Kiếp trước độc thân hai mươi sáu năm, nàng không thể nói được đây là loại cảm giác gì nữa.
Rất hạnh phúc, rất hài lòng, tim mềm đến mức hóa thành một vũng nước xuân.
“Được rồi, ca ca đã ăn no thì đi ngủ đi, đệ đệ vẫn còn đang đói, phải cho đệ đệ ăn đã.”
Mạnh Thanh La thả ca ca vào trong sọt.
Rất nhanh đệ đệ cũng được ăn no, gương mặt lập tức thỏa mãn, cũng giống như ca ca nó, sau khi ăn xong là có sức, cũng mở đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào Mạnh Thanh La với vẻ tò mò, giống như không nhận ra người mẹ ruột như nàng vậy.
Hàng lông mi dài chớp vài cái, đáng yêu không thể tả được.
Trái tim của Mạnh Thanh La lập tức bị hai đứa bé này làm cho tan chảy.
“Tiểu Bảo cũng đã ăn no rồi, đi ngủ đi thôi.”
Thả hai đứa trẻ vào trong sọt, có lẽ là vì được ăn no cho nên hai đứa trẻ không khóc không nháo, chỉ một lúc là đã ngủ mất.
Mạnh Thanh La ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen rồi.
Một cái bánh bao đã ăn trước đó đối với người đã đói mấy ngày mà nói hoàn toàn không thể bao no, lại còn đi đường non nửa ngày cho nên Mạnh Thanh La lại đói tiếp.
Nàng cắn răng, quyết định phải thử phản ứng của cha ngốc tiếp.
Nàng không thể canh giữ bảo sơn mà không dùng đến, hơn nữa, con còn nhỏ, cha thì ngốc, không cho phép nàng dùng cách khác để tìm cái ăn.
Tạm thời cũng chỉ có thể dựa vào không gian mà thôi.
“Cha, em bé ăn xong rồi.”
“Ồ.”
Lúc này, cha ngốc Mạnh Ngũ Cân vẫn luôn quay lưng với Mạnh Thanh La mới quay người lại.
“Cha, cầm lấy.”
Mạnh Thanh La lại lấy ra bốn cái bánh bao trắng phau từ trong bọc quần áo nhỏ tồi tàn ngay trước mặt cha mình, đưa cho hắn ta ba cái, còn mình giữ một cái.
“Ăn… ăn?”
Ánh mắt của Mạnh Ngũ Cân mừng rỡ, liếc mắt nhìn một cái, thấy trong tay con gái có một cái mới giơ tay nhận lấy.
Mạnh Thanh La nghiêm túc quan sát phản ứng của cha ngốc, ánh mắt của hắn ta trong sáng, ngoại trừ mừng rỡ ra thì không có thứ gì khác, ngay cả một tia nghi ngờ cũng không.
Không hề hỏi bánh bao lấy từ đâu ra, điều này khiến Mạnh Thanh La thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không muốn mỗi một lần lấy đồ ăn ra đều cần phải giải thích với cha ngốc một lần.
Xem chừng cha ngốc có cái ăn là được rồi.
Ngốc một chút cũng không sao, nghe lời là được.
Mạnh Thanh La nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn chỉ vào cái bánh bao và dặn dò hắn ta một câu: “Cha, người xấu, không nói.”
Nàng nói xong, con ngươi của cha ngốc hơi co rút lại, nghĩ đến hai người xấu muốn ăn thịt bọn họ, hắn ta sợ đến mức lắc đầu như cái trống bỏi: “Không nói, cha không nói, sợ…”
Mạnh Thanh La ăn một cái bánh bao to, lại uống một phần sữa bò cất trong sọt trúc, cuối cùng thì bụng cũng no được hơn phân nửa.
Cha ngốc ăn hai cái bánh bao rồi uống hết sữa bò còn lại trong sọt trúc.
Uống xong còn liếm môi: “A La, ngon lắm!”
Mạnh Thanh La khẽ cười: “Cha no chưa?”
“No rồi!” Cha ngốc gật đầu vui vẻ, vỗ bàn tay to lên bụng mình.
Ăn no rồi, Mạnh Thanh La quyết định đi ngủ một lúc trước, để cha ngốc canh nửa đêm đầu, còn nàng canh nửa đêm sau.
Nhìn cha ngốc một tay cầm dao thái, một tay cầm dùi cui điện, canh trước cửa hang như môn thần, Mạnh Thanh La kéo con dịch vào trong cùng cửa hang còn nàng ngủ ở bên ngoài, sau đó kê bọc quần áo nhỏ làm gối, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không có thói quen gì khác.
Đây cũng là nhờ công việc ở kiếp trước của nàng.
Nàng là quân nhân, đóng quân bên ngoài và huấn luyện dã ngoại là chuyện thường thấy.
Mạnh Thanh La cũng không ngủ ngay lập tức, tâm trạng của nàng rất phức tạp.
Lúc nàng cứu người đã hy sinh, sau đó thì xuyên qua đây.
Xuyên tới đây lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc không nói, lại còn mang theo cả không gian.
Nàng không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này nữa? Nguyên chủ là trưởng nữ của cha ngốc Mạnh Ngũ Cân và mẹ là Dương thị.
Nhưng cũng không phải là con đẻ.
Hai năm trước người nhà nguyên chủ đi tìm cũng đã nhận nàng về.
Cha của nguyên chủ là một vị tướng quân, quanh năm trấn thủ biên cương, mẹ ruột là chủ mẫu của tướng quân phủ.
Nàng vốn chính là đại tiểu thư con vợ cả chân chính của tướng quân phủ lại lưu lạc ở Mạnh Gia thôn mười mấy năm.
Chỉ không biết tại sao sau khi qua hơn một năm, nguyên chủ lại bị người nhà đưa về.
Rất hạnh phúc, rất hài lòng, tim mềm đến mức hóa thành một vũng nước xuân.
“Được rồi, ca ca đã ăn no thì đi ngủ đi, đệ đệ vẫn còn đang đói, phải cho đệ đệ ăn đã.”
Mạnh Thanh La thả ca ca vào trong sọt.
Rất nhanh đệ đệ cũng được ăn no, gương mặt lập tức thỏa mãn, cũng giống như ca ca nó, sau khi ăn xong là có sức, cũng mở đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào Mạnh Thanh La với vẻ tò mò, giống như không nhận ra người mẹ ruột như nàng vậy.
Hàng lông mi dài chớp vài cái, đáng yêu không thể tả được.
Trái tim của Mạnh Thanh La lập tức bị hai đứa bé này làm cho tan chảy.
“Tiểu Bảo cũng đã ăn no rồi, đi ngủ đi thôi.”
Thả hai đứa trẻ vào trong sọt, có lẽ là vì được ăn no cho nên hai đứa trẻ không khóc không nháo, chỉ một lúc là đã ngủ mất.
Mạnh Thanh La ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen rồi.
Một cái bánh bao đã ăn trước đó đối với người đã đói mấy ngày mà nói hoàn toàn không thể bao no, lại còn đi đường non nửa ngày cho nên Mạnh Thanh La lại đói tiếp.
Nàng cắn răng, quyết định phải thử phản ứng của cha ngốc tiếp.
Nàng không thể canh giữ bảo sơn mà không dùng đến, hơn nữa, con còn nhỏ, cha thì ngốc, không cho phép nàng dùng cách khác để tìm cái ăn.
Tạm thời cũng chỉ có thể dựa vào không gian mà thôi.
“Cha, em bé ăn xong rồi.”
“Ồ.”
Lúc này, cha ngốc Mạnh Ngũ Cân vẫn luôn quay lưng với Mạnh Thanh La mới quay người lại.
“Cha, cầm lấy.”
Mạnh Thanh La lại lấy ra bốn cái bánh bao trắng phau từ trong bọc quần áo nhỏ tồi tàn ngay trước mặt cha mình, đưa cho hắn ta ba cái, còn mình giữ một cái.
“Ăn… ăn?”
Ánh mắt của Mạnh Ngũ Cân mừng rỡ, liếc mắt nhìn một cái, thấy trong tay con gái có một cái mới giơ tay nhận lấy.
Mạnh Thanh La nghiêm túc quan sát phản ứng của cha ngốc, ánh mắt của hắn ta trong sáng, ngoại trừ mừng rỡ ra thì không có thứ gì khác, ngay cả một tia nghi ngờ cũng không.
Không hề hỏi bánh bao lấy từ đâu ra, điều này khiến Mạnh Thanh La thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không muốn mỗi một lần lấy đồ ăn ra đều cần phải giải thích với cha ngốc một lần.
Xem chừng cha ngốc có cái ăn là được rồi.
Ngốc một chút cũng không sao, nghe lời là được.
Mạnh Thanh La nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn chỉ vào cái bánh bao và dặn dò hắn ta một câu: “Cha, người xấu, không nói.”
Nàng nói xong, con ngươi của cha ngốc hơi co rút lại, nghĩ đến hai người xấu muốn ăn thịt bọn họ, hắn ta sợ đến mức lắc đầu như cái trống bỏi: “Không nói, cha không nói, sợ…”
Mạnh Thanh La ăn một cái bánh bao to, lại uống một phần sữa bò cất trong sọt trúc, cuối cùng thì bụng cũng no được hơn phân nửa.
Cha ngốc ăn hai cái bánh bao rồi uống hết sữa bò còn lại trong sọt trúc.
Uống xong còn liếm môi: “A La, ngon lắm!”
Mạnh Thanh La khẽ cười: “Cha no chưa?”
“No rồi!” Cha ngốc gật đầu vui vẻ, vỗ bàn tay to lên bụng mình.
Ăn no rồi, Mạnh Thanh La quyết định đi ngủ một lúc trước, để cha ngốc canh nửa đêm đầu, còn nàng canh nửa đêm sau.
Nhìn cha ngốc một tay cầm dao thái, một tay cầm dùi cui điện, canh trước cửa hang như môn thần, Mạnh Thanh La kéo con dịch vào trong cùng cửa hang còn nàng ngủ ở bên ngoài, sau đó kê bọc quần áo nhỏ làm gối, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không có thói quen gì khác.
Đây cũng là nhờ công việc ở kiếp trước của nàng.
Nàng là quân nhân, đóng quân bên ngoài và huấn luyện dã ngoại là chuyện thường thấy.
Mạnh Thanh La cũng không ngủ ngay lập tức, tâm trạng của nàng rất phức tạp.
Lúc nàng cứu người đã hy sinh, sau đó thì xuyên qua đây.
Xuyên tới đây lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc không nói, lại còn mang theo cả không gian.
Nàng không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này nữa? Nguyên chủ là trưởng nữ của cha ngốc Mạnh Ngũ Cân và mẹ là Dương thị.
Nhưng cũng không phải là con đẻ.
Hai năm trước người nhà nguyên chủ đi tìm cũng đã nhận nàng về.
Cha của nguyên chủ là một vị tướng quân, quanh năm trấn thủ biên cương, mẹ ruột là chủ mẫu của tướng quân phủ.
Nàng vốn chính là đại tiểu thư con vợ cả chân chính của tướng quân phủ lại lưu lạc ở Mạnh Gia thôn mười mấy năm.
Chỉ không biết tại sao sau khi qua hơn một năm, nguyên chủ lại bị người nhà đưa về.
Danh sách chương