Mạnh lão gia đi đến trước đội ngũ, người Mạnh gia cũng dừng bước dưới sự dẫn dắt của Mạnh Thanh La. Họ vừa đi vừa lôi áo rách trong tay nải ra lấy kéo cắt hai cái lỗ nhỏ trên đầu, rồi đội lên đầu thành một chiếc khăn trùm đầu đơn giản, thiết thực.

Mạnh lý chính nghe Mạnh lão gia tử nói tình huống này dễ xảy ra dịch bệnh nên lập tức tin ngay.

Bởi vì không chỉ Mạnh tam thẩm hiểu y thuật, thời trẻ Mạnh tam thúc thường ở bên ngoài xông pha Nam Bắc nên thấy nhiều. Ông lập tức hét to dặn dò thôn dân: “Mọi người cầm đồ vật che mặt và cơ thể. Đừng ngừng bước, chúng ta mau đi thôi, đến chỗ nào không có xác chết thì nghỉ chân.”

Người khác trong thôn thấy gia đình Mạnh Thanh La làm thế, vừa đơn giản vừa tiện. Họ đều bắt chước đội khăn trùm đầu đơn giản kiểu cổ đại lên.

Thấy mọi người đều bịt kín, hai người Mạnh Thanh La và Mạnh bà tử thở phào nhẹ nhõm.

“Là do Tiểu A La có hiểu biết... ánh mắt tinh tường.”

Đúng là tới kinh thành một chuyến nên khác hẳn.

Mạnh lão bà tử duỗi tay véo cánh tay mảnh khảnh của Mạnh Thanh La, thầm thở dài.

Dĩ nhiên Mạnh Thanh La cũng rõ “hiểu biết” trong miệng nãi nãi. Sau nguyên chủ về nhà, rất né tránh nhắc tới hai chữ “kinh thành” cũng như những chuyện ở đó. Trong lòng người Mạnh gia đều tỏ tường, cho nên cũng cố gắng không nhắc đến trước mặt nàng.

Bây giờ, tốt nhất nãi nãi và người nhà đều tưởng tất cả những kiến thức của nàng là do học được ở kinh thành, để nàng đỡ tốn công tìm lý do.

Mạnh Thanh La ngẫm nghĩ rồi lấy ba hộp dầu cù là nhỏ trong nhà thuốc của không gian ra. Bên ngoài là hộp sắt, bên trong là cao.

Nàng mở nắp ra, nghiêm túc bôi lên tay chân, trán cho đứa nhỏ ở trong sọt sau lưng,... để ngăn muỗi hoặc côn trùng từng đốt người hay gia súc chết đốt cắn hai bé con.

Bôi xong, nàng lại lấy vải bông mỏng đắp lên toàn thân của bé con, chỉ để lộ một đôi mắt đang ngó Đông ngó Tây ở bên ngoài.



Lúc nàng bôi cũng không né tránh người nhà.

“Đại tẩu, tẩu cũng bôi cho Đại Nha đi. Bôi xong còn thừa thì bôi cho mình một chút, người trong nhà ai cũng phải bôi... Động tác mau lẹ một chút, đừng để người ta ở đằng trước trông thấy. Chỉ có mỗi ba hộp chẳng đủ cho người khác.” Mạnh Thanh La cho Tiểu Phan thị, thấp giọng dặn dò nàng ta.

Tiểu Phan thị nghe xong đã rõ, nhận lấy dầu cù là bôi lên trán Đại Nha.

Một hộp khác đưa cho Dương thị: “Nương, nương bôi trước đi, bôi xong lại bôi cho bọn Lục Lang và cha đi.”

Mạnh Thanh La và Tiểu Phan thị thì thầm, Dương thị đều nghe rõ. Nàng ta đều nghe rõ, chỉ im lặng nhận lấy rồi bôi lên mặt, cổ và tay cho mình và người nhà.

Còn một hộp nàng để cho nãi nãi, để bà và gia gia bôi. Mạnh lão bà tử nhận lấy dầu cù là, nhìn lớp cao sáng lóng lánh kia, gật đầu khẽ nói: “Đồ mà công tử nhà giàu sang dùng đúng là khác thật, đồ tốt.”

“Hí…” Thập Lang hút một ngụm khí lạnh, cười tới lộ hết răng ra, nhảy lên khẽ nói với Mạnh Thanh La: “Tỷ, xoa cái này lên người cảm giác mát thật.”

Nàng không nói gì, chỉ cười đưa tay xoa đầu nó, có điều đầu bẩn quá.

Nửa tháng rồi, tất cả mọi người chưa ai được tắm, cũng chẳng biết bao giờ họ mới có thể tắm. Được rồi, giờ ngay cả nước uống còn không có nữa là tắm rửa, còn suy xét tắm cái gì? Thấy người trong nhà đều xoa dầu, Mạnh lão gia tử nhìn cái hộp dầu cù là nhỏ trong tay còn dư hơn phân nửa. Ông đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, đi tới đội ngũ phía trước.

Mạnh lão gia tử nhét thứ trong tay vào tay Mạnh lý chính nói khẽ: “Xoa cho đám trẻ trước, còn lại xoa cho người lớn. A La có hai hộp, quý công tử kia nói nó có thể chống muỗi…”

Đều là người thông minh, chẳng cần phải nói nhiều, lão gia tử dặn dò xong thì xoay người rời đi. Mạnh lý chính nhìn bóng lưng của Mạnh lão gia tử, cảm động tới nước mắt chảy ào ào.

“Cha, xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Thường Hiếu tiến tới hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện