Đồng Quan.

Vũ Độc thúc ngựa phi nhanh qua sơn đạo tiến nhập bình nguyên.

“Giá!”

Ra roi thúc ngựa một đường tuyệt trần, đường về Tây Xuyên xa xôi cách trở, nếu hắn một mực không màng gian khổ trở về, một đường không chướng ngại mà nói, chưa đến ba ngày đã có thể trở lại Đồng Quan.

Tịch dương níu kéo trên đầu non cũng chậm rãi lặn xuống, ráng chiều nhuốm đỏ thiên địa phủ khắp dãy núi, những cái bóng chập chùng chồng chất vào nhau. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào Vũ Độc đã không quá thích buổi tối, mỗi khi màn đêm buông xuống cảm giác thê lương của một ngày liền ập đến, cũng chẳng biết kể từ lúc nào, hắn đã quen với việc hành tẩu dưới ánh mặt trời, không muốn trở lại màn đêm.

“Ngươi là thích khách, thích khách không có ban ngày, chỉ có bóng đêm.”

Cái thanh âm kia lần nữa vang lên bên tai hắn.

Vũ Độc giục ngựa hướng về phía tia nắng sau cùng của thái dương đuổi gấp, phảng phất như không muốn nhìn thế gian này chìm vào hắc ám nhanh như vậy, hắn không ngừng đuổi theo từng tia ánh sáng rời rạc cuối cùng đến tận khi thái dương hoàn toàn khuất bóng, màn trời rũ sau bóng núi chỉ còn lại một sắc màu xanh đậm hoa mỹ, cũng vừa vặn để lại cho hắn không gian yên tĩnh vô tận cùng với giấc mộng muôn màu muôn vẻ.

Hắn nhớ rõ, khi bản thân còn bé hắn không thích ban ngày chỉ mê đắm cùng màn đêm, tựa như hòa làm một thể cùng bóng tối, chỉ có khi đó mới cảm thấy an toàn kiên định. Thế nhưng bây giờ hắn càng tình nguyện nhìn ngắm thế giới rực rỡ ánh dương, ban ngày hiển nhiên so với bóng đêm càng thêm náo nhiệt thú vị, sáng sớm tiểu tử kia sẽ tỉnh lại, sẽ cùng hắn cười nói, mang hắn bận rộn khắp nơi, thế giới từng chút từng chút cũng sinh động lên.

Khi đêm đến, vạn vật chìm vào giấc ngủ, bọn họ cũng không thể trò chuyện với nhau nữa, Vũ Độc phảng phất như bị quăng về thế giới của mình, dùng toàn bộ sinh mệnh canh giữ phiến cửa đang đóng, chờ khi Đoạn Lĩnh thức dậy lại cùng nhau trò chuyện, đợi khi một ngày kết thúc, đến lúc ngủ rồi, cánh cửa kia lại đóng chặt.

Tựa như chiếc đồng hồ Tây Dương mà hắn đã từng nhìn thấy lúc còn ở phủ của Triệu Khuê, mỗi khi đến giờ cánh cửa nhỏ trên chiếc chuông sẽ mở ra, sau đó một con chim xuất hiện rộn rã hót vài tiếng. Lần đầu tiên Vũ Độc nhìn thấy thứ đó chỉ cảm thấy thật buồn cười, thế nhưng chú chim kia chỉ đến đúng giờ mới xuất hiện, vì vậy sau đó mỗi khi hắn đi ngang qua căn phòng nọ, nếu công việc thong thả sẽ nghỉ chân lại một chút, chờ chim con báo giờ.

Nhân sinh của hắn cũng chỉ có một chút lạc thú như vậy, Vũ Độc không khỏi cảm thấy, bản thân thực sự cũng quá thất bại.

Sao trời rực rỡ, chòm Bắc Đẩu giữa trời thu lập lòe chiếu sáng, chỉ dẫn phương hướng cho hắn đi tới, chỉ vài hôm nữa đã là Thất Tịch rồi.

Đêm Thất Tịch nên làm gì đây? Chỉ sợ cái kỳ hạn cuối cùng đó cũng sẽ bề bộn nhiều việc, không dễ dàng thoát đi như vậy… Vũ Độc bất giác nhớ lại những chuyện sau khi mình rời khỏi sư môn, trước giờ vẫn cứ cô đơn một mình, ăn tết không giống ăn tết, lễ lộc không giống lễ lộc. Lần này xong việc, hắn vẫn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vũ Độc luôn cảm thấy mình nhìn không thấu tiểu tử kia, thiếu niên tên ‘Vương Sơn’ này từ ngày đầu tiên đến bên cạnh hắn trong lòng vẫn tựa như cất giấu không ít chuyện, mà còn giấu được rất sâu, phảng phất như lúc nào cũng mang lên một tấm mặt nạ. Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, thiếu niên Vương Sơn này cho đến hiện tại cũng chưa có hành động quá mức dị thường nào.

Y, có khi tinh khôn chẳng khác hồ ly, có khi lại ngốc nghếch ngơ ngác, thật không biết kẻ nào mới là y…

Đêm đen yên tĩnh, sơn đạo không ngừng có gió lạnh thổi qua, vó ngựa cũng tựa như nhẹ đi, lá rơi tung bay lướt qua thân hình của Vũ Độc vang lên thanh âm xào xạc, tất cả đều bị hắn quăng ra sau đầu. Con đường hướng về phương bắc cũng đã đến điểm cuối cùng, Vũ Độc lại men theo sơn đạo ngoằn ngoèo sửa hướng về phía Tây Nam, tiến vào địa phận quan nội.



Ngày hôm sau, Đoạn Lĩnh ngủ đến thiên hôn địa ám, sắc mặt uể oải.

Hôm nay sương giăng dày đặc, vừa ra khỏi cửa đã tựa hồ giơ tay không thấy ngón, Đoạn Lĩnh theo bản năng gọi tên Vũ Độc lại nhớ đến đối phương đã quay về Tây Xuyên. Quản gia tiến đến thông tri, Đoạn Lĩnh liền theo đối phương đi gặp Biên Lệnh Bạch.

Chân của Phí Hoành Đức đã hồi phục không sai biệt lắm, hai người đều đang chờ Đoạn Lĩnh đến dùng điểm tâm, trong phòng khách còn có vài gã võ tướng.

Biên Lệnh Bạch nói với Đoạn Lĩnh: “Mấy hôm trước khi hiền chất tới đây công việc bận rộn, thúc thúc không giới thiệu mấy vị này được. Những người ở đây đều là Phó tướng Đồng Quan, so với chất nhi thì ngồi bối phận thúc bá.”

Đoạn Lĩnh vừa đứng dậy hành lễ, vài gã võ tướng đều nghiêng đầu khiêm nhượng.

“Không dám nhận không dám nhận.”

Biên Lệnh Bạch lại giảng giải thêm vài câu, nơi này có hai gã Phó tướng, hai gã Giáo quan, một gã Chủ bộ. Hai Phó tướng một người họ Vương, một người họ Tạ, ngoại trừ Biên Lệnh Bạch thì có địa vị tối cao, Chủ bộ trái lại không quản được bao nhiêu chuyện, Biên Lệnh Bạch có hành động gì đều trưng cầu quân sư tối cao Phí Hoành Đức bên cạnh mình, nội vụ càng là không nguyện để Chủ bộ nhúng tay. Vì vậy sau khi ăn cơm xong, Giáo quan và Chủ bộ đều lui ra ngoài, chỉ có hai người Vương, Tạ là lưu lại.

Điểm tâm vừa xong Biên Lệnh Bạch đã hạ lệnh điểm binh, dẫn theo Đoạn Lĩnh rời khỏi Đồng Quan hướng về phía Tần Lĩnh, muốn kiểm tra xem bảo tàng của hắn có còn nguyên vẹn hay không.

Đồng Quan tựa lưng vào núi, nam thông Tây Xuyên, đông giáp Hoài Âm, Thượng tử, Bắc gặp Tây Lương, từ xưa chính là nơi binh gia giao tranh. Vừa ra quan ải, Đoạn Lĩnh đứng trên chỗ cao dõi mắt ra xa, chỉ chợt cảm thấy trong lòng trống trải.

Biển mây mênh mông, sương mù dày đặc, tầm nhìn theo độ cao càng lúc càng mở rộng. Dãy núi này tựa như từ một phân hai vậy, thác mây uốn lượn thẳng đến khi xuất sơn mới tan mất. Từ xa nhìn thấy Hoàng Hà cuồn cuộn, núi non tụ lại, sóng trào giận dữ, sơn hà trong ngoài Đồng Quan lộ đều mang theo một sự thô dã mê người..

“Dung nhi.” Biên Lệnh Bạch cưỡi ngựa, không nhanh không chậm sóng vai cùng Đoạn Lĩnh.

“Dạ, thúc thúc.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ngươi quá ít lời.” Biên Lệnh Bạch nói, “Vẫn luôn yên lặng như vậy, nói người thành thục ổn trọng cũng được, nói ngươi rụt rè nhát gan, chỉ sợ không làm nên chuyện cũng được..”

Đoạn Lĩnh nói: “Lúc chất nhi ở nhà cũng là như vậy, thúc phụ giáo huấn rất đúng, sau này chất nhi sẽ cố gắng học hỏi ngôn thuyết.”

“Phụ thân ngươi là người thận trọng.” Biên Lệnh Bạch nói, “Nói nhiều tất sai, nói nhiều sai nhiều là suy nghĩ chính xác, thế nhưng cũng không thể vì vậy mà không nói ra chính kiến của mình. Ngươi tới phân tích một chút tình thế của Liêu quốc và Tây Lương hiện nay xem thế nào?”

Đoạn Lĩnh biết Biên Lệnh Bạch có dự định tạo phản, mà Biên Lệnh Bạch cũng không tận lực dối gạt y, chỉ hàm hàm hồ hồ tựa như tiết lộ cho y một chút, rồi lại không nói thẳng ra toàn bộ kế hoạch của mình, hẳn là đang thử sự trung thành của y.

“Thúc phụ nghĩ như thế nào chất nhi liền xem thế đó.” Đoạn Lĩnh đáp.

Biên Lệnh Bạch cười ha hả, hắn không nghĩ đến Đoạn Lĩnh sẽ nói như vậy. Thông thường kẻ ngu dốt đều không nhận ra sự ngu xuẩn của mình, thế nhưng cũng thích đề phòng người bên cạnh quá thông minh —— đây là Lý Tiệm Hồng dạy y.

“Ngươi thay ta làm một chuyện.” Biên Lệnh Bạch nói, “Ta xem vương tử Đảng Hạng rất yêu thích ngươi, ngươi thay ta hẹn hắn xuất thành một lần. Ta có an bày khác.”

“Được.” Đoạn Lĩnh không chút nghĩ ngợi liền dứt khoát đáp ứng.

Biên Lệnh Bạch vô cùng kinh ngạc, Đoạn Lĩnh cư nhiên cái gì cũng không có hỏi, thế nhưng thái độ chỉ nghe lệnh không hỏi lý do này lại cực kỳ hợp tâm ý của Biên Lệnh Bạch.

“Thế nhưng chất nhi sợ làm không tốt.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, nói, “Vạn nhất hắn không muốn đi cùng chất nhi thì làm sao bây giờ? Hoặc là… sợ hắn nghi ngờ? Thúc phụ, nếu như vậy chất nhi nên làm gì?”

Biên Lệnh Bạch mang theo thâm ý liếc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi không biết tự nghĩ biện pháp sao? “

Đoạn Lĩnh không lên tiếng, Biên Lệnh Bạch lại nói: “Thường xuyên đến tìm hắn, có chuyện gì không hiểu thì đi hỏi Phí tiên sinh.”

Đoạn Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ngươi là đang muốn ta bán đứng nhan sắc sao? Bất quá như vậy cũng vừa vặn, y còn đang nghĩ phải lấy cớ gì mới có thể thoải mái tâm sự vài ngày với Hách Liên Bác.

Sương mù tản ra, trong dãy Tần Lĩnh thủy chung vẫn bị mây đen che phủ, lúc bọn họ đi đến nơi lần trước gặp phục kích Đoạn Lĩnh liền chỉ ra: “Chính là ở phụ cận nơi này.”

Biên Lệnh Bạch đang muốn phân phó binh lính tản ra tìm kiếm, Đoạn Lĩnh lại nhẹ nhàng kéo chéo áo của hắn, nói: “Thúc phụ, chất nhi có chuyện muốn nói.”

Biên Lệnh Bạch theo y đi qua một bên, Đoạn Lĩnh nhớ đến Phí Hoành Đức không có tới thì đột nhiên không khỏi bội phục lão hồ ly này. Lúc đó hẳn là Phí Hoành Đức đã biết y và Vũ Độc tìm ra lối vào bảo địa! Thế nhưng một chữ lão cũng không hé ra.

“Chất nhi hoài nghi một nơi.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói bên tai Biên Lệnh Bạch, “Chất nhi cũng chưa nói cho ai biết.”

“Mau dẫn ta qua xem.” Biên Lệnh Bạch nói, cũng thuận tiện ra lệnh cho thuộc hạ ở tại chỗ chờ đợi: “Ngươi biết sử dụng đao kiếm không? “

“Chỉ biết bắn tên.” Đoạn Lĩnh đáp.

Biên Lệnh Bạch liền lấy cung và túi đựng tên đưa cho y, lại ném qua một thanh kiếm, bản thân cũng mang kiếm theo, ra hiệu cho Đoạn Lĩnh lên ngựa. Đoạn Lĩnh chỉ ra phương hướng, hai người liền giục ngựa lẫn vào rừng rậm.

“Chuyện này.” Đoạn Lĩnh nói, “Lần trước khi chất nhi đi ngang qua nhìn thấy, cũng không kịp nói cho Phí tiên sinh.”

Lời này của Đoạn Lĩnh ý là, ta không nói cho Phí tiên sinh nghe, ngươi cũng đừng làm lộ. Biên Lệnh Bạch lại xuyên tạc ý tứ của y, vô thức gật đầu nói: “Ừ, ngoan.”

Đoạn Lĩnh nhất thời dở khóc dở cười.

Biên Lệnh Bạch cẩn thận xuống ngựa, hai người chậm rãi bước về phía huyệt động hôm đó thích khách đã đi qua quan sát khắp nơi, bên trong thổi ra từng trận gió lạnh, Biên Lệnh Bạch liền trực tiếp tiến vào. Đoạn Lĩnh giương cung cài tên theo sát phía sau yểm hộ, lúc mũi tên lơ đãng lướt qua gáy của Biên Lệnh Bạch thì không nhịn được run rẩy.

Nếu như hiện tại y buông tên mọi chuyện đều kết thúc, thế nhưng hiện tại cho dù y bắn ra cũng không chạy thoát. Vẫn là chờ Vũ Độc về thôi.

“Vào đi.” Biên Lệnh Bạch nói vọng ra ngoài.

Đoạn Lĩnh kiểm tra vết tích xung quanh, bên trong hiển nhiên còn có thông đạo quanh co dẫn vào nơi sâu nhất trong hang, trước mặt là một vách núi trống trãi. Đoạn Lĩnh đốt đuốc lên để Biên Lệnh Bạch nhìn, quả nhiên phía vách núi bên kia có vết tích đặt chân.

“Thúc phụ, không thể lại tiến lên.” Đoạn Lĩnh nói.

Thần sắc của Biên Lệnh Bạch có chút dao động bất định tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Người xem phía sau.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Còn có dây thừng chắn lại.”

“Là nơi này.” Biên Lệnh Bạch chậm rãi gật đầu, “Hôm nào chúng ta quay lại lấy bảo tàng, phải để Phí tiên sinh định ra ngày tốt.”

“Đi thôi.” Biên Lệnh Bạch che ở trước người Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đột nhiên có chút không muốn giết hắn nữa. Người này ngoại trừ tạo phản và muốn giết Hách Liên Bác tựa hồ cũng chưa làm chuyện gì quá đáng với mình.

Biên Lệnh Bạch quay đầu lại nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt kia có điểm kỳ quái tựa hồ có chút không yên lòng, Đoạn Lĩnh đang nghĩ xem Vũ Độc lúc nào trở về đột nhiên lại bị Biên Lệnh Bạch gạt chân, Đoạn Lĩnh vừa mất thăng bằng liền rơi thẳng xuống vách núi, nhất thời hoảng sợ hô to một tiếng, cánh tay bám chặt vào vách đá.

Biên Lệnh Bạch trầm mặc nhìn về phía Đoạn Lĩnh, biểu tình cực kỳ tiếc nuối.

“Xin lỗi Dung nhi.” Biên Lệnh Bạch nói, “Bí mật này thúc thúc càng suy nghĩ càng cảm thấy vẫn đừng nên để nhiều người biết đến. Dù sao Triệu gia của ngươi cũng đã tuyệt hậu rồi, ngươi xuống dưới còn có thể đoàn tụ với phụ thân. Cứ như vậy đi, đến lễ tết thanh minh thúc sẽ đốt cho ngươi thêm ít tiền giấy.”

Tiếp đó Biên Lệnh Bạch hung hăng dẫm một cước vào tay của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh phát ra một tiếng thét kinh hoàng, trực tiếp rơi thẳng xuống vực sâu.



Chạng vạng, Vũ Độc khoái mã không ngừng tiến vào Tây Xuyên thành.

Lệnh dời đô đã phát ra, sau đó chưa đến nửa tháng những gia đình phú quý đều đã rút khỏi Hoàng thành nghìn năm này, khắp nơi đều rối loạn.

“Thừa tướng đâu?” Tính cả cái đêm đi trộm sổ sách đó, Vũ Độc đã chừng hai ngày ba đêm không hề chợp mắt, tròng mắt hiện ra tơ máu. Hắn vừa vào phủ đã đi tìm Mục Khoáng Đạt, thế nhưng chính viện trống rỗng chẳng thấy một ai, ngay cả nô tài hầu hạ cũng chẳng có, chẳng lẽ Thừa tướng đã sớm dời đi Giang Châu.

Vũ Độc thầm than không xong, nghìn vạn lần đừng là như vậy, bằng không nếu phải đến Giang Châu một chuyến thời gian sẽ không đuổi kịp! Thương Lưu Quân đang cùng Mục Khánh chơi cầu trong hoa viên, hai người nhìn thấy Vũ Độc đều liếc mắt chú tâm.

Mục Khánh kinh ngạc nói: “Vũ Độc?! Vương Sơn đâu?! Hai người đã đi nơi nào?!”

Thương Lưu Quân mang theo vẻ hoài nghi dùng ánh mắt dò xét Vũ Độc, Vũ Độc thở dốc cố gắng đứng vững nói: “Ta muốn cầu kiến Mục tướng gia, có quân tình khẩn cấp.”

Thương Lưu Quân cười nhạo nói: “Cư nhiên dùng cả ‘Cầu kiến’? Xem ra thật sự có việc khẩn cấp, chỉ là quá không đúng dịp rồi, Mục tướng gia vừa khởi hành đi Giang Châu không lâu.”

Vũ Độc: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện