Người đàn ông chưa từng gặp kia trừng Nhạc Phỉ Sơn với ánh mắt phẫn nộ. Nhạc Dao tổng hợp lại mấy manh mối, nhất thời đưa ra hai suy đoán: Một là chồng cũ của Giang Hân Đóa, hai là người từng bị Nhạc Phỉ Sơn dồn vào chỗ chết.
Đối phương bay quanh Nhạc Phỉ Sơn hai vòng, lộ ra nụ cười âm u. Nhạc Phỉ Sơn cứng ngắc đứng im một chỗ, hết sợ thì trực tiếp đứng cạnh Tục Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Tục Nghiêu! Ý cậu là sao!"
Tục Nghiêu cười cười, lộ ra nụ cười hài lòng: "Tôi có ý gì đâu, vừa nãy nói rồi đấy, tôi chỉ muốn ngài giúp tôi một chuyện thôi."
Nhạc Phỉ Sơn tính tới tính lui không nghĩ mình sẽ rơi vào thế này, không có gì làm căng nên càng thất thố: "Giúp cái gì?"
Tục Nghiêu nghiêng người: "Mời, chúng ta lên phi hành khí rồi nói tiếp."
Nhạc Phỉ Sơn không muốn lên phi hành khí của Tục Nghiêu nhưng người kia cứ nhìn lão chằm chằm, vây quanh bóng của lão. Lão chỉ thấy lạnh, cảm giác lạnh lẽo như hàng vạn con rắn nhỏ chui vào cơ thể, cuối cùng chui vào quả tim lão. Cảm giác này làm da đầu lão tê dại, hít thở cũng khó khăn.
Nhạc Dao cực kì tò mò "người" ấy là ai nhưng Tục Nghiêu chưa nói, cậu cũng không tiện chen ngang vào cuộc trò chuyện của chồng mình với cha đẻ. Thật sự mà nói cậu không hề đồng tình với Nhạc Phỉ Sơn, một người cha coi con cái như đồ vật, vô dụng thì ném đi, hữu dụng thì muốn tìm về bằng được, rất khó để người khác sản sinh hảo cảm.
Thế nhưng "người" kia còn đang mặc đồ bệnh nhân đấy, khả năng lớn hơn là chồng trước Giang Hân Đóa nhỉ? Nếu cậu nhớ không lầm chồng trước Giang Hân Đóa cũng chết bệnh, giống mẹ đẻ nguyên chủ.
"Cậu muốn tôi vạch trần Aldrich?" Nhạc Phỉ Sơn nghi ngờ nhìn Tục Nghiêu, "Tại sao?"
"Lý do tại sao ấy hả, ngài phải rõ hơn tôi chứ?" Tục Nghiêu rót ly nước trái cây, Nhạc Phỉ Sơn còn tưởng anh mời lão, cuối cùng lại đưa vào tay Nhạc Dao.
Anh nở nụ cười: "Tôi không rót em sẽ không uống đúng không? Không biết có người nhớ thương các em lắm sao?"
"Hệ hệ, quên mất tiêu luôn á." Nhạc Dao nhận ly nước, mải nhìn vị kia nên không nghe ra thâm ý trong lời nói của Tục Nghiêu.
"Cậu không sợ đắc tội nhà Davis?" Nhạc Phỉ Sơn hỏi.
"Tôi biết sợ thì sẽ không sống nổi tới hôm nay." Tục Nghiêu đáp, "Huống hồ gã đắc tội tôi trước. Thật ra gã cũng đắc tội ngài đấy, ngài không cảm thấy vậy thôi."
Nhạc Dao là con trai Nhạc Phỉ Sơn, việc Aldrich muốn xóa đi kí hiệu của Tục Nghiêu không phải đang khiêu khích thì gì? Tục Nghiêu nghĩ nếu có người dám ở trước mặt anh buông lời muốn xóa đi kí hiệu của bạn đời trên cơ thể con anh, đừng nói là cân nhắc, anh phải đập nó ra bã đến mức không thể tự gánh vác sinh hoạt cá nhân trước.
Khuôn mặt Nhạc Phỉ Sơn lại khó coi thêm một chút. Lão nhìn Nhạc Dao, rồi lại quay qua nhìn Tục Nghiêu: "Ai thân ai xa còn chưa rõ đâu. Cậu có lòng tin Đế quân sẽ đứng về phía mình ư? Sức hút của quân đoàn vong linh rất lớn, dù sao vẫn là thế lực dưới trướng cậu. Cậu sẽ chứng minh thế nào thế lực này sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Đế quân?"
Tục Nghiêu đáp: "Một món vũ khí, từ trước tới nay đều có khu vực an toàn để cầm nắm, cũng có vị trí nguy hiểm dùng để công kích. Chẳng lẽ quân đội sống sót 100% sẽ an toàn?"
Nhạc Phỉ Sơn im lặng.
Tục Nghiêu cũng không vội thúc ép lão đồng ý, ung dung thong thả lột vỏ hoa quả cho Nhạc Dao, không chút che dấu sự cưng chiều anh dành riêng cho vợ bé nhỏ.
Nhạc Dao căn bản coi Nhạc Phỉ Sơn là không khí, cần ăn thì ăn, uống thì uống. Cậu thấy Nhạc Phỉ Sơn không nói thì châm nhang, mời vị vong linh mặc đồ bệnh nhân dùng.
Quý ngài kia hưởng dụng nhang khói xong, phá lệ nói: "Cảm ơn."
Nhạc Phỉ Sơn ngạc nhiên quay đầu: "Ông có thể nói chuyện?"
Quý ngài vong linh hừ một tiếng: "Thì làm sao? Nhạc tướng quân tưởng lúc tôi chết giọng nói khàn, sau khi chết giọng cũng khàn sao?"
Nhạc Dao xoay đầu nhìn Nhạc Phỉ Sơn. Chẳng lẽ lão già chết tiệt này làm giọng người ta khàn đi thật?! Nhạc Phỉ Sơn mặt lúc trắng lúc hồng, trán nổi đầy gân xanh, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn hận không thể bóp ch.ết Tục Nghiêu: "Rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Tục Nghiêu đầu cũng lười di chuyển: "Trước đấy chẳng phải tôi đã nói rồi còn gì?"
Nhạc Phỉ Sơn đáp: "Được, tao đáp ứng mày. Thế nhưng cũng đừng trách tao chưa cảnh báo trước, Aldrich mà có mệnh hệ gì, lão già Davis và Nguyên soái Khang Kỳ sẽ không giảng hòa đâu."
Tục Nghiêu nói: "Ngài chỉ cần làm theo lời tôi, thứ khác không cần ngài bận tâm."
Nhạc Phỉ Sơn giận dữ tới mức thái dương nhảy lên thình thịch, sau một lúc nhịn không nổi nghiến răng nghiến lợi: "Đầu óc tao bị cửa kẹp mới để Nhạc Dao gả tới Hua tinh!"
Nhạc Dao: "Không đâu, con thấy đây hẳn là quyết định đúng nhất trong cuộc đời ngài, ngài chưa từng làm gì sáng suốt tới vậy!"
Nhạc Phỉ Sơn hét ầm lên: "Nhạc Dao! Con nhất định phải đối nghịch với cha mới chịu được hả? Con nói xem, giờ con giúp cậu ta thì tốt chỗ nào! Con mang năng lực của mình về họ Nhạc, giúp gia tộc ta bước lên một bậc không hơn giúp nhà người mạnh mẽ hơn sao? Con họ Nhạc! Không phải họ Tục! Ông đây ở quân đoàn số 17, không phải số 12!"
Nhạc Dao: "Con biết, con họ Nhạc không phải họ Tục. Nhưng con của con đều mang họ Tục, con xây dựng tiền đồ cho bọn nhóc có gì sai? Con không như ngài, xem con riêng như bảo bối, xem con đẻ như cỏ rác. Còn nữa, Tục Nghiêu yêu con lắm, con vẫn phân biệt được đâu là người thật lòng với đâu là người muốn lợi dụng đấy."
Nhạc Phỉ Sơn: "Mày!"
Tục Nghiêu xen vào: "Mau mau tới vương cung, tôi đề nghị ngài nên điều chỉnh tâm trạng mình lại. Ngài nên nói chuyện với Nhạc Dao ôn hòa nhất có thể, em ấy rớt một cọng tóc tôi cũng đau lòng lắm đấy, tôi thì không muốn em ấy bực mình."
Nhạc Dao cười cười dựa vào lòng Tục Nghiêu: "Có chồng ở đây, sao em lại phải cáu chứ."
Nhạc Phỉ Sơn hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn thằng con đang nhõng nhẽo. Con trai lão trước kia là một kẻ cuồng bạo lực, hiện tại thế nhưng lại dùng giọng nói nhẹ nhàng dính vào người Tục Nghiêu!
Lão cực kì muốn biết Tục Nghiêu cho Nhạc Dao uống bùa mê thuốc lú gì rồi. Ngẫm lại thì Omega sẽ cực kì ỷ lại Alpha đánh dấu mình, chuyện này rất bình thường.
Nhạc Phỉ Sơn hối hận rồi. Sớm biết vậy lão sẽ không gả Nhạc Dao đi nuôi trong nhà, như vậy hôm nay gia tộc được Đế quân coi trọng sẽ là họ Nhạc.
Giờ thì muộn rồi.
"Nhạc tướng quân, Tục tướng quân và Tục phu nhân, mời đi phía này."
Đại quản gia của vương cung tự mình ra đón, thấy Nhạc Phỉ Sơn và Tục Nghiêu đi cùng một phi hành khí thì không lộ ra vẻ bất ngờ, cười nói.
"Vị này là tổng quản Mễ Hà, là cánh tay đắc lực của Đế quân." Tục Nghiêu giới thiệu với Nhạc Dao.
"Xin chào Mễ tổng quản." Nhạc Dao nở nụ cười.
"Xin chào ngài." Vóc dáng Mễ Hà không cao lắm, hơi mập mạp, là một Beta. Ông nói chuyện hơi chậm rãi, thanh âm cũng rất ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác cực kì thân thiết, "Xin ngài chú ý mấy bậc thang. Khi tôi tới Đế hậu đã cố ý dặn dò rồi ạ, nhất định muốn tôi chăm sóc ngài thật tốt."
"Làm phiền ngài rồi ạ." Nhạc Dao nói.
"Nên làm ạ, ngài đừng khách khí."
Nhạc Dao nhìn trái nhìn phải, cảm giác cực kì mới mẻ. Cung điện mang kiến trúc kiểu Âu, chỉ có điều bên ngoài không chỉ có xi măng rồi đá này nọ, nó mang một ánh sáng vàng nhàn nhạt như mạ kim loại. Nhìn kĩ thì không phải kim loại, giống một thứ thủy tinh trong suốt hơn. Cảm giác y như cung điện thủy tinh trong truyện cổ tích, cái loại có thể đổi màu ấy.
Nhạc Dao khoác tay Tục Nghiêu, một đường đi tới điện Đại Nguyệt, sau đó phát hiện đây là một phòng hội nghị cực lớn. Bên trong là một bàn thông minh hình bầu dục, cũng là cầu thang. Nơi này có ba tầng, nơi cao nhất có hai vị trí, nhưng hiện trống không có ai. Tầng thứ hai có 3 vị Nguyên soái, quân trang đậm hơn hẳn so với trên người Nhạc Phỉ Sơn, cơ bản là một màu đen. Còn có 4 người mặc đồng phục, chắc là quan chức địa phương.
Còn tầng thứ 3, các quân nhân cấp tướng đều ngồi đây, có cả Quan Tuyết Phong. Còn một số người khác mặc quân phục giống nhau.
Nhạc Dao theo Tục Nghiêu ngồi xuống vị trí cách Quan Tuyết Phong không xa, sau khi ngồi xuống thì tính toán một chút. Cậu đếm qua trong này có tầm 120 người.
Sau khi bọn họ an tọa thì lục tục thêm vài người, trong đó có lão Davis và Aldrich.
Lão Davis và Aldrich ngồi cạnh Nhạc Phỉ Sơn, vừa vặn đối diện Tục Nghiêu và Quan Tuyết Phong.
Aldrich nói với Nhạc Phỉ Sơn, sau đó nở nụ cười với Nhạc Dao. Nhạc Dao lườm một cái, sau đấy nhìn lên vị trí cao nhất. Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu sóng vai nhau đi tới.
Tất cả đứng dậy: "Tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Hoàng đế Côn Tháp đè tay ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó hỏi Mễ tổng quản: "Đều tới đông đủ rồi chứ?"
Tổng quản Mễ Hà đáp: "Đến đông đủ rồi ạ."
Hoàng đế Côn Tháp gật đầu: "Tướng quân Tục Nghiêu, mau dẫn phu nhân nhà cậu lên phía trước đi."
Tục Nghiêu nắm tay Nhạc Dao không rời, nghe vậy thì dẫn Nhạc Dao đi lên bậc thang, theo sự chỉ dẫn của tổng quản Mễ Hà đi lên tầng 2 tới bên cạnh các vị Nguyên soái. Anh khẽ gật đầu với Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu: "Tục Nghiêu tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Nhạc Dao sửng sốt nhanh chóng học theo chồng, khẽ gật đầu nói: "Nhạc Dao tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Khuôn mặt chữ điền uy nghiêm của Hoàng đế Côn Tháp mơ hồ lóe lên nụ cười: "Ban thưởng ngồi."
Đế hậu cũng nở nụ cười: "Là Tiểu Nhạc Dao đúng không? Đừng lo lắng nhé."
Nhạc Dao gật đầu tạ ơn, vẫn không tránh khỏi khẩn trương. Cậu và Tục Nghiêu cùng ngồi trên ghế salon tầng 2, nghe Hoàng đế Côn Tháp nói: "Tháng 3 năm nay Thiếu tướng Tục Nghiêu thông qua Thượng tướng Quan Tuyết Phong gửi cho bản quân một báo cáo đặc biệt, bên trên nói rõ tại Hua tinh phát hiện đoàn quân vong linh quá cố của Sư đoàn Phi Lang. Hôm nay gọi các người tới là để cùng bản quân đồng thời chứng kiến việc này. Nếu là thật, quân đội Tarot sẽ đột phá thêm bước tiến mới. Tướng quân Tục Nghiêu, cậu bắt đầu đi."
Tục Nghiêu một lần nữa đứng dậy, dẫn theo Nhạc Dao đưa một lá bùa anh vẽ tới trước mặt Hoàng đế Côn Tháp: "Đây chính là phù văn trong báo cáo thưa Đế quân. Chúng ta không thể trực tiếp thấy vong linh, phải thông qua nó mới có thể ạ."
Hoàng đế Côn Tháp: "Được rồi, nghe Tướng quân Quan nói phải dán lên trán, đúng không?"
Tục Nghiêu: "Không sai ạ."
Hoàng đế Côn Tháp giống như tín nhiệm Tục Nghiêu hoàn toàn, rất hiếu kì nhắm mắt nói: "Cậu tới đi."
Tục Nghiêu: "Tục Nghiêu mạo phạm."
Nói xong anh đập tấm bùa lên, kề lên trán Hoàng đế Côn Tháp rồi nói: "Khai~"
Nhạc Dao học theo, khai thiên nhãn cho Đế hậu.
Hoàng đế Côn Tháp hỏi: "Tục Nghiêu tướng quân, vong linh ở nơi đâu?"
Tục Nghiêu đáp: "Vong linh ở Hua tinh không có cách nào rời đi Hua tinh, muốn nhìn thấy vong linh chỉ có thể triệu hồi vong linh bản địa thôi ạ. Đế quân và Đế hậu có vị cố nhân nào muốn gặp không? Có lẽ tôi và Nhạc Dao có thể triệu hồi bọn họ đấy ạ."
Đế quân và Đế hậu nhìn nhau, Tục Nghiêu nói với Nhạc Dao đưa bùa cho anh rồi hỗ trợ khai thiên nhãn cho người khác.
Việc này không khó, Nhạc Dao nhận bùa thiên nhãn rồi tới chỗ 4 vị Nguyên soái cách đó không xa. Trong đó có một vị tướng mạo tương tự Đế hậu đứng lên: "Để tôi tới trước đi."
Nhạc Dao "vâng" một tiếng, bắt đầu từ người này khai thiên nhãn. Trong thời gian này Đế quân và Đế hậu đã nghĩ xong người muốn chiêu hồn, chính là mẹ đẻ Đế hậu.
Tục Nghiêu nói: "Không phải vong linh quá cố nào cũng tồn tại ở cõi âm nên Tục Nghiêu không đảm bảo có thể mời lão Nguyên soái phu nhân về, chỉ có thể thử một lần thôi ạ."
Đế hậu đáp: "Không sao, thấy được thì tốt, không thì cũng do ý trời rồi."
Tục Nghiêu gật đầu: "Nhạc Dao, em tới đi."
Nhạc Dao nói trong lòng, điều này đâu có như tưởng tượng! Lúc này cũng chỉ có thể kiên trì hỏi ngày sinh của lão Nguyên soái phu nhân. Hỏi xong cậu bấm bát tự – vì Tarot và Hua tinh thời gian không giống nhau, cậu cố ý bấm lệch giờ rồi theo phương pháp cũ, ngồi chồm hỗm trên đất vẽ bùa chú.
"Nơi đây thổ địa, thần chi nhất linh, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh......"
Cậu niệm rất nhỏ, đứng gần cũng phải tốn công mới nghe thấy được, đọc xong thì tiến tới chỗ vẽ bùa chú.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng cậu, chỉ thấy một người trung niên quần áo hoa lệ đi lên từ sàn nhà đá trắng.
Choang! Chén trên tay Đế hậu rơi xuống, khiếp sợ nhìn bóng mờ: "Mẹ, mama?"
Dì trung niên: "Hách Vũ đấy à?"
Trong điện Đại Nguyệt nháy mắt nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Nguyên soái phu nhân, mắt muốn rớt cả ra ngoài luôn.
Thật sự! Có! Vong linh!
Nhìn bộ dạng kích động của Đế hậu làm lồng ngực Nhạc Phỉ Sơn đập mạnh mẽ, cảm thấy hối hận muốn chết khi gả phượng hoàng vàng ra ngoài!
Aldrich bên cạnh nhỏ giọng: "Sao rồi chú Nhạc? Đã nghĩ kĩ về chuyện cháu đề nghị hôm qua chưa?"
Nhạc Phỉ Sơn liếc nhìn Tục Nghiêu đang nói chuyện với 4 vị Nguyên soái: "Cậu xác định muốn xóa bỏ đi kí hiệu trên cơ thể Nhạc Dao?"
Aldrich ỷ việc xung quanh là người nhà, cười nói: "Đương nhiên rồi ạ. Không thì sao có thể đưa em ấy về gia nhập Quân đoàn số 17 chúng ta chứ."
Kết quả vừa nói xong, gã cảm thấy như có thứ gì đang siết chặt cổ mình lại!
Gã dùng sức ngẩng lên, đối diện là cặp mắt phảng phất như chìm trong máu đỏ tươi!
Tục Nghiêu xoay đầu lại, cười lạnh: "Aldrich, mày lặp lại lần nữa xem nào?"
Ngoại trừ Đế hậu và mẹ đang trò chuyện thì những người khác đều thì thầm nho nhỏ với nhau, Tục Nghiêu dùng âm thanh giận dữ tới vậy nên mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Aldrich. Bọn họ chỉ thấy Aldrich vừa trò chuyện với Nhạc Phỉ Sơn xong thì nắm chặt cổ mình, nín thở đỏ bừng mặt giống như vài giây sau lìa đời. Thượng tướng Davis bên cạnh thì thử kéo "người" đang bóp cổ con trai ra, thế nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng! Lão căn bản không sờ nổi vào đối phương! Hơn nữa càng kéo thì "người" kia bay càng cao, con trai lão cũng bị kéo nâng lên theo!
Nguyên soái Khang Kỳ ngồi ở tầng 2 nhìn cháu trai sắp tắt thở tới nơi, đột nhiên tức giận: "Tục Nghiêu! Cậu có ý gì!"
Hoàng đế Côn Tháp cau mày: "Tướng quân Tục Nghiêu, Thiếu tướng Davis vừa nói gì?"
Tục Nghiêu không thèm liếc nhìn Nguyên soái Khang Kỳ, trực tiếp bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, Aldrich nói muốn xóa đi kí hiệu trên người vợ tôi, muốn vợ tôi phục vụ cho Quân đoàn 17. Xin lỗi, tôi không thể kiềm chế bản thân d.ưới tình huống như vậy."
Lão Davis nghe rõ ràng con trai mình nói gì, lúc này vẫn già mồm quát lên: "Nói hươu nói vượn! Nó cách xa cậu như vậy, sao cậu có thể nghe nó nói gì chứ!"
Tục Nghiêu không để hồn ma mặc y phục người bệnh buông ra, lạnh mặt nói: "Tôi không nghe được, không có nghĩa là có người không nghe được."
Nhạc Dao nhìn Aldrich bị bóp c.hết thì thoải mái ơi là thoải mái. Thế nhưng trên mặt cậu lại là biểu cảm sợ hãi, bất an ôm ấy cánh tay Tục Nghiêu.
Lần này đừng nói tới Tục Nghiêu, Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu cũng cực kì tức giận. Hoàng đế Côn Tháp ra lệnh cho Tục Nghiêu trước tiên buông Aldrich ra trước, thấy Tục Nghiêu gật đầu với vong linh hai mắt đỏ tươi kia thì trầm mặt hỏi: "Thiếu tướng Davis mau giải thích xem? Chuyện xóa kí hiệu là sao?"
Aldrich Davis chưa hít thở thông, nghe vậy cũng không dám thất lễ, run cầm cập đứng dậy: "Thưa Đế quân, hắn... Bọn họ vấy bẩn tôi."
Tục Nghiêu nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn: "Thưa cha vợ, con có vấy bẩn gã không ạ?"
Nhạc Phỉ Sơn bị hai chữ "cha vợ" làm cho giật bắn lên, muốn nói gì nhưng lại thấy hồn ma bệnh nhân nhìn mình, bên mép còn mang theo nụ cười giễu cợt. Lúc đấy Tục Nghiêu không bảo ông ta đi theo, ông ta không đi theo thật, mà chui lên từ mặt đất! Người khác chả sao, lại là chồng cũ của Giang Hân Đóa! Sự việc của lão và Giang Hân Đóa năm ấy bị người này phát hiện, lão không thể không tạo ra một sự việc bất ngờ kết thúc sinh mệnh, giờ thì...
Nhạc Phỉ Sơn đành kiên trì đáp: "Không có."
Aldrich trợn tròn mắt: "Nhạc Phỉ Sơn, ông nói bậy!"
Nhạc Phỉ Sơn không dám nhìn vào mắt lão Davis và Nguyên soái Khang Kỳ. Lão lên tiếng: "Tôi chẳng cần nói bậy. Tối qua cậu tìm tôi chẳng phải vì chuyện này sao?"
Nhạc Phỉ Sơn nói xong dừng một lúc suy nghĩ, sau đấy bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, cho phép tôi dùng máy truyền tin. Tôi có thể chứng minh mình không sai."
Bọn họ trước khi tiến vào phải nộp máy truyền tin, không được sử dụng trong điện Đại Nguyệt. Đây là quy củ từ xưa.
Đế quân đáp: "Có thể."
Tổng quản Mễ Hà nhanh chóng mang máy truyền tin của Nhạc Phỉ Sơn vào. Nhạc Phỉ Sơn khởi động máy truyền tin, chọn một đoạn ghi âm. Bên trong rõ ràng là cuộc đối thoại giữa hai người.
"Có thể khẳng định, người xứng đôi với Nhạc Dao phải là tôi."
"Nhưng Nhạc Dao và Tục Nghiêu đã kết hôn rồi. Hơn nữa vợ chồng nó đã có con, cậu nói mấy lời này còn có nghĩa lý gì?"
"Đương nhiên là có ý nghĩa. Chúng ta là người quang minh chính đại, nói không với chuyện mờ ám. Hiện tại Tục Nghiêu muốn nắm quyền tại Hua tinh còn phải nhờ vào quân đoàn vong linh của Nhạc Dao, cái này cháu nghĩ đối với đại đa số mọi người là bí mật nhưng với nhà Davis thì không. Chú không thấy năng lực của Nhạc Dao dùng tại quân đoàn 12 quá lãng phí sao?"
"Cậu nghĩ tôi chưa từng nghĩ cách lôi nó về hả? Nhưng nó không chịu, tôi có cách gì?"
"Em ấy không chịu, đương nhiên do Tục Nghiêu đã tiến hành đánh dấu rồi. Ngài cũng biết rồi đấy, Omega trời sinh ỷ lại người đánh dấu mình. Nhưng kí hiệu không phải không thể xóa đi. Quá trình tương đối đau đớn, Nhạc Dao có con rồi cũng khá phiền phức nhưng chỉ cần chú chịu giúp, cháu không phải không có cách." Aldrich trình bày, "Chú cứ cân nhắc đi. Để Nhạc Dao tiếp tục phục vụ quân đoàn 12, hay là..."
"Hôm nay cậu đến đây ý muốn hướng tới Nhạc Dao chứ gì?"
Trong máy truyền tin là tiếng cười buộc phải bật ra của Aldrich.
Nháy mắt, một dáng người cao lớn vọt tới kéo cổ áo Aldrich, không suy nghĩ nện một quyền trên mặt hắn: "Mày muốn chết!"
Lão Davis nhìn con trai bị đánh đương nhiên không thể ngồi yên, nắm phía sau Tục Nghiêu kéo lại. Nhưng lão lớn tuổi rồi, Tục Nghiêu thì đang ở tuổi trai tráng, nào có nhúc nhích nổi. Tục Nghiêu dùng khuỷu tay hất lão Davis qua một bên, sau đấy lại thêm một đấm nện lên mặt Aldrich.
Tiếng da thịt va chạm ầm ĩ. Tục Nghiêu xuống tay rất nặng, hai đòn đã làm Aldrich rớt vài cái răng!
Đối phương bay quanh Nhạc Phỉ Sơn hai vòng, lộ ra nụ cười âm u. Nhạc Phỉ Sơn cứng ngắc đứng im một chỗ, hết sợ thì trực tiếp đứng cạnh Tục Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Tục Nghiêu! Ý cậu là sao!"
Tục Nghiêu cười cười, lộ ra nụ cười hài lòng: "Tôi có ý gì đâu, vừa nãy nói rồi đấy, tôi chỉ muốn ngài giúp tôi một chuyện thôi."
Nhạc Phỉ Sơn tính tới tính lui không nghĩ mình sẽ rơi vào thế này, không có gì làm căng nên càng thất thố: "Giúp cái gì?"
Tục Nghiêu nghiêng người: "Mời, chúng ta lên phi hành khí rồi nói tiếp."
Nhạc Phỉ Sơn không muốn lên phi hành khí của Tục Nghiêu nhưng người kia cứ nhìn lão chằm chằm, vây quanh bóng của lão. Lão chỉ thấy lạnh, cảm giác lạnh lẽo như hàng vạn con rắn nhỏ chui vào cơ thể, cuối cùng chui vào quả tim lão. Cảm giác này làm da đầu lão tê dại, hít thở cũng khó khăn.
Nhạc Dao cực kì tò mò "người" ấy là ai nhưng Tục Nghiêu chưa nói, cậu cũng không tiện chen ngang vào cuộc trò chuyện của chồng mình với cha đẻ. Thật sự mà nói cậu không hề đồng tình với Nhạc Phỉ Sơn, một người cha coi con cái như đồ vật, vô dụng thì ném đi, hữu dụng thì muốn tìm về bằng được, rất khó để người khác sản sinh hảo cảm.
Thế nhưng "người" kia còn đang mặc đồ bệnh nhân đấy, khả năng lớn hơn là chồng trước Giang Hân Đóa nhỉ? Nếu cậu nhớ không lầm chồng trước Giang Hân Đóa cũng chết bệnh, giống mẹ đẻ nguyên chủ.
"Cậu muốn tôi vạch trần Aldrich?" Nhạc Phỉ Sơn nghi ngờ nhìn Tục Nghiêu, "Tại sao?"
"Lý do tại sao ấy hả, ngài phải rõ hơn tôi chứ?" Tục Nghiêu rót ly nước trái cây, Nhạc Phỉ Sơn còn tưởng anh mời lão, cuối cùng lại đưa vào tay Nhạc Dao.
Anh nở nụ cười: "Tôi không rót em sẽ không uống đúng không? Không biết có người nhớ thương các em lắm sao?"
"Hệ hệ, quên mất tiêu luôn á." Nhạc Dao nhận ly nước, mải nhìn vị kia nên không nghe ra thâm ý trong lời nói của Tục Nghiêu.
"Cậu không sợ đắc tội nhà Davis?" Nhạc Phỉ Sơn hỏi.
"Tôi biết sợ thì sẽ không sống nổi tới hôm nay." Tục Nghiêu đáp, "Huống hồ gã đắc tội tôi trước. Thật ra gã cũng đắc tội ngài đấy, ngài không cảm thấy vậy thôi."
Nhạc Dao là con trai Nhạc Phỉ Sơn, việc Aldrich muốn xóa đi kí hiệu của Tục Nghiêu không phải đang khiêu khích thì gì? Tục Nghiêu nghĩ nếu có người dám ở trước mặt anh buông lời muốn xóa đi kí hiệu của bạn đời trên cơ thể con anh, đừng nói là cân nhắc, anh phải đập nó ra bã đến mức không thể tự gánh vác sinh hoạt cá nhân trước.
Khuôn mặt Nhạc Phỉ Sơn lại khó coi thêm một chút. Lão nhìn Nhạc Dao, rồi lại quay qua nhìn Tục Nghiêu: "Ai thân ai xa còn chưa rõ đâu. Cậu có lòng tin Đế quân sẽ đứng về phía mình ư? Sức hút của quân đoàn vong linh rất lớn, dù sao vẫn là thế lực dưới trướng cậu. Cậu sẽ chứng minh thế nào thế lực này sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Đế quân?"
Tục Nghiêu đáp: "Một món vũ khí, từ trước tới nay đều có khu vực an toàn để cầm nắm, cũng có vị trí nguy hiểm dùng để công kích. Chẳng lẽ quân đội sống sót 100% sẽ an toàn?"
Nhạc Phỉ Sơn im lặng.
Tục Nghiêu cũng không vội thúc ép lão đồng ý, ung dung thong thả lột vỏ hoa quả cho Nhạc Dao, không chút che dấu sự cưng chiều anh dành riêng cho vợ bé nhỏ.
Nhạc Dao căn bản coi Nhạc Phỉ Sơn là không khí, cần ăn thì ăn, uống thì uống. Cậu thấy Nhạc Phỉ Sơn không nói thì châm nhang, mời vị vong linh mặc đồ bệnh nhân dùng.
Quý ngài kia hưởng dụng nhang khói xong, phá lệ nói: "Cảm ơn."
Nhạc Phỉ Sơn ngạc nhiên quay đầu: "Ông có thể nói chuyện?"
Quý ngài vong linh hừ một tiếng: "Thì làm sao? Nhạc tướng quân tưởng lúc tôi chết giọng nói khàn, sau khi chết giọng cũng khàn sao?"
Nhạc Dao xoay đầu nhìn Nhạc Phỉ Sơn. Chẳng lẽ lão già chết tiệt này làm giọng người ta khàn đi thật?! Nhạc Phỉ Sơn mặt lúc trắng lúc hồng, trán nổi đầy gân xanh, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn hận không thể bóp ch.ết Tục Nghiêu: "Rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Tục Nghiêu đầu cũng lười di chuyển: "Trước đấy chẳng phải tôi đã nói rồi còn gì?"
Nhạc Phỉ Sơn đáp: "Được, tao đáp ứng mày. Thế nhưng cũng đừng trách tao chưa cảnh báo trước, Aldrich mà có mệnh hệ gì, lão già Davis và Nguyên soái Khang Kỳ sẽ không giảng hòa đâu."
Tục Nghiêu nói: "Ngài chỉ cần làm theo lời tôi, thứ khác không cần ngài bận tâm."
Nhạc Phỉ Sơn giận dữ tới mức thái dương nhảy lên thình thịch, sau một lúc nhịn không nổi nghiến răng nghiến lợi: "Đầu óc tao bị cửa kẹp mới để Nhạc Dao gả tới Hua tinh!"
Nhạc Dao: "Không đâu, con thấy đây hẳn là quyết định đúng nhất trong cuộc đời ngài, ngài chưa từng làm gì sáng suốt tới vậy!"
Nhạc Phỉ Sơn hét ầm lên: "Nhạc Dao! Con nhất định phải đối nghịch với cha mới chịu được hả? Con nói xem, giờ con giúp cậu ta thì tốt chỗ nào! Con mang năng lực của mình về họ Nhạc, giúp gia tộc ta bước lên một bậc không hơn giúp nhà người mạnh mẽ hơn sao? Con họ Nhạc! Không phải họ Tục! Ông đây ở quân đoàn số 17, không phải số 12!"
Nhạc Dao: "Con biết, con họ Nhạc không phải họ Tục. Nhưng con của con đều mang họ Tục, con xây dựng tiền đồ cho bọn nhóc có gì sai? Con không như ngài, xem con riêng như bảo bối, xem con đẻ như cỏ rác. Còn nữa, Tục Nghiêu yêu con lắm, con vẫn phân biệt được đâu là người thật lòng với đâu là người muốn lợi dụng đấy."
Nhạc Phỉ Sơn: "Mày!"
Tục Nghiêu xen vào: "Mau mau tới vương cung, tôi đề nghị ngài nên điều chỉnh tâm trạng mình lại. Ngài nên nói chuyện với Nhạc Dao ôn hòa nhất có thể, em ấy rớt một cọng tóc tôi cũng đau lòng lắm đấy, tôi thì không muốn em ấy bực mình."
Nhạc Dao cười cười dựa vào lòng Tục Nghiêu: "Có chồng ở đây, sao em lại phải cáu chứ."
Nhạc Phỉ Sơn hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn thằng con đang nhõng nhẽo. Con trai lão trước kia là một kẻ cuồng bạo lực, hiện tại thế nhưng lại dùng giọng nói nhẹ nhàng dính vào người Tục Nghiêu!
Lão cực kì muốn biết Tục Nghiêu cho Nhạc Dao uống bùa mê thuốc lú gì rồi. Ngẫm lại thì Omega sẽ cực kì ỷ lại Alpha đánh dấu mình, chuyện này rất bình thường.
Nhạc Phỉ Sơn hối hận rồi. Sớm biết vậy lão sẽ không gả Nhạc Dao đi nuôi trong nhà, như vậy hôm nay gia tộc được Đế quân coi trọng sẽ là họ Nhạc.
Giờ thì muộn rồi.
"Nhạc tướng quân, Tục tướng quân và Tục phu nhân, mời đi phía này."
Đại quản gia của vương cung tự mình ra đón, thấy Nhạc Phỉ Sơn và Tục Nghiêu đi cùng một phi hành khí thì không lộ ra vẻ bất ngờ, cười nói.
"Vị này là tổng quản Mễ Hà, là cánh tay đắc lực của Đế quân." Tục Nghiêu giới thiệu với Nhạc Dao.
"Xin chào Mễ tổng quản." Nhạc Dao nở nụ cười.
"Xin chào ngài." Vóc dáng Mễ Hà không cao lắm, hơi mập mạp, là một Beta. Ông nói chuyện hơi chậm rãi, thanh âm cũng rất ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác cực kì thân thiết, "Xin ngài chú ý mấy bậc thang. Khi tôi tới Đế hậu đã cố ý dặn dò rồi ạ, nhất định muốn tôi chăm sóc ngài thật tốt."
"Làm phiền ngài rồi ạ." Nhạc Dao nói.
"Nên làm ạ, ngài đừng khách khí."
Nhạc Dao nhìn trái nhìn phải, cảm giác cực kì mới mẻ. Cung điện mang kiến trúc kiểu Âu, chỉ có điều bên ngoài không chỉ có xi măng rồi đá này nọ, nó mang một ánh sáng vàng nhàn nhạt như mạ kim loại. Nhìn kĩ thì không phải kim loại, giống một thứ thủy tinh trong suốt hơn. Cảm giác y như cung điện thủy tinh trong truyện cổ tích, cái loại có thể đổi màu ấy.
Nhạc Dao khoác tay Tục Nghiêu, một đường đi tới điện Đại Nguyệt, sau đó phát hiện đây là một phòng hội nghị cực lớn. Bên trong là một bàn thông minh hình bầu dục, cũng là cầu thang. Nơi này có ba tầng, nơi cao nhất có hai vị trí, nhưng hiện trống không có ai. Tầng thứ hai có 3 vị Nguyên soái, quân trang đậm hơn hẳn so với trên người Nhạc Phỉ Sơn, cơ bản là một màu đen. Còn có 4 người mặc đồng phục, chắc là quan chức địa phương.
Còn tầng thứ 3, các quân nhân cấp tướng đều ngồi đây, có cả Quan Tuyết Phong. Còn một số người khác mặc quân phục giống nhau.
Nhạc Dao theo Tục Nghiêu ngồi xuống vị trí cách Quan Tuyết Phong không xa, sau khi ngồi xuống thì tính toán một chút. Cậu đếm qua trong này có tầm 120 người.
Sau khi bọn họ an tọa thì lục tục thêm vài người, trong đó có lão Davis và Aldrich.
Lão Davis và Aldrich ngồi cạnh Nhạc Phỉ Sơn, vừa vặn đối diện Tục Nghiêu và Quan Tuyết Phong.
Aldrich nói với Nhạc Phỉ Sơn, sau đó nở nụ cười với Nhạc Dao. Nhạc Dao lườm một cái, sau đấy nhìn lên vị trí cao nhất. Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu sóng vai nhau đi tới.
Tất cả đứng dậy: "Tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Hoàng đế Côn Tháp đè tay ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó hỏi Mễ tổng quản: "Đều tới đông đủ rồi chứ?"
Tổng quản Mễ Hà đáp: "Đến đông đủ rồi ạ."
Hoàng đế Côn Tháp gật đầu: "Tướng quân Tục Nghiêu, mau dẫn phu nhân nhà cậu lên phía trước đi."
Tục Nghiêu nắm tay Nhạc Dao không rời, nghe vậy thì dẫn Nhạc Dao đi lên bậc thang, theo sự chỉ dẫn của tổng quản Mễ Hà đi lên tầng 2 tới bên cạnh các vị Nguyên soái. Anh khẽ gật đầu với Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu: "Tục Nghiêu tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Nhạc Dao sửng sốt nhanh chóng học theo chồng, khẽ gật đầu nói: "Nhạc Dao tham kiến Đế quân, Đế hậu."
Khuôn mặt chữ điền uy nghiêm của Hoàng đế Côn Tháp mơ hồ lóe lên nụ cười: "Ban thưởng ngồi."
Đế hậu cũng nở nụ cười: "Là Tiểu Nhạc Dao đúng không? Đừng lo lắng nhé."
Nhạc Dao gật đầu tạ ơn, vẫn không tránh khỏi khẩn trương. Cậu và Tục Nghiêu cùng ngồi trên ghế salon tầng 2, nghe Hoàng đế Côn Tháp nói: "Tháng 3 năm nay Thiếu tướng Tục Nghiêu thông qua Thượng tướng Quan Tuyết Phong gửi cho bản quân một báo cáo đặc biệt, bên trên nói rõ tại Hua tinh phát hiện đoàn quân vong linh quá cố của Sư đoàn Phi Lang. Hôm nay gọi các người tới là để cùng bản quân đồng thời chứng kiến việc này. Nếu là thật, quân đội Tarot sẽ đột phá thêm bước tiến mới. Tướng quân Tục Nghiêu, cậu bắt đầu đi."
Tục Nghiêu một lần nữa đứng dậy, dẫn theo Nhạc Dao đưa một lá bùa anh vẽ tới trước mặt Hoàng đế Côn Tháp: "Đây chính là phù văn trong báo cáo thưa Đế quân. Chúng ta không thể trực tiếp thấy vong linh, phải thông qua nó mới có thể ạ."
Hoàng đế Côn Tháp: "Được rồi, nghe Tướng quân Quan nói phải dán lên trán, đúng không?"
Tục Nghiêu: "Không sai ạ."
Hoàng đế Côn Tháp giống như tín nhiệm Tục Nghiêu hoàn toàn, rất hiếu kì nhắm mắt nói: "Cậu tới đi."
Tục Nghiêu: "Tục Nghiêu mạo phạm."
Nói xong anh đập tấm bùa lên, kề lên trán Hoàng đế Côn Tháp rồi nói: "Khai~"
Nhạc Dao học theo, khai thiên nhãn cho Đế hậu.
Hoàng đế Côn Tháp hỏi: "Tục Nghiêu tướng quân, vong linh ở nơi đâu?"
Tục Nghiêu đáp: "Vong linh ở Hua tinh không có cách nào rời đi Hua tinh, muốn nhìn thấy vong linh chỉ có thể triệu hồi vong linh bản địa thôi ạ. Đế quân và Đế hậu có vị cố nhân nào muốn gặp không? Có lẽ tôi và Nhạc Dao có thể triệu hồi bọn họ đấy ạ."
Đế quân và Đế hậu nhìn nhau, Tục Nghiêu nói với Nhạc Dao đưa bùa cho anh rồi hỗ trợ khai thiên nhãn cho người khác.
Việc này không khó, Nhạc Dao nhận bùa thiên nhãn rồi tới chỗ 4 vị Nguyên soái cách đó không xa. Trong đó có một vị tướng mạo tương tự Đế hậu đứng lên: "Để tôi tới trước đi."
Nhạc Dao "vâng" một tiếng, bắt đầu từ người này khai thiên nhãn. Trong thời gian này Đế quân và Đế hậu đã nghĩ xong người muốn chiêu hồn, chính là mẹ đẻ Đế hậu.
Tục Nghiêu nói: "Không phải vong linh quá cố nào cũng tồn tại ở cõi âm nên Tục Nghiêu không đảm bảo có thể mời lão Nguyên soái phu nhân về, chỉ có thể thử một lần thôi ạ."
Đế hậu đáp: "Không sao, thấy được thì tốt, không thì cũng do ý trời rồi."
Tục Nghiêu gật đầu: "Nhạc Dao, em tới đi."
Nhạc Dao nói trong lòng, điều này đâu có như tưởng tượng! Lúc này cũng chỉ có thể kiên trì hỏi ngày sinh của lão Nguyên soái phu nhân. Hỏi xong cậu bấm bát tự – vì Tarot và Hua tinh thời gian không giống nhau, cậu cố ý bấm lệch giờ rồi theo phương pháp cũ, ngồi chồm hỗm trên đất vẽ bùa chú.
"Nơi đây thổ địa, thần chi nhất linh, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh......"
Cậu niệm rất nhỏ, đứng gần cũng phải tốn công mới nghe thấy được, đọc xong thì tiến tới chỗ vẽ bùa chú.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng cậu, chỉ thấy một người trung niên quần áo hoa lệ đi lên từ sàn nhà đá trắng.
Choang! Chén trên tay Đế hậu rơi xuống, khiếp sợ nhìn bóng mờ: "Mẹ, mama?"
Dì trung niên: "Hách Vũ đấy à?"
Trong điện Đại Nguyệt nháy mắt nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Nguyên soái phu nhân, mắt muốn rớt cả ra ngoài luôn.
Thật sự! Có! Vong linh!
Nhìn bộ dạng kích động của Đế hậu làm lồng ngực Nhạc Phỉ Sơn đập mạnh mẽ, cảm thấy hối hận muốn chết khi gả phượng hoàng vàng ra ngoài!
Aldrich bên cạnh nhỏ giọng: "Sao rồi chú Nhạc? Đã nghĩ kĩ về chuyện cháu đề nghị hôm qua chưa?"
Nhạc Phỉ Sơn liếc nhìn Tục Nghiêu đang nói chuyện với 4 vị Nguyên soái: "Cậu xác định muốn xóa bỏ đi kí hiệu trên cơ thể Nhạc Dao?"
Aldrich ỷ việc xung quanh là người nhà, cười nói: "Đương nhiên rồi ạ. Không thì sao có thể đưa em ấy về gia nhập Quân đoàn số 17 chúng ta chứ."
Kết quả vừa nói xong, gã cảm thấy như có thứ gì đang siết chặt cổ mình lại!
Gã dùng sức ngẩng lên, đối diện là cặp mắt phảng phất như chìm trong máu đỏ tươi!
Tục Nghiêu xoay đầu lại, cười lạnh: "Aldrich, mày lặp lại lần nữa xem nào?"
Ngoại trừ Đế hậu và mẹ đang trò chuyện thì những người khác đều thì thầm nho nhỏ với nhau, Tục Nghiêu dùng âm thanh giận dữ tới vậy nên mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Aldrich. Bọn họ chỉ thấy Aldrich vừa trò chuyện với Nhạc Phỉ Sơn xong thì nắm chặt cổ mình, nín thở đỏ bừng mặt giống như vài giây sau lìa đời. Thượng tướng Davis bên cạnh thì thử kéo "người" đang bóp cổ con trai ra, thế nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng! Lão căn bản không sờ nổi vào đối phương! Hơn nữa càng kéo thì "người" kia bay càng cao, con trai lão cũng bị kéo nâng lên theo!
Nguyên soái Khang Kỳ ngồi ở tầng 2 nhìn cháu trai sắp tắt thở tới nơi, đột nhiên tức giận: "Tục Nghiêu! Cậu có ý gì!"
Hoàng đế Côn Tháp cau mày: "Tướng quân Tục Nghiêu, Thiếu tướng Davis vừa nói gì?"
Tục Nghiêu không thèm liếc nhìn Nguyên soái Khang Kỳ, trực tiếp bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, Aldrich nói muốn xóa đi kí hiệu trên người vợ tôi, muốn vợ tôi phục vụ cho Quân đoàn 17. Xin lỗi, tôi không thể kiềm chế bản thân d.ưới tình huống như vậy."
Lão Davis nghe rõ ràng con trai mình nói gì, lúc này vẫn già mồm quát lên: "Nói hươu nói vượn! Nó cách xa cậu như vậy, sao cậu có thể nghe nó nói gì chứ!"
Tục Nghiêu không để hồn ma mặc y phục người bệnh buông ra, lạnh mặt nói: "Tôi không nghe được, không có nghĩa là có người không nghe được."
Nhạc Dao nhìn Aldrich bị bóp c.hết thì thoải mái ơi là thoải mái. Thế nhưng trên mặt cậu lại là biểu cảm sợ hãi, bất an ôm ấy cánh tay Tục Nghiêu.
Lần này đừng nói tới Tục Nghiêu, Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu cũng cực kì tức giận. Hoàng đế Côn Tháp ra lệnh cho Tục Nghiêu trước tiên buông Aldrich ra trước, thấy Tục Nghiêu gật đầu với vong linh hai mắt đỏ tươi kia thì trầm mặt hỏi: "Thiếu tướng Davis mau giải thích xem? Chuyện xóa kí hiệu là sao?"
Aldrich Davis chưa hít thở thông, nghe vậy cũng không dám thất lễ, run cầm cập đứng dậy: "Thưa Đế quân, hắn... Bọn họ vấy bẩn tôi."
Tục Nghiêu nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn: "Thưa cha vợ, con có vấy bẩn gã không ạ?"
Nhạc Phỉ Sơn bị hai chữ "cha vợ" làm cho giật bắn lên, muốn nói gì nhưng lại thấy hồn ma bệnh nhân nhìn mình, bên mép còn mang theo nụ cười giễu cợt. Lúc đấy Tục Nghiêu không bảo ông ta đi theo, ông ta không đi theo thật, mà chui lên từ mặt đất! Người khác chả sao, lại là chồng cũ của Giang Hân Đóa! Sự việc của lão và Giang Hân Đóa năm ấy bị người này phát hiện, lão không thể không tạo ra một sự việc bất ngờ kết thúc sinh mệnh, giờ thì...
Nhạc Phỉ Sơn đành kiên trì đáp: "Không có."
Aldrich trợn tròn mắt: "Nhạc Phỉ Sơn, ông nói bậy!"
Nhạc Phỉ Sơn không dám nhìn vào mắt lão Davis và Nguyên soái Khang Kỳ. Lão lên tiếng: "Tôi chẳng cần nói bậy. Tối qua cậu tìm tôi chẳng phải vì chuyện này sao?"
Nhạc Phỉ Sơn nói xong dừng một lúc suy nghĩ, sau đấy bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, cho phép tôi dùng máy truyền tin. Tôi có thể chứng minh mình không sai."
Bọn họ trước khi tiến vào phải nộp máy truyền tin, không được sử dụng trong điện Đại Nguyệt. Đây là quy củ từ xưa.
Đế quân đáp: "Có thể."
Tổng quản Mễ Hà nhanh chóng mang máy truyền tin của Nhạc Phỉ Sơn vào. Nhạc Phỉ Sơn khởi động máy truyền tin, chọn một đoạn ghi âm. Bên trong rõ ràng là cuộc đối thoại giữa hai người.
"Có thể khẳng định, người xứng đôi với Nhạc Dao phải là tôi."
"Nhưng Nhạc Dao và Tục Nghiêu đã kết hôn rồi. Hơn nữa vợ chồng nó đã có con, cậu nói mấy lời này còn có nghĩa lý gì?"
"Đương nhiên là có ý nghĩa. Chúng ta là người quang minh chính đại, nói không với chuyện mờ ám. Hiện tại Tục Nghiêu muốn nắm quyền tại Hua tinh còn phải nhờ vào quân đoàn vong linh của Nhạc Dao, cái này cháu nghĩ đối với đại đa số mọi người là bí mật nhưng với nhà Davis thì không. Chú không thấy năng lực của Nhạc Dao dùng tại quân đoàn 12 quá lãng phí sao?"
"Cậu nghĩ tôi chưa từng nghĩ cách lôi nó về hả? Nhưng nó không chịu, tôi có cách gì?"
"Em ấy không chịu, đương nhiên do Tục Nghiêu đã tiến hành đánh dấu rồi. Ngài cũng biết rồi đấy, Omega trời sinh ỷ lại người đánh dấu mình. Nhưng kí hiệu không phải không thể xóa đi. Quá trình tương đối đau đớn, Nhạc Dao có con rồi cũng khá phiền phức nhưng chỉ cần chú chịu giúp, cháu không phải không có cách." Aldrich trình bày, "Chú cứ cân nhắc đi. Để Nhạc Dao tiếp tục phục vụ quân đoàn 12, hay là..."
"Hôm nay cậu đến đây ý muốn hướng tới Nhạc Dao chứ gì?"
Trong máy truyền tin là tiếng cười buộc phải bật ra của Aldrich.
Nháy mắt, một dáng người cao lớn vọt tới kéo cổ áo Aldrich, không suy nghĩ nện một quyền trên mặt hắn: "Mày muốn chết!"
Lão Davis nhìn con trai bị đánh đương nhiên không thể ngồi yên, nắm phía sau Tục Nghiêu kéo lại. Nhưng lão lớn tuổi rồi, Tục Nghiêu thì đang ở tuổi trai tráng, nào có nhúc nhích nổi. Tục Nghiêu dùng khuỷu tay hất lão Davis qua một bên, sau đấy lại thêm một đấm nện lên mặt Aldrich.
Tiếng da thịt va chạm ầm ĩ. Tục Nghiêu xuống tay rất nặng, hai đòn đã làm Aldrich rớt vài cái răng!
Danh sách chương