Mồng bảy tháng bảy, sau khi minh ước Thượng Tử ký kết mười ba năm, Trần Lương lại khởi lên chiến hỏa.
Đêm thất tịch diễn ra một trận dạ chiến tựa như sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm, kéo dài không đến một ngày đã lập tức kết thúc.
Tín báo khai chiến thậm chí chưa được gởi đến triều đình Liêu, Nguyên, Trần, quân đội Đảng Hạng đã bị triệu hồi, không công mà về.
Mồng bảy tháng bảy, Đồng Quan chi chiến, số binh lính Tây Lương mai phục trong Tần Lĩnh và tràn vào thành tổng cộng có một vạn bảy nghìn người, bắt sống một vạn ba nghìn.
Ngày hôm sau, Hách Liên Đạt của Tây Lương nhận được cấp báo, triệu hồi kỵ binh chính quy cùng với đội quân ngụy trang thành mã tặc, thu nạp tàn binh ba mươi dặm.
Màn đêm buông xuống, Biên Lệnh Bạch bệnh nặng không thuốc trị, giữa đêm bỏ mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, khâm sai tân nhậm đã đến được Đồng Quan, trọng chỉnh quân đội tiếp thu quân quyền của Biên Lệnh Bạch.
“Trước lúc xuất phát Mục tướng gia đã nói cho lão biết, ngươi là người suy nghĩ thấu đáo làm việc có thứ tự, chuyện gì cũng có thể tính toán rõ ràng. Hôm nay vừa gặp quả thực không sai, lão đây không khỏi cảm thán một tiếng hậu sinh khả úy.”
Trịnh Lệ năm nay tuổi gần hoa giáp[1], chòm râu trắng xóa. Lúc tổ phụ Đoạn Lĩnh còn sống, lão đầu tử này từng xuất lĩnh quân đội Nam Trần liên tục chiến đấu ở các chiến trường bên ngoài Trường Thành, có thể mời lão xuất sơn tọa trấn Đồng Quan quả nhiên là lựa chọn thích hợp nhất.
Đoạn Lĩnh toát mồ hôi nói: “Vãn bối không dám nhận, may là có Phí tiên sinh cùng Vũ Độc ở đây.”
Đứng ở trước mặt Trịnh Lệ quả thật Đoạn Lĩnh phải khiêm tốn, lần này cục diện Đồng Quan tuy là do y một tay thúc đẩy, thế nhưng trong quá trình thi hành lại có trăm nghìn chỗ hở, càng là suýt nữa đã hai lần đánh mất tính mạng, nếu không có Vũ Độc, căn bản y cái gì cũng không làm được.
Trịnh Lệ giữ nguyên chức vị của hai người Vương Tạ, chỉ đơn giản điều chỉnh lại biên chế quân đội một lần, Đoạn Lĩnh còn nhìn ra Trịnh Lệ đang chuẩn bị không lâu sau liền bắt đầu dùng Tạ Hạo liền biết biết không cần nhắc nhở lão người nào có thể dùng. Nhiệm vụ ở Đồng Quan mặc dù đã kết thúc thế nhưng Đoạn Lĩnh còn có một cục diện rối rắm khác cần phải nhanh chóng thu phục, vì vậy chỉ đành lập tức từ biệt Trịnh Lệ quay về Tây Xuyên.
‘Ta đã gặp ngươi, bảy năm trước, ở dược đường tại Thượng kinh.’
Vũ Độc rốt cục nhớ tới.
Đêm thất tịch hôm đó Đoạn Lĩnh cũng nói cho hắn biết: “Đúng, là ta, ngươi còn dùng Kim Ô làm ta giật thót cả mình.”
“Vậy ngươi…” Vũ Độc thực sự có quá nhiều việc nghĩ không thông, hàng loạt ý tưởng chồng chất trong nháy mắt xông thẳng lên đầu.
Cơn mưa thu dai dẳng qua đi, nền trời Đồng Quan được nước tẩy rửa trở nên cực kỳ cao rộng, xe ngựa lần thứ hai khởi hành, vẫn là xa phu câm điếc, người ngồi trong xe vẫn là Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh, chỉ là lần này bọn họ xuôi ngược về nam.
Lúc ra khỏi Tần Lĩnh thì Đoạn Lĩnh ra hiệu cho xe phu ngừng lại ở ven đường, hai bên đều là cây phong cao ngất. Đoạn Lĩnh đỡ Vũ Độc xuống xe ngồi bên rừng phong nghỉ ngơi chốc lát, lại rót nước cho hắn đổi thuốc.
Sau lưng bọn họ là lá phong đỏ rực như lửa, trong trận chiến đêm ấy tay của Vũ Độc bị thương, mắt cá chân cũng bị va chạm không nhẹ, lúc xuống xe vào núi hắn được Đoạn Lĩnh đỡ ngồi trên một tảng đá lớn, chân phải vươn ra dẫm lên cái ghế gỗ nhỏ mang từ mã xa xuống. Đoạn Lĩnh ở bên cạnh dùng nước hòa tan dược cao, giúp hắn đổi thuốc, đầu tiên là giúp mắt cá chân giảm sưng, sau đó là mở lớp băng trên tay trái ra, dùng dược cầm máu sinh cơ.
“Vết thương trên tay chỉ cần một tháng là có thể khôi phục tương đối rồi” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc, “Không sinh mủ liền không có chuyện gì, mắt cá chân trái lại cần thêm một ít thời gian, thương cân động cốt một trăm ngày, mấy hôm nay ngươi cẩn thận một chút.”
Vũ Độc không chớp mắt nhìn kỹ Đoạn Lĩnh, đáp: “Không sao cả.”
“Khinh công của ngươi tốt như vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Nghìn vạn lần đừng để lưu lại bệnh căn.”
Vũ Độc nói: “Lúc trước ngươi muốn nói chuyện gì với ta? Chần chần chờ chờ, ở đây bốn về vắng lặng, cuối cùng cũng đã có thể nói đi.”
Đoạn Lĩnh cười cười với hắn, nói: “Lần trước khi ở trong sơn động, ngươi cũng nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì?”
Đêm hôm ấy hai người không kịp nói chuyện gì với nhau đã bị động tĩnh rút quân của người Đảng Hạng cắt đứt, tiếp theo lại có việc ùn ùn kéo đến, suốt hai ngày nay Vũ Độc có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra, Đoạn Lĩnh vì sao lại xuất hiện trong một dược đường ở Thượng kinh giữa đêm gió tuyết bảy năm trước như vậy.
Thế nhưng Đoạn Lĩnh đã từng nói, phụ thân của y là một dược thương, như vậy có lẽ cũng đã từng làm chưởng quỹ dược đường? “Trước tiên ta hỏi, đến tột cùng đêm đó vì sao ta lại nhìn thấy ngươi?” Vũ Độc nhíu mày nói, “Ngươi không phải là người Tầm Bắc sao?”
“Duyên phận nha.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chúng ta gặp nhau là duyên phận, mầm mống đã được sớm chôn xuống từ lúc đó.”
Đoạn Lĩnh cẩn thận giúp Vũ Độc băng bàn tay lại.
Vũ Độc có chút mất tự nhiên liếc về phía sườn núi mọc đầy thông dại, lá đỏ lả lướt tung bay khắp xung quanh.
“Duyên phận sao? Ta…” Vũ Độc nói, “Cả đời này của ta… lúc nhập môn đã từng lập thệ, không thể thú thê, thành gia, thậm chí theo một nghĩa nào đó… còn không cho lập nghiệp.”
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Thích khách đều là như vậy.” Vũ Độc đáp, “Ngươi có thân nhân, có thê tử liền có nhược điểm. Ngươi giết cừu gia, hậu đại của bọn họ lại muốn tới trả thù, sẽ giết thê nhi của ngươi, phóng hỏa nhà của ngươi. Một người dùng giết người làm nghề nghiệp thì có tiền đồ gì?”
“Vậy sư phụ và sư nương của ngươi thì sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi, “Bọn họ không phải đã thành thân rồi ư?”
“Bọn họ vẫn chưa thành thân.” Vũ Độc đáp, “Không có danh phận, nhưng ở trong lòng ta nàng thủy chung là sư nương. Sau này thành Thượng Tử bị phá, sư phụ bỏ mình trên chiến trường, sư nương cũng tự tử theo người, cái Bạch Hổ Minh Quang khải trên người ngươi đã thất lạc từ lúc đó, mà Sơn Hà kiếm pháp cũng rơi vào tay Triệu Khuê năm ấy dẫn binh cứu viện.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi là vì tìm nó mới đến dưới trướng Triệu Khuê, phải không?”
Vũ Độc gật đầu, nói: “Triệu Khuê biết một khi ta tìm được nó liền sẽ rời đi, vì vậy mới giấu kỹ đến thế.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Sau khi tìm được nó ngươi muốn làm gì? Khôi phục sư môn sao?”
Vũ Độc đáp: “Sư môn của ta đã suy tàn từ lâu rồi, những người nhận được truyền thừa năm đó đã ly tâm từ lâu, Trấn Sơn Hà lại càng không biết lưu lạc đến nơi nào. Thế nhưng Bạch Hổ Đường vẫn còn một chức trách nữa, đó là bảo vệ Đế quân giữa loạn thế này.”
“Thế nhưng Đế quân, hắn không cần ta đến bảo hộ.” Vũ Độc nói, “Thái tử tuy có ý mời chào ta, ta lại biết, thứ hắn muốn là một thích khách biết nghe lời chứ không phải truyền nhân Bạch Hổ Đường. Xét đến cùng, vẫn là không cần ta.”
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, ta cần nha, ta cần.
Vũ Độc nói: “Triệu Khuê cũng tốt, Mục tướng gia cũng được, còn có Thái tử… ngoại trừ Tiên Đế, người người đều chỉ cần một thanh đao sát nhân. Bất quá cũng không trách được bọn họ, trong loạn thế vốn chính là giết đến giết đi.”
Thấy Đoạn Lĩnh muốn nói lại thôi, Vũ Độc lại cho là y định an ủi mình, trái lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, nói: “Sơn nhi, còn ngươi? Có tính toán gì không? Ta biết ngươi muốn trở nên nổi bật, ngươi năm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, suốt ngày đều ở bên cạnh ta như vậy không khỏi làm trễ nãi ngươi.”
“Cái… cái gì?” Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Như ngươi nói, bảy năm trước ta vốn là đến Thượng kinh chấp hành một nhiệm vụ, lại có thể quen biết ngươi vào lúc đó… Là duyên phận.” Vũ Độc còn nói, “Lão thiên đem ngươi đưa đến bên cạnh ta, có lẽ là duyên phận này vẫn còn chưa dứt.”
Đoạn Lĩnh nghe hắn nói như thế thì trong lòng cũng không khỏi ngổn ngang trăm mối. Là duyên phận sao? Hay là từ khi y sinh ra số mệnh kia đã bắt đầu, tất cả đều được định trước, y nhất định sẽ là Thái tử Nam Trần, là nhi tử của Lý Tiệm Hồng, sẽ ở một ngày nào đó được đưa đến Thượng kinh, lại ở trong một đêm định mệnh nào đó, nhìn thấy Vũ Độc.
“Ta không thể có gia thất.” Vũ Độc nói, “Thế nhưng ngươi không giống vậy, cũng không thể cứ thế theo ta qua cả đời. Trở về suy nghĩ lại thật kỹ, ngươi vừa qua mười sáu tuổi, tương lai ngươi… còn có tương lai…”
“Ta tự nhiên là theo ngươi cả đời.” Đoạn Lĩnh hoàn thành vòng cuối cùng của lớp băng vải trên tay Vũ Độc, xem xét lại một lần nữa, nói, “Ta cũng không muốn thành gia, lập nghiệp vẫn là có thể.”
“Ngươi…” Vũ Độc phảng phất đã liệu trước Đoạn Lĩnh sẽ nói như vậy, lại nói, “Theo ta, không danh không phận, đây xem như chuyện gì? Muốn làm sai vặt của ta cả đời? Còn công danh của ngươi thì sao? Ngươi không phải muốn ngoi lên trên sao?”
“Thì cũng giống như sư phụ và sư nương ngươi vậy thôi.” Đoạn Lĩnh nói.
Cả gương mặt của Vũ Độc bỗng nhiên đỏ lên, Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy mấy câu kia nói xong liền có điểm chẳng ra gì cả.
Một mảnh lá phong bay xuống yên tĩnh chạm vào mặt đất, ngọn gió thổi qua làm vang lên thanh âm xào xạt.
Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “… Ngươi nghĩ quá… đơn giản…”
“Đơn giản chuyện gì?” Đoạn Lĩnh mờ mịt hỏi.
Vũ Độc ngẫm lại, khoát tay nói: “Mà thôi mà thôi, tùy tiện nói một chút.”
Đoạn Lĩnh không hiểu ra sao, Vũ Độc còn nói: “Coi như ngươi vận khí tốt, cũng không phải đi theo Trịnh Ngạn. Như vậy thì… trước hết cứ quyết định thế đi.”
“Trịnh Ngạn?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Có liên quan gì đến Trịnh Ngạn?”
“Không có gì.” Vũ Độc khoát tay một cái nói, “Trở về đi.”
“Chờ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Vũ Độc: “?”
Đoạn Lĩnh kéo tay Vũ Độc suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu được những lời Vũ Độc nói lúc trước. bọn họ chưa từng tán gẫu như thế này bao giờ. Tuy rằng trong mắt đám người Mục Khoáng Đạt, thiếu niên không hiểu lúc nào bỗng dưng xuất hiện này là nhi tử của bằng hữu Vũ Độc, thế nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, Vũ Độc cũng hiểu, Đoạn Lĩnh chỉ là tạm thời cần sự bảo vệ của hắn mới ở lại, sau này có thể thoải mái rời đi, vì vậy mới có buổi nói chuyện như thế.
Nghe được Đoạn Lĩnh nói như vậy Vũ Độc cũng rất cao hứng, chờ đợi y cũng thật tốt, cuối cùng cũng có hồi báo.
“Sự ra đi của phụ thân là việc đau đớn nhất trong đời ta.” Đoạn Lĩnh đáp, y vẫn ngồi trên tảng đá kia, nắm chặt tay của Vũ Độc.
Vũ Độc lại tách ngón tay của mình ra lồng vào tay Đoạn Lĩnh, hai người mười ngón tương giao tay siết chặt tay. Biểu tình của hắn có chút không được tự nhiên hướng về phía Đoạn Lĩnh nói: “Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
“Ngươi còn nhớ cái ngày chúng ta gặp mặt lần đầu không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc nở nụ cười, nói: “Phụ thân ngươi là chưởng quỹ của Vinh Xương đường? Ta nhớ rõ lúc đó ngươi còn cầm một cây nhân sâm, nói là dùng để giữ mạng cho thai phụ.”
“Là cho Ô Lạc Hầu Mục ăn.” Đoạn Lĩnh nói, “Y bị ngươi đâm một kiếm, thiếu chút nữa đã chết.”
Vũ Độc: “…”
Nụ cười của Vũ Độc trong nháy mắt liền thu lại, không dám tin nhìn Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh lại nói: ” ‘Chúc’, là ta người đầu tiên trong đời ta giết, khi đó Ô Lạc Hầu Mục nhận mệnh của phụ thân đi đến Thượng Tử tìm ta, sau khi đón được liền giấu ta ở Thượng kinh. Ngươi mang theo Ảnh đội Trần quốc ngày đêm tập kích muốn tìm tung tích của ta. Sau cái đêm ‘Chúc’ bị giết chết, ngày hôm sau ngươi còn đến học đường tìm ta, chỉ là nhận lầm người nên đã bắt Thái Diêm đi.”
“Sau đó ta vẫn ở lại Thượng kinh, mùa xuân hai năm trước, phụ thân trở về bên cạnh ta.” Đoạn Lĩnh chìm vào hồi ức, “Người đã dạy ta những thứ ngươi cho rằng ta không nên biết, tỷ dụ như cầm binh đánh giặc, khinh công quyền cước… người huấn luyện ta bắn tên, còn dạy ta Sơn Hà kiếm pháp.”
Đoạn Lĩnh buông tay Vũ Độc ra, đứng dậy nói: “Ngươi xem.”
Đoạn Lĩnh ngưng thần cố nhớ lại Sơn Hà chưởng, một cước quét qua, hàng loạt lá phong bị hất lên may múa. Vũ Độc vẫn còn bị vây trong cực độ chấn động, Đoạn Lĩnh chập chờn qua lại giữa những chiếc lá phong đỏ tươi như màu máu, lên xuống ngang dọc, thu chưởng nghiêng người. Từ đầu đến cuối, hoàn thành một bộ chưởng pháp.
“Có sai một vài chỗ.” Đoạn Lĩnh có điểm bất an nói, “Thế nhưng phần lớn đều đúng.”
Vũ Độc nghẹn lời mất một lát, Đoạn Lĩnh lại ngồi xuống bên người hắn nhẹ nhàng lay lay: “Này, Vũ Độc, ngươi vẫn còn đang nghe chứ?”
“Vậy… sau đó thì sao?” Vũ Độc run giọng nói, lúc này trong đầu hắn đã hoàn toàn trống rỗng.
Đoạn Lĩnh kéo tay Vũ Độc, vẫn là mười ngón đan xen như lúc nãy, nói: “Sau đó Thượng kinh phá thành, ta không đợi được phụ thân, cùng Thái Diêm trốn đi.”
Lúc này Vũ Độc dùng ánh mắt vô cùng chấn động kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ngơ ngẩn xuất thần: “Ta không biết sau đó lại có chuyện gì xảy ra, nói chung khi ta tìm đến Tây Xuyên thì đã biến thành như vậy. Ta không biết ai đã giả mạo mình, tín vật gì ta cũng bị mất, Lang Tuấn Hiệp… Ô Lạc Hầu Mục còn hạ độc ta, đem ta ném vào xông, có thể ta đã xuôi dòng trôi xuống hạ du, lại được ngươi cứu lên.”
“Xin lỗi, Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nói, “Lúc trước có rất nhiều chuyện là ta lừa ngươi. Ta cái gì cũng không dám nói, ta sợ ngươi là người của Mục tướng gia…”
Thân thể Vũ Độc lảo đảo trượt từ trên tảng đá xuống đất.
Đoạn Lĩnh không hiểu làm sao.
“Ngươi là… quả nhiên… ta đã cảm thấy không thích hợp…” Vũ Độc run giọng nói, “Ngươi mới thật sự là điện hạ… Ngươi… Ngươi…”
Trên người Vũ Độc còn mang theo vết thương, thế nhưng hắn vẫn cố chống thẳng tắp quỳ gối trước mặt Đoạn Lĩnh.
“Mau đứng lên!” Đoạn Lĩnh gấp gáp.
“Điện hạ.” Vũ Độc hổn hển nói, “Là ta vô năng, không bảo vệ tốt Tiên đế…”
Đoạn Lĩnh cũng vội vàng quỳ xuống, hướng về phía Vũ Độc nói: “Ngươi mau đứng lên!”
“Người hãy đứng lên…” Vũ Độc lại đỡ Đoạn Lĩnh đứng dậy.
“Ngươi mau đứng lên!” Đoạn Lĩnh gấp mà không biết làm gì.
Hai người kinh ngạc đối diện nhau trong giây lát, Vũ Độc đột nhiên ôm chặt lấy Đoạn Lĩnh, kích động đến không thể diễn tả bằng lời. Những chuyện trước đây hắn không nghĩ ra thoáng cái đều đã được giải thích.
“Không trách ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Thực sự không trách ngươi, ngươi căn bản là vô tội. Nếu ngươi cảm giác mình có tội, ta thay mặt phụ hoàng đã qua đời miễn tội cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi không cần lại đặt chuyện này trong lòng.”
Vũ Độc ôm chặt Đoạn Lĩnh, sức mạnh này khiến Đoạn Lĩnh không khỏi cảm thấy đau đớn.
“Đứng lên, Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh kéo Vũ Độc đứng dậy, hai người nhìn vào mắt nhau hồi lâu, hàng loạt mùi vị lên men trong lòng nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
———————-
1/ Hoa giáp: Sáu mươi tuổi
Đêm thất tịch diễn ra một trận dạ chiến tựa như sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm, kéo dài không đến một ngày đã lập tức kết thúc.
Tín báo khai chiến thậm chí chưa được gởi đến triều đình Liêu, Nguyên, Trần, quân đội Đảng Hạng đã bị triệu hồi, không công mà về.
Mồng bảy tháng bảy, Đồng Quan chi chiến, số binh lính Tây Lương mai phục trong Tần Lĩnh và tràn vào thành tổng cộng có một vạn bảy nghìn người, bắt sống một vạn ba nghìn.
Ngày hôm sau, Hách Liên Đạt của Tây Lương nhận được cấp báo, triệu hồi kỵ binh chính quy cùng với đội quân ngụy trang thành mã tặc, thu nạp tàn binh ba mươi dặm.
Màn đêm buông xuống, Biên Lệnh Bạch bệnh nặng không thuốc trị, giữa đêm bỏ mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, khâm sai tân nhậm đã đến được Đồng Quan, trọng chỉnh quân đội tiếp thu quân quyền của Biên Lệnh Bạch.
“Trước lúc xuất phát Mục tướng gia đã nói cho lão biết, ngươi là người suy nghĩ thấu đáo làm việc có thứ tự, chuyện gì cũng có thể tính toán rõ ràng. Hôm nay vừa gặp quả thực không sai, lão đây không khỏi cảm thán một tiếng hậu sinh khả úy.”
Trịnh Lệ năm nay tuổi gần hoa giáp[1], chòm râu trắng xóa. Lúc tổ phụ Đoạn Lĩnh còn sống, lão đầu tử này từng xuất lĩnh quân đội Nam Trần liên tục chiến đấu ở các chiến trường bên ngoài Trường Thành, có thể mời lão xuất sơn tọa trấn Đồng Quan quả nhiên là lựa chọn thích hợp nhất.
Đoạn Lĩnh toát mồ hôi nói: “Vãn bối không dám nhận, may là có Phí tiên sinh cùng Vũ Độc ở đây.”
Đứng ở trước mặt Trịnh Lệ quả thật Đoạn Lĩnh phải khiêm tốn, lần này cục diện Đồng Quan tuy là do y một tay thúc đẩy, thế nhưng trong quá trình thi hành lại có trăm nghìn chỗ hở, càng là suýt nữa đã hai lần đánh mất tính mạng, nếu không có Vũ Độc, căn bản y cái gì cũng không làm được.
Trịnh Lệ giữ nguyên chức vị của hai người Vương Tạ, chỉ đơn giản điều chỉnh lại biên chế quân đội một lần, Đoạn Lĩnh còn nhìn ra Trịnh Lệ đang chuẩn bị không lâu sau liền bắt đầu dùng Tạ Hạo liền biết biết không cần nhắc nhở lão người nào có thể dùng. Nhiệm vụ ở Đồng Quan mặc dù đã kết thúc thế nhưng Đoạn Lĩnh còn có một cục diện rối rắm khác cần phải nhanh chóng thu phục, vì vậy chỉ đành lập tức từ biệt Trịnh Lệ quay về Tây Xuyên.
‘Ta đã gặp ngươi, bảy năm trước, ở dược đường tại Thượng kinh.’
Vũ Độc rốt cục nhớ tới.
Đêm thất tịch hôm đó Đoạn Lĩnh cũng nói cho hắn biết: “Đúng, là ta, ngươi còn dùng Kim Ô làm ta giật thót cả mình.”
“Vậy ngươi…” Vũ Độc thực sự có quá nhiều việc nghĩ không thông, hàng loạt ý tưởng chồng chất trong nháy mắt xông thẳng lên đầu.
Cơn mưa thu dai dẳng qua đi, nền trời Đồng Quan được nước tẩy rửa trở nên cực kỳ cao rộng, xe ngựa lần thứ hai khởi hành, vẫn là xa phu câm điếc, người ngồi trong xe vẫn là Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh, chỉ là lần này bọn họ xuôi ngược về nam.
Lúc ra khỏi Tần Lĩnh thì Đoạn Lĩnh ra hiệu cho xe phu ngừng lại ở ven đường, hai bên đều là cây phong cao ngất. Đoạn Lĩnh đỡ Vũ Độc xuống xe ngồi bên rừng phong nghỉ ngơi chốc lát, lại rót nước cho hắn đổi thuốc.
Sau lưng bọn họ là lá phong đỏ rực như lửa, trong trận chiến đêm ấy tay của Vũ Độc bị thương, mắt cá chân cũng bị va chạm không nhẹ, lúc xuống xe vào núi hắn được Đoạn Lĩnh đỡ ngồi trên một tảng đá lớn, chân phải vươn ra dẫm lên cái ghế gỗ nhỏ mang từ mã xa xuống. Đoạn Lĩnh ở bên cạnh dùng nước hòa tan dược cao, giúp hắn đổi thuốc, đầu tiên là giúp mắt cá chân giảm sưng, sau đó là mở lớp băng trên tay trái ra, dùng dược cầm máu sinh cơ.
“Vết thương trên tay chỉ cần một tháng là có thể khôi phục tương đối rồi” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc, “Không sinh mủ liền không có chuyện gì, mắt cá chân trái lại cần thêm một ít thời gian, thương cân động cốt một trăm ngày, mấy hôm nay ngươi cẩn thận một chút.”
Vũ Độc không chớp mắt nhìn kỹ Đoạn Lĩnh, đáp: “Không sao cả.”
“Khinh công của ngươi tốt như vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Nghìn vạn lần đừng để lưu lại bệnh căn.”
Vũ Độc nói: “Lúc trước ngươi muốn nói chuyện gì với ta? Chần chần chờ chờ, ở đây bốn về vắng lặng, cuối cùng cũng đã có thể nói đi.”
Đoạn Lĩnh cười cười với hắn, nói: “Lần trước khi ở trong sơn động, ngươi cũng nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì?”
Đêm hôm ấy hai người không kịp nói chuyện gì với nhau đã bị động tĩnh rút quân của người Đảng Hạng cắt đứt, tiếp theo lại có việc ùn ùn kéo đến, suốt hai ngày nay Vũ Độc có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra, Đoạn Lĩnh vì sao lại xuất hiện trong một dược đường ở Thượng kinh giữa đêm gió tuyết bảy năm trước như vậy.
Thế nhưng Đoạn Lĩnh đã từng nói, phụ thân của y là một dược thương, như vậy có lẽ cũng đã từng làm chưởng quỹ dược đường? “Trước tiên ta hỏi, đến tột cùng đêm đó vì sao ta lại nhìn thấy ngươi?” Vũ Độc nhíu mày nói, “Ngươi không phải là người Tầm Bắc sao?”
“Duyên phận nha.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chúng ta gặp nhau là duyên phận, mầm mống đã được sớm chôn xuống từ lúc đó.”
Đoạn Lĩnh cẩn thận giúp Vũ Độc băng bàn tay lại.
Vũ Độc có chút mất tự nhiên liếc về phía sườn núi mọc đầy thông dại, lá đỏ lả lướt tung bay khắp xung quanh.
“Duyên phận sao? Ta…” Vũ Độc nói, “Cả đời này của ta… lúc nhập môn đã từng lập thệ, không thể thú thê, thành gia, thậm chí theo một nghĩa nào đó… còn không cho lập nghiệp.”
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Thích khách đều là như vậy.” Vũ Độc đáp, “Ngươi có thân nhân, có thê tử liền có nhược điểm. Ngươi giết cừu gia, hậu đại của bọn họ lại muốn tới trả thù, sẽ giết thê nhi của ngươi, phóng hỏa nhà của ngươi. Một người dùng giết người làm nghề nghiệp thì có tiền đồ gì?”
“Vậy sư phụ và sư nương của ngươi thì sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi, “Bọn họ không phải đã thành thân rồi ư?”
“Bọn họ vẫn chưa thành thân.” Vũ Độc đáp, “Không có danh phận, nhưng ở trong lòng ta nàng thủy chung là sư nương. Sau này thành Thượng Tử bị phá, sư phụ bỏ mình trên chiến trường, sư nương cũng tự tử theo người, cái Bạch Hổ Minh Quang khải trên người ngươi đã thất lạc từ lúc đó, mà Sơn Hà kiếm pháp cũng rơi vào tay Triệu Khuê năm ấy dẫn binh cứu viện.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi là vì tìm nó mới đến dưới trướng Triệu Khuê, phải không?”
Vũ Độc gật đầu, nói: “Triệu Khuê biết một khi ta tìm được nó liền sẽ rời đi, vì vậy mới giấu kỹ đến thế.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Sau khi tìm được nó ngươi muốn làm gì? Khôi phục sư môn sao?”
Vũ Độc đáp: “Sư môn của ta đã suy tàn từ lâu rồi, những người nhận được truyền thừa năm đó đã ly tâm từ lâu, Trấn Sơn Hà lại càng không biết lưu lạc đến nơi nào. Thế nhưng Bạch Hổ Đường vẫn còn một chức trách nữa, đó là bảo vệ Đế quân giữa loạn thế này.”
“Thế nhưng Đế quân, hắn không cần ta đến bảo hộ.” Vũ Độc nói, “Thái tử tuy có ý mời chào ta, ta lại biết, thứ hắn muốn là một thích khách biết nghe lời chứ không phải truyền nhân Bạch Hổ Đường. Xét đến cùng, vẫn là không cần ta.”
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, ta cần nha, ta cần.
Vũ Độc nói: “Triệu Khuê cũng tốt, Mục tướng gia cũng được, còn có Thái tử… ngoại trừ Tiên Đế, người người đều chỉ cần một thanh đao sát nhân. Bất quá cũng không trách được bọn họ, trong loạn thế vốn chính là giết đến giết đi.”
Thấy Đoạn Lĩnh muốn nói lại thôi, Vũ Độc lại cho là y định an ủi mình, trái lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, nói: “Sơn nhi, còn ngươi? Có tính toán gì không? Ta biết ngươi muốn trở nên nổi bật, ngươi năm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, suốt ngày đều ở bên cạnh ta như vậy không khỏi làm trễ nãi ngươi.”
“Cái… cái gì?” Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Như ngươi nói, bảy năm trước ta vốn là đến Thượng kinh chấp hành một nhiệm vụ, lại có thể quen biết ngươi vào lúc đó… Là duyên phận.” Vũ Độc còn nói, “Lão thiên đem ngươi đưa đến bên cạnh ta, có lẽ là duyên phận này vẫn còn chưa dứt.”
Đoạn Lĩnh nghe hắn nói như thế thì trong lòng cũng không khỏi ngổn ngang trăm mối. Là duyên phận sao? Hay là từ khi y sinh ra số mệnh kia đã bắt đầu, tất cả đều được định trước, y nhất định sẽ là Thái tử Nam Trần, là nhi tử của Lý Tiệm Hồng, sẽ ở một ngày nào đó được đưa đến Thượng kinh, lại ở trong một đêm định mệnh nào đó, nhìn thấy Vũ Độc.
“Ta không thể có gia thất.” Vũ Độc nói, “Thế nhưng ngươi không giống vậy, cũng không thể cứ thế theo ta qua cả đời. Trở về suy nghĩ lại thật kỹ, ngươi vừa qua mười sáu tuổi, tương lai ngươi… còn có tương lai…”
“Ta tự nhiên là theo ngươi cả đời.” Đoạn Lĩnh hoàn thành vòng cuối cùng của lớp băng vải trên tay Vũ Độc, xem xét lại một lần nữa, nói, “Ta cũng không muốn thành gia, lập nghiệp vẫn là có thể.”
“Ngươi…” Vũ Độc phảng phất đã liệu trước Đoạn Lĩnh sẽ nói như vậy, lại nói, “Theo ta, không danh không phận, đây xem như chuyện gì? Muốn làm sai vặt của ta cả đời? Còn công danh của ngươi thì sao? Ngươi không phải muốn ngoi lên trên sao?”
“Thì cũng giống như sư phụ và sư nương ngươi vậy thôi.” Đoạn Lĩnh nói.
Cả gương mặt của Vũ Độc bỗng nhiên đỏ lên, Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy mấy câu kia nói xong liền có điểm chẳng ra gì cả.
Một mảnh lá phong bay xuống yên tĩnh chạm vào mặt đất, ngọn gió thổi qua làm vang lên thanh âm xào xạt.
Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “… Ngươi nghĩ quá… đơn giản…”
“Đơn giản chuyện gì?” Đoạn Lĩnh mờ mịt hỏi.
Vũ Độc ngẫm lại, khoát tay nói: “Mà thôi mà thôi, tùy tiện nói một chút.”
Đoạn Lĩnh không hiểu ra sao, Vũ Độc còn nói: “Coi như ngươi vận khí tốt, cũng không phải đi theo Trịnh Ngạn. Như vậy thì… trước hết cứ quyết định thế đi.”
“Trịnh Ngạn?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Có liên quan gì đến Trịnh Ngạn?”
“Không có gì.” Vũ Độc khoát tay một cái nói, “Trở về đi.”
“Chờ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Vũ Độc: “?”
Đoạn Lĩnh kéo tay Vũ Độc suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu được những lời Vũ Độc nói lúc trước. bọn họ chưa từng tán gẫu như thế này bao giờ. Tuy rằng trong mắt đám người Mục Khoáng Đạt, thiếu niên không hiểu lúc nào bỗng dưng xuất hiện này là nhi tử của bằng hữu Vũ Độc, thế nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, Vũ Độc cũng hiểu, Đoạn Lĩnh chỉ là tạm thời cần sự bảo vệ của hắn mới ở lại, sau này có thể thoải mái rời đi, vì vậy mới có buổi nói chuyện như thế.
Nghe được Đoạn Lĩnh nói như vậy Vũ Độc cũng rất cao hứng, chờ đợi y cũng thật tốt, cuối cùng cũng có hồi báo.
“Sự ra đi của phụ thân là việc đau đớn nhất trong đời ta.” Đoạn Lĩnh đáp, y vẫn ngồi trên tảng đá kia, nắm chặt tay của Vũ Độc.
Vũ Độc lại tách ngón tay của mình ra lồng vào tay Đoạn Lĩnh, hai người mười ngón tương giao tay siết chặt tay. Biểu tình của hắn có chút không được tự nhiên hướng về phía Đoạn Lĩnh nói: “Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
“Ngươi còn nhớ cái ngày chúng ta gặp mặt lần đầu không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc nở nụ cười, nói: “Phụ thân ngươi là chưởng quỹ của Vinh Xương đường? Ta nhớ rõ lúc đó ngươi còn cầm một cây nhân sâm, nói là dùng để giữ mạng cho thai phụ.”
“Là cho Ô Lạc Hầu Mục ăn.” Đoạn Lĩnh nói, “Y bị ngươi đâm một kiếm, thiếu chút nữa đã chết.”
Vũ Độc: “…”
Nụ cười của Vũ Độc trong nháy mắt liền thu lại, không dám tin nhìn Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh lại nói: ” ‘Chúc’, là ta người đầu tiên trong đời ta giết, khi đó Ô Lạc Hầu Mục nhận mệnh của phụ thân đi đến Thượng Tử tìm ta, sau khi đón được liền giấu ta ở Thượng kinh. Ngươi mang theo Ảnh đội Trần quốc ngày đêm tập kích muốn tìm tung tích của ta. Sau cái đêm ‘Chúc’ bị giết chết, ngày hôm sau ngươi còn đến học đường tìm ta, chỉ là nhận lầm người nên đã bắt Thái Diêm đi.”
“Sau đó ta vẫn ở lại Thượng kinh, mùa xuân hai năm trước, phụ thân trở về bên cạnh ta.” Đoạn Lĩnh chìm vào hồi ức, “Người đã dạy ta những thứ ngươi cho rằng ta không nên biết, tỷ dụ như cầm binh đánh giặc, khinh công quyền cước… người huấn luyện ta bắn tên, còn dạy ta Sơn Hà kiếm pháp.”
Đoạn Lĩnh buông tay Vũ Độc ra, đứng dậy nói: “Ngươi xem.”
Đoạn Lĩnh ngưng thần cố nhớ lại Sơn Hà chưởng, một cước quét qua, hàng loạt lá phong bị hất lên may múa. Vũ Độc vẫn còn bị vây trong cực độ chấn động, Đoạn Lĩnh chập chờn qua lại giữa những chiếc lá phong đỏ tươi như màu máu, lên xuống ngang dọc, thu chưởng nghiêng người. Từ đầu đến cuối, hoàn thành một bộ chưởng pháp.
“Có sai một vài chỗ.” Đoạn Lĩnh có điểm bất an nói, “Thế nhưng phần lớn đều đúng.”
Vũ Độc nghẹn lời mất một lát, Đoạn Lĩnh lại ngồi xuống bên người hắn nhẹ nhàng lay lay: “Này, Vũ Độc, ngươi vẫn còn đang nghe chứ?”
“Vậy… sau đó thì sao?” Vũ Độc run giọng nói, lúc này trong đầu hắn đã hoàn toàn trống rỗng.
Đoạn Lĩnh kéo tay Vũ Độc, vẫn là mười ngón đan xen như lúc nãy, nói: “Sau đó Thượng kinh phá thành, ta không đợi được phụ thân, cùng Thái Diêm trốn đi.”
Lúc này Vũ Độc dùng ánh mắt vô cùng chấn động kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ngơ ngẩn xuất thần: “Ta không biết sau đó lại có chuyện gì xảy ra, nói chung khi ta tìm đến Tây Xuyên thì đã biến thành như vậy. Ta không biết ai đã giả mạo mình, tín vật gì ta cũng bị mất, Lang Tuấn Hiệp… Ô Lạc Hầu Mục còn hạ độc ta, đem ta ném vào xông, có thể ta đã xuôi dòng trôi xuống hạ du, lại được ngươi cứu lên.”
“Xin lỗi, Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nói, “Lúc trước có rất nhiều chuyện là ta lừa ngươi. Ta cái gì cũng không dám nói, ta sợ ngươi là người của Mục tướng gia…”
Thân thể Vũ Độc lảo đảo trượt từ trên tảng đá xuống đất.
Đoạn Lĩnh không hiểu làm sao.
“Ngươi là… quả nhiên… ta đã cảm thấy không thích hợp…” Vũ Độc run giọng nói, “Ngươi mới thật sự là điện hạ… Ngươi… Ngươi…”
Trên người Vũ Độc còn mang theo vết thương, thế nhưng hắn vẫn cố chống thẳng tắp quỳ gối trước mặt Đoạn Lĩnh.
“Mau đứng lên!” Đoạn Lĩnh gấp gáp.
“Điện hạ.” Vũ Độc hổn hển nói, “Là ta vô năng, không bảo vệ tốt Tiên đế…”
Đoạn Lĩnh cũng vội vàng quỳ xuống, hướng về phía Vũ Độc nói: “Ngươi mau đứng lên!”
“Người hãy đứng lên…” Vũ Độc lại đỡ Đoạn Lĩnh đứng dậy.
“Ngươi mau đứng lên!” Đoạn Lĩnh gấp mà không biết làm gì.
Hai người kinh ngạc đối diện nhau trong giây lát, Vũ Độc đột nhiên ôm chặt lấy Đoạn Lĩnh, kích động đến không thể diễn tả bằng lời. Những chuyện trước đây hắn không nghĩ ra thoáng cái đều đã được giải thích.
“Không trách ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Thực sự không trách ngươi, ngươi căn bản là vô tội. Nếu ngươi cảm giác mình có tội, ta thay mặt phụ hoàng đã qua đời miễn tội cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi không cần lại đặt chuyện này trong lòng.”
Vũ Độc ôm chặt Đoạn Lĩnh, sức mạnh này khiến Đoạn Lĩnh không khỏi cảm thấy đau đớn.
“Đứng lên, Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh kéo Vũ Độc đứng dậy, hai người nhìn vào mắt nhau hồi lâu, hàng loạt mùi vị lên men trong lòng nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
———————-
1/ Hoa giáp: Sáu mươi tuổi
Danh sách chương