Mặc dù những tên giặc này còn có hai ba trăm người. Nhưng, thấy đương gia nhà mình bị tướng quân giáp đen đó bắn một mũi tên xuyên qua đầu, tất cả mọi người đều không còn có tư tưởng chiến đấu tiếp nữa. Có người hô lên một tiếng, hai ba trăm người liền chạy ra phía xa. Lý Nhàn lại nhìn về phía trước tìm kiếm Trương Kim Xưng, làm sao có thể tìm thấy bóng dáng của y nữa.

Lý Nhàn vốn định tìm tiếp, nhưng thấy tàn binh của phản tặc không ít, đã quay trở về bên này rồi. Mặc dù quân giặc đã bị đại bại, nhưng đám người loạn lạc cũng đếm không xuể. Binh lính Tề quận bởi vì được sự giúp đỡ của tinh binh Lý Nhàn đã giành được đại thắng bất ngờ. Chỉ là dù binh lính Tề quận số người quá ít, căn bản không thể khống chế được thế cục. Bại binh vừa tháo chạy, binh lính các đường truy sát ở phía sau được một lúc Trương Tu Đà liền hạ lệnh lui về chỉnh đốn. Trận chiến này, Tri Thế Lang Vương Bạc dẫn đại quân mười vạn người tới, khi bỏ chạy bên cạnh không còn đủ một vạn người. Có thể nói là đại thương nguyên khí.

Lý Nhàn một mình truy sát Trương Kim Xưng tới đây, đành phải mang theo sự tiếc nuối trở về.

Giữa đường gặp La Sĩ Tín đã lảo đảo sắp ngã, Lý Nhàn đơn giản băng bó vết thương cho gã. Hai người từ từ xuống núi. Vết thương trên người La Sĩ Tín quá nhiều. Mặc dù không có vết thương trí mạng, nhưng máu chảy quá nhiều, cho nên sắc mặt trắng bệch, khiến người ta sợ hãi. Trên chiến trường, lúc chém giết vô cùng căng thẳng, giờ đây cũng đã dễ thở hơn một chút rồi.

Chỉ là trong lòng có quá nhiều nghi vấn, không hỏi rõ thì cảm thấy khó chịu.

- An Chi, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi.

La Sĩ Tín ho khan vài tiếng, nhếch cái miệng đầy máu lên, tùy tiện dùng quần áo lau đi.

- Ngươi nói đi.

Lý Nhàn đưa cho gã một chiếc khăn mềm.

La Sĩ Tín nhận lấy chiếc khăn đó nhìn, suy nghĩ một hồi.

- An Chi, năm ngoái triều đình đông chinh Cao Cú Lệ ….

- Là ta.

[Không chờ La Sĩ Tín hỏi hết câu, Lý Nhàn đã gật đầu nói:
- Yến Vân chính là ta.

La Sĩ Tín ngẩn người ra, ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhàn một cái, không biết nên nói gì nữa. Hai người im lặng không nói gì bước về phía trước. La Sĩ Tín vẫn không kìm được liền hỏi:
- Sao ngươi lại tòng quân? Sao lại ….

- Sao lại trở về làm tặc? Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Ngươi là muốn hỏi điều này.

La Sĩ Tín gật đầu, không phủ nhận. Y là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, có chuyện gì cũng lòng ngay dạ thẳng. Nhưng, thời điểm Lý Nhàn vừa nói câu “tặc”, La Sĩ Tín liền theo bản năng thấy căng thẳng. Từ sau khi tới Tề quận, gã đã có chuyển biến cách nhìn về kẻ tặc rồi. Về lý mà nói, khi hai người gã và Tần Quỳnh nói chuyện cũng đã từng nhắc tới, giang sơn Đại Tùy mới 30 năm, sao nói loạn là loạn được. Những tên phản tặc đó, thật đúng là bụng dạ khó lường có ý định mưu phản sao?

Khi đó Tần Quỳnh đã nói một câu đầy ý vị.

Trên thế giới này làm gì có nhiều người có dã tâm như vậy. Nếu có cũng đều là thế gia thế phiệt. Nếu bách tính là người được ăn no mặc ấm, ai muốn trôi dạt khắp nơi tha hương?

Tần Quỳnh tuổi tác còn lớn gấp đôi La Sĩ Tín. Tình người ấm lạnh mà y đã trải qua còn nhiều hơn La Sĩ Tín rất nhiều. Hơn nữa, Tần Quỳnh là người nhân nghĩa, nhìn vấn đề thường là nhìn được tới những khía cạnh mà La Sĩ Tín không nhìn tới được. Trước khi La Sĩ Tín tới Tề quận đã từng ghét ác như thù, thấy phản tặc cướp bóc đó hận là không thể nghiền chúng ta thành đống thịt. Hai năm nay ở Tề quận số quân giặc mà gã đã giết cũng đã nhiều nhất rồi. Nhưng, sau khi giết người lại không có cảm giác vui. Người chết trong tay gã phần lớn đều là bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải ra tay phản lại.

Tiếp xúc với quan trường gã mới thực sự hiểu, người làm quan thường thường sẽ bị họa càng lớn.

Thấy vẻ mặt La Sĩ Tín khác thường, Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Nhìn trang phục ngươi, hai năm nay đã làm tới Đô úy rồi, thật là tài giỏi.

La Sĩ Tín cười khổ lắc đầu nói:
- Trong mấy tháng ngắn ngủi ở Liêu Đông, ngươi đã làm được tới Biệt tướng ngũ phẩm!

Lý Nhàn chậm rãi thở phào một cái nói:
- Nếu ngươi không hỏi, chuyến Liêu Đông đó ta vốn là không muốn nhắc tới với bất kỳ ai. Không tòng quân không biết hắc ám trong quân. Không làm quan không biết thói xấu xa trong quan trường. Ta vốn muốn tòng quân báo quốc. Trên chiến trường Liêu Đông đánh với người Cao Cú Lệ, đã giết được đều là giặc ngoại xâm, dù là giết được nhiều hơn nữa trong lòng cũng thấy vui sướng.

- Từ Liêu Đông đánh tới Tát Thủy. Giết người một đường đều là người Cao Cú Lệ, nhưng ….

Lý Nhàn quay đầu lại nhìn La Sĩ Tín nói:
- Khi từ Tát Thủy rút lui trở về, vất vả trở về Liêu Đông. Ngươi cũng đã biết, chặn đường trở về của chúng ta là ai chứ?

Sắc mặt La Sĩ Tín liền tái đi, trong lòng thầm đoán được điều gì đó.

- Là binh lính Đại Tùy!

Lý Nhàn lạnh giọng nói:
- Ta thật không dễ dàng gì cứu được đội quân hơn hai vạn người từ trong mấy chục vạn người Cao Cú Lệ vây khốn. Vất vả trở về Liêu Đông, còn không được mọi người chúc mừng, đã bị triều đình làm tổn thương tới tim rồi! Ngươi cũng biết, các huynh đệ dưới trướng ta đều xuất thân phủ binh. Nếu họ là người như vậy thì không trung thành với triều đình. Họ bằng lòng làm tặc ư? Trong nhà họ đều là quân hộ, đều là đàng hoàng! Ai muốn mang trên mình từ tặc?

- Vì sao?

Sắc mặt La Sĩ Tín rất khó coi nhìn Lý Nhàn hỏi:
- Vì sao triều đình lại muốn làm như vậy?

- Vì sao?

Lý Nhàn cười lạnh nói:
- Bởi vì chín đại tương quân đều bại, đại quân ba mươi vạn đều tử chiến ở Cao Cú Lệ, nhưng ta lại mang theo một đội ngũ hai vạn người mở một đường máu trở về. Những Đại tướng quân đó có thể dung nạp được ta không? Hoàng đế rõ ràng biết phía sau còn có một đám nhân mã trở về, vì sao lại hạ lệnh thiêu hủy cầu phao trên Liêu Thủy?

La Sĩ Tín vốn đã đoán ra được điểm này, nhưng trong lòng vẫn thấy đau nhói.

- Có lẽ …. Bệ hạ không biết rõ tình hình.

Lời của gã nói rất nhẹ, nhẹ tới mức ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy nói không có sức lực.

- Hoàng đế không biết?

Lý Nhàn cười lạnh:
- Ông ta chỉ là không muốn biết, không muốn biết. Biết rồi cũng giả như không biết! Hơn hai vạn binh sỹ và mấy thế gia được đặt lên cân nhắc lựa chọn, ông ta đã chọn bên nào?

La Sĩ Tín im lặng không nói.

………

……….

Khi trở về dưới chân núi Đại Sơn, La Sĩ Tín bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ! Y nghiêng đầu liếc nhìn Lý Nhàn, thấy sắc mặt Lý Nhàn không tốt liền thúc ngựa xông thẳng về phía trước. Trên khu đất rộng lớn của Đại Sơn, binh lính Tề quận đã bày trận, đang giằng có với năm nghìn tinh kỵ của Lý Nhàn.

Binh lính Tề quận bên này, Trương Tu Đà và Tần Quỳnh đứng đầu đội ngũ. Cung tên trong tay đã lên dây cung. Ngoài một bộ phận thấy nhân mã áp giải tù binh ra, phần lớn quận binh đều tập hợp lại, xem ra đã làm tốt công tác chuẩn bị chém giết. Mà bên phía Yến Vân trại bên này, đám người Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên thống lĩnh kỵ binh đã bày trận công kích, đại chiến dường như hết sức căng thẳng.

- Chờ chút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện