Thông thường, không có chuyện người bị tình nghi lại tự mình đi điều tra vụ án.
Hoàng thượng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong vụ này, liền coi như không biết. Không nói cho phép, cũng không nói không cho phép, chỉ thu hồi lại lệnh cấm túc để cho Hạ Ngọc Cẩn tự do đi lại. Kinh Triệu Doãn vô cùng thông minh, lập tức làm theo ý Hoàng thượng, đưa hai người đến phòng khám nghiệm, để bọn họ xem xét thi thể của Lý đại sư.
Trong phòng khám nghiệm, mùi hôi thối nồng nặc. Diệp Chiêu bước nhanh vào, mặt không hề biến sắc, đi được hai bước, thấy phía sau không có người đi theo, quay đầu lại, thấy Hạ Ngọc Cẩn mặt mày trắng bệch, tay bịt mũi, có vẻ như đang muốn nôn. Diệp Chiêu liền dừng lại vừa ra vẻ thưởng ngoạn phong cảnh ở bên cạnh vừa đợi cậu ta.
Một lúc lâu sau, Hạ Ngọc Cẩn mới thở ra hơi, cậu ta nhìn thấy vợ mình điềm nhiên tự tại quan sát thi thể, cảm thấy mất mặt quá đi, lập tức nghiến nghiến răng, lấy lại khí khái của người nam nhi, cố gắng tỏ vẻ không hề sợ hãi bước qua bậu cửa, đi đến bên cạnh thi thể, nói to: “Phải xem nguyên nhân cái chết, không chừng lại tìm ra cái gì đó”.
Phụ trách khám nghiệm vụ án này là một người họ Hứa, theo nghề này đã được ba mươi lăm năm, vì nghề nghiệp ti tiện, không có hy vọng thăng tiến gì, đến vợ cũng không lấy được, vì thế toàn bộ tâm huyết đều đặt vào việc nghiên cứu khám nghiệm thi thể. Ông ta thấy Hạ Ngọc Cẩn nghi ngờ về trình độ của mình, vô cùng tức giận, kéo dài giọng mặt xám xịt nói: “Quận Vương mắt sáng như đuốc, nhất định phải nhìn ra nguyên nhân cái chết ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn ngây thơ ôm cái suy nghĩ may mắn đi tìm vết tích vụ án, bị nói nên có phần ngại ngùng.
Diệp Chiêu lại chậm rãi nói: “Kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Hứa lão bá là số một ở Đại Tần. Hà đại nhân nói người chỉ cần nhìn qua là có thể đoán ra thời gian và cách thức tử vong, chưa bao giờ sai sót”.
Ông Hứa chỉ “ừm” một tiếng.
Những người có bãn lĩnh đều có tính cách nóng nảy, người mà hàng ngày chỉ tiếp xúc với thi thể thì tính cách đều kỳ quái. Vì thế Diệp Chiêu không hề để ý đến sự ngạo mạn của ông ta, nói tiếp: “Tôi từ nhỏ đã nghiện võ, giết người cũng không ít, có nghiên cứu chút ít về binh khí thường thấy của thiên hạ, rất quen thuộc với cách dùng đao kiếm giết người và cách giết của nó, muốn thỉnh giáo Hứa lão bá một chút ạ”.
Ông Hứa cuối cùng cũng nhớ ra tin đồn về Diệp tướng quân, miễn cưỡng gật đầu.
Diệp Chiêu gập người ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu vết thương, còn đưa ngón tay ra cho vào chỗ vết thương, tỉ mỉ đo.
Hạ Ngọc Cẩn bám vào vai cô ấy, cố gắng gượng cổ lên xem, không lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lại khiến người khác thay đổi cách nhìn đối với cậu ta.
Diệp Chiêu đứng dậy: “Một dao đâm vào tim, quyết đoán mạnh mẽ, sau đó xoay nhanh để nghiền nát, kiểu chết này tuyệt đối không phải tự sát”.
Ông Hứa nói: “Đúng, lúc con người tự sát sẽ do dự, mũi dao không thể tàn độc sạch sẽ như vậy, hơn nữa sau khi đi vào tim, hai tay mất hết lực, không thể làm động tác xoay vòng nghiền nát như vậy. Ta đã nói việc này với Hà đại nhân… Nhưng ông ấy không cho ta nói”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Bà nó chứ! Cái tên cẩu quan này chính là muốn ta nhận tội cho xong đây!”.
Ông Hứa nhìn cậu ta, nói đầy ý nhị: “Những con chó xung quanh nhìn thấy người quen nên không sủa nhặng lên, có lẽ Hà đại nhân không muốn làm to chuyện này thì phải”.
Hạ Ngọc Cẩn phẫn nộ: “Thấy cái gì mà thấy! Ta và chó không có quen biết gì, người không phải ta giết!”.
Diệp Chiêu vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Ừm, tôi từ đầu đã tin chắc, người tuyệt đối không phải do anh giết”.
Hạ Ngọc Cẩn liền vui vẻ nói: “Cô tin tưởng tôi như thế sao?”.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy”, Diệp Chiêu nói: “Nguyên nhân của cái chết này, không thể là do anh làm được”.
Ông Hứa hỏi: “Từ đâu mà nhìn ra được?”.
Diệp Chiêu lấy trong người ra một con dao găm ngắn, đưa cho ông ta hỏi: “Nếu ông dùng con dao này để đâm tôi, thì phải đâm ở đâu chứ?”.
Ông Hứa cầm lấy con dao, mô phỏng một chút: “Phần bụng, thịt mềm dễ đâm vào, tuy chết không nhanh như thế, chỉ cần đâm vào, rồi hơi xoay con dao đi một chút, bất luận là đâm vào bộ phận nào, đều vì mất nhiều máu mà chết”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Tại sao không chọn tim chứ?”.
Ông Hứa nói: “Phía trước tim có vài thanh xương sườn, nếu như góc độ sai sót, rất có thể đâm vào xương”. Ông ta nói đến đây, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hưng phấn nói: “Người bình thường giết người, đều đâm liên tục vào phần bụng, hoặc dùng vật nặng đập vào đầu. Nếu chọn đâm vào tim, rất khó một nhát chết luôn, nếu bị kích động giết người, thì không thể suy nghĩ thấu đáo như thế”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Nếu ông lấy con dao này đâm vào tim tôi, thì ông sẽ xoay về phía nào?”.
Ông Hứa mô phỏng một chút rồi nói: “Bên phải”.
Diệp Chiêu gật đầu: “Chiều cao của Lý đại sư và tôi tương đương nhau, giả sử hung thủ cũng có chiều cao không hơn tôi là mấy, hoặc là thấp hơn tôi, nếu muốn dùng dao đâm vào chính xác qua xương vào tim của ông ta, cổ tay nhất định phải giơ cao một chút. Lúc này mu bàn tay cầm con dao phải hướng lên trên, phải xoay về phía ngoài thì mới thuận tay. Bây giờ hướng nghiền nát tim của Lý đại sư lại là phía bên trong, vì thế tôi cho rằng hung thủ có thể là một người quen dùng tay trái. Vì thế người giết Lý đại sư, cho dù không phải là cao thủ, thì cũng là một người giết người có kỹ thuật rất cao, khả năng của Hạ Ngọc Cẩn không thể làm được điều đó”. Ông Hứa nghe Diệp Chiêu nói tâm phục khẩu phục, thành kiến trước đây tan biến hết, luôn mồm tán dương: “Tướng quân cẩn thận tỉ mỉ, suy nghĩ thấu đáo, thật cao minh”.
Diệp Chiêu vội nói: “Ông là người chuyên kiểm nghiệm tìm ra nguyên nhân cái chết, nhưng không giết người, không hiểu về những chi tiết này cũng là điều bình thường. Thực ra tôi cũng chỉ hiểu về đao kiếm thôi, còn về kiểm nghiệm thi thể thì không hề biết tí gì”.
Ông Hứa thán phục: “Khiêm tốn quá, tướng quân thật là một cao thủ!”.
Hai người cứ ca ngợi lẫn nhau, ông Hứa hiếm khi gặp được một người hiểu nghề của mình như thế, vui mừng đến nỗi suýt chút nữa mang các thi thể của các vụ án khác ra cho Diệp Chiêu xem.
“Hai người nói xong chưa?”. Hạ Ngọc Cẩn có được chứng cứ thoát tội, vô cùng vui mừng. Nhưng chợt nhớ ra vợ mình là một cao thủ giết người, còn bản thân mình giết gà không được, trong lòng lại có gì đó không thoải mái lắm. Vì vậy cậu nghiêm mặt lại ngồi xuống bên cạnh nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra có chỗ có thể chứng minh được bản lĩnh của mình: “Con dao rơi bên cạnh thi thể, là do nhà Hoàng Nhì Ma Tứ làm! Ta nhận ra tay nghề của nhà đó!”.
Ông Hứa và Diệp Chiêu đang nói chuyện hưng phấn, bị Hạ Ngọc Cẩn xen vào nên cảm thấy không vui, ông ta miễn cưỡng xua tay nói: “Quận Vương gia à, bên trên con dao có khắc ký hiệu của nhà Hoàng Nhi Ma Tứ… Hà đại nhân đã sớm điều tra ra rồi, là trước khi xảy ra án mạng, Lý đại sư tự đi mua”.
Hạ Ngọc Cẩn bối rối, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh xem hai người nói chuyện tiếp.
Diệp Chiêu đo một chút chiều dài của vết thương, lại hỏi: “Ông chắc chắn hung khí là con dao này chứ?”.
Ông Hứa trả lời: “Kích thước giống hệt nhau”.
Diệp Chiêu: “Cao thủ giết người đều có vũ khí mà mình quen thuộc, rất ít khi sử dụng cái loại rác rưởi bán đầy ở chợ này. Liệu có phải là sau khi giết xong dùng để ngụy trang, muốn đổ tội lỗi lên người Hạ Ngọc Cẩn? Ví dụ như trước tiên dùng kiếm nhỏ thuận tay giết người, sau đó lại dùng con dao này đâm vào chỗ đó, tạo ra hung khí giả tạo là con dao này”.
“Vũ khí làm giả, bên ngoài có thể giống nhau, còn lưỡi dao bên trong chắc vẫn có chút khác biệt”. Ông Hứa trầm ngâm một lúc, quay người lấy dụng cụ mổ khám nghiệm, hào hứng nói: “Móc tim ra kiểm tra một chút”.
Diệp Chiêu gật đầu liên tục.
Hạ Ngọc Cẩn băn khoăn hỏi: “Này này… như thế liệu có phải quá bất kính với người chết không hả?!”.
Ông Hứa vừa làm việc vừa trả lời vui vẻ: “Dù sao ông ta cũng không có người thân, hơn nữa cũng là một việc tốt để giải oan cho ông ta, tôi nghĩ chắc là ông ấy không có ý kiến gì đâu”.
Một lúc sau, đã tìm được ra nguyên nhân ở bộ phận bị tổn thương của trái tim.
Ông Hứa vỗ vào đùi xác chết nói: “Lão phu lại mắc sai lầm rồi! Bên trong có hai vết thương không đồng nhất, con dao là vết tích ngụy tạo mà được đâm vào sau đó! Hóa ra hung khí chắc là…”.
Diệp Chiêu quả quyết nói: “Đoản kiếm”.
Ngụy tạo nguyên nhân cái chết của đại sư chuyên làm đồ giả, xem chừng việc này có vẻ hơi mỉa mai.
Hạ Ngọc Cẩn tổng kết: “Chúng ta phải tìm một cao thủ quen dùng tay trái, dùng kiếm, khinh công rất lợi hại sao?”.
Diệp Chiêu xoa xoa xằm, cười nửa miệng nhìn cậu ta, rồi bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tại sao hung thủ lại muốn đổ tội cho anh? Là tùy tiện tìm một người chết thay? Hay là vì muốn che giấu thân phận mình mà hại nhầm anh? Hay là hắn ta cố tình hữu ý với anh?”.
Hạ Ngọc Cẩn run rẩy, cười gượng gạo nói: “Không phải đâu, tôi gần đây có đắc tội với ai đâu…”.
Diệp Chiêu chỉ chỉ ngón tay: “Lưu Thiên, Trần Đức Hải, Lục Lão Nhi, Ô Nha…”.
Trên trán Hạ Ngọc Cẩn lấm tấm mồ hôi.
Diệp Chiêu quả quyết nói: “Tôi sắp xếp thêm vài người để canh giữ cho anh vậy”.
Buổi tối trở về, Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới tên hung thủ xuất quỷ nhập thần đã giết chết Lý đại sư, lại nghĩ tới thi thể kinh khủng mà hôm nay nhìn thấy, trong lòng lo lắng không yên. Cậu trùm chăn kín mít, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua làm cây hơi lay động là cậu sợ run bần bật, đến cả cái bóng của a hoàn lướt qua cửa sổ cậu cũng thấy rất giống tên ác quỷ đó xuất hiện, đang lén lén lút lút đến bên giường kết liễu đời mình.
Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sợ, ngủ thế nào cũng không ngủ được. Cậu ta lăn qua lăn lại đến đúng cái thứ chín mươi tám, cuối cùng không chịu được gọi Dế Mèn lại, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi nói: “Tối nay… ta không ngủ được”.
Dế Mèn hiểu ý: “Có thể là gối đơn khó ngủ? Có cần tìm người hầu hạ không ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ, thấy lý do này không tồi: “Đúng!”.
Nhưng tìm ai chứ? Dương Thị từ sau khi làm vợ đến nay, khí khái mạnh mẽ, tính tình cô ta lại trọng nhất danh tiếng, chỉ sợ thiếp phòng nắm quyền mà bị người khác nói là hồ ly tinh mê hoặc chủ nhân mà bị coi thường, vì thế càng lúc càng cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc đều tuân theo quy tắc. Tuổi còn trẻ mà cổ hủ như bà già, còn hơi động một tí là tìm tướng quân tố cáo, ngủ cùng với cô ta thực sự khó chịu. My Nương là đồ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, ai có lợi cho cô ta thì người đó là mẹ. Mỗi lần nhìn thấy cô ta thiếu mỗi nước làm con chó vẫy đuôi theo tướng quân, thực sự khiến người ta ngứa mắt. Huyên Nhi thì tạm được, nhưng là một đứa nhát gan, lại còn thích gào thét, ngủ cùng với cô ta, nhỡ trong phòng có một con thạch sùng hay con chuột, không cần phải đợi hung thủ vào phòng, cậu ta đã bị tiếng hét của cô ta dọa chết tươi rồi.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Dế Mèn hỏi đến lần thứ ba.
Quả quyết nhấc chân đi thẳng sang phòng Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu vừa hong khô tóc, chuẩn bị đi ngủ, thấy cậu ta vào, mỉm cười hỏi: “Nửa đêm canh ba rồi sao mà rảnh rỗi tới đây vậy?”.
“Cái gì mà rảnh rỗi với không rảnh rỗi?”. Hạ Ngọc Cẩn lấy lại dũng khí nói. “Ta tìm vợ của mình để ngủ là hoàn toàn hợp lý! Còn phải thông báo nữa sao?! Tối nay ông ngủ ở đây!”.
Diệp Chiêu nhướng nhướng mày, nói bâng quơ: “Được thôi”.
Hoàng thượng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong vụ này, liền coi như không biết. Không nói cho phép, cũng không nói không cho phép, chỉ thu hồi lại lệnh cấm túc để cho Hạ Ngọc Cẩn tự do đi lại. Kinh Triệu Doãn vô cùng thông minh, lập tức làm theo ý Hoàng thượng, đưa hai người đến phòng khám nghiệm, để bọn họ xem xét thi thể của Lý đại sư.
Trong phòng khám nghiệm, mùi hôi thối nồng nặc. Diệp Chiêu bước nhanh vào, mặt không hề biến sắc, đi được hai bước, thấy phía sau không có người đi theo, quay đầu lại, thấy Hạ Ngọc Cẩn mặt mày trắng bệch, tay bịt mũi, có vẻ như đang muốn nôn. Diệp Chiêu liền dừng lại vừa ra vẻ thưởng ngoạn phong cảnh ở bên cạnh vừa đợi cậu ta.
Một lúc lâu sau, Hạ Ngọc Cẩn mới thở ra hơi, cậu ta nhìn thấy vợ mình điềm nhiên tự tại quan sát thi thể, cảm thấy mất mặt quá đi, lập tức nghiến nghiến răng, lấy lại khí khái của người nam nhi, cố gắng tỏ vẻ không hề sợ hãi bước qua bậu cửa, đi đến bên cạnh thi thể, nói to: “Phải xem nguyên nhân cái chết, không chừng lại tìm ra cái gì đó”.
Phụ trách khám nghiệm vụ án này là một người họ Hứa, theo nghề này đã được ba mươi lăm năm, vì nghề nghiệp ti tiện, không có hy vọng thăng tiến gì, đến vợ cũng không lấy được, vì thế toàn bộ tâm huyết đều đặt vào việc nghiên cứu khám nghiệm thi thể. Ông ta thấy Hạ Ngọc Cẩn nghi ngờ về trình độ của mình, vô cùng tức giận, kéo dài giọng mặt xám xịt nói: “Quận Vương mắt sáng như đuốc, nhất định phải nhìn ra nguyên nhân cái chết ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn ngây thơ ôm cái suy nghĩ may mắn đi tìm vết tích vụ án, bị nói nên có phần ngại ngùng.
Diệp Chiêu lại chậm rãi nói: “Kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Hứa lão bá là số một ở Đại Tần. Hà đại nhân nói người chỉ cần nhìn qua là có thể đoán ra thời gian và cách thức tử vong, chưa bao giờ sai sót”.
Ông Hứa chỉ “ừm” một tiếng.
Những người có bãn lĩnh đều có tính cách nóng nảy, người mà hàng ngày chỉ tiếp xúc với thi thể thì tính cách đều kỳ quái. Vì thế Diệp Chiêu không hề để ý đến sự ngạo mạn của ông ta, nói tiếp: “Tôi từ nhỏ đã nghiện võ, giết người cũng không ít, có nghiên cứu chút ít về binh khí thường thấy của thiên hạ, rất quen thuộc với cách dùng đao kiếm giết người và cách giết của nó, muốn thỉnh giáo Hứa lão bá một chút ạ”.
Ông Hứa cuối cùng cũng nhớ ra tin đồn về Diệp tướng quân, miễn cưỡng gật đầu.
Diệp Chiêu gập người ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu vết thương, còn đưa ngón tay ra cho vào chỗ vết thương, tỉ mỉ đo.
Hạ Ngọc Cẩn bám vào vai cô ấy, cố gắng gượng cổ lên xem, không lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lại khiến người khác thay đổi cách nhìn đối với cậu ta.
Diệp Chiêu đứng dậy: “Một dao đâm vào tim, quyết đoán mạnh mẽ, sau đó xoay nhanh để nghiền nát, kiểu chết này tuyệt đối không phải tự sát”.
Ông Hứa nói: “Đúng, lúc con người tự sát sẽ do dự, mũi dao không thể tàn độc sạch sẽ như vậy, hơn nữa sau khi đi vào tim, hai tay mất hết lực, không thể làm động tác xoay vòng nghiền nát như vậy. Ta đã nói việc này với Hà đại nhân… Nhưng ông ấy không cho ta nói”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Bà nó chứ! Cái tên cẩu quan này chính là muốn ta nhận tội cho xong đây!”.
Ông Hứa nhìn cậu ta, nói đầy ý nhị: “Những con chó xung quanh nhìn thấy người quen nên không sủa nhặng lên, có lẽ Hà đại nhân không muốn làm to chuyện này thì phải”.
Hạ Ngọc Cẩn phẫn nộ: “Thấy cái gì mà thấy! Ta và chó không có quen biết gì, người không phải ta giết!”.
Diệp Chiêu vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Ừm, tôi từ đầu đã tin chắc, người tuyệt đối không phải do anh giết”.
Hạ Ngọc Cẩn liền vui vẻ nói: “Cô tin tưởng tôi như thế sao?”.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy”, Diệp Chiêu nói: “Nguyên nhân của cái chết này, không thể là do anh làm được”.
Ông Hứa hỏi: “Từ đâu mà nhìn ra được?”.
Diệp Chiêu lấy trong người ra một con dao găm ngắn, đưa cho ông ta hỏi: “Nếu ông dùng con dao này để đâm tôi, thì phải đâm ở đâu chứ?”.
Ông Hứa cầm lấy con dao, mô phỏng một chút: “Phần bụng, thịt mềm dễ đâm vào, tuy chết không nhanh như thế, chỉ cần đâm vào, rồi hơi xoay con dao đi một chút, bất luận là đâm vào bộ phận nào, đều vì mất nhiều máu mà chết”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Tại sao không chọn tim chứ?”.
Ông Hứa nói: “Phía trước tim có vài thanh xương sườn, nếu như góc độ sai sót, rất có thể đâm vào xương”. Ông ta nói đến đây, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hưng phấn nói: “Người bình thường giết người, đều đâm liên tục vào phần bụng, hoặc dùng vật nặng đập vào đầu. Nếu chọn đâm vào tim, rất khó một nhát chết luôn, nếu bị kích động giết người, thì không thể suy nghĩ thấu đáo như thế”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Nếu ông lấy con dao này đâm vào tim tôi, thì ông sẽ xoay về phía nào?”.
Ông Hứa mô phỏng một chút rồi nói: “Bên phải”.
Diệp Chiêu gật đầu: “Chiều cao của Lý đại sư và tôi tương đương nhau, giả sử hung thủ cũng có chiều cao không hơn tôi là mấy, hoặc là thấp hơn tôi, nếu muốn dùng dao đâm vào chính xác qua xương vào tim của ông ta, cổ tay nhất định phải giơ cao một chút. Lúc này mu bàn tay cầm con dao phải hướng lên trên, phải xoay về phía ngoài thì mới thuận tay. Bây giờ hướng nghiền nát tim của Lý đại sư lại là phía bên trong, vì thế tôi cho rằng hung thủ có thể là một người quen dùng tay trái. Vì thế người giết Lý đại sư, cho dù không phải là cao thủ, thì cũng là một người giết người có kỹ thuật rất cao, khả năng của Hạ Ngọc Cẩn không thể làm được điều đó”. Ông Hứa nghe Diệp Chiêu nói tâm phục khẩu phục, thành kiến trước đây tan biến hết, luôn mồm tán dương: “Tướng quân cẩn thận tỉ mỉ, suy nghĩ thấu đáo, thật cao minh”.
Diệp Chiêu vội nói: “Ông là người chuyên kiểm nghiệm tìm ra nguyên nhân cái chết, nhưng không giết người, không hiểu về những chi tiết này cũng là điều bình thường. Thực ra tôi cũng chỉ hiểu về đao kiếm thôi, còn về kiểm nghiệm thi thể thì không hề biết tí gì”.
Ông Hứa thán phục: “Khiêm tốn quá, tướng quân thật là một cao thủ!”.
Hai người cứ ca ngợi lẫn nhau, ông Hứa hiếm khi gặp được một người hiểu nghề của mình như thế, vui mừng đến nỗi suýt chút nữa mang các thi thể của các vụ án khác ra cho Diệp Chiêu xem.
“Hai người nói xong chưa?”. Hạ Ngọc Cẩn có được chứng cứ thoát tội, vô cùng vui mừng. Nhưng chợt nhớ ra vợ mình là một cao thủ giết người, còn bản thân mình giết gà không được, trong lòng lại có gì đó không thoải mái lắm. Vì vậy cậu nghiêm mặt lại ngồi xuống bên cạnh nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra có chỗ có thể chứng minh được bản lĩnh của mình: “Con dao rơi bên cạnh thi thể, là do nhà Hoàng Nhì Ma Tứ làm! Ta nhận ra tay nghề của nhà đó!”.
Ông Hứa và Diệp Chiêu đang nói chuyện hưng phấn, bị Hạ Ngọc Cẩn xen vào nên cảm thấy không vui, ông ta miễn cưỡng xua tay nói: “Quận Vương gia à, bên trên con dao có khắc ký hiệu của nhà Hoàng Nhi Ma Tứ… Hà đại nhân đã sớm điều tra ra rồi, là trước khi xảy ra án mạng, Lý đại sư tự đi mua”.
Hạ Ngọc Cẩn bối rối, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh xem hai người nói chuyện tiếp.
Diệp Chiêu đo một chút chiều dài của vết thương, lại hỏi: “Ông chắc chắn hung khí là con dao này chứ?”.
Ông Hứa trả lời: “Kích thước giống hệt nhau”.
Diệp Chiêu: “Cao thủ giết người đều có vũ khí mà mình quen thuộc, rất ít khi sử dụng cái loại rác rưởi bán đầy ở chợ này. Liệu có phải là sau khi giết xong dùng để ngụy trang, muốn đổ tội lỗi lên người Hạ Ngọc Cẩn? Ví dụ như trước tiên dùng kiếm nhỏ thuận tay giết người, sau đó lại dùng con dao này đâm vào chỗ đó, tạo ra hung khí giả tạo là con dao này”.
“Vũ khí làm giả, bên ngoài có thể giống nhau, còn lưỡi dao bên trong chắc vẫn có chút khác biệt”. Ông Hứa trầm ngâm một lúc, quay người lấy dụng cụ mổ khám nghiệm, hào hứng nói: “Móc tim ra kiểm tra một chút”.
Diệp Chiêu gật đầu liên tục.
Hạ Ngọc Cẩn băn khoăn hỏi: “Này này… như thế liệu có phải quá bất kính với người chết không hả?!”.
Ông Hứa vừa làm việc vừa trả lời vui vẻ: “Dù sao ông ta cũng không có người thân, hơn nữa cũng là một việc tốt để giải oan cho ông ta, tôi nghĩ chắc là ông ấy không có ý kiến gì đâu”.
Một lúc sau, đã tìm được ra nguyên nhân ở bộ phận bị tổn thương của trái tim.
Ông Hứa vỗ vào đùi xác chết nói: “Lão phu lại mắc sai lầm rồi! Bên trong có hai vết thương không đồng nhất, con dao là vết tích ngụy tạo mà được đâm vào sau đó! Hóa ra hung khí chắc là…”.
Diệp Chiêu quả quyết nói: “Đoản kiếm”.
Ngụy tạo nguyên nhân cái chết của đại sư chuyên làm đồ giả, xem chừng việc này có vẻ hơi mỉa mai.
Hạ Ngọc Cẩn tổng kết: “Chúng ta phải tìm một cao thủ quen dùng tay trái, dùng kiếm, khinh công rất lợi hại sao?”.
Diệp Chiêu xoa xoa xằm, cười nửa miệng nhìn cậu ta, rồi bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tại sao hung thủ lại muốn đổ tội cho anh? Là tùy tiện tìm một người chết thay? Hay là vì muốn che giấu thân phận mình mà hại nhầm anh? Hay là hắn ta cố tình hữu ý với anh?”.
Hạ Ngọc Cẩn run rẩy, cười gượng gạo nói: “Không phải đâu, tôi gần đây có đắc tội với ai đâu…”.
Diệp Chiêu chỉ chỉ ngón tay: “Lưu Thiên, Trần Đức Hải, Lục Lão Nhi, Ô Nha…”.
Trên trán Hạ Ngọc Cẩn lấm tấm mồ hôi.
Diệp Chiêu quả quyết nói: “Tôi sắp xếp thêm vài người để canh giữ cho anh vậy”.
Buổi tối trở về, Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới tên hung thủ xuất quỷ nhập thần đã giết chết Lý đại sư, lại nghĩ tới thi thể kinh khủng mà hôm nay nhìn thấy, trong lòng lo lắng không yên. Cậu trùm chăn kín mít, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua làm cây hơi lay động là cậu sợ run bần bật, đến cả cái bóng của a hoàn lướt qua cửa sổ cậu cũng thấy rất giống tên ác quỷ đó xuất hiện, đang lén lén lút lút đến bên giường kết liễu đời mình.
Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sợ, ngủ thế nào cũng không ngủ được. Cậu ta lăn qua lăn lại đến đúng cái thứ chín mươi tám, cuối cùng không chịu được gọi Dế Mèn lại, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi nói: “Tối nay… ta không ngủ được”.
Dế Mèn hiểu ý: “Có thể là gối đơn khó ngủ? Có cần tìm người hầu hạ không ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ, thấy lý do này không tồi: “Đúng!”.
Nhưng tìm ai chứ? Dương Thị từ sau khi làm vợ đến nay, khí khái mạnh mẽ, tính tình cô ta lại trọng nhất danh tiếng, chỉ sợ thiếp phòng nắm quyền mà bị người khác nói là hồ ly tinh mê hoặc chủ nhân mà bị coi thường, vì thế càng lúc càng cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc đều tuân theo quy tắc. Tuổi còn trẻ mà cổ hủ như bà già, còn hơi động một tí là tìm tướng quân tố cáo, ngủ cùng với cô ta thực sự khó chịu. My Nương là đồ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, ai có lợi cho cô ta thì người đó là mẹ. Mỗi lần nhìn thấy cô ta thiếu mỗi nước làm con chó vẫy đuôi theo tướng quân, thực sự khiến người ta ngứa mắt. Huyên Nhi thì tạm được, nhưng là một đứa nhát gan, lại còn thích gào thét, ngủ cùng với cô ta, nhỡ trong phòng có một con thạch sùng hay con chuột, không cần phải đợi hung thủ vào phòng, cậu ta đã bị tiếng hét của cô ta dọa chết tươi rồi.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Dế Mèn hỏi đến lần thứ ba.
Quả quyết nhấc chân đi thẳng sang phòng Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu vừa hong khô tóc, chuẩn bị đi ngủ, thấy cậu ta vào, mỉm cười hỏi: “Nửa đêm canh ba rồi sao mà rảnh rỗi tới đây vậy?”.
“Cái gì mà rảnh rỗi với không rảnh rỗi?”. Hạ Ngọc Cẩn lấy lại dũng khí nói. “Ta tìm vợ của mình để ngủ là hoàn toàn hợp lý! Còn phải thông báo nữa sao?! Tối nay ông ngủ ở đây!”.
Diệp Chiêu nhướng nhướng mày, nói bâng quơ: “Được thôi”.
Danh sách chương