Đây là do... Ở trên đường gặp được lưu dân nên bị cướp? Sau lớp mặt nạ của Trư sư huynh, Mạnh Thanh La khẽ nhướng mày.
Đáng đời!
"Ta bỏ, ta từ bỏ, để cho bọn họ đi đi, để cho bọn họ đi đi!"
Lão chủ chứa gấp đến độ trừng mắt với hộ vệ, đời này bà ta vẫn còn chưa có hưởng phúc đủ, làm sao có thể chết được?
"Vậy mọi người nhanh chóng lấy nước rồi chạy nhanh rời khỏi nơi này đi." Mạnh Thanh La nói với nhóm bốn người Mạnh đại bá.
"Thiếu hiệp, chúng ta đi rồi, vậy ngươi..." Ánh mắt Mạnh đại bá lo lắng.
"Đi, đi, các ngươi đi đi, bọn họ có đến thêm ba mươi người nữa cũng không phải đối thủ của ta." Mạnh Thanh La giơ tay lên, một hạt châu màu đen từ trong tay bay vụt về phía tảng đá có thể tích khổng lồ ở ven đường.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đá vụn bay trên trời.
Mọi người: ? ? ?
Hộ vệ tướng quân phủ: ...
Vậy là người này lúc nãy đã thật sự lưu tình khi xuống tay đối phó bọn họ, nếu người này đối phó với bọn họ như vậy chỉ một chút thôi thì cả người lẫn xe ngựa xe của họ đều đã đi gặp Diêm Vương.
"Thiếu hiệp bảo trọng, nếu ngày khác có thể gặp lại, Mạnh mỗ sẽ kết cỏ ngậm vành báo ân cứu mạng."
Mạnh đại bá là người thông minh, ông ấy hiểu thiếu hiệp thể hiện một chút như vậy là đang đe dọa đối phương, cũng mang ý nói cho bọn họ không cần ở lại đây thêm phiền.
"Tam Mao, Ngưu Tử, Hổ Tử, chúng ta đi!"
Mạnh đại bá và ba người khác cầm nước nhanh chóng rời đi.
Khi bóng dáng của bốn người không thấy nữa, lão chủ chứa bắt đầu lắp bắp: "Đại hiệp, đại hiệp, bọn họ đi rồi, có thể, có thể tha cho chúng ta không?"
Hàn ý từ mũi kiếm truyền đến làm cho bà ta dựng cả tóc gáy, lạnh hết cả người.
"Hừ." Mạnh Thanh La khẽ hừ một tiếng: "Ác giả ác báo, lần này ta tha cho ngươi, nếu lại làm cho ta gặp các ngươi làm mưa làm gió ở trước mặt dân chúng, ép buộc cướp đoạt của người khác, ta sẽ trực tiếp lấy đầu của ngươi."
Mạnh Thanh La đâm mũi kiếm về phía trước một chút, sau đó thu về, trực tiếp biến mất ở trước mặt bọn họ.
Mọi người chỉ cảm thấy có một bóng đen chợt lóe qua, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, lão thái bà sợ tới mức quỳ ở trên xe ngựa: "Cảm ơn đại hiệp thủ hạ lưu tình, cảm ơn đại hiệp thủ hạ lưu tình, về sau lão thân nhất định làm việc thiện nhiều, xây cầu, xây đường..."
Trong không gian, Mạnh Thanh La khẽ xì một tiếng.
Xây cầu, xây đường?
Trước tiên hãy xử lý tốt những việc lộn xộn của nhà mình cho rõ ràng thì đã không tồi rồi.
"Đi mau, rời khỏi nơi này mau." Lão thái bà lạy ba cái với ông trời, sau đó vừa di chuyển cơ thể vào xe ngựa, vừa thúc giục hạ nhân điều khiển xe ngựa rời đi.
Nơi này là địa phương quái quỷ gì vậy, ngày hôm qua thì bà ta gặp được lưu dân tới cướp đoạt, hôm nay lại bị người lấy kiếm cắt cổ.
"Nãi nãi, cháu thoa thuốc giúp bà nhé?" Mạnh Thanh Bích run rẩy từ tháp nhỏ bước ra, nhìn thấy trên cổ tổ mẫu bị rướm máu nên nhỏ giọng hỏi một câu.
"Hừ, thoa thuốc?" Lão thái bà hừ một tiếng, ánh mắt nhìn nàng ta vừa xa cách vừa phức tạp.
Đây là tôn nữ mà bà ta yêu thương nhất, nhưng tưởng tượng đến hai ngày này mỗi khi họ gặp được nguy hiểm thì nàng ta tự mình trốn đi, để cho bà ta tự mình đi ra ngoài đối mặt với mọi chuyện, trái tim bà ta bỗng dưng lạnh giá.
"Nãi nãi, cháu, cháu..." Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Thanh Bích đong đầy nước mắt.
"Được rồi, ta còn chưa chết đâu, khóc cho ai xem?"
Mạnh Thanh Bích: "..."
Khi xe ngựa rời đi, Mạnh Thanh La mới đi ra khỏi không gian.
Nàng nghe được rành mạch cuộc đối thoại trong xe ngựa, thì ra không chỉ có lão thái bà ở trên xe mà còn có muội muội tốt của nàng nữa.
Khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười lạnh, một cái ý niệm lướt qua trong đầu, nàng vung tay lên, hai ngân châm thật mảnh bay về phía mông ngựa một cách chính xác!
Một tiếng hí vang lên, một con ngựa đang kéo xe ngựa đâm đầu chạy về phía cự thạch ven đường, "ầm" một tiếng, sau tiếng nổ, thùng xe vỡ ra, người ở bên trong bị văng ra ngoài nhanh như chớp.
"Ôi, ây da, chân của ta, gãy chân rồi, gãy chân rồi..." Là giọng nói của lão thái bà.
"Oa... Mặt của ta, chảy máu rồi, chảy máu rồi ..." Người khóc giống như cha chết là muội muội tốt của nàng.
Đáng đời!
"Ta bỏ, ta từ bỏ, để cho bọn họ đi đi, để cho bọn họ đi đi!"
Lão chủ chứa gấp đến độ trừng mắt với hộ vệ, đời này bà ta vẫn còn chưa có hưởng phúc đủ, làm sao có thể chết được?
"Vậy mọi người nhanh chóng lấy nước rồi chạy nhanh rời khỏi nơi này đi." Mạnh Thanh La nói với nhóm bốn người Mạnh đại bá.
"Thiếu hiệp, chúng ta đi rồi, vậy ngươi..." Ánh mắt Mạnh đại bá lo lắng.
"Đi, đi, các ngươi đi đi, bọn họ có đến thêm ba mươi người nữa cũng không phải đối thủ của ta." Mạnh Thanh La giơ tay lên, một hạt châu màu đen từ trong tay bay vụt về phía tảng đá có thể tích khổng lồ ở ven đường.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đá vụn bay trên trời.
Mọi người: ? ? ?
Hộ vệ tướng quân phủ: ...
Vậy là người này lúc nãy đã thật sự lưu tình khi xuống tay đối phó bọn họ, nếu người này đối phó với bọn họ như vậy chỉ một chút thôi thì cả người lẫn xe ngựa xe của họ đều đã đi gặp Diêm Vương.
"Thiếu hiệp bảo trọng, nếu ngày khác có thể gặp lại, Mạnh mỗ sẽ kết cỏ ngậm vành báo ân cứu mạng."
Mạnh đại bá là người thông minh, ông ấy hiểu thiếu hiệp thể hiện một chút như vậy là đang đe dọa đối phương, cũng mang ý nói cho bọn họ không cần ở lại đây thêm phiền.
"Tam Mao, Ngưu Tử, Hổ Tử, chúng ta đi!"
Mạnh đại bá và ba người khác cầm nước nhanh chóng rời đi.
Khi bóng dáng của bốn người không thấy nữa, lão chủ chứa bắt đầu lắp bắp: "Đại hiệp, đại hiệp, bọn họ đi rồi, có thể, có thể tha cho chúng ta không?"
Hàn ý từ mũi kiếm truyền đến làm cho bà ta dựng cả tóc gáy, lạnh hết cả người.
"Hừ." Mạnh Thanh La khẽ hừ một tiếng: "Ác giả ác báo, lần này ta tha cho ngươi, nếu lại làm cho ta gặp các ngươi làm mưa làm gió ở trước mặt dân chúng, ép buộc cướp đoạt của người khác, ta sẽ trực tiếp lấy đầu của ngươi."
Mạnh Thanh La đâm mũi kiếm về phía trước một chút, sau đó thu về, trực tiếp biến mất ở trước mặt bọn họ.
Mọi người chỉ cảm thấy có một bóng đen chợt lóe qua, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, lão thái bà sợ tới mức quỳ ở trên xe ngựa: "Cảm ơn đại hiệp thủ hạ lưu tình, cảm ơn đại hiệp thủ hạ lưu tình, về sau lão thân nhất định làm việc thiện nhiều, xây cầu, xây đường..."
Trong không gian, Mạnh Thanh La khẽ xì một tiếng.
Xây cầu, xây đường?
Trước tiên hãy xử lý tốt những việc lộn xộn của nhà mình cho rõ ràng thì đã không tồi rồi.
"Đi mau, rời khỏi nơi này mau." Lão thái bà lạy ba cái với ông trời, sau đó vừa di chuyển cơ thể vào xe ngựa, vừa thúc giục hạ nhân điều khiển xe ngựa rời đi.
Nơi này là địa phương quái quỷ gì vậy, ngày hôm qua thì bà ta gặp được lưu dân tới cướp đoạt, hôm nay lại bị người lấy kiếm cắt cổ.
"Nãi nãi, cháu thoa thuốc giúp bà nhé?" Mạnh Thanh Bích run rẩy từ tháp nhỏ bước ra, nhìn thấy trên cổ tổ mẫu bị rướm máu nên nhỏ giọng hỏi một câu.
"Hừ, thoa thuốc?" Lão thái bà hừ một tiếng, ánh mắt nhìn nàng ta vừa xa cách vừa phức tạp.
Đây là tôn nữ mà bà ta yêu thương nhất, nhưng tưởng tượng đến hai ngày này mỗi khi họ gặp được nguy hiểm thì nàng ta tự mình trốn đi, để cho bà ta tự mình đi ra ngoài đối mặt với mọi chuyện, trái tim bà ta bỗng dưng lạnh giá.
"Nãi nãi, cháu, cháu..." Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Thanh Bích đong đầy nước mắt.
"Được rồi, ta còn chưa chết đâu, khóc cho ai xem?"
Mạnh Thanh Bích: "..."
Khi xe ngựa rời đi, Mạnh Thanh La mới đi ra khỏi không gian.
Nàng nghe được rành mạch cuộc đối thoại trong xe ngựa, thì ra không chỉ có lão thái bà ở trên xe mà còn có muội muội tốt của nàng nữa.
Khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười lạnh, một cái ý niệm lướt qua trong đầu, nàng vung tay lên, hai ngân châm thật mảnh bay về phía mông ngựa một cách chính xác!
Một tiếng hí vang lên, một con ngựa đang kéo xe ngựa đâm đầu chạy về phía cự thạch ven đường, "ầm" một tiếng, sau tiếng nổ, thùng xe vỡ ra, người ở bên trong bị văng ra ngoài nhanh như chớp.
"Ôi, ây da, chân của ta, gãy chân rồi, gãy chân rồi..." Là giọng nói của lão thái bà.
"Oa... Mặt của ta, chảy máu rồi, chảy máu rồi ..." Người khóc giống như cha chết là muội muội tốt của nàng.
Danh sách chương