1. Ai cũng nói nhân duyên do trời định, ông trời hình như quên mất cô ấy.

Huyên Nhi khẽ thở dài, cắn đứt sợi chỉ thêu cuối cùng dưới ánh nến, đôi chim uyên ương cổ quấn vào nhau trong chiếc khăn tay sống động như thật, nhưng cô không bao giờ tặng nó đi.

Mọi người đều nói tướng quân phủ Nam Bình Quận Vương là người vợ tốt nhất trong thiên hạ, Quận Vương cũng là người biết điều, là thiếp mà có được cuộc sống yên ổn như vậy, đã là sự ban ơn lớn lao rồi, ít nhất thì Dương Thị và My Nương đều rất hài lòng. Nhưng cô ấy nhìn thấy Quận Vương và tướng quân phu thê ân ái từ phía xa, trong lòng lại có nỗi đau kỳ lạ, cũng đã có lúc, có người nhìn cô dịu dàng như vậy.

Thanh mai trúc mã, tuổi trẻ vô tư.

Anh ta nói: "Sau này lớn lên ta lấy muội được không?".

Cô nói: "Ai thèm huynh cái đồ khỉ hôi!".

Anh hỏi: "Khỉ hôi lấy muội có được không?".

Cô nói: "Ghét nhất cái đồ ngốc như anh!".

Cha nói bọn họ là một đôi trời sinh, nói đùa là phải đính ước.

Chẳng ngờ, một trận lửa lớn, cháy liền cả một con phố, gia sản bị hủy sạch, anh ta theo cha rời khỏi kinh thành, cô bị bán vào Vương phủ, trước tiên là làm tú nương, rồi làm thiếp.

Từ đó thận trọng sống, trên mặt không bao giờ cười nữa.

Vốn tưởng rằng, đây là số mệnh.

Anh ta không biết sống chết ra sao, cô thì kiếp này đã định.

Ngõ Hạnh Hoa, trong chớp mắt, lại để cho cô gặp lại anh.

Thiếu niên cao gầy đã trở nên tiều tụy, khuôn mặt trắng trẻo thành đen đúa, mặc bộ quần áo giản dị.

Anh nói: "Huyên Nhi, huynh theo cha ra biển, kiếm được rất nhiều tiền, trả nợ xong vẫn còn rất nhiều, mua lại một quầy nhỏ để buôn bán, có thể nuôi được vợ rồi, huynh vội vàng đến nhà muội dạm hỏi, nhưng...". Kiểu tóc cô chải là của một phu nhân, đeo những châu báu đắt tiền, không còn dáng vẻ của lúc thiếu thời nữa, nhưng vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp vẫn lén vá giúp anh những quần áo rách, giúp anh che giấu những việc làm xấu mà anh ngày đêm mong nhớ, thậm chí còn đẹp hơn, "Muội sống có tốt không?".

Cô thẫn thờ nhìn anh, không dám tin, một lúc lâu sau mới gật đầu bừa:"Tướng quân đối với bọn muội rất tốt".

Anh dúi cho cô một hộp gấm: "Đây là cái mà hồi nhỏ muội cứ nằng nặc đòi, coi như... là của hồi môn ca ca tặng muội".

Cô lên xe ngựa, lặng lẽ mở hộp gấm ra.

Trong hộp, đặt một chuỗi vòng xâu bằng các hạt lưu ly lớn màu đỏ.

Anh vẫn nhớ, màu sắc mà cô yêu nhất.

Cô quay đầu lại, khẽ khàng vén rèm xe lên.

Anh bần thần đứng ở đầu đường vào ngõ Hạnh Hoa, ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt giống hệt như ánh mắt Quận Vương nhìn tướng quân.

Cô ôm chặt chuỗi vòng cổ mà thân phận thiếp không bao giờ được đeo, cái mà cô yêu nhất, sớm đã không có duyên phận với cô.

Cứ nghĩ ngợi, những giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh ta ngày ngày đi lại ngoài phủ Quận Vương.

Cô ngày ngày tiều tụy đi trong phủ Quận Vương.

Cuốì cùng, cô sai thị nữ thân cận mang chuỗi vòng ra, kèm theo lời nhắn: duyên kiếp này, hẹn kiếp sau.

Không ngờ, bị ma ma có thù cũ với cô bắt được, thêm mắm thêm muối, tố cáo lên tướng quân.

Thê thiếp hoàng gia tư thông là tội chết.

Còn chưa có chỉ đến, cô đã lấy dải lụa trắt, treo cổ tự vẫn, chết mà ngẩng đầu, chỉ cầu kiếp sau.

Tướng quân chạy nhanh như bay đến, chắt đứt lụa trắng, trầm tư không nói gì.

Trong những tiếng cười trên sự đau khổ của người khác, cô yếu ớt không khóc, mà nỗ lực giải thích.

Tướng quân nhặt chuỗi vòng lưu ly màu đỏ lên, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô: "Đúng là màu đỏ hợp với cô, người đàn ông đó có con mắt nhìn".

Cô ngẩng đầu không hiểu.

Tướng quân vẫy tay: “Đi đi".

Cô lắc đầu: "Nhưng, danh dự của phủ Quận Vương...".

My Nương cười rồi dúi cho cô một tập ngân phiếu khế ước.

"Phủ Quận Vương có danh dự đếch gì!". Tướng quân tức giận nói: "Nói ít thôi, cô vào phủ lâu thế rồi cũng không được sủng ái, đáng nhẽ phải sớm bị đuổi ra khỏi cửa, sau này nên làm gì thì làm đi, đây là lời Quận Vương nói. Cô về nói cho tên tiểu tướng khốn kiếp kia, sau này dám bắt nạt chị em tốt của ông đây, ông vặn cổ hắn xuống".

My Nương cười hi hi, kéo tai của cô khẽ nói: "Cái đồ miệng lưỡi ngốc nghếch, nhớ dịp lễ tốt phải đến thỉnh an, tôi sẽ đọ trang sức châu báu cùng cô".

Dương Thị thở dài: "Có phúc không biết hưởng, đúng là đồ ngốc lại muốn đi sống khổ".

Quần áo cưới màu đỏ, đồ cưới đỏ mười dặm.

Duyên kiếp này, kiếp này hưởng, hạnh hoa đầy đầu, chàng cưỡi ngựa trắng tới.

Cho dù không được phú quý nữa, khóe mắt cô là nước mắt của nụ cười.

Nhân duyên.

Có lẽ sai rồi vẫn có thể làm lại.

2. Con gái đều rất ngại ngùng uyển chuyển, khi đối diện với sự cầu hôn chỉ có hai câu. Nếu là người đàn ông mình không thích, sẽ nói: "Nữ nhi nguyện cả đời hầu hạ cha mẹ". Nếu là người đàn ông mình thích, sẽ nói: "Nữ nhi nghe theo cha mẹ".

Trong phủ Anh Vũ đại tướng quân.

Thu Lão Hổ vui mừng nói: "Con gái này, con xem người này thế nào? Rất anh tuấn, còn là một tú tài nữa!".

Thu Hoa mặt không có chút biểu cảm nào: "Con gái nguyện cả đời phụng dưỡng cha".

Thu Lão Hổ nôn nóng: "Con gái này, con xem người này thế nào? Tuy gia cảnh hơi kém một chút, nhưng là một ông cử".

Thu Hoa sắc mặt vẫn không có biểu cảm: ""Con gái nguyện cả đời phụng dưỡng cha".

Thu Lão Hổ sốt ruột: "Con gái ơi, người đàn ông này được, cao lớn, còn có học vấn nữa!".

Thu Hoa vẫn lạnh lùng: "Cha có thấy phiền không?! Đã nói là nguyện cả đời phụng dưỡng cha, chăm sóc cha đến cuối đời còn không tốt sao?".

Từ sau khi chiến trận từ Đông Hạ về, chức quan của Thu Lão Hồ như nước dâng thuyền cao, sự nghiệp như ý, thăng quan tiến chức, tiền đồ xán lạn, cái không vui là con gái song sinh, vẫn còn một đứa chưa gả đi được. Thế là ông cố gắng hết sức, bỏ tiền lớn ra để chọn bà mối, chỉ mong gả được con gái, điều kiện duy nhất là phải có văn hóa.

Tuy tướng mạo và tính cách của Thu Hoa không ra sao, những người đàn ông ham muốn tiền bạc quyền thế lớn hơn là mỹ sắc cũng không ít, có rất nhiều người gia cảnh bần hàn hoặc là con của vợ lẽ bất đắc trí, đều muốn được vào phủ của Anh Vũ đại tướng quân, nhân tiện kết giao được với phủ Nam Bình Quận Vương và phủ Hồ tướng quân, sẽ có tiền đồ thuận buồm xuôi gió. Chất lượng người đến cầu hôn kém hơn so với những thiếu nữ khuê các cùng vai vế, nhưng so với ban đầu thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì bà mối sợ bị đánh, cho nên trong đám ấy không có những công tử lêu lổng am hiểu cờ bạc gái gú đến làm loạn.

Không có cách nào vì Thu Hoa sống chết không nghe, mặt ngang mũi dọc, nhìn ai cũng không ưa.

Thu Lão Hổ buồn muốn chết.

Người gác cửa đến báo, Hứa thị vệ lại đến cầu kiến.

"Không gặp!". Thu Lão Hổ bây giờ nào thèm đếm xỉa cái đồ vô dụng một chữ bẻ đôi không biết, đánh nhau không phải là đối thủ của mình? Cho dù thế nào cũng không chịu gả con gái yêu cho hắn. Buồn thay sự ngoan cố của Hứa thị vệ là số một, sống chết đến phủ hết lần này đến lần khác, phiền đến nỗi Thu Lão Hổ không muốn tiếp, cứ tiếp tục o ép nhau như thế này, huynh đệ không thể nể mặt nhau được nữa.

Hứa thị vệ vẫn không chịu buông xuôi.

Thu Thủy về thăm nhà, cuốn lấy chị hỏi dò chuyện riêng tư: "Muội thấy người ta thích tỉ bao nhiêu năm thế cũng không dễ dàng gì".

Năm ấy ở trong quân đội, vô tình cứu được Hứa thị vệ từ tay quân địch, thấy anh ta cứ lạ lạ thế nào, suốt ngày đi theo mình, nỗ lực làm thân, liên tục gợi chuyện, tặng quà, khăng khăng nhưng mà lại nhát gan, nhìn thấy tướng quân là không dám bước lên. Thu Hoa có chút khó chịu với anh ta: "Cái tên họ Hứa, vô dụng lại nhát gan, đúng là phiền phức, ai thèm anh ta? Người đàn ông của tôi nhất định phải là một nam tử hán đội trời đạp đất như tướng quân".

Thu Thủy nghĩ ngợi, lửng lơ đi.

Thu Hoa vẫn cứ không ngừng ngâm nga.

Thu Thủy không có cách nào khuyên chị gái, liền đi tìm phu quân bàn bạc.

Hồ Thanh liền đưa ra kế sách.

Hai ngày sau, Thu Thủy đến, vui mùng nói với chị gái: "Tỉ nói đúng! Cái tên họ Hứa làm sao mà xứng với con gái Thu gia chúng ta!".

Thu Hoa nói vào: "Đúng!".

Thu Thủy: "Chúng ta phải đuổi hắn đi!".

Thu Hoa khó hiểu: "Đuổi thế nào?".

Thu Thủy đắc ý: "Muội đã hỏi phu quân rồi, chàng bảo muội cải trang thành tỉ, mắng hắn là đồ vô văn hóa trước mặt mọi người, không có bản lĩnh, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn sẽ không dám đến nhà phiền tỉ nữa".

Thu Hoa ngẩn người ra: "Hơi ác quá thì phải?"

Thu Thủy vỗ vai chị: "Có gì ghê gớm chứ? Loại đàn ông này không cho một bài học thì không biết lợi hại!".

Từ đó trở đi, Hứa thị vệ không đến nhà nữa.

Thu Lão Hổ cực kỳ vui mừng, tiếp tục tìm kiếm con rể tốt của ông ta.

Trước sân hoa kiếm tung bay, thiếu đi người đàn ông ngày ngày đeo bám mình, trong lòng Thu Hoa thấy trống trải, dường như thiếu cái gì đó.

Không biết là hối hận hay là buồn rầu.

Tóm lại, một tên mà nghị lực cũng không có, đúng là đồ bỏ đi!

Cái tên họ Hứa mới gặp chút rắc rối đã rút lui, rõ ràng là không thích mình!

Đàn ông đều là đồ ngu! Phế phẩm! Khốn kiếp!

Đời này cô không lấy ai hết!

Ngoảnh đi ngoảnh lại, ba tháng như giấc mộng, cô lại gặp hắn ta, trong tay cầm chặt chiếc roi, muốn xông lên đánh nhau, nhưng lại cố nén cơn tức xuống, quay đầu không nhìn. Hứa thị vệ lặng lẽ chạy lại, khuôn mặt đỏ chín, vặn tay áo, ú ớ cả nửa ngày, mới nói: "Hoa muội tử, tôi học được "Tam tự kinh" rồi...".

Thu Hoa không hiểu gì, cái thứ ấy có liên quan gì đến cô chứ? Hứa thị vệ lắp bắp: "Tôi... tôi cũng là người đọc sách rồi".

Thu Hoa hỏi lạnh lùng: "Rồi sao?".

Hứa thị vệ cố gắng giải thích: "Cha muội nói, phải gả muội cho người đọc sách, thế nào cũng không chịu gả muội cho ta. Tôi hỏi Hồ quân sư, huynh ấy nói tôi nên đi học trước, đọc được sách rồi mới lại đến cầu hôn, tôi còn viết cả thơ nữa, muội xem chữ này thế nào?".

Thu Hoa hiểu ngay mình bị em gái và em rể lừa rồi, trên mặt như bị sốt. Cô cầm lấy tờ giấy, liếc qua hai cái, nói vẻ khó chịu: "Cái gì mà ướt với khô, tôi không biết, huynh tự đọc xem".

Hứa thị vệ vội vàng: "Mùa xuân cây liễu xanh, mùa hạ ve sầu kêu, mùa thu lá vàng bay, mùa đông tuyết như hoa. Hoa muội tử, muội thấy hay không?".

Mặt của Thu Hoa càng nóng hơn: “Tạm được, dễ hiểu hơn trong sách".

Hứa thị vệ cười ngốc nghếch: "Muội nói xem cha chúng ta có thích không?".

"Ông ấy thì biết cái gì? Một chữ cũng bảo tốt". Thu Hoa quay đầu chạy: "Ai là cha chúng ta? Không biết xấu hổ".

"Con gái ơi, tên Hứa thị vệ này có chút bản lĩnh, bài thơ này viết quả thật rất hay! Cha con chưa bao giờ gặp người đọc sách thiên bẩm thế này, con lấy hắn được không?".

"Không muốn nghe thêm lời càu nhàu nữa, cha cứ quyết định là được".

Nhân duyên.

Có lẽ chỉ cần một chút cố chấp và kiên nhẫn.

3. Công chúa Vinh Dương ở góa nhiều năm, tính tình kiêu ngạo đanh đá, có tiếng là ác phụ.

Những người trẻ tuổi ở kinh thành, nghe thấy đã sợ hãi, không dám đến gần.

Anh Vũ đại tướng quân mất vợ nhiều năm, tính tình hung tàn, có tiếng là kẻ thô kệch.

Con gái nhà khuê các kinh thành, nghe đã mất mật, không dám đến gần.

Tin tức Thu Lão Hổ muốn lấy vợ kế truyền ra ngoài, lại có bà mối ở nhà, nhưng ông nhìn những cô nương ngoan ngoãn nũng nịu kia lại thấy đau bụng, chỉ nhớ đến người vợ trước đanh đá hung dữ, tình sâu nghĩa nặng, nhìn ai cũng thấy không có hứng thú. Suy trước nghĩ sau, rút cuộc cũng chỉ là bỏ tiền chơi bời trong đống son phấn, liền bỏ cái ý nghĩ này đi, làm cho các cô nương không được yêu mến chốn kinh thành đều thở phào nhẹ nhõm, làm cho đám bà mối đau đầu rất lâu.

Hai đứa con gái không chịu được khi cha mình buồn rầu quá độ, lúc nào cũng than phiền không có người lo cho lúc nóng lúc lạnh, lúc nào cũng ca ngợi các hành vi không hay của cuộc sống độc thân, liên tục về nhà, đem cha cùng với bọn quyền quý nhà quan đi nghe cao tăng từ xa đến giảng kinh. Không ngờ, đến chùa mới nghe phải ăn chay, ông lập tức vỗ mông rút lui.

"Trên trời rơi xuống một nàng tiên, cùng ta đi ăn thịt chó". Ông ngâm nga bài hát, một mình phi ngựa dạo chơi.

Đi đến Ưng Chủy Nham, trên trời quả nhiên rơi xuống một mỹ nhân.

Mỹ nhân và xe ngựa cùng rơi xuống, Thu Lão Hổ tuy thích giết người, nhưng cũng biết phân biệt phải trái, không phải kẻ tiểu nhân thấy người chết mà không cứu, vội vàng ra tay, đỡ lấy, cú đỡ khiến cổ tay ông tê dại, rồi nhìn vào lòng mình, ồ... ngực đẹp, mông cũng khá.

Y phục của mỹ nhân xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, nhưng không bị ngất đi, cô mở to mắt ngỡ ngàng trong chốc lát rồi đứng dậy, khắp người đều là sát khí, tức giận nói: "Đồ quan lại đáng chết, lão nương hôm nay không chết, thì ngươi phải chết!".

Một người đàn bà thật là trấn tĩnh! Một người đàn bà thật đanh đá! Một người đàn bà ngực thật là to!

Trong thiên hạ lại có thứ vật báu này sao?!

Thu Lão Hổ sờ sờ cằm, nhìn một cách hí hửng, trái tim bị đóng băng đã lâu nay bắt đầu đập lại.

Mỹ nhân đanh đá mắng xong mới trở lại, cảm ơn ông ta đã cứu mạng, hỏi: "Tráng sĩ tên họ là gì, sau này nhất định sẽ cảm tạ".

Thu Lão Hổ đầu óc nóng lên, vội vàng: "Cô nương lấy ta được không?".

"Vô sỉ!" Mỹ nhân giận đùng đùng, lại tát cho ông một cái nữa, rồi quay người đi.

Thu Lão Hổ ôm mặt, đi theo đằng sau: "Cô nương, tôi có nhà có đất không có vợ, cô nghĩ lại đi".

Mỹ nhân quay đầu lại, tát cho ông ta thêm một cái nữa.

Từ khi cái tiếng hung hãn truyền ra bên ngoài, khắp thiên hạ không có người đàn ông nào dám chọc vào Anh Vũ đại tướng quân, người đàn bà này gan lớn thật, trái một cái tát phải một cái tát, đoan chính tam trinh cửu liệt, đánh cho ông ta dường như trở lại cái thời mà bà hổ cái vẫn còn, đánh cho con tim ông nở hoa, nhưng mồm miệng ngốc nghếch, lời nói ra cứ như là đang lừa người ta vậy.

Thu Lão Hổ chỉ có thể ngẩn ngơ đứng đó, nhìn mỹ nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, càng đi càng xa, chỉ cảm thấy đời này kiếp này, chỉ có thể lấy được con hổ cái đanh đá này về nhà mới xứng với mình, nhưng rồi phát hiện ra là mình quên hỏi tên họ của đối phương.

Ông ta trở về lập tức tìm Hồ Thanh bàn bạc.

Hồ Thanh nghe thấy thế, sau khi nghe ngóng, về trả lời rằng: "Đó là công chúa Vinh Dương".

Thu Lão Hổ khen: "Chả trách còn tiêu chuẩn hơn cả Quận Vương gia!".

Công chúa Vinh Dương nổi tiếng giỏi đố kỵ tướng mạo xấu xí, Hồ Thanh bị quan điểm thẩm mỹ khác thường của ông ta dọa cho khóe miệng giật giật, sau đó khuyên: "Công chúa Vinh Dương rất phong lưu..."

"Phong lưu mới tuyệt vời!".

"Công chúa Vinh Dương rất hay đố kỵ!".

"Có cô ấy ta còn cần người phụ nữ khác à?!"

"Công chúa Vinh Dương rất hung dữ!".

"Ông đây da dày chịu đánh tốt!".

"Chuyện hôn nhân của công chúa Vinh Dương phải do Hoàng thượng quyết định".

Hai mắt Thu Lão Hổ lấp lánh ánh mắt cầu xin, nắm lấy tay của Hồ Thanh: "Con rể ơi...".

Công chúa Vinh Dương cũng không nghĩ là, cái tên cứu mình lại muốn lấy mình như thế, lại càng không ngờ đó là Anh Vũ đại tướng quân, bà cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ có thể nén nhịn đi vòng quanh. Nhiều năm về trước, bà cũng từng có tâm tình của một người thiếu nữ, cho rằng lấy được phu quân như ý, mặc cho phu quân không thích tính cách của mình, trên mặt giả bộ làm một quân tử chân chính, tân hôn tốt đẹp được vài ngày, sau đó lén lút trái một người phải một người, bà là con gái hoàng thất, là chị cả, làm sao có thể chịu được cục tức này? Bà kiêu ngạo cao quý, con hồ ly tinh kia lại giả bộ đáng thương, toàn nhận mình sai, rồi nô tì thấp hèn, làm cho bà có bực tức mà không có chỗ để trút, cuối cùng không nhịn được nữa liền cho con hồ ly tinh một đao, cái tên đàn ông đáng chết bị dọa cho hết hồn, cứ thế là đi.

Vợ hay đố kỵ không có tài đức.

Phu quân ở bên ngoài hơi có chút danh tiếng, người bất bình khá nhiều.

Chị em đều khuyên bà nhẫn nhịn, bà không nghe, lại cứ càng làm quá lên.

Ba người thành một con hổ, trăm từ cũng không biện minh được, cuối cùng làm cho tiếng ác của bà truyền xa hơn.

Bà cực kỳ hận, đã mang tiếng xấu thì cho xấu luôn.

Nữ nhi phải ôn hòa nghe lời chứ gì? Ta cứ phải ngang ngược!

Nữ nhi phải tam tòng tứ đức chứ gì? Ta cứ làm càn phóng túng!

Nữ nhi phải lương thiện hiền dịu chứ gì? Ta cứ hung dữ đanh đá!

Nữ nhi phải chung thủy đến chết chứ gì? Ta cứ phóng đãng!

Anh Vũ đại tướng quân tiền đồ như gấm, không cần phải bám vào mép váy đàn bà mà leo lên, bà tưởng rằng Thu tướng quân nghe thấy tai tiếng của bà sẽ lùi bước, nhưng người đàn ông thô bỉ không biết chữ kia lại rất kiên trì ở ngoài cửa phủ của bà, trước sau như một.

Tiếp theo đó, bà nghe được càng nhiều lời đồn đại.

"Thu tướng quân nghe thấy có người nói xấu bà, liền đánh họ".

"Thu tướng quân nói bà là người phụ nữ tốt, người phụ nữ tốt quyết không phải chịu uất ức".

"Thu tướng quân uống say gọi tên bà".

"Công chúa, công chúa, bà không bằng lòng tái giá sao?".

"Đừng nói nữa, đàn ông không có gì tốt cả". Công chúa Vinh Dương phủi tay áo đứng dậy bước đi, đêm đó, bà nghĩ rất nhiều, cuối cùng từ bỏ vẻ mặt lẳng lơ. Trong tủ trang điểm, là ấn khắc khi xuất giá, bà nhẹ nhàng sờ lên chữ "nhất tâm nhân" bên trên, tự hỏi lòng, mình còn có thể quay về làm người phụ nữ tốt không? Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, bà thực sự không muốn phải tiếp tục chịu nỗi đau của sự đố kỵ.

Thu tướng quân là người tốt.

Cho nên, bà không thể lấy ông được.

Nam Bình Quận Vương Phi đến nhà gặp công chúa Vinh Dương.

Diệp Chiêu mặc trang phục nam giới, rất ra dáng oai hùng phong độ.

Vinh Dương công chúa mất đi tâm thế trêu ghẹo ngày xưa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Diệp Chiêu không giỏi việc ngồi tán phét với đàn bà, hắng giọng rồi vào đề ngay: "Tên Lão Hổ ấy theo tôi đã nhiều năm, tuy có hơi xấu xí, tính khí hơi thẳng, đầu óc ngu đần, nhưng là người có tình có nghĩa. Đáng tiếc vợ mất sớm, hai cô con gái lại lấy chồng cả, vẫn chưa đi bước nữa".

Công chúa Vinh Dương hỏi: "Đàn ông tốt lập nghiệp thành công, còn sợ không có vợ?".

Diệp Chiêu nói: "Sở thích của ông ta không giống vói người thường, bao nhiêu người làm mối cho ông ấy, các cô nương nũng nịu xếp hàng dài, ông ta không thích một ai, nói rằng chỉ thích cô nương đanh đá lợi hại, có thể làm cho ông ta ngoan ngoãn phục tùng mới được. Đáng tiếc ông ta không có ngoại hình đẹp, e là những người phụ nữ như vậy khó mà nhìn ngó đến."

Công chúa Vinh Dương trầm tư không nói.

Diệp Chiêu quan sát sắc mặt, cứng đầu cứng cổ, làm theo lời dặn dò của Hồ Thanh: “Trước đây trong quân đội khoe khoang, mọi người đều nói là Thu tướng quân đánh trận có thể đánh thiên binh vạn mã, trong phòng cũng địch được thiên binh vạn mã, vợ ông ta nhất định là có phúc".

Mặt công chúa Vinh Dương hơi đỏ lên.

Diệp Chiêu rút từ trong người ra một cái roi dài, thở dài nói: "Lão Hổ nói, tìm được vợ rồi thì dùng cái roi này, nếu như ông ta dám trêu hoa ghẹo bướm làm chuyện có lỗi với vợ, sẽ quỳ dưới mái nhà cởi trần chịu roi".

Vinh Dương công chúa nhanh tay giật lấy chiếc roi, giận dữ nói: "Đàn ông làm sao có thể sợ vợ đến thế được?".

Diệp Chiêu buông tay: "Lão Hổ nói, trên chiến trường không dám giết người thì không phải đàn ông, trong nhà không sợ vợ cũng không gọi là nam tử hán chân chính".

Công chúa Vinh Dương xấu hổ tức giận quát: "Cút!".

Diệp Chiêu khó mà bị đàn bà ra lệnh đuổi về, mau chóng sờ sờ mũi chạy, ngay cả đồ cũng quên không mang về.

Ba ngày sau, nghe nói công chúa Vinh Dương bí mật hẹn Anh Vũ đại tướng quân.

Nửa tháng sau, Hoàng Thái hậu ban chỉ kết hôn.

Xét việc công chúa Vinh Dương phong lưu thuở trước, người người đều cười thầm Thu đại tướng quân sắp trở thành ông vua bị cắm sừng đầu tiên của Đại Tần, chỉ mong cho nhà ông ta mau chóng xảy ra trò cười, vượt lên trên Nam Bình Quận Vương phủ.

Chẳng ngờ, công chúa Vinh Dương sau khi kết hôn, bỏ hết đồ trang điểm, cất hết quần áo diêm dúa, không tiếp khách, không bao giờ còn có chuyện phong lưu truyền ra ngoài. Từ đây Thu đại tướng quân cũng không bao giờ bước chân đến lầu xanh, cả đời không nạp thêm thiếp, phu thê ân ái, đúng là vợ chồng hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau, không đỏ mặt giận dữ bao giờ, người đời đều cho là hiếm có.

Nhân duyên.

Hoặc là chỉ cần gặp được đúng người mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện