Trần Tắc Minh cũng biết được tin tức Tiêu Cẩn muốn tự mình nghênh chiến quân Hung nô, cảm thấy ngoài ý muốn, nói ra vào ban ngày ở trong triều bị cản trở.

Hắn tự nguyện lại lần nữa lãnh binh xuất chinh, nhưng lời này không dễ nói trước mặt mọi người, chỉ có thể lén thỉnh Hoàng Minh Đức truyền rất nhiều lần sổ con.
Tiêu Cẩn trong lòng có chút cảm động, cũng khó tránh khỏi ngờ vực trong lòng, hai loại tình cảm đan xen dây dưa, hắn tự mình cũng phân không rõ ràng loại nào mới là chính xác, vì thế đối Trần Tắc Minh chờ lệnh hắn vừa không chỉ trích, cũng không thân cận, chỉ là không đáp lại.
Hắn vốn dĩ thích cưỡi ngựa bắn cung, đối với những chuyện anh dũng chinh chiến nơi sa trường hắn có một loại khát khao hướng tới.

Mà người thầy dạy dỗ hắn là một vị tướng tài giỏi, thân kinh bách chiến.

Sự thật này làm cho sự kỳ vọng của hắn đối với chính mình càng cao hơn vài phần.

Hiện giờ có thể có cơ hội để hắn thể hiện tài năng, Tiêu Cẩn một khi hạ chết quyết tâm liền không bao giờ nguyện từ bỏ.
Huống chi ở trong lòng hắn, còn có một mục đích không thể nói ra.


Hắn cũng kỳ vọng có thể làm chút cái gì để cho Trần Tắc Minh thấy, để y nhìn xem, y không chịu tiếp nhận mình là một quân vương với tài văn thao võ lược so với Tiêu Định hơn xa vài phần.
Mặc khác, Trần Tắc Minh thân thể ngày càng sa sút, chứng đau đầu rốt cuộc vẫn là đánh mất ý chí chiến đấu của hắn, đau đớn mạnh mẽ liên tục kéo tới, bắt đầu hành hạ hắn cả ngày lẫn đêm.
Tiêu Cẩn quan tâm tình thiết, phái thái y tới phủ chẩn bệnh, nói là bệnh cũ khó đoạn, chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi.
Tiêu Cẩn thậm chí còn lấy điều này làm cái cớ để lấy lại những sổ ghi chép của hắn.

Trong tình huống này, nếu lại khăng khăng chờ lệnh, sẽ chỉ càng làm lòng người nghi ngờ chính mình vốn dĩ có dụng ý, Trần Tắc Minh chỉ có thể im miệng không nói.
Tiêu Cẩn chuẩn bị trong nữa tháng, trước đem phụ thân Hoàng Hậu Tiếu Phàn Vân đề bạt làm điện soái, quản lý Điện Tiền Tư.

Lại mệnh Đỗ Tiến Đạm sau khi chính mình xuất chinh tạm nhậm chức giám quốc, xử lý triều chính.
Cuối cùng mệnh Phác Hàn làm soái, lấy Giang Trung Chấn làm tiên phong, ở trong Hắc Y Lữ chọn những quân lính tinh nhuệ, mang theo trong triều hơn phân nửa quan viên, dẫn dắt đại quân.

Tất cả năm mươi vạn đại quân, mênh mông cuồn cuộn bắt đầu hành trình ngự giá thân chinh.
Trong khoảng thời gian này, Trần Tắc Minh vẫn luôn ở nhà tu dưỡng, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Đợi đến lúc nghe được tin tức chính xác về việc điều động, đã là lúc binh lính từ biệt ở ngoài thành.
Chờ hắn chạy tới trên thành lâu, chỉ thấy đại quân đã xuất phát.
Dòng người ngoằn nghoèo tựa như một con rắn lớn, từ dưới thành càng lúc càng xa thẳng vào trời cao, hình ảnh này hùng vĩ và tráng lệ, nhìn không thấy ngọn nguồn, lại càng không thể nhìn thấy loan giá của hoàng đế.

Đã nhiều năm Trần Tắc Minh không còn nhìn đội quân xuất chinh từ phía sau, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

Sau một lúc lâu, mới ảm đạm thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy.
Đỗ Tiến Đạm đã sớm phái người tới phủ, dò hỏi Trần Tắc Minh xử trí Tĩnh Hoa cung việc tiến triển như thế nào.
Trần Tắc Minh sớm biết rằng hắn nhất định muốn truy cứu việc này, cũng đã chuẩn bị lí do thoái thác.

Đỗ Tiến Đạm lại không nghe lí do này của hắn, chỉ phái người uyển chuyển nói, nếu là Ngụy Vương không tiện động thủ, tự nhiên sẽ người làm việc đó thay hắn.
Trần Tắc Minh nghe xong, rũ mắt trầm mặc.
Tiểu quan kia lại chờ một lúc lâu, không thấy Ngụy Vương trả lời, không khỏi có chút không biết làm sao.

Cố Bá vội vàng tiến lên, nhắc vào trong tay áo hắn một thỏi ngân lượng, hai người khe khẻ nói nhỏ một phen.

Trần Tắc Minh giống như không thấy, lại ngơ ngác sửng sốt sau một lúc lâu, cũng không đề cập tới việc tiễn khách, trực tiếp phất tay áo vào nội đường.
Sau khi Trần Tắc Minh thất thế, Độc Cô Hàng đối với Tiêu Định cũng không còn phòng vệ nghiêm mật như trước.

Có thể thấy được những thay đổi của hoàn cảnh có tác động đến tâm lý con người.
Tiêu Định có đôi khi cùng y hỏi vài câu, Độc Cô Hàng cũng không như thế nào vui vẻ đối mặt với hắn, thường thường là đôi câu vài lời thờ ơ, nhưng cử chỉ lời nói việc làm vẫn là thực sự tôn trọng, cũng thường phái binh sĩ tới dò hỏi những điều cần thiết.
Tiêu Định nhịn không được nghĩ, thiếu niên này tâm tư đơn giản càng hơn Trần Tắc Minh năm đó.
Lại hoặc là kỳ thật mỗi người đều có những năm tháng như vậy, nhưng mà đáng tiếc chính là, sự tử tế và đơn thuần ấy không phải có thể bảo tồn lâu dài.

Chạng vạng hôm đó, Trần Tắc Minh lần thứ hai tới chơi, Tiêu Định nhìn những món ăn trên bàn kia cùng với lần trước hoàn toàn giống nhau, hơi có chút cảm giác bất đắc dĩ.

Giờ phút này đúng là mặt trời chiều ngã về Tây, thời điểm binh sĩ trước Tĩnh Hoa giao ban.
Tiêu Định đi đến phía trước cửa sổ, thăm dò nhìn nhìn, cửa cung chưa đóng, từ cánh cửa khép hờ nhìn được ra bên ngoài, vài tên binh sĩ đang thấp giọng nói chuyện, thái độ rất thoải mái nhẹ nhàng.

Quay đầu lại nhìn đến Trần Tắc Minh từ trong hộp đồ ăn lấy ra một bầu rượu, Tiêu Định giật mình, trên mặt biểu tình đột nhiên hơi hơi có chút biến hóa, thấp giọng khụ một tiếng.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, "Bệ hạ bị bệnh?"
Tiêu Định nói, "Lần trước sau khi uống rượu, liền cảm mạo, luôn là thể mệt vô lực."
Trần Tắc Minh nói, "......!Kêu thái y đến xem đi."
Tiêu Định không chút để ý đáp, "Cũng không phải là bệnh trạng kỳ lạ gì......"
Hắn yên lặng nhìn chăm chú hành động Trần Tắc Minh vãn tay áo rót đầy hai chén rượu, híp mắt xuất thần, cho đến khi Trần Tắc Minh đem ly rượu đầy đến mức cơ hồ muốn tràn ra đưa đến trước mặt hắn.
Tiêu Định nhìn thẳng vào ánh sáng lấp lánh của ly rượu, cũng không duỗi tay tới đón.
Trần Tắc Minh đem chén rượu đặt trước mặt hắn, dường như cảm thấy được sự khác thường của hắn.

Lại không nói lời nào, chỉ nhấc đũa của mình lên, ăn vài miếng.
Tiêu Định bưng lên chén rượu, nhìn kĩ nhiều lần hoa văn trên ly, rượu ngon chảy xuống trên ngón tay, hắn cũng hồn nhiên không thèm để ý.


Trần Tắc Minh hoàn toàn không nhìn hắn, hai người tựa hồ đột nhiên đều quên mất lời nói là gì.
Bọn họ trầm mặc, cho đến khi tiếng ồn ào của binh sĩ ngoài cửa sổ dần dần yên tĩnh.

Những con quạ kêu râm ran trên đầu, ánh sáng đỏ của mặt trời chiếu vào trong cửa sổ, chiếu tới trên bàn, di chuyển từng chút chút.

Bụi bặm nhảy múa trong tia sáng, đây là động tác duy nhất đánh vỡ sự im lặng quỷ dị này.

Những đám mây đang cuộn phía chân trời, mặt trời đang dần buông xuống, trong nhà ngày càng tối dần, cho đến lúc chìm đến cuối cùng, mặt trời rốt cuộc cũng đã lặn xuống núi phía Tây.

Trong phòng cũng chợt tối đen.

Bóng tối này mang theo một loại nặng nề vô hình, tựa hồ có thể đem người đè ép thành bùn.
Bọn họ ngồi đối mặt nhau, nhưng cũng không thể nhìn rõ lắm biểu tình của nhau.

Không biết qua bao lâu, ánh lửa nhoáng lên, có người thắp một ngọn nến, đốt sáng lên ngọn đèn trong cung.

Người thắp lửa chính là Trần Tắc Minh.
Hắn đem chụp đèn đậy lại trên ánh nến, thấp giọng nói: "Rượu và thức ăn đều lạnh rồi, gọi người tới làm nóng lại đi."
Tiêu Định bình tĩnh nói: "Rượu độc cũng cần thiết phải làm nóng sao?"
Trần Tắc Minh trầm mặc một lát, "Nói cũng phải."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện