Cứ coi như bị quyền lực ép buộc thì Hạ Ngọc Cẩn cũng không phải là người dễ dàng tuân lệnh như thế.

Tuy nhiên cậu ta đã ở Tần Hà ăn chơi suốt đêm qua, rồi mới sáng sớm lại phải chạy đi mua thịt dê, sau đó thì bị cuốn vào vụ đánh bạc. Khó khăn lắm mới kết thúc được thì lại vội vàng chạy ngay đến hoàng cung biếu tiền, trước đó còn bị rơi xuống nước nhiễm cảm lạnh. Cơ thể vốn đã khó chịu, lại thêm đơn chia tay của Diệp Chiêu và thư bổ nhiệm của Hoàng thượng kích động, cái thì vui mừng cái thì kinh ngạc, nên cuối cùng không chống đỡ được nữa. Chưa kịp mở mồm giở trò với bá phụ thì trước mắt đã xuất hiện vài ngôi sao nhỏ, đến hự một tiếng cũng không hự được liền ngã vật ra.

Lúc tỉnh dậy, đã thấy mình đang ngủ trong căn phòng nhỏ bên cạnh ngự thư phòng. Thư bổ nhiệm đặt bên cạnh, bên trên đã đóng cái dấu đỏ to tướng. Hoàng thượng đang xem ngự y khám bệnh cho cậu ta, còn đích thân bê cho cậu ta một bát thuốc chắc còn đắng hơn cả hoàng liên để biểu thị tình cảm sâu sắc giữa hai bác cháu, rồi thân mật an ủi: “Chỉ là lao lực quá độ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là không sao. Ta đã nói về việc ngươi làm Tuần thành ngự sử với Thái hậu rồi, người nói ngươi sau khi thành thân cuối cùng đã chịu tiến bộ rồi, thích đến nỗi niệm vài trăm câu kinh Phật”.

Đường lùi đã bị chặn đứt, Hạ Ngọc Cẩn chống cự quyết liệt: “Thần đường đường là Nam Bình Quận Vương, lại đảm nhận chức quan lục phẩm nhỏ rồi lại còn mặc quần áo màu xanh đứng trong một đám anh em họ mặc toàn màu tím màu hồng thì thật đúng là mất mặt quá…”.

“Ngươi vẫn còn mặt mũi sao?”. Hoàng thượng dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều nghe thấy thì thầm một câu, rồi lại cười hiền từ nói: “Việc không phân biệt sang hèn, chung qui thì vẫn phải có người làm, làm tốt sau này lại được thăng chức. Còn về bộ quần áo màu xanh thì quả thật là không đẹp lắm, nhưng ngươi tuổi trẻ diện mạo lại đẹp, tràn trề sức lực, cũng coi là được mà. Bất quá thì trẫm lại hạ ý chỉ, đặc chỉ mấy người thêu thùa thêu thêm vài bông hoa trên bộ trang phục của ngươi, may hai đường chỉ vàng, đính thêm hai viên ngọc trân châu, trang trí hoa lệ, để biểu thị thân phận khác thường là được chứ gì”.

Nhìn khuôn mặt ông ta còn gian giảo hơn cả con chồn lông vàng.

Lúc này, Hạ Ngọc Cẩn mới nghi ngờ sâu sắc, bức họa oai phong uy vũ của vị Hoàng đế khai quốc Đại Tần trong Thái miếu là lừa đảo sao? Ông ta rốt cuộc phải vô lại thế nào, mới có thể nuôi được một đứa con vô lại như thế này chứ? Mặt trời sắp tắt ở phía Tây, Hạ Ngọc Cẩn bị con chồn lông vàng giáo huấn xong lếch thếch trèo lên kiệu của mình, cầm theo ý chỉ bổ nhiệm, buồn bã về nhà.

Mới đi vào cổng hoa viên Trường Phong nơi cậu ta sống, đã nghe thấy những tiếng cười nói vọng tới. Mấy đứa tiểu a hoàn đang đứng sau bức tường rào, kiễng chân lên, thập thà thập thò, vươn dài cổ nhìn vào trong, còn lén lút hoan nghênh nữa.

Hạ Ngọc Cẩn hơi lạ, cũng đi ra đó ngó nghiêng, nhìn thấy bên cạnh cây đào vừa mới hé nụ, Diệp Chiêu đang say sưa luyện kiếm. Cái bóng dáng màu hồng đó đang uốn lượn như rồng bay, ánh kiếm vung lên lấp lánh trong không trung, như mưa như gió. Cô ta điều khiển phương hướng của thế kiếm tùy theo ý muốn, còn nhẹ nhàng hơn cả việc điều khiển tay mình. Cộng thêm khuôn mặt anh dũng lạnh lùng, đẹp trai đến nỗi khiến đàn ông muốn cầu khẩn ông trời mau cho sét đánh chết đồ vô lại này đi.

Mấy đứa tiểu a hoàn xem như bị mất hồn, không để ý có người bước tới, chỉ cảm thấy sau lưng có người, hình như muốn cướp vị trí phong thủy của mình, liền đẩy mạnh một cái, quát mắng: “Cút! Chỗ này là của ta, ngươi muốn xem thì ra chỗ khác đi!”.

Hạ Ngọc Cẩn phẫn nộ quay đầu cô ta lại, đối diện với mặt mình, thận trọng thể hiện một chút thân phận.

Đám tiểu a hoàn đang nhìn trộm sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lủi đi mất.

Hạ Ngọc Cẩn vòng qua bức tường, sau đó phát hiện mấy tiểu thiếp của cậu ta đang ngồi tập trung trong một cái đình cách cây đào không xa. Ai ai cũng vô cùng hưng phấn, biểu hiện sự thích thú. Vừa uống rượu cậu ta mua về, vừa ăn thịt dê cậu ta mua về, vừa vỗ tay tán thưởng Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu nghe tiếng hò hét, dừng việc luyện kiếm lại, chạy thẳng về phía bức tường.

Dương Thị thấy vậy, vội vàng chạy từ trong đình ra, lấy một chiếc khăn thêu hoa sen ở trong người, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán của Diệp Chiêu. Hiền dịu đến nỗi giống như một cô dâu mới cưới quan tâm chăm sóc chồng mình vậy, khiến cô ta diện mạo hàng ngày vốn dĩ bình thường bỗng trông đẹp lên mấy phần. Huyên Nhi cũng không muốn tỏ ra kém cạnh liền chạy tới, vừa mới rút được chiếc khăn ra, liền bị My Nương nhao lên trước, đẩy mạnh sang một bên, sau đó bưng một chén rượu ấm, nói: “Tướng quân, mời dùng rượu”. Huyên Nhi tức giận, trợn mắt với cô ta vài lần, rồi mới nhoẻn miệng cười bẽn lẽn, nói giọng dịu dàng: “Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi ạ”.

Bình thường cậu ta ở nhà, chưa bao giờ thấy bọn tiểu thiếp này tranh nhau như thế.

Hạ Ngọc Cẩn đứng ngây nhìn, có cảm giác như mình đang bắt gặp cảnh thông dâm vậy.

Diệp Chiêu thu gươm lại, bỏ mấy người đẹp, vội vàng đi về phía cậu ta, ngại ngùng giải thích: “Tôi đói rồi, vì thế mới ăn trước một ít”.

Hạ Ngọc Cẩn chỉ chỉ vào bọn Dương Thị, chỉ chỉ Diệp Chiêu, rồi lại chỉ chỉ vào mình.

Khi cần dùng từ ngữ thì lại không có mấy, cậu ta sống chết cũng không thể nghĩ ra từ nào có thể biểu thị được tâm trạng phức tạp của mình lúc này.

Diệp Chiêu hiểu ý, lập tức xin lỗi: “Lúc thịt dê được đến cũng là lúc bọn họ đến thỉnh an. Tôi bèn giữ họ lại, con gái không ăn hết vài lạng thịt của anh đâu. Thôi nào, đừng nhỏ nhen thế?”.

Sắc mặt Hạ Ngọc Cẩn xám xịt, chỉ muốn bỏ từng người từng người một trong bốn người vợ, thiếp phòng và thông phòng. Bọn họ dám kết bè kết phái, mắc tội thông dâm, còn định làm cậu ta tức chết nữa!

Diệp Chiêu tự thấy mình lỡ lời, kéo mạnh tay cậu ta đi về phía cái đình, cười ha hả nói: “Tôi hành việc lỗ mãng quen rồi, anh đừng để trong bụng làm gì. Chỗ thịt ngon nhất vẫn để phần anh. Hơn nữa rượu bọn họ uống là rượu mật ong, không phải là Nữ Nhi Hồng mà anh đem về. Đợi lúc nữa đích thân tôi đi hâm rượu cho anh, rồi kính mời ba chén”.

Dương Thị thấy Quận Vương và tướng quân lấy rượu làm lành, hâm nóng lại tình cảm thì vô cùng mừng rỡ. Cô ta liền đá chân My Nương nhắc nhở, nhưng đầu óc cô ta lại chuyển biến hơi chậm chạp, còn Huyên Nhi muốn rót rượu lấy lòng hai người, nên vội vàng cáo từ rời đi. Mọi người đều trở về phủ rồi thắp hai nén hương cho Nhân Duyên nương nương, cầu cho hai người họ ở bên nhau, tình cảm sẽ mau chóng tốt lại, nhất định không được chia tay. Sau đó cầu cho bọn họ cả đời hưởng vinh hoa phú quý.

Hạ Ngọc Cẩn định chống cự lại vài cái nhưng chống cự không được, tiếp đó lại bị ấn xuống. Hai chén rượu uống vào bụng, cậu ta chợt nhớ tới cái đơn ly hôn, đầu óc cũng tỉnh táo lên chút ít. Nghĩ tới vợ mình dù có đẹp trai thế nào đi nữa thì vẫn là phụ nữ, không thể thông dâm với bọn thông phòng được. Cái mũ mình đội trên đầu vẫn là màu xanh ngọc, chưa biến thành màu xanh lá cây[1], nên cuối cùng cũng yên tâm lại chút ít.

[1] Trong tiếng Trung, đội mũ màu xanh lá cây nghĩa là bị cắm sừng.

Diệp Chiêu lấy con dao nhỏ sắc bén từ chiếc bao giắt bên hông ra, tay đưa thoăn thoắt như bay, thái miếng thịt dê mỏng như cánh ve, cho vào trong bát, trộn thêm các loại gia vị như dầu, hành, tỏi, đích thân bưng đến trước mặt cậu ta, thân thiện nói: “Ở trong cung hơn nửa ngày rồi, chắc là anh đói lắm rồi hả? Nên ăn nhiều một chút”.

Kỹ thuật thái thịt của cô ta rất khá, Hạ Ngọc Cẩn ăn rất ngon miệng. Thấy con dao găm trong tay cô ta tinh xảo đẹp mắt liền cầm lên xem. Lưỡi dao vô cùng sắc bén, sờ vào cảm thấy rùng mình lạnh buốt tới xương, cậu kinh ngạc trầm trồ: “Đây là kỹ thuật thời trước phải không? Là tác phẩm của Ngọc Kiếm Tử đại sư hả?”.

“Con mắt của anh thật tinh tường!”. Diệp Chiêu thấy cậu ta biết nhìn đồ, vui vẻ trở lại, liền khoe khoang nói: “Con dao này chính là Thiền Dực do Ngọc Kiếm Tử đại sư đúc, gọt sắt như bùn. Năm đó hiệp khách giang hồ Thường Hạo Thứ giết tên quan tội ác cực lớn Lục Hổ Thần, móc lấy tim gan hắn ta đi ngâm rượu, chính là dùng con dao này! Sau khi tôi lấy được con dao này, cũng móc lấy tim gan của tên đại tướng Man Kim Ha Nhĩ Mục, ngâm trong rượu, đem cho người nhà của những binh sĩ bị tên quỷ hung ác tàn nhẫn này giết cùng uống”.

Thật là một con dao giết người móc tim tốt… Một con dao tốt…

Vợ cậu ta quả nhiên là đã ăn thịt người.

Hạ Ngọc Cẩn im lặng nhai miếng thịt dê cuối cùng trong miệng, cố gắng nuốt vào cổ họng.

Diệp Chiêu cầm lấy Thiền Dực, lấy lòng hỏi: “Thái tiếp cho anh ít thịt nữa nhé?”.

Hạ Ngọc Cẩn thấy mình nên ngất thêm lần nữa thì tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện