Tới rồi!

Lý Nhàn đứng trên núi đã đưa mắt trông về nơi xa. Nguyên Vụ Bản đích thân dẫn ba vạn nhân mã xuất thành.

- Sai người xuống núi cho Lạc Phó biết, để Hồng Thủy doanh của hắn ta hành động, tấn công mạnh một chút vào tướng lĩnh hộ lương đó. Sau đó làm bộ dạng chuẩn bị rút lui, để Hậu Thổ doanh của Hùng Khoát Hải đừng nóng vội đuổi theo. Chờ sau khi viện binh của Nguyên Vụ Bản tới thì từ bên cánh tấn công mạnh, chặt đứt viện binh của Nguyên Vụ Bản!

- Vâng!

Hai tên thân binh lập tức quay người xuống núi đi thông báo cho Lạc Phó và Hùng Khoát Hải chuẩn bị.

- Thiết Lão Lang!

Lý Nhàn đội mũ giáp trụ lên đầu, phẩy tay nói:
- Chúng ta đi, đi chặn đường lui của Nguyên Vụ Bản!

- Vâng!

Thiết Lão Lang vâng lệnh, lập tức cùng Lý Nhàn bước xuống núi. Trong rừng rậm dưới núi, khinh kỵ của Nhuệ kim doanh đã chờ xuất phát. Diệp Hoài Tụ nhìn theo bóng Lý Nhàn. Khi thấy hắn chỉ huy đội ngũ thản nhiên mang đầy phong thái tự tin, trong ánh mắt nàng hiện lên thần thái khác thường.

- Diệp đại gia, cô ở trên núi quan sát cuộc chiến đi.

Lý Nhàn bỗng quay người lại nói một câu.

Diệp Hoài Tụ gật đầu, mỉm cười không nói.

Lý Nhàn theo bản năng nói với Âu Tư Thanh Thanh bên cạnh mình:
- Muội cũng không cần phải xuống núi, ở đây quan sát trận chiến với sư phụ. Phía dưới quá nguy hiểm, nghe lời đi.

Âu Tư Thanh Thanh ồ lên một tiếng, biết lúc này không phải là lúc đùa giỡn. Nàng quay người trở lại bên cạnh Đạt Khê Trường Nho, sau đó giơ nắm tay lên với Lý Nhàn. Mặc dù khoảng cách không gần, nhưng Lý Nhàn nhìn miệng Âu Tư Thanh Thanh cũng biết nàng đang nói:
- Cẩn thận nhé!

Nguyên Vụ Bản không ngờ, mình cẩn thận như vậy vẫn bị trúng kế của người khác. Y bất luận thế nào cũng không thể ngờ, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác. Y càng không thể ngờ, trong những bách tính cuồn cuộn gia nhập quân đội của y, không ngờ có nhiều người Yến Vân trại trà trộn vào trong như vậy. Thời đại này, có lẽ chỉ có Lý Nhàn mới có thể chú ý tới tầm quan trọng của tình báo như vậy.

Phi Hổ Mật Điệp tiến vào thành Lê Dương có thể nói là rất dễ dàng. Tốc độ bành trướng của đội ngũ dưới trướng Nguyên Vụ Bản quá nhanh. Y tuyệt đối không thể phân biệt được ai là gian tế do kẻ địch phái tới.

Kỳ thực bắt đầu từ lúc đó, cán cân thắng lới sớm đã nghiêng về một phía rồi.

Khi Nguyên Vụ Bản dẫn quân chạy tới chân núi, hơn nghìn xe lương thảo đã có phân nửa bị đốt cháy rồi. Rõ ràng là những thổ phỉ đó thấy nhân mã Lê Dương phản kháng kịch liệt, không có cơ hội mang đi, chỉ đành phải đốt cháy lương thực. Bộ phận binh lính đang cứu hỏa, đại bộ phận vẫn còn đang đánh nhau với thổ phỉ.

Nguyên Vụ Bản chặn một binh sỹ lại hỏi:
- Nguyên tướng quân ở đâu? Tên lính đó lắc đầu nói:
- Tướng quân lệnh cho chúng tôi cứu hỏa, còn mình thì dẫn nhân mã đi đánh thổ phỉ rồi. Có lẽ là đang ở bên đó.

Tên lính chỉ về phía xa nói.

Nguyên Vụ Bản nhìn về phía xa, thấy nhân mã thổ phỉ hình như không nhiều, trong lòng yên tâm một chút. Y để lại hai nghìn người cứu hỏa, còn mình dẫn đại quân vội vàng xông lên chiến trường. Mà lúc này Lạc Phó đang dẫn binh lính của Hồng Thủy doanh, bao vây đội quân vừa Nguyên Vụ Chân, vừa đánh vừa di chuyển. Nguyên Vụ Chân tả xung hữu đột xông lên chém giết, không biết mình đã rời khỏi đội xe lương càng ngày càng xa.

Đúng lúc này, cứu viện của Nguyên Vụ Bản cũng đã tới.

Đạt Khê Trường Nho đứng ở chân núi chỉ huy toàn cục lệnh cho người thổi kèn. Lạc Phó lập tức dẫn quân tấn công mạnh một trận. Nguyên Vụ Chân bị bao vây bên trong, thân binh bên cạnh cũng đã chết và tổn thương hầu như không còn. Mười mấy binh lính của Hồng Thủy doanh lấy dây thừng ra quăng xuống, chộp lấy Nguyên Vụ Chân lập kéo ngã từ lưng ngựa xuống. Các binh lính đồng loạt xông lên, trói chặt hai tay Nguyên Vụ Chân lại. Thấy tướng định đã bị bắt, Lạc Phó lập tức hạ lệnh cho nhân mã xông lên chiến đấu. Bính lính của Hồng Thủy doanh phấn khích xông lên tấn cộng ép quân Lê Dương lui xuống, sau đó bắt đầu rút lui về hướng đông nam.

Nguyên Vụ Bản dẫn nhân mã đuổi theo, biết em họ bị thổ phỉ bắt đi liền hoảng sợ, thúc nhân mã từ phía sau xông lên đánh. Chỉ là mới đuổi tới phía sau đội thổ phỉ đó, bỗng từ trong rừng rậm lại có một cánh quân đánh ra. Nhân mã của cánh quân này chiến lực rất mạnh, thậm chí có gần hai nghìn trọng giáp bộ binh! Phục binh từ rừng rậm xông ra đánh, cánh quân của Nguyên Vụ Bản bị chia ra làm đôi. Nguyên Vụ Bản kinh hãi, lập tức dẫn quân đột kích phía sau. Chỉ là số lượng quân địch dù ít nhưng chiến lực mạnh mẽ còn hơn thủ hạ của y rất nhiều.

Chính trong lúc Nguyên Vụ Bản bó tay không còn cách nào nữa, bỗng từ sau lưng có tinh giáp kị binh nhẹ vượt lên đánh tan đội quân phía sau của Nguyên Vụ Bản. Thoáng chốc, nhân mã của Nguyên Vụ Bản bị rối loạn.

Bởi vì phải dụ địch, cho nên bộ binh của Hồng Thủy doanh và Hậu Thổ doanh không mặc áo có số của phủ binh Đại Tùy. Nhưng, khi kỵ binh của Nhuệ kim doanh xông ra đánh, Nguyên Vụ Bản lập tức ngây người ra như phỗng!

- Phủ binh Đại Tùy!

Không thể nào!

Nguyên Vụ Bản rít gào một tiếng, phủ binh Đại Tùy đều ở Liêu Đông đánh nhau với người Cao Cú Lệ, sao có thể tới Lê Dương chứ? Nhưng, ngoài phủ binh Đại Tùy ra, làm gì có lục lâm hào kiệt nào có thể có cánh quân năm nghìn khinh binh tinh giáp? Hơn nữa, quần áo có số màu vàng trên người đó rõ ràng cho Nguyên Vụ Bản biết, y không nhìn lầm.

Nguyên Vụ Bản tuyệt vọng cho rằng nhân mã của triều đình đã đánh từ Liêu Đông trở về rồi, trong lòng lập tức thấy nguội lạnh.

Lý Nhàn dẫn kỵ binh từ phía sau đánh tán hậu trận của quân Lê Dương, lập tức lao lên phía trước tấn công, không gặp phải bất kỳ sự phản kháng kịch liệt nào đã đánh tới trung quân của Nguyên Vụ Bản. Nguyên Vụ Bản thấy đại thế đã mất, vung dao muốn tự sát lại bị một mũi tên của Lý Nhàn bắn rơi hoành đao. Hàng trăm tinh kỵ tiến lên phía trước đánh tan thân binh của Nguyên Vụ Bản. Mấy người nhảy xuống ngựa xông lên bao vây Nguyên Vụ Bản, trói y như cái bánh chưng.

Một vạn năm ngàn phủ binh tinh nhuệ nhất Đại Tùy đối phó với ba vạn quân Lê Dương được tổ thành từ lục lâm thảo khấu, dù chính diện đối mặt cũng thắng rất dễ dàng. Càng huống hồ mai phục ở đây để tránh mất sức? Ba vạn năm ngàn quân Lê Dương bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhân mã của Yến Vân trại đã trảm hơn năm nghìn quân địch. Người dân tham gia quân Lê Dương chính là vì miếng cơm ăn, vừa đánh đã vội sợ chạy tán loạn rồi. Lý Nhàn cũng không sai quân truy sát, chỉ là thu nạp nhân mã kiểm kê thương vong.

Nguyên Dũng trấn thủ trên thành Lê Dương, bất luận thế nào cũng không ngờ, dự đoán của phụ thân gã thật sự đã ứng nghiệm. Quả nhiên có người tới gọi cửa. Mà điều khiến y cảm thấy hoảng sợ nhất người tới gọi cửa không phải ai khác, chính là phụ thân của gã Nguyên Vụ Bản!

Khi Nguyên Dũng thấy phụ thân bị người ta trói áp giải tới trước cổng thành, gã liền biết, thành Lê Dương đã xong rồi. Tương lai của nhà họ đã xong rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện