Chiếc xe ngựa dừng trước cửa Hồng Tân Lầu không hề sang trọng, nhưng chính sự xuất hiện của vị mỹ nữ tuyệt sắc kia lại khiến cho chiếc xe đó trở nên đáng chú ý. Mấy tên lưu manh đang đứng trước cửa sòng bạc đối dện với Hồng Tân Lầu vừa nhìn thấy nàng thì mắt liền sáng lên, thậm chí có tên còn nhìn chằm chằm vào nàng, trong mấy gã như muốn nuốt luôn nàng vào trong bụng.

Tuy rằng mấy tên lưu manh này chẳng qua chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt trong thành Giang Đô nhưng bọn họ cũng không phải là không có mắt quan sát. Cho nên, khi nhìn thấy vị mỹ nữ này, theo bản năng chúng liền đưa mắt nhìn về phía chiếc xe. Chiếc xe này đúng là rất bình thường, một chiếc xe thường thấy của những gia đình giàu có, không có đặc điểm gì có thể thể hiện được sự đặc biệt trong thân phận của chủ nhân, hơn nữa bên cạnh vị mỹ nữ áo vàng kia ngoài con nha hoàn lanh lợi, đáng yêu thì chỉ có một tên phu xe có râu quai nón. Sau khi quan sát xong, mấy tên lưu manh này liền nhìn nhau và để lộ ra một nụ cười dâm dê, đê tiện.

Đương nhiên là bọn chúng không dám gây rối ở ngay trước cửa Hồng Tân Lâu, bởi vì dân chúng trong thành Giang Đô đều biết rằng, ông chủ của Hồng Tân Lâu là một người có bản lĩnh và uy quyền. Mặc dù phần lớn mọi người đều không biết ông chủ ở đây là người như thế nào, thậm chí chưa có một ai nhìn thấy ông chủ này ở trong Hồng Tân Lầu nhưng từ khi có một người tự xưng là người nhà của đại tướng quân Lai Hộ Nhi bị người khác đánh gẫy hai chân ở trước cửa Hồng Tân Lâu và lại bị một đội phủ binh lôi đi từ đó không rõ tung tích thì mọi người đều mơ hồ nhận ra rằng, ông chủ của Hồng Tân Lâu là một người không tầm thường – nhân vật lớn.

Ngày hôm đó khi mà quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng đích thân đến Hồng Tân Lầu nhưng khi bước vào trong đó thì y đứng ngây ra một lúc rất lâu, bắt tay với một người hảo hán mặc áo gấm rồi mới bước ra ngoài và từ lúc đó trở đi thì mọi người càng khẳng định rằng Hồng Tân Lâu tuyệt đối không phải là nơi mà người bình thường có thể tùy tiện bước vào. Đương nhiên, là vẫn chưa có một ai nhìn thấy vị hảo hán người gầy mặc áo gấm đó, bởi vì khi quận thủ đại nhân rời khỏi Hồng Tân Lâu đã là nửa đêm rồi, nhưng điều này cũng không thể ngăn cả việc có người ý cố ý lan truyền tin tức này ra ngoài, và cũng từ ngày đó trở đi danh tiếng của Hồng Tân Lâu càng trở nên nổi tiếng và vang xa.

Mặc dù những tình tiết của câu chuyện này được tiết lộ ra ngoài không nhiều nhưng tổng kết lại thì chỉ có hai điểm, thứ nhất, quận thủ Ngu Sĩ Hồng đại nhân đích thân đến Hồng Tân Lâu gặp mặt ông chủ đó, thứ hai, người chủ của Hồng Tân Lâu là một vị hảo hán người gầy gò mặc áo gấm. Chỉ với những chi tiết đơn giản như vậy, nhưng với những người hay để ý thì họ lại phân tích ra được rất nhiều thứ. Ví dụ, ông chủ quán người gầy gầy đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là thương nhân, bởi vì theo luật pháp của Đại Tùy thương nhân không được phép mặc áo gấm.

Cũng bởi vì ông chủ của Hồng Tân Lâu không phải là người có thể đắc tội nên mấy tên lưu manh kia quyết định phải đợi vị mỹ nhân kia ra khỏi đó thì mới hành động. Bọn chúng làm cái chuyện quấy rầy con gái nhà lành cũng không phải là chuyện một hai lần cho nên theo kiểu ngựa quen đường cũ, chúng hành động một cách rất bài bản: đầu tiên là bọn chúng phải đi nghe ngóng xem cỗ xe ngựa đó là từ đâu tới, sau đó thì phải chọn được địa điểm thích hợp và đợi thời cơ ra tay.

Mỹ nữ mặc áo màu vàng nhạt kia đương nhiên là Diệp Hoài Tụ, chỉ là không biết vì lý do gì mà nàng từ quận Đông Bình xa xôi đến Giang Đô.

Diệp Hoài Tụ trước khi bước vào trong quán thì đã để ý đến mấy gã lưu manh đó, chỉ là không biết, nàng có nhìn thấy những ánh mắt dâm dê, thô bỉ của bọn chúng hay không? - Tiểu thư, người đang đợi tiểu thư ở trên lầu đó.

Ánh mắt của Gia Nhi đã rời khỏi chỗ của mấy tên lưu manh kia, nhưng lập tức có một luồng sát khí lóe lên.

- Ừ! Chúng ta vào thôi.

Diệp Hoài Tụ gật đầu, rồi quay đầu lại nói với người phu xe:
- Làm phiên Lưu đại ca đợi tôi một chút.

Người đàn ông có hàm râu quai nón kia vội vàng đáp lại:
- Diệp Đại gia cứ vào đi, tôi sẽ ở đây đợi cô.

Diệp Hoài Tụ khẽ gật đầu, rồi bước vào Hồng Tân Lâu.

Một người hầu mặc áo màu xanh đứng ở trước cửa, sau khi thấy Diệp Hồng Tụ bước vào quán thì nhanh nhẹn bước lại, nói năng vô cùng khiên tốn:
- Xin hỏi, ngài có phải là Diệp đại gia?

Diệp Hoài Tụ hơi ngạc nhiên rồi cười tươi đáp lại:
- Tại sao ngươi lại biết ta?

Tên người hầu kia cúi đầu xuống và đáp lại:
- Chủ nhân của tôi bảo tôi đứng đây đợi ngài, tiểu nhân cũng đã hỏi lại chủ nhân là làm sao mới có thể nhận biết được ngài? Chủ nhân nói rằng, chỉ cần ngài bước vào trong Hồng Tân Lâu là tự khắc nhận ra, cho nên khi mà tiểu nhân nhìn thấy ngài, là tiểu nhân biết ngài chính là người mà chủ nhân đang đợi.

Người này quả nhiên là mồm mép lanh lợi, giọng nói cũng dễ nghe dù sao thì cũng là một người cơ trí. Diệp Hoài Tụ cười mỉm, nói vài câu với gã rồi quay lại cười với Gia Nhi, gật đầu ra hiệu. Hiểu được ý của chủ nhân, Gia Nhi nhanh nhẹn lấy ra một nén bạc đưa ra cho người hầu này:
- Đây là chút bạc vụ, Diệp đại gia mời ngươi uống rượu.

Tên người hầu này không dám nhận, vội vàng lùi lại sau khom người xuống:
- Tiền công mà chủ nhân đưa cho cũng đủ cho tiểu nhân tiêu sài hàng tháng rồi, thực sự là tiểu nhân không dám nhận ngân lượng của Diệp đại gia. Nếu mà chủ nhân biết được, e là tiểu nhân sẽ bị người đánh gãy hai chân và vất ra ngoài đồng cỏ cho bọn sói ăn thịt mất.

Diệp Hoài Tụ cũng không để ý nhiều, bước lên lầu hai sang trọng của Hồng Tân Lâu theo sự dẫn đường của tên người hầu này.

Căn phòng đang được đóng cửa, trên cao có treo một tấm bảng hiệu, trên đó có khắc ba chữ Đông Lai Các. Diệp Hoài Tụ nhìn lên tấm biển hiệu này mà bất giác cười:
- Rõ ràng là một người không thể thô lỗ hơn nữa nhưng lại cứ thích tỏ vẻ ta đây là một mặc khách tao nhân. Nếu như ta đoán không lầm thì ba chữ này là do chủ nhân của ngươi tự tay viết.

Tên người hầu chưa kịp lên tiếng thì trong phòng đã vọng ra tiếng cười hơi thô lỗ:
- Từ lúc nào mà Diệp đại gia nói chuyện lại trở nên chanh chua như vậy, chuyện này không được hay cho lắm nha.

Tiếng nói kia vừa dứt thì cánh cửa được mở ra từ bên trong. Một vị hảo hán người gầy gầy mặc áo gấm, khuôn mặt có chút nhăn nhó bước ra, nhìn Diệp Hoài Tụ rồi nói một cách khó khăn:
- Biết Diệp đại gia là một người văn nhã không thể nào văn nhã hơn, cho nên ta mới chọn Đông Lai các và cả bàn thức ăn sơn hào hải vị này, ai mà biết được lại bị Diệp đại gia cho là kẻ học đòi văn vẻ, đúng là một chuyện đáng buồn.

Diệp Hoài Tụ cười nhạt lên tiếng:
- Đừng cố làm ra vẻ mặt đăm chiêu đó nữa, ngươi cho rằng tôi không biết hay sao, cơn gió mạnh trên mặt hồ sớm đã thổi bay lớp da vừa dày vừa đen của ngươi đi rồi. thản nhiên đáp lại:
- Đôn đốc và điều tra Phi Hồ Mật Điệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện