Hơn ba trăm kỵ binh xông ra ngoài muốn vòng qua tấn công đội khinh kỵ binh của Tề Quỳnh từ hai bên. Nhìn thấy hai cánh quân kỵ binh dường như sắp đụng vào nhau, Tần Quỳnh đột nhiên mở trường sóc, năm trăm khinh kỵ binh chia thành hai đội. Khi mà kỵ binh phản tặc từ hai bên bổ nhào tới giống như một con dao lướt qua, thì cũng là lúc khinh kỵ binh quận Tề lại như dòng nước một phân thành hai để mặc cho kỵ binh phản tặc xông đến.
Hai đội khinh kỵ quận Tề không hề trực tiếp tiến đụng vào thương trận của phản tặc, hơn nữa sau khi tách ra, họ lại như làn gió lách qua hai bên phương trận phản tặc.
- Không xong rồi! Triệu Nhị Bảo hô lên một tiếng, đến lúc này gã mới ngộ ra, mục đích của khinh kỵ quận Tề chính là gã. Triệu Nhị Bảo chẳng qua cũng chỉ một người chăn dê, đương nhiên là lá gan của gã rất nhỏ. Gã có được địa vị như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ vào việc muội muội của gã đã được Vương Bạc cướp về làm tiểu thiếp. gã mới có được địa vị này, muội muội của gã đã không biết phải cầu xin bao nhiêu lần mới có thể giúp gã được đứng vào hàng ngũ Đương Gia. Cũng không biết rằng có phải là Vương Bạc coi thường gã nên cố ý làm khó, cả hai lần đều sai gã dẫn binh đi nghênh chiến dụ địch. Thực ra chuyện này không phải là Vương Bạc hồ đồ, chỉ là muội muội của Triệu Nhị Bảo đã nói không biết bao nhiêu lời tốt đẹp trước mặt Vương Bạc, biến ca ca của mình trở thành một người có võ công cao cường, nàng ta lại còn bỏ ra không ít tiền để mua chuộc mấy vị Đương Gia khác nhờ họ nói vài lời tốt đẹp giúp Triệu Nhị Bảo. Vương Bạc luôn cho rằng Triệu Nhị Bảo tuy không phải là một người có võ công cao cường thì cũng không phải là một tên tham sống sợ chết.
Nhưng Triệu Nhị Bảo đích thực là một tên tham sống sợ chết.
- Chặn bọn chúng lại! Chặn bọn chúng lại!
Triệu Nhị Bảo cuống quýt hạ lệnh. Đội thương trận vốn đã dàn trận xong nhưng chỉ vì Triệu Nhị Bảo mà phải bất dắc dĩ lùi xuống, trận hình tách ra với ý đồ bảo vệ Triệu Nhị Bảo ở bên trong phương trận. Nhưng tốc độ của khinh kỵ binh quận Tề quả thực là quá nhanh, không kịp đợi thương trận hợp lại đã tấn công đến ngay trước mặt Triệu Nhị Bảo. Ngay lúc đó, vài tên hãn phỉ nâng trường mâu lên nghênh chiến liền bị Tần Quỳnh một sóc đánh bay từng tên một. Nhìn thấy phía trước mình không còn một ai bảo vệ, Triệu Nhị Bảo sợ hết hồn.
Gã liền bất chấp tất cả thúc ngựa xông về phía trước thương trận, vừa thúc ngựa vừa hét lớn lên:
- Tránh ra! Tất cả các ngươi tránh hết ra cho ta!
Thương trận của phản tặc từ từ tách ra tạo thành một lỗ hổng. Triệu Nhị Bảo định từ phía sau của quân trận thúc ngựa chạy về phía trước nhằm trốn tránh Tần Quỳnh. Thế nhưng ngựa của gã lại chạy quá chậm, còn con Hoàng Phiếu của Tần Quỳnh lại chạy nhanh như gió, cũng từ phía sau truy đuổi Triệu Nhị Bảo. Đến khi Triệu Nhị Bảo quay đầu lại thì chỉ kịp kêu lên một tiếng. Vị hảo hán với khuôn mặt màu vàng kia đã đuổi đến ngay phía sau mông chiến mã của gã.
Theo bản năng, Triệu Nhị Bảo rút đao ra chém bừa về phía sau, còn Tần Quỳnh thì nhanh nhẹn né tránh những nhát đao điên cuồng đó, đem chuyển thanh sóc dài sang tay tay trái, còn tay phải thì nắm lấy vạt áo giáp phần eo của Triệu Nhị Bảo, chỉ với sức mạnh của một cánh tay, Tần Quỳnh không ngờ lại có thể nhấc bổng người của Triệu Nhị Bảo lên.
Tần Quỳnh kẹp tên tướng lĩnh phản tặc này dưới nách, của mình sau đó cũng không quay đầu lại, thúc ngựa xông thẳng về phía trước. Thân binh hai bên của y thì ra sức bảo vệ, suốt dọc đường ra sức giết ở sau lưng phương trận đám phản tặc xuyên qua. Kỵ binh phản tặc vừa mới ra trận đã bị thất bại, mà lúc này bên cạnh Tần Quỳnh chỉ có gần 20 người.
- Giết!
Tần Quỳnh hét lớn lên, hung hăng nâng Triệu Nhị Bảo bị kẹp dưới nách đến hôn mê ném mạnh về phía trước. Trong đám phản tặc đứng ở phía trước nghênh chiến thì có hai tên bị gã ném trúng ngã lăn ra đất, còn những người khác thì vội vàng né tránh. Tay trái của Tần Quỳnh giơ cao sóc đảo phía trước đâm trúng vào cổ họng của một tên kỵ binh, thuận tay, hai tay cầm sóc nhảy về phía trước, nhảy qua người của mấy tên phản tặc bị ngã xuống đất lúc nãy. Trường sóc trong tay y tung bay như giao long, lần lượt hạ gục đám kỵ binh phản tặc đứng chặn trước mặt ngã ngựa. Mới chỉ xông về phía trước được mấy chục bước mà Tần Quỳnh đã giết được 7-8 tên kỵ binh phản tặc. Y một sóc đâm thẳng vào ngực tên phản tặc có ý đồ đâm lén, sau đó dồn lực vào hai cánh tay hất mạnh thi thể tên này bay lên trời.
Ba năm tên phản tặc đụng bị ngã ngựa lăn quay trên đất, Tần Quỳnh nhân cơ hội này phá tan vòng vây. Y quay đầu lại thấy thân binh của mình đang bị phản tặc bao vây, mắt hổ trợn trừng lên, cầm cây sóc hùng hổ quay lại. Chứng kiến cảnh thân binh đội trưởng của mình bị mấy tên phản tặc kỵ binh bao vây, đang tả xung hữu đột cực kỳ nguy hiểm, Tần Quỳnh gầm lên một tiếng, thúc ngựa Hoàng Phiếu xông đến. thấy vậy, hai tên hãn phỉ một trái một phải xông đến, định ngăn chặn Tần Quỳnh lại.
Tần Quỳnh nhanh nhẹn né người tránh một cây trường mâu đang phong tới, sau đó vung mâu lên chém rơi đầu tên hãn phỉ đó. Khi mà hoàng đao của tên còn lại vung tới, con Hoàng Phiếu với kinh nghiệm chiến trận lâu năm, không đợi Tần Quỳnh phải ra lệnh, tự động nhảy sang một bên, sau đó hai chân sau hung dữ đạp thẳng vào bụng của con ngựa chiến tên phản tặc đó.
Với sức lực khá mạnh, con ngựa chiến phản tặc đó hí lên một tiếng sau khi bị đá mạnh vào bụng, còn tên kỵ binh phản tặc sau khi bị ngã ngựa liền bị Tần Quỳnh một nhát sóc giết chết. Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Quỳnh liền nhìn thấy một tên phản tặc đang vung đao về phía sau gáy đội trưởng thân binh của mình.
Tần Quỳnh không kịp nghĩ nhiều, lập tức phi thẳng trường sóc dài bốn xích sắc bén của mình về phía đó.
Thanh trường sóc giống như một ngôi sao băng bay qua, đâm thẳng vào người tên kỵ binh phản tặc đó, khiến gã ngay lập tức từ trên lưng ngựa chiến ngã xuống đất. Nhìn thấy vị thủ lĩnh của quan quân không có binh khí trong tay, một tên phản tặc liền thúc ngựa vung đao về phía Tần Quỳnh, nhưng đáng tiếc là mũi đao của gã chưa kịp lại gần Tần Quỳnh thì mắt gã đã hoa lên rồi. Không biết tự khi nào trong tay vị tướng quân này đột nhiên xuất hiện một đôi Ngõa Lăng Kim Giản.
Phập!
Chỉ là một giây phút do dự, đôi Ngõa Lăng Kim Giản của tướng lĩnh quan quân đập mạnh vào đỉnh đầu của gã. Không những chỉ đập nát chiếc nón hình trụ mà còn đạp nát cả đầu của tên phản tặc này. Đầu nát, máu chảy, óc văng, tên phản tặc từ từ ngã ngựa.
- Kẻ nào dám cản ta thì chỉ có chết!
Tần Quỳnh cầm song Giản, như mãnh hổ giết xuyên qua đội ngũ kỵ binh phản tặc .
Vị thân binh lúc trước cứu Tần Quỳnh đã thoát khỏi vòng vây, khinh kỵ binh quận Tề ở hai bên cũng đã tụ họp đông đủ ở đằng sau lưng Tần Quỳnh.
Đám phản tặc đưa mắt nhìn đội khinh kỵ binh quận Tề khắp mình đều là máu, rồi lại quay sang nhìn về phía Triệu Nhị Bảo giờ đây đã bị ngựa chiến quần cho nát bét, ngay lập tức dũng khí trước đó của chúng bị trùng xuống, cũng không biết là kẻ nào đã hô lên một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy, chiến lực của hơn một ngàn phản tặc lập tức tan rã.
Lưng chừng núi, Lý Nhàn nheo mắt quan sát trận đấu, rồi reo lên một câu:
- Quận Tề Tần Thúc Bảo quả nhiên là hào kiệt chân chính!
Hai đội khinh kỵ quận Tề không hề trực tiếp tiến đụng vào thương trận của phản tặc, hơn nữa sau khi tách ra, họ lại như làn gió lách qua hai bên phương trận phản tặc.
- Không xong rồi! Triệu Nhị Bảo hô lên một tiếng, đến lúc này gã mới ngộ ra, mục đích của khinh kỵ quận Tề chính là gã. Triệu Nhị Bảo chẳng qua cũng chỉ một người chăn dê, đương nhiên là lá gan của gã rất nhỏ. Gã có được địa vị như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ vào việc muội muội của gã đã được Vương Bạc cướp về làm tiểu thiếp. gã mới có được địa vị này, muội muội của gã đã không biết phải cầu xin bao nhiêu lần mới có thể giúp gã được đứng vào hàng ngũ Đương Gia. Cũng không biết rằng có phải là Vương Bạc coi thường gã nên cố ý làm khó, cả hai lần đều sai gã dẫn binh đi nghênh chiến dụ địch. Thực ra chuyện này không phải là Vương Bạc hồ đồ, chỉ là muội muội của Triệu Nhị Bảo đã nói không biết bao nhiêu lời tốt đẹp trước mặt Vương Bạc, biến ca ca của mình trở thành một người có võ công cao cường, nàng ta lại còn bỏ ra không ít tiền để mua chuộc mấy vị Đương Gia khác nhờ họ nói vài lời tốt đẹp giúp Triệu Nhị Bảo. Vương Bạc luôn cho rằng Triệu Nhị Bảo tuy không phải là một người có võ công cao cường thì cũng không phải là một tên tham sống sợ chết.
Nhưng Triệu Nhị Bảo đích thực là một tên tham sống sợ chết.
- Chặn bọn chúng lại! Chặn bọn chúng lại!
Triệu Nhị Bảo cuống quýt hạ lệnh. Đội thương trận vốn đã dàn trận xong nhưng chỉ vì Triệu Nhị Bảo mà phải bất dắc dĩ lùi xuống, trận hình tách ra với ý đồ bảo vệ Triệu Nhị Bảo ở bên trong phương trận. Nhưng tốc độ của khinh kỵ binh quận Tề quả thực là quá nhanh, không kịp đợi thương trận hợp lại đã tấn công đến ngay trước mặt Triệu Nhị Bảo. Ngay lúc đó, vài tên hãn phỉ nâng trường mâu lên nghênh chiến liền bị Tần Quỳnh một sóc đánh bay từng tên một. Nhìn thấy phía trước mình không còn một ai bảo vệ, Triệu Nhị Bảo sợ hết hồn.
Gã liền bất chấp tất cả thúc ngựa xông về phía trước thương trận, vừa thúc ngựa vừa hét lớn lên:
- Tránh ra! Tất cả các ngươi tránh hết ra cho ta!
Thương trận của phản tặc từ từ tách ra tạo thành một lỗ hổng. Triệu Nhị Bảo định từ phía sau của quân trận thúc ngựa chạy về phía trước nhằm trốn tránh Tần Quỳnh. Thế nhưng ngựa của gã lại chạy quá chậm, còn con Hoàng Phiếu của Tần Quỳnh lại chạy nhanh như gió, cũng từ phía sau truy đuổi Triệu Nhị Bảo. Đến khi Triệu Nhị Bảo quay đầu lại thì chỉ kịp kêu lên một tiếng. Vị hảo hán với khuôn mặt màu vàng kia đã đuổi đến ngay phía sau mông chiến mã của gã.
Theo bản năng, Triệu Nhị Bảo rút đao ra chém bừa về phía sau, còn Tần Quỳnh thì nhanh nhẹn né tránh những nhát đao điên cuồng đó, đem chuyển thanh sóc dài sang tay tay trái, còn tay phải thì nắm lấy vạt áo giáp phần eo của Triệu Nhị Bảo, chỉ với sức mạnh của một cánh tay, Tần Quỳnh không ngờ lại có thể nhấc bổng người của Triệu Nhị Bảo lên.
Tần Quỳnh kẹp tên tướng lĩnh phản tặc này dưới nách, của mình sau đó cũng không quay đầu lại, thúc ngựa xông thẳng về phía trước. Thân binh hai bên của y thì ra sức bảo vệ, suốt dọc đường ra sức giết ở sau lưng phương trận đám phản tặc xuyên qua. Kỵ binh phản tặc vừa mới ra trận đã bị thất bại, mà lúc này bên cạnh Tần Quỳnh chỉ có gần 20 người.
- Giết!
Tần Quỳnh hét lớn lên, hung hăng nâng Triệu Nhị Bảo bị kẹp dưới nách đến hôn mê ném mạnh về phía trước. Trong đám phản tặc đứng ở phía trước nghênh chiến thì có hai tên bị gã ném trúng ngã lăn ra đất, còn những người khác thì vội vàng né tránh. Tay trái của Tần Quỳnh giơ cao sóc đảo phía trước đâm trúng vào cổ họng của một tên kỵ binh, thuận tay, hai tay cầm sóc nhảy về phía trước, nhảy qua người của mấy tên phản tặc bị ngã xuống đất lúc nãy. Trường sóc trong tay y tung bay như giao long, lần lượt hạ gục đám kỵ binh phản tặc đứng chặn trước mặt ngã ngựa. Mới chỉ xông về phía trước được mấy chục bước mà Tần Quỳnh đã giết được 7-8 tên kỵ binh phản tặc. Y một sóc đâm thẳng vào ngực tên phản tặc có ý đồ đâm lén, sau đó dồn lực vào hai cánh tay hất mạnh thi thể tên này bay lên trời.
Ba năm tên phản tặc đụng bị ngã ngựa lăn quay trên đất, Tần Quỳnh nhân cơ hội này phá tan vòng vây. Y quay đầu lại thấy thân binh của mình đang bị phản tặc bao vây, mắt hổ trợn trừng lên, cầm cây sóc hùng hổ quay lại. Chứng kiến cảnh thân binh đội trưởng của mình bị mấy tên phản tặc kỵ binh bao vây, đang tả xung hữu đột cực kỳ nguy hiểm, Tần Quỳnh gầm lên một tiếng, thúc ngựa Hoàng Phiếu xông đến. thấy vậy, hai tên hãn phỉ một trái một phải xông đến, định ngăn chặn Tần Quỳnh lại.
Tần Quỳnh nhanh nhẹn né người tránh một cây trường mâu đang phong tới, sau đó vung mâu lên chém rơi đầu tên hãn phỉ đó. Khi mà hoàng đao của tên còn lại vung tới, con Hoàng Phiếu với kinh nghiệm chiến trận lâu năm, không đợi Tần Quỳnh phải ra lệnh, tự động nhảy sang một bên, sau đó hai chân sau hung dữ đạp thẳng vào bụng của con ngựa chiến tên phản tặc đó.
Với sức lực khá mạnh, con ngựa chiến phản tặc đó hí lên một tiếng sau khi bị đá mạnh vào bụng, còn tên kỵ binh phản tặc sau khi bị ngã ngựa liền bị Tần Quỳnh một nhát sóc giết chết. Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Quỳnh liền nhìn thấy một tên phản tặc đang vung đao về phía sau gáy đội trưởng thân binh của mình.
Tần Quỳnh không kịp nghĩ nhiều, lập tức phi thẳng trường sóc dài bốn xích sắc bén của mình về phía đó.
Thanh trường sóc giống như một ngôi sao băng bay qua, đâm thẳng vào người tên kỵ binh phản tặc đó, khiến gã ngay lập tức từ trên lưng ngựa chiến ngã xuống đất. Nhìn thấy vị thủ lĩnh của quan quân không có binh khí trong tay, một tên phản tặc liền thúc ngựa vung đao về phía Tần Quỳnh, nhưng đáng tiếc là mũi đao của gã chưa kịp lại gần Tần Quỳnh thì mắt gã đã hoa lên rồi. Không biết tự khi nào trong tay vị tướng quân này đột nhiên xuất hiện một đôi Ngõa Lăng Kim Giản.
Phập!
Chỉ là một giây phút do dự, đôi Ngõa Lăng Kim Giản của tướng lĩnh quan quân đập mạnh vào đỉnh đầu của gã. Không những chỉ đập nát chiếc nón hình trụ mà còn đạp nát cả đầu của tên phản tặc này. Đầu nát, máu chảy, óc văng, tên phản tặc từ từ ngã ngựa.
- Kẻ nào dám cản ta thì chỉ có chết!
Tần Quỳnh cầm song Giản, như mãnh hổ giết xuyên qua đội ngũ kỵ binh phản tặc .
Vị thân binh lúc trước cứu Tần Quỳnh đã thoát khỏi vòng vây, khinh kỵ binh quận Tề ở hai bên cũng đã tụ họp đông đủ ở đằng sau lưng Tần Quỳnh.
Đám phản tặc đưa mắt nhìn đội khinh kỵ binh quận Tề khắp mình đều là máu, rồi lại quay sang nhìn về phía Triệu Nhị Bảo giờ đây đã bị ngựa chiến quần cho nát bét, ngay lập tức dũng khí trước đó của chúng bị trùng xuống, cũng không biết là kẻ nào đã hô lên một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy, chiến lực của hơn một ngàn phản tặc lập tức tan rã.
Lưng chừng núi, Lý Nhàn nheo mắt quan sát trận đấu, rồi reo lên một câu:
- Quận Tề Tần Thúc Bảo quả nhiên là hào kiệt chân chính!
Danh sách chương