Đại Yến triều.
Tháng bảy, năm mười lăm Trinh Đức, Vân Châu.
“Lão đại, ngươi nói xem chúng ta ăn lớn hay là ăn nhỏ bây giờ?”
Trong giọng nói lanh lảnh chói tai pha lẫn thêm niềm hưng phấn.
“Nhỏ thì mềm, nhưng vị của lớn chắc hẳn cũng không tệ đâu.”
Nói xong còn có cả tiếng nuốt nước miếng.
“Ăn lớn đi, nấu lên, hai đứa nhỏ kia thịt mềm thích hợp để nướng hơn.”
Một giọng nói vừa thô vừa khàn vang lên, tiếng mài dao vang thoăn thoắt.
“Ăn… ăn ta đi… đừng… đừng ăn mà… con gái…”
Giọng của người thứ ba ngắt quãng lại ẩn chứa cơn giận dữ truyền tới.
Mạnh Thanh La vừa mở mắt đã nghe thấy cuộc đối thoại như vậy ở trước mặt.
Ký ức ùn ùn kéo đến khiến nàng lập tức kinh hãi túa mồ hôi đầy người.
Đậu má!
Người mà hai tên kia muốn ăn… lại là nàng á?
Nàng là một đặc chủng binh, cũng là quân y, hiện giờ đang mượn dùng thân phận của bác sĩ để đi giải cứu con tin, không ngờ tên bắt cóc đột nhiên phát điên, cho một trái bom nổ banh xác nàng và con tin.
Chậc, bị người cho nổ banh xác cũng thôi đi, ông trời lại còn cho nàng chạy theo trào lưu thời thượng, xui xẻo xuyên việt, đã thế còn xuyên lên người một nữ tử cũng tên là Mạnh Thanh La.
Họ và tên giống y như đúc với nàng, chỉ là trên chữ La có thêm một bộ… “thảo.”
Lúc này, tâm trạng của nàng giống như có cả hàng ngàn con ngựa chạy băng qua vậy.
Nguyên chủ là người Mạnh Gia thôn, huyện Thất Ninh, Tây Châu phủ, Đại Yến quốc, năm nay mới mười chín tuổi, lúc này chắc hẳn đang cùng người nhà lên đường chạy nạn, không ngờ hai hôm trước nàng và người nhà đi lạc, bị hai tên ác nhân bắt cóc đến căn nhà hoang này, đang định nấu nàng lên ăn cho đỡ đói.
Muốn nói Tây Châu, đây vốn là một vùng đất phồn hoa sung túc, không ngờ ba năm trước thiên tai đã khiến cho nghìn dặm đất đai biến thành đất cằn sỏi đá.
Nói tới cũng đúng là xúi quẩy ghê, năm kia lũ lụt, năm trước nạn châu chấu, năm nay lại gặp hạn hán lớn.
Cũng đúng thôi, không xui xẻo thì làm sao có một con quỷ xui xẻo như nàng xuyên đến đây được chứ!
“Đừng… đừng… đừng ăn… A La…”
Trong giọng nói mang theo vẻ khẩn trương và sợ hãi, nhắc nhở Mạnh Thanh La đang hồn treo ngược cành cây.
Nàng ngồi phắt người dậy, dọa đối phương giật mình suýt chút nữa đánh rớt con dao sáng loáng trong tay xuống đất.
Một giọng nói khác cũng kêu lên kinh ngạc.
Nàng liều hết sức mình ngồi dậy lập tức nhìn thấy rõ ràng tình trạng trước mắt của mình.
Hai tên ma đói cùng hung cực ác, trên người phát ra mùi hôi thối khiến người ghê tởm, đôi mắt ánh lên tia sáng đỏ ngầu.
Người vẫn luôn hô “ăn ta đi” “con gái” “A La” chính là cha ngốc của nguyên chủ, lúc này đã bị hai tên này trói ngược tay ra sau cột, đang dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc để cứu nàng.
Bên cạnh cửa cách đó không xa đặt hai cái sọt, trong mỗi một cái sọt tồi tàn còn có một đứa bé chỉ chạc một tuổi, chính là hai đứa con của nguyên chủ.
“Ôi chao, ả đàn bà thối này mạng cũng cứng quá nhỉ, vậy mà vẫn có thể tỉnh lại được!"
Hai người kia bị dọa sợ lùi lại hai bước, rất nhanh đã phản ứng lại, quan sát nguyên chủ với ánh mắt không hề kiêng dè gì, loại ánh mắt đó thật khiến người chán ghét.
“Đại ca, nếu nàng ta đã tỉnh rồi thì cứ giữ lại trước đi, chúng ta ăn đứa nhỏ trước? Dù sao cũng có tận hai đứa lận cơ mà.” Ánh mắt ghê tởm của tên gầy lại một lần nữa liếc qua người Mạnh Thanh La.
Tên được gọi là đại ca kia làm sao không biết đối phương có suy tính vặn vẹo gì, hắn ta cũng cười đê tiện một cái: “Nghe ngươi vậy.”
Hai người không hề lo lắng Mạnh Thanh La sẽ chạy trốn, vì cho rằng nàng không thể trốn được và cũng sẽ không trốn.
Cho nên sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người đồng thời quay người đi về phía cái sọt ở bên cạnh cửa, định tới đó chọn một đứa.
Ha…
Mạnh Thanh La cười lạnh một tiếng trong lòng.
Ý đồ dùng ánh mắt để sỉ nhục và coi thường một nữ binh vương đã từng đánh đến vô địch khắp doanh trại kiếp trước sẽ phải trả giá bằng máu đấy!
Ánh mắt nàng nhanh chóng liếc một vòng, trong sân trống không, chẳng có thứ gì cả, gậy, gạch… ngay cả một hòn đá nhỏ cũng không có luôn.
Nàng chuyển tầm nhìn lên con dao thái to trên tay tên tráng hán.
Ừm, con dao này đi!
Mạnh Thanh La giống như con báo mai phục trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, tìm kiếm cơ hội cướp dao.
Tháng bảy, năm mười lăm Trinh Đức, Vân Châu.
“Lão đại, ngươi nói xem chúng ta ăn lớn hay là ăn nhỏ bây giờ?”
Trong giọng nói lanh lảnh chói tai pha lẫn thêm niềm hưng phấn.
“Nhỏ thì mềm, nhưng vị của lớn chắc hẳn cũng không tệ đâu.”
Nói xong còn có cả tiếng nuốt nước miếng.
“Ăn lớn đi, nấu lên, hai đứa nhỏ kia thịt mềm thích hợp để nướng hơn.”
Một giọng nói vừa thô vừa khàn vang lên, tiếng mài dao vang thoăn thoắt.
“Ăn… ăn ta đi… đừng… đừng ăn mà… con gái…”
Giọng của người thứ ba ngắt quãng lại ẩn chứa cơn giận dữ truyền tới.
Mạnh Thanh La vừa mở mắt đã nghe thấy cuộc đối thoại như vậy ở trước mặt.
Ký ức ùn ùn kéo đến khiến nàng lập tức kinh hãi túa mồ hôi đầy người.
Đậu má!
Người mà hai tên kia muốn ăn… lại là nàng á?
Nàng là một đặc chủng binh, cũng là quân y, hiện giờ đang mượn dùng thân phận của bác sĩ để đi giải cứu con tin, không ngờ tên bắt cóc đột nhiên phát điên, cho một trái bom nổ banh xác nàng và con tin.
Chậc, bị người cho nổ banh xác cũng thôi đi, ông trời lại còn cho nàng chạy theo trào lưu thời thượng, xui xẻo xuyên việt, đã thế còn xuyên lên người một nữ tử cũng tên là Mạnh Thanh La.
Họ và tên giống y như đúc với nàng, chỉ là trên chữ La có thêm một bộ… “thảo.”
Lúc này, tâm trạng của nàng giống như có cả hàng ngàn con ngựa chạy băng qua vậy.
Nguyên chủ là người Mạnh Gia thôn, huyện Thất Ninh, Tây Châu phủ, Đại Yến quốc, năm nay mới mười chín tuổi, lúc này chắc hẳn đang cùng người nhà lên đường chạy nạn, không ngờ hai hôm trước nàng và người nhà đi lạc, bị hai tên ác nhân bắt cóc đến căn nhà hoang này, đang định nấu nàng lên ăn cho đỡ đói.
Muốn nói Tây Châu, đây vốn là một vùng đất phồn hoa sung túc, không ngờ ba năm trước thiên tai đã khiến cho nghìn dặm đất đai biến thành đất cằn sỏi đá.
Nói tới cũng đúng là xúi quẩy ghê, năm kia lũ lụt, năm trước nạn châu chấu, năm nay lại gặp hạn hán lớn.
Cũng đúng thôi, không xui xẻo thì làm sao có một con quỷ xui xẻo như nàng xuyên đến đây được chứ!
“Đừng… đừng… đừng ăn… A La…”
Trong giọng nói mang theo vẻ khẩn trương và sợ hãi, nhắc nhở Mạnh Thanh La đang hồn treo ngược cành cây.
Nàng ngồi phắt người dậy, dọa đối phương giật mình suýt chút nữa đánh rớt con dao sáng loáng trong tay xuống đất.
Một giọng nói khác cũng kêu lên kinh ngạc.
Nàng liều hết sức mình ngồi dậy lập tức nhìn thấy rõ ràng tình trạng trước mắt của mình.
Hai tên ma đói cùng hung cực ác, trên người phát ra mùi hôi thối khiến người ghê tởm, đôi mắt ánh lên tia sáng đỏ ngầu.
Người vẫn luôn hô “ăn ta đi” “con gái” “A La” chính là cha ngốc của nguyên chủ, lúc này đã bị hai tên này trói ngược tay ra sau cột, đang dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc để cứu nàng.
Bên cạnh cửa cách đó không xa đặt hai cái sọt, trong mỗi một cái sọt tồi tàn còn có một đứa bé chỉ chạc một tuổi, chính là hai đứa con của nguyên chủ.
“Ôi chao, ả đàn bà thối này mạng cũng cứng quá nhỉ, vậy mà vẫn có thể tỉnh lại được!"
Hai người kia bị dọa sợ lùi lại hai bước, rất nhanh đã phản ứng lại, quan sát nguyên chủ với ánh mắt không hề kiêng dè gì, loại ánh mắt đó thật khiến người chán ghét.
“Đại ca, nếu nàng ta đã tỉnh rồi thì cứ giữ lại trước đi, chúng ta ăn đứa nhỏ trước? Dù sao cũng có tận hai đứa lận cơ mà.” Ánh mắt ghê tởm của tên gầy lại một lần nữa liếc qua người Mạnh Thanh La.
Tên được gọi là đại ca kia làm sao không biết đối phương có suy tính vặn vẹo gì, hắn ta cũng cười đê tiện một cái: “Nghe ngươi vậy.”
Hai người không hề lo lắng Mạnh Thanh La sẽ chạy trốn, vì cho rằng nàng không thể trốn được và cũng sẽ không trốn.
Cho nên sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người đồng thời quay người đi về phía cái sọt ở bên cạnh cửa, định tới đó chọn một đứa.
Ha…
Mạnh Thanh La cười lạnh một tiếng trong lòng.
Ý đồ dùng ánh mắt để sỉ nhục và coi thường một nữ binh vương đã từng đánh đến vô địch khắp doanh trại kiếp trước sẽ phải trả giá bằng máu đấy!
Ánh mắt nàng nhanh chóng liếc một vòng, trong sân trống không, chẳng có thứ gì cả, gậy, gạch… ngay cả một hòn đá nhỏ cũng không có luôn.
Nàng chuyển tầm nhìn lên con dao thái to trên tay tên tráng hán.
Ừm, con dao này đi!
Mạnh Thanh La giống như con báo mai phục trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, tìm kiếm cơ hội cướp dao.
Danh sách chương