- Sư phụ, con muốn về Yến Sơn.
Lý Nhàn đứng bên của phòng của Đạt Khê Trường Nho, do dự một hồi lâu rồi mới dám lên tiếng. Tuy rằng hắn đã biết trước là Đạt Khê Trường Nho nhất định là không đồng ý nhưng hắn không thể không tranh thủ. Cái cảm giác tinh thần bất ổn đó khiến cho người ta đứng ngồi không yên, vô cùng tức tối, lúc nào cũng vậy cứ xảy ra chuyện gì đó là hắn lại không thể làm chủ. Về lý mà nói thì Trương Trọng Kiên dẫn theo người của Thiết Phù Đồ đi ẩn nấp ở trên Yến Sơn, cho dù là triều đình xuất động hai vạn đại quân cũng chưa chắc đã tìm thấy họ ở trong núi.
- Không được.
Bỏ cuốn binh thư trong tay xuống, Đạt Khê Trường Nho bình thản từ chối Lý Nhàn; - Quay về Yến Sơn thì phải đi qua chiến trường của người Hề và người Khiết Đan, chuyện này quá nguy hiểm!
- Nếu như con cảm thấy quá rảnh rỗi thì
Đạt Khê Trường Nho ném cuốn binh thư cho Lý Nhàn: - Cầm về mà đọc, sau đó viết một bài tổng kết dài ít nhất một vạn chữ.
Lý Nhàn chau mày đáp lại: - Đây là thương lượng phải không ạ? Đầu tiên hãy bàn bạc về giá cả đi.
Đạt Khê Trường Nho đáp lại: - Được, thiếu một chữ chạy quanh núi một vòng!
Lý Nhàn ngồi trên ghế với vẻ mặt đau khổ: - Con sẽ lên đường với hành trang đơn giản, để tránh khỏi trận chiến của người Hề thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, con Đại hắc mã chạy nhanh như vậy cho dù là có người phát hiện ra con thì cũng không thể nào mà bắt được. Con sẽ tranh thủ thời gian, quay về đây trong vòng một tháng, chuyện này cũng không thành vấn đề. Sư phụ người cũng biết đấy, a gia đang ở Yến Sơn.
Đạt Khê Trường Nho lắc đầu đáp lại: - Khi rời khỏi Ngư Dương ta và Trương Trọng Kiên đã hẹn với nhau, vào tháng giêng năm sau sẽ quay về, hơn nữa, chúng ta cũng đã thống nhất được địa điểm gặp mặt, cứ cho là bây giờ con quay về, trên đường đi tránh được người Hề thì chưa chắc con đã tìm được hắn.
Lý Nhàn vẫn chưa chịu bỏ cuộc:
- Con rất hiểu Thiết Phù Đồ, người khác có thể không tìm được, nhưng con thì có thể!
Đạt Khê Trường Nho bình thản đáp lại: - Có hai lựa chọn, một là con đánh thắng ta, hai là bỏ cuộc đi!
Lý Nhàn thở dài: - Sư phụ đang ức hiếp một đứa bé ư? Thật không ngờ Đạt Khê Trường Nho lại không phủ nhận, gật gật đầu: - Nếu như con đã nghĩ như vậy thì cũng không sao, hoàn toàn có thể.
Lý Nhàn đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
- Đừng nghĩ rằng có thể chạy trốn, ta đã hạ lệnh, bất cứ ai dám tự ý rời khỏi doanh địa thì giết chết không tha.
Lý Nhàn dừng lại, lén lút giơ ngón tay giữa ra.
U Châu.
U Châu Hổ Bí lang tướng La Nghệ đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế có tấm da hổ lớn, đặt cuốn binh thư trong tay xuống, y nhắm mắt suy tư. Bỏ ra mười vạn quan tiền dâng lên cho Hoàng Môn thị lang Bùi Củ, trong lòng y cũng đã thoải mái hơn nhiều. Những động tĩnh trong triều đình, lúc nào y cũng chú ý, tuy là phải bỏ ra không ít quà cáp để tặng cho đám người đó nhưng y lại không thể với lên được tầng lớp cao quý đó. Nói thật, chuyện y vẫn luôn để ý đến triều đình thì đúng là không bằng chuyện y để ý đến Hoàng Đế Bệ Hạ cao cao tại thượng, nhìn không thấu đó, có thể đáp lên quan hệ với Bùi Củ, y cũng đã yên tâm được phần nào.
Trong triều đình, một số kẻ xuất thân từ những gia tộc hiển hách rất coi khinh y, nguyên nhân rất đơn giản, y không xuất thân từ một thế gia, y chỉ con cháu Hàn Môn dựa vào chiến công tích lũy được từ hàng trăm trận đánh thì mới leo lên được cái chức lang tướng này. Mặc dù, y nắm trong tay Thiết Kỵ tinh nhuệ nhất Đại Tùy nhưng chưa bao giờ được tham gia vào đội ngũ trung tâm quyền lực đó. Nếu như coi triều đình là một hồ nước lớn, và đám người hiển quý kia là một đàn cá chép phân theo cấp bậc thì một người xuất thân từ đệ tử của Hàn Môn như La Nghệ chính là một con cá trạch đen xấu xí. Cứ cho là y không uy hiếp được cá chép nhưng đám cá chép đó sẽ vẫn bài xích, tẩy chay y.
Cũng may, mấy vị đại nhân đó ai cũng đều có sở thích riêng.
Bùi Củ thì ham tiền, vậy thì y sẽ tặng tiền, tích lũy gom góp rồi đem tặng lão tính ra cũng không dưới mười vạn quan tiền. Ngu Thế Cơ thì lại thích mỹ nữ, trong hai năm qua La Nghệ đã thu thập được mười mấy nữ tử dân tộc, vậy là y lại lén lút đem qua đó; Nạp Ngôn Tô Uy lại trọng lễ chế nên La Nghệ liền phái đứa cháu họ cứ mỗi dịp lễ tết là mang quà đến hỏi thăm. Rồi đến ngay cả như Lũng hữu Lý Uyên, một con người đã thất thế nhưng La Nghệ cũng không hề lơ là. Lý Uyên thân là quốc công hiển tước nhưng lại bị bổ nhiệm làm một vị tiểu quan ngũ phẩm đến trấn Hoài Viễn trông coi lương thực. Lúc ông ta đi qua Trác quận, La Nghệ đã phái người mang tặng một mâm vàng làm lễ vật, biết bên cạnh Lý Uyên chỉ có vài người, y lại cố ý phái thêm một đội quân gồm năm mươi lão binh đến Lý phủ làm hộ vệ.
Một người luôn luôn cẩn thận, khiêm nhường nhưng thật ra tất cả những điều này chỉ là để che giấu âm mưu, dã tâm đang ngày một lớn dần trong lòng y.
Y bỏ ra nhiều tiền như vậy, tốn công làm nhiều chuyện như vậy thực ra cũng chỉ là vì một chuyện, đó chính là bảo đảm, củng cố địa vị của y ở U Châu. Lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y, thì nhất định phải có một người nhắc nhở Bệ Hạ là lại U Châu xa xôi vẫn còn một Hổ Bí lang tướng luôn tuyệt đối trung thành với người, còn lúc Hoàng Đế Bệ Hạ nhớ đến y thì cũng phải có người nhắc nhở Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y. Chuyện này không hề mâu thuẫn, còn phải xem lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y là lúc nào, còn nhớ đến y là lúc nào.
Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng là người có tính cách vô cùng mâu thuẫn, lúc người cơ trí thì đừng hòng có ai có thể lừa gạt được người, nhưng lúc người hồ đồ thì ai cũng không ngăn cản được.
Lý Nhàn căn cứ vào tổng kết của tiền sinh hậu kiếp, hắn to gan phỏng đoán Dương Quảng là một người có tính cách phân liệt.
Cái gọi là thời cơ để nhớ đến và quên đi đều phải dựa vào đám đại thần trong triều đến thao túng. Ví dụ La Nghệ đã vài lần dâng thư thỉnh cầu triều đình tăng tiếp viện đồ quân nhu cho Hổ Bí Thiết Kỵ nhưng tất cả đều không hề đạt được, chẳng khác gì so với việc y không dâng tấu thư lên, sau đó y đành phải phải phái người gấp rút mang lễ vật là năm vạn quan tiền dâng lên cho Bùi Củ. Tháng thứ hai triều đình liền tăng tiếp viện đồ quân nhu cho U Châu quân lên năm thành, chính vì vậy mà La Nghệ mới có thể duy trì được năm nghìn thiết kỵ có áo giáp mặc và tiếp tục tiến hành huần luyện khinh giáp bộ binh.
Còn lần này thì y mang lễ vật đến tặng cho cả Bùi Củ và Ngu Thế Cơ, ý đồ của y chính là muốn Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y.
Lý Nhàn đứng bên của phòng của Đạt Khê Trường Nho, do dự một hồi lâu rồi mới dám lên tiếng. Tuy rằng hắn đã biết trước là Đạt Khê Trường Nho nhất định là không đồng ý nhưng hắn không thể không tranh thủ. Cái cảm giác tinh thần bất ổn đó khiến cho người ta đứng ngồi không yên, vô cùng tức tối, lúc nào cũng vậy cứ xảy ra chuyện gì đó là hắn lại không thể làm chủ. Về lý mà nói thì Trương Trọng Kiên dẫn theo người của Thiết Phù Đồ đi ẩn nấp ở trên Yến Sơn, cho dù là triều đình xuất động hai vạn đại quân cũng chưa chắc đã tìm thấy họ ở trong núi.
- Không được.
Bỏ cuốn binh thư trong tay xuống, Đạt Khê Trường Nho bình thản từ chối Lý Nhàn; - Quay về Yến Sơn thì phải đi qua chiến trường của người Hề và người Khiết Đan, chuyện này quá nguy hiểm!
- Nếu như con cảm thấy quá rảnh rỗi thì
Đạt Khê Trường Nho ném cuốn binh thư cho Lý Nhàn: - Cầm về mà đọc, sau đó viết một bài tổng kết dài ít nhất một vạn chữ.
Lý Nhàn chau mày đáp lại: - Đây là thương lượng phải không ạ? Đầu tiên hãy bàn bạc về giá cả đi.
Đạt Khê Trường Nho đáp lại: - Được, thiếu một chữ chạy quanh núi một vòng!
Lý Nhàn ngồi trên ghế với vẻ mặt đau khổ: - Con sẽ lên đường với hành trang đơn giản, để tránh khỏi trận chiến của người Hề thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, con Đại hắc mã chạy nhanh như vậy cho dù là có người phát hiện ra con thì cũng không thể nào mà bắt được. Con sẽ tranh thủ thời gian, quay về đây trong vòng một tháng, chuyện này cũng không thành vấn đề. Sư phụ người cũng biết đấy, a gia đang ở Yến Sơn.
Đạt Khê Trường Nho lắc đầu đáp lại: - Khi rời khỏi Ngư Dương ta và Trương Trọng Kiên đã hẹn với nhau, vào tháng giêng năm sau sẽ quay về, hơn nữa, chúng ta cũng đã thống nhất được địa điểm gặp mặt, cứ cho là bây giờ con quay về, trên đường đi tránh được người Hề thì chưa chắc con đã tìm được hắn.
Lý Nhàn vẫn chưa chịu bỏ cuộc:
- Con rất hiểu Thiết Phù Đồ, người khác có thể không tìm được, nhưng con thì có thể!
Đạt Khê Trường Nho bình thản đáp lại: - Có hai lựa chọn, một là con đánh thắng ta, hai là bỏ cuộc đi!
Lý Nhàn thở dài: - Sư phụ đang ức hiếp một đứa bé ư? Thật không ngờ Đạt Khê Trường Nho lại không phủ nhận, gật gật đầu: - Nếu như con đã nghĩ như vậy thì cũng không sao, hoàn toàn có thể.
Lý Nhàn đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
- Đừng nghĩ rằng có thể chạy trốn, ta đã hạ lệnh, bất cứ ai dám tự ý rời khỏi doanh địa thì giết chết không tha.
Lý Nhàn dừng lại, lén lút giơ ngón tay giữa ra.
U Châu.
U Châu Hổ Bí lang tướng La Nghệ đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế có tấm da hổ lớn, đặt cuốn binh thư trong tay xuống, y nhắm mắt suy tư. Bỏ ra mười vạn quan tiền dâng lên cho Hoàng Môn thị lang Bùi Củ, trong lòng y cũng đã thoải mái hơn nhiều. Những động tĩnh trong triều đình, lúc nào y cũng chú ý, tuy là phải bỏ ra không ít quà cáp để tặng cho đám người đó nhưng y lại không thể với lên được tầng lớp cao quý đó. Nói thật, chuyện y vẫn luôn để ý đến triều đình thì đúng là không bằng chuyện y để ý đến Hoàng Đế Bệ Hạ cao cao tại thượng, nhìn không thấu đó, có thể đáp lên quan hệ với Bùi Củ, y cũng đã yên tâm được phần nào.
Trong triều đình, một số kẻ xuất thân từ những gia tộc hiển hách rất coi khinh y, nguyên nhân rất đơn giản, y không xuất thân từ một thế gia, y chỉ con cháu Hàn Môn dựa vào chiến công tích lũy được từ hàng trăm trận đánh thì mới leo lên được cái chức lang tướng này. Mặc dù, y nắm trong tay Thiết Kỵ tinh nhuệ nhất Đại Tùy nhưng chưa bao giờ được tham gia vào đội ngũ trung tâm quyền lực đó. Nếu như coi triều đình là một hồ nước lớn, và đám người hiển quý kia là một đàn cá chép phân theo cấp bậc thì một người xuất thân từ đệ tử của Hàn Môn như La Nghệ chính là một con cá trạch đen xấu xí. Cứ cho là y không uy hiếp được cá chép nhưng đám cá chép đó sẽ vẫn bài xích, tẩy chay y.
Cũng may, mấy vị đại nhân đó ai cũng đều có sở thích riêng.
Bùi Củ thì ham tiền, vậy thì y sẽ tặng tiền, tích lũy gom góp rồi đem tặng lão tính ra cũng không dưới mười vạn quan tiền. Ngu Thế Cơ thì lại thích mỹ nữ, trong hai năm qua La Nghệ đã thu thập được mười mấy nữ tử dân tộc, vậy là y lại lén lút đem qua đó; Nạp Ngôn Tô Uy lại trọng lễ chế nên La Nghệ liền phái đứa cháu họ cứ mỗi dịp lễ tết là mang quà đến hỏi thăm. Rồi đến ngay cả như Lũng hữu Lý Uyên, một con người đã thất thế nhưng La Nghệ cũng không hề lơ là. Lý Uyên thân là quốc công hiển tước nhưng lại bị bổ nhiệm làm một vị tiểu quan ngũ phẩm đến trấn Hoài Viễn trông coi lương thực. Lúc ông ta đi qua Trác quận, La Nghệ đã phái người mang tặng một mâm vàng làm lễ vật, biết bên cạnh Lý Uyên chỉ có vài người, y lại cố ý phái thêm một đội quân gồm năm mươi lão binh đến Lý phủ làm hộ vệ.
Một người luôn luôn cẩn thận, khiêm nhường nhưng thật ra tất cả những điều này chỉ là để che giấu âm mưu, dã tâm đang ngày một lớn dần trong lòng y.
Y bỏ ra nhiều tiền như vậy, tốn công làm nhiều chuyện như vậy thực ra cũng chỉ là vì một chuyện, đó chính là bảo đảm, củng cố địa vị của y ở U Châu. Lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y, thì nhất định phải có một người nhắc nhở Bệ Hạ là lại U Châu xa xôi vẫn còn một Hổ Bí lang tướng luôn tuyệt đối trung thành với người, còn lúc Hoàng Đế Bệ Hạ nhớ đến y thì cũng phải có người nhắc nhở Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y. Chuyện này không hề mâu thuẫn, còn phải xem lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y là lúc nào, còn nhớ đến y là lúc nào.
Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng là người có tính cách vô cùng mâu thuẫn, lúc người cơ trí thì đừng hòng có ai có thể lừa gạt được người, nhưng lúc người hồ đồ thì ai cũng không ngăn cản được.
Lý Nhàn căn cứ vào tổng kết của tiền sinh hậu kiếp, hắn to gan phỏng đoán Dương Quảng là một người có tính cách phân liệt.
Cái gọi là thời cơ để nhớ đến và quên đi đều phải dựa vào đám đại thần trong triều đến thao túng. Ví dụ La Nghệ đã vài lần dâng thư thỉnh cầu triều đình tăng tiếp viện đồ quân nhu cho Hổ Bí Thiết Kỵ nhưng tất cả đều không hề đạt được, chẳng khác gì so với việc y không dâng tấu thư lên, sau đó y đành phải phải phái người gấp rút mang lễ vật là năm vạn quan tiền dâng lên cho Bùi Củ. Tháng thứ hai triều đình liền tăng tiếp viện đồ quân nhu cho U Châu quân lên năm thành, chính vì vậy mà La Nghệ mới có thể duy trì được năm nghìn thiết kỵ có áo giáp mặc và tiếp tục tiến hành huần luyện khinh giáp bộ binh.
Còn lần này thì y mang lễ vật đến tặng cho cả Bùi Củ và Ngu Thế Cơ, ý đồ của y chính là muốn Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y.
Danh sách chương