Oán khí quấn quanh người thường chia làm ba loại: oán khí tự phát, sinh linh oán khí và vong linh oán khí.
Oán khí tự phát, ý nghĩa như tên gọi, chính là oán hận tự bản thân xuất phát từ bên trong, màu sắc nhạt nhòa nghĩ thông suốt thì tiêu tán. Sinh linh oán khí thì từ người khác, người khác đối với bạn nảy sinh bất mãn, oán hận thì dần trở thành sinh linh oán khí, màu sắc hơi đậm nhưng tan biến theo thời gian.
Còn vong linh oán khí thì khác, là oán khí xuất phán từ vật chết, màu sắc từ xám tới đen. Oán khí này một khi đã quấn lên người, trừ khi thi pháp, muốn tự tiêu tán thì rất khó.
Thứ quấn trên người Tục Nghiêu là vong linh oán khí. Tục Nghiêu ra ngoài đi qua vùng đất chết hoặc tiếp xúc với một lượng lớn vong linh chết oan, Nhạc Dao khẳng định. Nhưng cậu không thể trực tiếp đi hỏi, Tục Nghiêu cà lơ phất phơ nhưng là một kẻ hiểu rõ nhân tâm, chỉ cần hỏi khẳng định sẽ đoán ra vấn đề, sẽ bất lợi cho cậu sau này.
Trong phòng tắm chốc lát có âm thanh "ào ào", hiển nhiên Tục Nghiêu đã đi tắm. Nhạc Dao hơi do dự, mở ba lô lấy một gói chu sa nhỏ nhét vào túi quần, sau đó lấy bút lông. Cậu lấy bút lông nhét tạm vào khủng long để cố định, khủng long cầm chuông thành khủng long cầm gậy. Cậu lắc lắc gậy, khủng long kêu leng keng rất dễ nghe.
Sau đó cửa phòng mở ra, bên ngoài đi vào hai người. Là chú Minh và Yến Kiệt.
Chú Minh cầm một bộ quần áo chống nắng màu xanh lam mà Yến Kiệt giống như Tục Nghiêu có oán khí quấn quanh, chỉ không nặng như Tục Nghiêu thôi.
"Cậu Tiểu Nhạc, đây là..." Chú Minh nhìn đồ vật trong tay Nhạc Dao, "Đây là thứ gì ạ?"
"À, không có việc gì làm, đây là lục lạc cầm tay của bé con." Nhạc Dao quơ quơ, "Ngài muốn tìm Sư đoàn trưởng ạ?"
"Không phải đâu ạ. Đây là quần áo cho ngài, ngài thử mặc xem." Chú Minh nói: "Sư đoàn chúng tôi không có size của ngài, tôi bảo họ làm thêm size nhỏ chút nên hơi tốn thời gian."
"Phiền chú quá." Nhạc Dao để "gậy phép" qua một bên, nhận quần áo mặc thử, rất vừa vặn.
Quần áo này khá giống quần áo mặc ở thế giới cũ, chỉ dày hơn và dài hơn thôi, mũ cũng không giống. Ngoại trừ đôi mắt để nhìn ra ngoài, tất cả đều được bịt kín mít.
Nhạc Dao cởi bộ đồ ra, cười cười: "Vừa lắm ạ, cảm ơn chú Minh nhé."
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, ba người không hẹn đánh mắt sang phía ấy. Không một ai lên tiếng cho tới khi người bên trong đi ra.
Tục Nghiêu chỉ quấn khăn tắm màu trắng bên hông, bắp thịt to lớn mạnh mẽ lộ rõ mồn một. Trên người anh còn vương hạt nước, tóc cũng nhỏ nước nhìn giống một con thú hoang mới săn mồi dưới nước ngoi lên, cơ thể mang theo một chút dã tính vô hình.
Yến Kiệt nói: "Tục ca, nhân viên y tế đang trên đường tới rồi."
Tục Nghiêu chịu ảnh hưởng của oán khí, sắc mặt có chút âm trầm, ngữ khí cũng lạnh lẽo: "Không cần, để bọn họ quay trở lại đi."
Yến Kiệt nhìn Nhạc Dao, khẽ cau mày: "Có cần người tới chăm sóc anh không?"
Tục Nghiêu hình như hơi đau đầu, day day thái dương: "Không cần. Sáng mai cũng dừng tới tìm tôi nữa."
Anh nâng cằm Nhạc Dao: "Chỗ này không phải có người sống sờ sờ đây thì gì?"
Yến Kiệt trong lòng nói cái kẻ sống sờ sờ này có lịch sử đen tối lắm á! Chúng em không yên lòng! Kiên nhẫn của Tục Nghiêu sắp hết, gã quay lại nói với Nhạc Dao: "Phiền cậu chăm sóc thật tốt thủ trưởng của bọn tôi rồi."
Nhạc Dao trong lòng nói tôi đây nào muốn chăm sóc anh ta! Tôi còn có việc! Nhưng cậu đâu dám nói vậy, nói ra chỉ sợ Tục Nghiêu muốn bóp ch.ết cậu tại chỗ. Ánh mắt Tục Nghiêu hiện tại đáng sợ dọa người, y như ánh mắt trong tấm hình kia.
Yến Kiệt nói xong thì ra ngoài, chú Minh thì không vội. Ông hiền hòa nói với Nhạc Dao: "Thủ trưởng buổi chiều có chút việc không vui nhưng ngài đừng sợ, tự mình hờn dỗi ngủ một giấc là hết rồi. Bữa tối ngài muốn ăn gì, chốc nữa tôi kêu người mang sang cho ngài."
Nhạc Dao nhớ trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu đáp: "Không phiền đến chú Minh đâu ạ, nếu như có thể thì để cháu tự nấu. Cháu xem trong tủ lạnh hình như còn cá."
Chú Minh kinh ngạc: "Ngài có thể xuống bếp?"
Nhạc Dao nói: "Vâng... Biết một ít ạ..."
Thật ra là biết nhiều cái một ít, dù sao trước khi ở cùng sư phụ đều là cậu phụ trách nấu nướng, đồ ăn hằng ngày với một ít đồ ngọt đều có thể làm.
Chú Minh cười cười: "Vậy là tốt rồi, ngài thiếu gì thì báo tôi nhé. Ngài vất vả chăm sóc thủ trưởng rồi."
Nhạc Dao gật đầu, quay lại nhìn cái người cần chăm sóc một chút thì thấy người kia để chân lên bàn trà, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt như không có tiêu cự. Cậu tiễn chú Minh, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, nơi này có thể mua rượu trắng không ạ? Cháu muốn lấy ra rửa cá nhưng không thấy."
Chú Minh suy nghĩ, rửa cá bằng rượu có thể khử tanh, bảo cậu chút nữa sẽ mang sang rồi rời đi.
Nhạc Dao nhìn sắc trời, quay người vào nhà. Cậu nhìn Tục Nghiêu vẫn như cũ không nhúc nhích, không lên tiếng quấy rối.
Người bị oán khí vong linh quấn lấy tính khí sẽ trở nên nóng nảy hoặc trở nên quái gở. Nhạc Dao không muốn lỡ mồm chọc tức người này, chú Minh nói vậy thì cậu có thể dùng nhà bếp nhỉ? Nhạc Dao lấy cá ra, nghiên cứu bếp trí năng một lúc phát hiện có thể rã đông đồ ăn thì đặt cá lên.
Có thể do diện tích biển tăng thêm, khí hậu nơi này nóng ẩm nên hải sản tươi rất nhiều. Tủ lạnh của Tục Nghiêu ngoài cá còn có cua lớn, tôm hùm gì gì to hơn cả cái đầu. Nhạc Dao không nghĩ tới việc dùng rượu trắng thì nghĩ ngay tới ăn.
Trong nhà chỉ còn âm thanh Nhạc Dao bận rộn trong bếp. Cậu làm rất nhẹ nhàng, nhưng tai Tục Nghiêu thính.
Tục Nghiêu không biết tại sao lại quay đầu, lúc hoàn hồn thì phát hiện mình đã nhìn rất lâu rồi. Anh nhìn Nhạc Dao làm xong con cá, sau đó bắt đầu lúi húi tìm cái gì.
Nhưng cũng rất kì quái, mấy cái thao tác sử dụng đồ gia dụng ngốc nghếch ấy hình như Nhạc Dao không thạo, điểm này đủ biết cậu không xuống bếp. Nhưng xử lý cắt gọt đồ ăn lại không giống người lần đầu xuống bếp.
"Em muốn tìm cái gì?" Tục Nghiêu đứng dậy tiến tới phía sau Nhạc Dao, Nhạc Dao đang tập trung bếp núc bị giật mình.
"Tôi..." Nhạc Dao ngồi dậy, "Tôi muốn tìm... Trước tiên, anh tránh xa một chút được không ạ?" Đậu má nó gần như vậy! Khí tức của Alpha mang theo trấn áp, ai mà chịu nổi!
"Tôi đâu có chạm vào em, sợ cái gì?"
"Anh gặp qua thỏ không sợ sói chưa?" Đây là trời sinh khác biệt về sức mạnh thân thể nhỉ?
"À ~" Tục Nghiêu cười nhẹ, "Giống thỏ con thật, lỗ tai hồng hồng nè."
Nói xong anh nhìn con cá đã làm sạch: "Làm cho tốt vào nhé, con cá này giá 65 vạn, làm không ngon tối tôi làm em..."
"6... 65 vạn?!" Nhạc Dao sợ hãi ném cây hành trong tay. Khoản để dành cộng lại của cậu cũng chưa được từng ấy đâu nhá.
Tục Nghiêu không để ý cậu nữa, lấy bia và đá trong tủ lạnh rồi ra ngoài. Nhạc Dao đứng im tại chỗ không làm cũng phải làm, nhìn con cá muốn òa khóc. Sớm biết đắt vậy sẽ không lấy ra, nếu như...
Chú Minh tới rất đúng thời điểm, lúc Nhạc Dao sắp bị dọa ngất thì đi vào cầm theo hai bình rượu trắng.
Nhạc Dao vừa nhìn thấy rượu trắng, không nói hai lời rửa tay cầm theo bình rượu và khủng long nhỏ vọt vào phòng ngủ khử trùng!
Tục Nghiêu hỏi cậu: "Em không làm cá à?"
Nhạc Dao "ầm" một tiếng đóng cửa lại: "Anh dọa tôi rồi! Tôi phải bình tĩnh lại đã! Anh để con cá đợi một lúc đi!"
Tục Nghiêu nhìn con cá đắt lắm 65 đồng cười ra tiếng.
Chú Minh có chút mù mờ: "Cậu Tiểu Nhạc..."
Tục Nghiêu uống một hớp bia: "Chắc là vào nhảy đồng đấy."
Chú Minh: "???"
Tục Nghiêu ngồi xuống ghế salon: "Việc tôi và cậu ấy đăng ký, bên dưới nói gì?"
Chú Minh hơi nhỏ giọng: "Còn có gì để nói, đều không thể nghĩ ra nổi, còn thấy..."
Ông nhìn phòng vệ sinh một chút: "Không xứng với ngài. Nhưng ngài xác định không có vấn đề gì nhỉ? Chúng ta tìm ở Hua tinh mấy năm, ngài vất vả lắm mới có chút tin tức, nếu như..."
Tục Nghiêu: "Không có nếu. Tôi có thể bị một Omega bé nhỏ như cậu ấy dắt mũi?"
Chú Minh suy nghĩ một chút, không có khả năng. Thế nhưng ông cảm thấy, Nhạc Dao tới đây nơi này sẽ có chuyện long trời lở đất xảy ra.
Tục Nghiêu thấy sự lo lắng trên mặt chú Minh: "Không có gì, kêu người bên dưới quản cái mồm mình cho tốt là được rồi."
Chú Minh gật đầu rời đi, kết quả vừa thấy có người ở cửa sổ phòng vệ sinh nghe lén.
Thật sự sẽ không bị dắt mũi hả?!
Tục Nghiêu trước đó thấy Nhạc Dao "nhảy đồng" trong mồm lẩm bẩm lải nhải, chỉ có ảnh chứ không có âm thanh nên anh chưa nghe được. Tuy anh hiểu ngôn ngữ môi nhưng lúc Nhạc Dao vừa múa may vừa làu bàu, anh không phân tích ra nổi cậu nói cái gì.
Trong phòng vệ sinh, Nhạc Dao mở nắp bình trắng với ít mực chu sa. Cậu đương nhiên không bị dọa sợ, nói để lấy cớ mở bình rượu trắng thôi. Mực chu sa yêu cầu rượu trắng, tốt nhất là rượu mới mở nắp, vẽ ra bùa có hiệu nghiệm càng lớn. Bút cậu dùng vốn chưa có gia trì nên càng phải chú ý.
Có thể hay không chiêu ra Kỳ Phong Vũ đêm nay!
Nhạc Dao sợ Tục Nghiêu nghi ngờ, hơn nữa dáng dấp thay đổi muốn nói với Kỷ Phong Vũ ba câu chưa chắc đã được, thôi đành đợi Tục Nghiêu ngủ say vậy. Cậu cất cái nắp ở chỗ không ai biết, rửa tay rồi cầm phần còn lạt ra ngoài.
Tục Nghiêu cách Nhạc Dao ba bước: "Xong rồi?"
Nhạc Dao gật đầu: "Xong rồi!"
Oán khí tự phát, ý nghĩa như tên gọi, chính là oán hận tự bản thân xuất phát từ bên trong, màu sắc nhạt nhòa nghĩ thông suốt thì tiêu tán. Sinh linh oán khí thì từ người khác, người khác đối với bạn nảy sinh bất mãn, oán hận thì dần trở thành sinh linh oán khí, màu sắc hơi đậm nhưng tan biến theo thời gian.
Còn vong linh oán khí thì khác, là oán khí xuất phán từ vật chết, màu sắc từ xám tới đen. Oán khí này một khi đã quấn lên người, trừ khi thi pháp, muốn tự tiêu tán thì rất khó.
Thứ quấn trên người Tục Nghiêu là vong linh oán khí. Tục Nghiêu ra ngoài đi qua vùng đất chết hoặc tiếp xúc với một lượng lớn vong linh chết oan, Nhạc Dao khẳng định. Nhưng cậu không thể trực tiếp đi hỏi, Tục Nghiêu cà lơ phất phơ nhưng là một kẻ hiểu rõ nhân tâm, chỉ cần hỏi khẳng định sẽ đoán ra vấn đề, sẽ bất lợi cho cậu sau này.
Trong phòng tắm chốc lát có âm thanh "ào ào", hiển nhiên Tục Nghiêu đã đi tắm. Nhạc Dao hơi do dự, mở ba lô lấy một gói chu sa nhỏ nhét vào túi quần, sau đó lấy bút lông. Cậu lấy bút lông nhét tạm vào khủng long để cố định, khủng long cầm chuông thành khủng long cầm gậy. Cậu lắc lắc gậy, khủng long kêu leng keng rất dễ nghe.
Sau đó cửa phòng mở ra, bên ngoài đi vào hai người. Là chú Minh và Yến Kiệt.
Chú Minh cầm một bộ quần áo chống nắng màu xanh lam mà Yến Kiệt giống như Tục Nghiêu có oán khí quấn quanh, chỉ không nặng như Tục Nghiêu thôi.
"Cậu Tiểu Nhạc, đây là..." Chú Minh nhìn đồ vật trong tay Nhạc Dao, "Đây là thứ gì ạ?"
"À, không có việc gì làm, đây là lục lạc cầm tay của bé con." Nhạc Dao quơ quơ, "Ngài muốn tìm Sư đoàn trưởng ạ?"
"Không phải đâu ạ. Đây là quần áo cho ngài, ngài thử mặc xem." Chú Minh nói: "Sư đoàn chúng tôi không có size của ngài, tôi bảo họ làm thêm size nhỏ chút nên hơi tốn thời gian."
"Phiền chú quá." Nhạc Dao để "gậy phép" qua một bên, nhận quần áo mặc thử, rất vừa vặn.
Quần áo này khá giống quần áo mặc ở thế giới cũ, chỉ dày hơn và dài hơn thôi, mũ cũng không giống. Ngoại trừ đôi mắt để nhìn ra ngoài, tất cả đều được bịt kín mít.
Nhạc Dao cởi bộ đồ ra, cười cười: "Vừa lắm ạ, cảm ơn chú Minh nhé."
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, ba người không hẹn đánh mắt sang phía ấy. Không một ai lên tiếng cho tới khi người bên trong đi ra.
Tục Nghiêu chỉ quấn khăn tắm màu trắng bên hông, bắp thịt to lớn mạnh mẽ lộ rõ mồn một. Trên người anh còn vương hạt nước, tóc cũng nhỏ nước nhìn giống một con thú hoang mới săn mồi dưới nước ngoi lên, cơ thể mang theo một chút dã tính vô hình.
Yến Kiệt nói: "Tục ca, nhân viên y tế đang trên đường tới rồi."
Tục Nghiêu chịu ảnh hưởng của oán khí, sắc mặt có chút âm trầm, ngữ khí cũng lạnh lẽo: "Không cần, để bọn họ quay trở lại đi."
Yến Kiệt nhìn Nhạc Dao, khẽ cau mày: "Có cần người tới chăm sóc anh không?"
Tục Nghiêu hình như hơi đau đầu, day day thái dương: "Không cần. Sáng mai cũng dừng tới tìm tôi nữa."
Anh nâng cằm Nhạc Dao: "Chỗ này không phải có người sống sờ sờ đây thì gì?"
Yến Kiệt trong lòng nói cái kẻ sống sờ sờ này có lịch sử đen tối lắm á! Chúng em không yên lòng! Kiên nhẫn của Tục Nghiêu sắp hết, gã quay lại nói với Nhạc Dao: "Phiền cậu chăm sóc thật tốt thủ trưởng của bọn tôi rồi."
Nhạc Dao trong lòng nói tôi đây nào muốn chăm sóc anh ta! Tôi còn có việc! Nhưng cậu đâu dám nói vậy, nói ra chỉ sợ Tục Nghiêu muốn bóp ch.ết cậu tại chỗ. Ánh mắt Tục Nghiêu hiện tại đáng sợ dọa người, y như ánh mắt trong tấm hình kia.
Yến Kiệt nói xong thì ra ngoài, chú Minh thì không vội. Ông hiền hòa nói với Nhạc Dao: "Thủ trưởng buổi chiều có chút việc không vui nhưng ngài đừng sợ, tự mình hờn dỗi ngủ một giấc là hết rồi. Bữa tối ngài muốn ăn gì, chốc nữa tôi kêu người mang sang cho ngài."
Nhạc Dao nhớ trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu đáp: "Không phiền đến chú Minh đâu ạ, nếu như có thể thì để cháu tự nấu. Cháu xem trong tủ lạnh hình như còn cá."
Chú Minh kinh ngạc: "Ngài có thể xuống bếp?"
Nhạc Dao nói: "Vâng... Biết một ít ạ..."
Thật ra là biết nhiều cái một ít, dù sao trước khi ở cùng sư phụ đều là cậu phụ trách nấu nướng, đồ ăn hằng ngày với một ít đồ ngọt đều có thể làm.
Chú Minh cười cười: "Vậy là tốt rồi, ngài thiếu gì thì báo tôi nhé. Ngài vất vả chăm sóc thủ trưởng rồi."
Nhạc Dao gật đầu, quay lại nhìn cái người cần chăm sóc một chút thì thấy người kia để chân lên bàn trà, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt như không có tiêu cự. Cậu tiễn chú Minh, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, nơi này có thể mua rượu trắng không ạ? Cháu muốn lấy ra rửa cá nhưng không thấy."
Chú Minh suy nghĩ, rửa cá bằng rượu có thể khử tanh, bảo cậu chút nữa sẽ mang sang rồi rời đi.
Nhạc Dao nhìn sắc trời, quay người vào nhà. Cậu nhìn Tục Nghiêu vẫn như cũ không nhúc nhích, không lên tiếng quấy rối.
Người bị oán khí vong linh quấn lấy tính khí sẽ trở nên nóng nảy hoặc trở nên quái gở. Nhạc Dao không muốn lỡ mồm chọc tức người này, chú Minh nói vậy thì cậu có thể dùng nhà bếp nhỉ? Nhạc Dao lấy cá ra, nghiên cứu bếp trí năng một lúc phát hiện có thể rã đông đồ ăn thì đặt cá lên.
Có thể do diện tích biển tăng thêm, khí hậu nơi này nóng ẩm nên hải sản tươi rất nhiều. Tủ lạnh của Tục Nghiêu ngoài cá còn có cua lớn, tôm hùm gì gì to hơn cả cái đầu. Nhạc Dao không nghĩ tới việc dùng rượu trắng thì nghĩ ngay tới ăn.
Trong nhà chỉ còn âm thanh Nhạc Dao bận rộn trong bếp. Cậu làm rất nhẹ nhàng, nhưng tai Tục Nghiêu thính.
Tục Nghiêu không biết tại sao lại quay đầu, lúc hoàn hồn thì phát hiện mình đã nhìn rất lâu rồi. Anh nhìn Nhạc Dao làm xong con cá, sau đó bắt đầu lúi húi tìm cái gì.
Nhưng cũng rất kì quái, mấy cái thao tác sử dụng đồ gia dụng ngốc nghếch ấy hình như Nhạc Dao không thạo, điểm này đủ biết cậu không xuống bếp. Nhưng xử lý cắt gọt đồ ăn lại không giống người lần đầu xuống bếp.
"Em muốn tìm cái gì?" Tục Nghiêu đứng dậy tiến tới phía sau Nhạc Dao, Nhạc Dao đang tập trung bếp núc bị giật mình.
"Tôi..." Nhạc Dao ngồi dậy, "Tôi muốn tìm... Trước tiên, anh tránh xa một chút được không ạ?" Đậu má nó gần như vậy! Khí tức của Alpha mang theo trấn áp, ai mà chịu nổi!
"Tôi đâu có chạm vào em, sợ cái gì?"
"Anh gặp qua thỏ không sợ sói chưa?" Đây là trời sinh khác biệt về sức mạnh thân thể nhỉ?
"À ~" Tục Nghiêu cười nhẹ, "Giống thỏ con thật, lỗ tai hồng hồng nè."
Nói xong anh nhìn con cá đã làm sạch: "Làm cho tốt vào nhé, con cá này giá 65 vạn, làm không ngon tối tôi làm em..."
"6... 65 vạn?!" Nhạc Dao sợ hãi ném cây hành trong tay. Khoản để dành cộng lại của cậu cũng chưa được từng ấy đâu nhá.
Tục Nghiêu không để ý cậu nữa, lấy bia và đá trong tủ lạnh rồi ra ngoài. Nhạc Dao đứng im tại chỗ không làm cũng phải làm, nhìn con cá muốn òa khóc. Sớm biết đắt vậy sẽ không lấy ra, nếu như...
Chú Minh tới rất đúng thời điểm, lúc Nhạc Dao sắp bị dọa ngất thì đi vào cầm theo hai bình rượu trắng.
Nhạc Dao vừa nhìn thấy rượu trắng, không nói hai lời rửa tay cầm theo bình rượu và khủng long nhỏ vọt vào phòng ngủ khử trùng!
Tục Nghiêu hỏi cậu: "Em không làm cá à?"
Nhạc Dao "ầm" một tiếng đóng cửa lại: "Anh dọa tôi rồi! Tôi phải bình tĩnh lại đã! Anh để con cá đợi một lúc đi!"
Tục Nghiêu nhìn con cá đắt lắm 65 đồng cười ra tiếng.
Chú Minh có chút mù mờ: "Cậu Tiểu Nhạc..."
Tục Nghiêu uống một hớp bia: "Chắc là vào nhảy đồng đấy."
Chú Minh: "???"
Tục Nghiêu ngồi xuống ghế salon: "Việc tôi và cậu ấy đăng ký, bên dưới nói gì?"
Chú Minh hơi nhỏ giọng: "Còn có gì để nói, đều không thể nghĩ ra nổi, còn thấy..."
Ông nhìn phòng vệ sinh một chút: "Không xứng với ngài. Nhưng ngài xác định không có vấn đề gì nhỉ? Chúng ta tìm ở Hua tinh mấy năm, ngài vất vả lắm mới có chút tin tức, nếu như..."
Tục Nghiêu: "Không có nếu. Tôi có thể bị một Omega bé nhỏ như cậu ấy dắt mũi?"
Chú Minh suy nghĩ một chút, không có khả năng. Thế nhưng ông cảm thấy, Nhạc Dao tới đây nơi này sẽ có chuyện long trời lở đất xảy ra.
Tục Nghiêu thấy sự lo lắng trên mặt chú Minh: "Không có gì, kêu người bên dưới quản cái mồm mình cho tốt là được rồi."
Chú Minh gật đầu rời đi, kết quả vừa thấy có người ở cửa sổ phòng vệ sinh nghe lén.
Thật sự sẽ không bị dắt mũi hả?!
Tục Nghiêu trước đó thấy Nhạc Dao "nhảy đồng" trong mồm lẩm bẩm lải nhải, chỉ có ảnh chứ không có âm thanh nên anh chưa nghe được. Tuy anh hiểu ngôn ngữ môi nhưng lúc Nhạc Dao vừa múa may vừa làu bàu, anh không phân tích ra nổi cậu nói cái gì.
Trong phòng vệ sinh, Nhạc Dao mở nắp bình trắng với ít mực chu sa. Cậu đương nhiên không bị dọa sợ, nói để lấy cớ mở bình rượu trắng thôi. Mực chu sa yêu cầu rượu trắng, tốt nhất là rượu mới mở nắp, vẽ ra bùa có hiệu nghiệm càng lớn. Bút cậu dùng vốn chưa có gia trì nên càng phải chú ý.
Có thể hay không chiêu ra Kỳ Phong Vũ đêm nay!
Nhạc Dao sợ Tục Nghiêu nghi ngờ, hơn nữa dáng dấp thay đổi muốn nói với Kỷ Phong Vũ ba câu chưa chắc đã được, thôi đành đợi Tục Nghiêu ngủ say vậy. Cậu cất cái nắp ở chỗ không ai biết, rửa tay rồi cầm phần còn lạt ra ngoài.
Tục Nghiêu cách Nhạc Dao ba bước: "Xong rồi?"
Nhạc Dao gật đầu: "Xong rồi!"
Danh sách chương